Tiên Nữ Giang Đậu Hồng

Chương 25





Edit: Yunchan

Lưu luyến lấy chiếc khăn tuyết xuống, tâm trạng ta cực tốt, dịu dàng ngoảnh đầu qua: “Thánh quân, hay là theo ta vào nhà ngồi nghỉ chút nhé?”

Ta tội nghiệp hắn chịu nổi khổ hứng gió đêm, nên quyết định ban phát lòng nhân từ, hoàn toàn không so đo hành vi quái dị thiếu chừng mực vừa rồi của hắn —- có phải muốn cợt nhả hay không? Có phải có ý nghĩ không an phận với vẻ ngoài động lòng người, xuất trần thoát tục của ta hay không?

Chậc, thôi vậy, nếu hắn đã tặng cho ta một thứ quý giá vạn năm khó gặp, thì bị hắn sờ một chút cũng chẳng mất miếng thịt nào. Buồn nôn á, nhịn thành quen rồi, ta cũng lười nghĩ ngợi, Giang Đậu ta chính là một người rộng lượng cởi mở khó ai vượt qua trong Tam giới như thế đấy.

Thiên Thanh nhìn ta trầm mặc, rõ ràng đứng rất gần, nhưng trong mắt hắn lại giăng đầy sương mù của núi non trùng điệp, như thể cách mấy đời bãi bể nương dâu.

“Lúc này đêm đã khuya, ta và ngươi ở trong cốc một mình, chẳng lẽ Giang Đậu tiên tử không biết, cái gì gọi là tình ngay lý gian sao?”

Khi lên tiếng lần nữa, giọng của hắn đã trở lại với vẻ lạnh lùng xưa cũ.

“A, phải?” Ta giật mình ngước nhìn trăng sáng trên bầu trời, to tròn vành vạnh, quả nhiên là đêm tối gió to.

Nhớ lại mới đây thôi, Nhị Lang Thần cũng càm ràm ta không có tâm phòng bị nam nữ, bây giờ Thiên Thanh cũng nói y chang thế, xem ra đúng là ta hơi thiếu sót thật rồi.

Do đó ta ôm theo áy náy vái chào Thiên Thanh thật sâu, nói với giọng muôn phần kính cẩn: “Thánh quân, đường về Thương Nam ở hướng Đông, hoan nghênh ngài lần sau hạ cố đến chơi hàn xá, trước khi tới ngài hãy phát một thiếp mời, để tiểu tiên trai giới ba ngày, tắm rửa thay y phục, cung nghênh hậu giá.”

Dứt lời bèn nhét khăn tuyết vào trong lòng, cười tít mắt đi tới trước —- đời này ta không cho phép ai nhúng chàm nó nữa.

“Chậm đã.”

Vừa mới vượt qua cái bóng xanh kia, thì lại bị kêu dừng.

Dừng chân lại, ta kinh ngạc ngoái đầu nhìn Thiên Thanh, thấy sắc mặt hắn tối tăm, môi mím chặt, như đang cố sức đè nén thứ gì.

“Thánh quân, có phải ngài không tìm được đâu là hướng Đông không?” Ta bừng tỉnh, thân thiện giải mở khó khăn cho hắn: “Hướng Đông, chính là ra khỏi cửa quẹo trái —- trên Bắc dưới Nam, trái Tây phải Đông.” Trước đây ta cũng không biết đâu, may mà có Thiển Giáng giải thích cho.

Chân mày Thiên Thanh càng xoắn chặt hơn, lồng ngực hơi phập phồng, cổ họng phát ra tiếng “Ực”.

Ta kinh ngạc nhìn hắn, chợt cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cũng vô thức nuốt nước miếng theo.

“Ta có hơi choáng đầu, sợ là cả ngày hôm nay đứng canh trước miệng cốc nên nhiễm phong hàn.”

Thật lâu sau, giọng Thiên Thanh mới vẳng tới theo gió, chẳng hiểu sao lại có vẻ buồn buồn.

“Thánh quân có bị nặng lắm không?” Ta vừa hoảng vừa sợ —- trước giờ bệnh phong hàn ta chỉ mới thấy trong tiểu thuyết của loài người, chứ chưa nghe nói thần tiên cũng mắc chứng bệnh này, chẳng lẽ ta lại gây ra tai họa gì sao?

“Khụ khụ!” Thiên Thanh không đáp lời ta, chỉ lấy nắm tay che miệng, ho khan một tiếng.

Trái tim mềm mại của ta thoắt cái nhảy tót lên cổ họng —- Bồ Đề lão tổ ơi, sống tròn năm trăm tuổi, tới tận bây giờ ta cũng chưa từng nghe nói Thánh quân Thương Nam bị bệnh lần nào! Vậy mà, vậy mà bây giờ hắn lại bị ho!

“Thánh quân, ngài đau ở đâu? Khó chịu ở đâu? Có muốn ta xoa cho ngài bớt đau không?”

Ta hốt hoảng, bổ nhào qua dìu Thiên Thanh đứng vững, con ngươi như thủy tinh đảo tròn từ trên xuống dưới người hắn.

Thiên Thanh rũ mí mắt xuống, không nói không rằng, mang tai ửng lên màu đỏ như son.

Ta sợ triệu chứng này là do nhiệt độc xâm nhập, bèn đưa tay vỗ tới tấp: “Thánh quân, chỗ này của ngài đỏ quá! Có phải bị trúng độc không vậy?”

“Khụ khụ!” Thiên Thanh ho sù sụ thêm hai tiếng nữa, lúc này mới khàn khàn nói: “Ngươi dìu ta đi tìm nơi nghỉ ngơi một lát, ta muốn vận công bức hàn độc ra.”

Ta nhận được chỉ thị tối cao của lãnh đạo, nào còn để tâm tới khoảng cách nam nữ, tình ngay lý gian gì nữa, vội vàng dìu Thiên Thanh vào trong cái ổ nhỏ của mình.

.

“Thánh quân, mời ngài ngồi.”

Ta vỗ vỗ cái đệm bông trên ghế bát tiên, cười cười kéo ghế tới trước mặt Thiên Thanh.

Thiên Thanh liếc nhìn ta từ trên xuống dưới một hồi, hoàn toàn không có ý muốn ngồi xuống.

Ta rất ức chế, ta biết hắn chê cái ghế này chưa đủ cao quý, chê cơ sở vật chất trong căn phòng này chưa đủ trang nhã, nhưng chẳng phải đại gia muốn tìm một chỗ ngồi nghỉ sao? Không lẽ còn muốn ta đổi hết đồ dùng thành mới tinh cho ngươi à?

“Khụ khụ!” Thiên Thanh lại khụ thêm mấy tiếng, hắn đứng ngạo nghễ dưới ánh trăng, lưng đĩnh đạc, trông như một con hạc thanh khiết cao quý.

“Thánh quân, ngài đi theo ta.”

Hung hăng cắn răng, ta kéo tay áo Thiên Thanh bước vào phòng ngủ, cố sức đẩy cửa phòng ra.

Cửa kêu lên kèn kẹt rồi mở rộng ra, phơi bày căn phòng đậm chất đậu đũa đỏ.

“Thánh quân, ở đây là chăn màn gối nệm tốt nhất của tiểu tiên…” Ta giũ chăn nệm bằng tơ lụa trên giường ra, rồi kê thêm vài chiếc gối tựa vừa to vừa mềm.

Toàn bộ vải vóc trong căn phòng này đều do Giang Đậu Hồng tiên tử đây tự tay dệt ra. Tự nhuộm chế, tự cắt may, dùng hầu hết toàn bộ thời gian rảnh, cặm cụi từng đường kim mũi chỉ để may chúng thành các loại đồ dệt —– gối đầu, đệm tựa, khăn trải giường, màn che… Từ không tới có, từ ít tới nhiều, tốn tròn năm trăm năm của ta! Chưa một ai có thể chạm vào những thứ này, ta tuyệt đối không cho phép, bởi vì đồ mà Giang Đậu ta may không phải hạng xoàng, mà là tâm huyết và nghệ thuật.

“Thánh quân, ngài có muốn nằm lên thử không?” Ta quay người nhìn về phía Thiên Thanh, lảo đảo muốn ngã, lã chã chực khóc.

Nghĩ tới những món bảo bối này sắp bị tên xấu trai tuyệt thế nằm lên, trong lòng ta xót xa tận cùng —- làm một tiên tử có khí phách, ta thật lòng khó thể chấp nhận nổi hiện thực có một đống bùn dán lên cái giường cưng của mình!

Như hiểu thấu được nỗi khổ tâm của ta, Thiên Thanh trầm mặc chốc lát rồi nói: “Không cần, sao ta có thể chiếm giường của ngươi được.”

Nói rồi quay lưng về lại căn phòng khách nhỏ đơn sơ.

Cửa sổ ở phòng ngoài chưa đóng kín, gió đêm quá lớn, thổi tay áo hắn bay bay, thân hình càng toát ra vẻ gầy yếu.

“Khụ khụ!” Hắn lại ho khan hai tiếng.

“Thánh quân!” Ta ma xui quỷ khiến thế nào lại gọi giật hắn lại.

Hắn ngoái đầu nhìn ta, dưới ánh sáng chập choạng, đường nét bên sườn mặt ánh lên như điêu khắc.

Chúng sinh đều bình đẳng, chúng ta không thể nào kỳ thị người xấu xí. Ta mặc niệm trong lòng câu này, dằn nén tất cả ấm ức và không cam, sau đó giang cánh tay thân ái ra với hắn: “Thánh quân một ngày chưa khỏi bệnh, tiểu tiên sẽ một ngày không thể ngủ yên, xin Thánh quân chịu thiệt thòi qua đây nghỉ tạm đi.”

Thiên Thanh chần chừ một lúc, rồi thật sự xoay người vòng lại, ngồi thẳng lên chiếc giường khắc hoa mảnh mai của ta.

Kẽo kẹt! Chiếc giường cưng của ta kêu lên kháng nghị, thật đáng thương biết bao.

“Thánh quân, ngài lạnh không?” Ta nhớ lại cách trị phong hàn trong tiểu thuyết của loài người, bèn vén chăn đắp từng lớp một lên người Thiên Thanh.

Thiên Thanh không trả lời, chỉ tựa người lên đầu giường, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Ta không chắc hắn có thấy dễ chịu hay chưa, thấp thỏm đứng canh bên giường, chờ sai bảo bất cứ lúc nào.

“… Đau đầu.”

Thiên Thanh đột nhiên rên khẽ một tiếng, giữa đôi mày nặn ra một rãnh sâu.

Ta lập tức đặt tay lên trán hắn, quả nhiên cảm giác được nhiệt độ bỏng rát.

Chẳng phải trong tiểu thuyết nói triệu chứng “Sốt cao” sao?

Trong những cuốn tiểu thuyết đó nói rằng, có rất nhiều người sẽ chết trong trạng thái sốt cao, bệnh này có thể nói là nguy hiểm khó lường, lẽ nào thủ tịch GODFIVE sẽ xảy ra chuyện ngay tại nhà ta sao? Vậy ta còn không bị tập đoàn hâm mộ hắn chém chết tan xác sao?

Ta cuống cuồng, nhớ tới chiếc khăn tuyết có tác dụng kỳ diệu giúp trấn tĩnh, quyết định móc nó ra, niệm một bí quyết, rồi khẩn cấp đắp lên đầu Thiên Thanh.

Mắt nhìn hơi nước bốc lên trong không khí, sau khi chiếc khăn tuyết hơi đổi từ màu trắng tinh sang màu tro ảm đảm, rốt cuộc nhiệt độ trên trán Thiên Thanh cũng thấp xuống.

Ta thở phào một hơi, rồi lại thở dài một hơi não nuột.

Khăn tuyết này bị tiên hỏa của Thánh quân đốt nóng, sợ là cần tới nước hàn đàm ngàn năm để bảo dưỡng lại rồi. Không biết có thể lấy lại vẻ đẹp ban đầu hay không đây? Ta xót của tới nỗi gan cũng run run.

Đang ấm ức trề môi, thì thấy Thiên Thanh đã tỉnh lại từ lúc nào không hay, mở to đôi mắt thâm thúy nhìn ta trầm ngâm.

“Thánh quân, ngài tỉnh rồi à.” Ta nhanh chóng nặn ra một nụ cười, thể hiện bản thân vui mừng khôn xiết vì thấy lãnh đạo khỏe lại.

“Chiếc khăn này…” Thiên Thanh lấy chiếc khăn tuyết xuống, cúi đầu quan sát kỹ, thần sắc khó suy ra được điều gì.

“Cháy hư rồi… coi như…” Ta méo miệng, nén nước mắt đang ầng ậng trong hốc mắt, cố không bật khóc: “Tiểu tiên… tuyệt đối sẽ không yêu cầu… Thánh quân bồi… bồi thường…”

Ăn năn vì không nên chọc vào vị tôn đại phật này, ta khó cầm lòng nổi, lập tức có một dịch thể ươn ướt lăn “Tách” xuống chăn trải giường, nhuộm ra một đóa hoa mai đỏ sậm.

Thiên Thanh thấy bộ dạng ta như vậy, nét mặt hình như không đành lòng.

Ta cụp đầu nhìn chiếc khăn tuyết mới đó đã hóa thành xám vàng, nước mắt lại trào ra như mưa to tầm tã, rơi xuống ào ào.

“Hôm nay ngươi để ta ngủ chung trên giường của ngươi.”

Thiên Thanh bỗng nhiên quay mặt đi, giọng yếu ớt.

“Ừ.” Ta quẹt nước mắt lung tung, nghĩ bụng chờ ngươi vừa đi ta sẽ tức tốc giặt sạch bóng chăn đệm, sau đó đưa qua chỗ Phương chủ để tỷ ấy ngủ mấy đêm, tiêu độc xông hương sạch sẽ.

“Chiếc khăn ngươi quý nhất, không nỡ cho ai chạm vào cũng lấy ra cho ta dùng.”

Giọng hắn thấp đi đôi chút, lông mi dài khép lại, che đậy tất cả rối rắm.

“Ừ.” Ta không biết hắn muốn nói cái gì, không hiểu sao hắn lại cố sức tránh ánh mắt của ta.

Như biết ta đang nghĩ gì, Thiên Thanh chợt xoay người lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta, hai mắt sáng rực như ban ngày.

“Đậu nhi, tâm tư của ngươi…” Bàn tay hắn đang nắm tay ta đốt lên nóng bỏng, hệt như một chiếc bàn ủi, ủi bỏng người: “Ta biết!”

Không thể nào?! Thiên Thanh biết tâm tư của ta?!

Ta nhất thời hoa dung thất sắc.

Lẽ nào bưng bít trăm đường đủ kiểu, vẫn bị hắn nhìn thấy bức tranh trong nhà xí sao?! Lẽ nào hắn đã biết, trong lòng ta trai xấu xếp hạng quán quân Tam giới chính là hắn sao?!

“Thánh quân! Ngài hãy nghe ta nói!” Một đòn sấm sét bổ thẳng xuống đầu, tay chân ta bủn rủn, tháo mồ hôi lạnh toàn thân, quýnh quáng cầm ngược lại tay Thiên Thanh phân trần: “Toàn bộ đều có lý do, ta thật sự không cố ý mạo phạm ngài đâu….”

Nhưng Thiên Thanh lại lấy tay chặn đứng một tràng thao thao bất tuyệt bên dưới của ta.

“Ta biết, ta biết tất cả.”

Giọng của hắn mệt mỏi, phiền muộn, còn mang theo tia phức tạp khó nói rõ.

Ta giùng giằng muốn nói tiếp, lại bị Thiên Thanh ấn chặt vào lòng, dường như muốn khảm vào tận xương tủy, ôm siết tới không còn kẽ hở.

“Ta sẽ không truy cứu.” Hắn dùng cằm xoa xoa đỉnh đầu ta, từng ly từng tý, nhẹ nhàng vuốt ve tóc ta: “Vốn dĩ không mạo phạm, vì sao phải truy cứu? Được rồi, được rồi.”

Ợ, hắn không truy cứu? Hắn không trách ta chê hắn xấu?

Ta mừng tới nỗi quên cả phản kháng, vui vẻ khấp khởi nằm ngoan trong ngực hắn, nghĩ bụng, hì hì, ngoài một thanh Thượng Phương Bảo kiếm ra, ta lại tìm được một bộ Hoàng Mã Quái(*).

(*) Quan phục thời Thanh.

Càng nghĩ càng phấn khởi, càng nghĩ càng thích chí, ta dứt khoát lấy tay che miệng cười trộm.

Thiên Thanh thấy mặt mày ta cong cong, cũng không dằn được cong khóe miệng theo.

“Đêm nay đi đâu, ta cũng không truy cứu nữa.” Chỉ nghe hắn thở dài một hơi thật thấp, dường như có hơi tức giận, cũng như thể không biết làm sao: “Sau này không được bướng bỉnh như vậy nữa, chưa báo một tiếng đã tự tiện ra khỏi cốc đi chơi.”

Lời lẽ tuy có ý trách móc, nhưng giọng điệu lại hết sức dịu dàng.

Báo cáo? Ta có hơi lơ ngơ, trong Phương Thảo môn chưa từng quy định ra ngoài phải báo cáo, ở đây cũng đâu phải học viện quân đội gì đâu.

“Sau này mỗi ngày phải dẫn Pháp Lang đến Thương Nam chăn thả đúng giờ, không được đào ngũ trốn việc nữa.” Hắn kề lên trán ta, mỗi chữ nói ra, hơi thở ấm áp lại thổi tới, làm da đầu ta ngứa ngáy tê dại: “Ngày nào ta cũng sẽ chuẩn bị mật hoa Linh Tiêu ngon nhất để chờ ngươi.”

“Hả?” Ta bị hù cho giật thót, kêu to ai oán: “Thánh quân tha mạng, ta không muốn đi ngang qua cửa Nam Thiên đâu! Ta sợ!”

Ánh mắt Thiên Thanh thoắt cái tối sầm, sau đó lấy lại trong sáng ngay lập tức.

“Đừng sợ, sau này ngày nào ta cũng sẽ chờ trước cửa Nam Thiên, đích thân đón ngươi tới Thương Nam.”

Trên mặt hắn là vẻ kiên định tuyệt đối, hoàn toàn không cho ai cơ hội phản bác hay khước từ.