Tiên Phong Đạo Thê

Chương 10: BÁI SƯ (trung)




Tận cùng con đường nhỏ trong rừng cây rợp bóng, là một hồ nước màu xanh lam, hồ nước xanh thẳm gợn lên những làn sóng trong vắt, ven hồ dương liễu lả lướt, cò trắng uống nước, quả là một bức tranh phong cảnh. Ta đang muốn cảm thán, đã bị một tay của Tử Tô giữ lấy vai, thân thể chậm rãi rời khỏi mặt đất, đầu tiên ta cả kinh, sau đó cảm thấy giống như thuận gió mà đi, quả nhiên là tuyệt vời vô cùng, nào ngờ lúc ta đang say mê, chợt nghe một giọng nữ đồng vang lên, thanh âm mặc dù trẻ con, nhưng lời lẽ cũng sắc bén vô cùng, khiến cho ta thật có vài phần xấu hổ.

"Sư phụ, đây chính là đồ đệ mà Viêm Hoàng Thần Quân thu nhận sao? Vì sao ngay cả ngự phong thuật đơn giản cũng không biết, lên điện Quỳnh Hoa cũng phải cần người dẫn?"

Ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh có hai người, tiên khí bao phủ quanh thân, giống như là đang bước trên đám mây lành. So với Tử Tô và ta, mang phong độ tư thái hơn nhiều, thật đúng là nổi bật vô cùng.

"Sư phụ, người xem tư thế của các nàng ấy thật buồn cười!" Nữ đồng đang nói chuyện kia môi hồng răng trắng, da thịt trắng noãn, một khuôn mặt tròn tròn tựa quả đào mật còn tươi ngon, một đôi mắt lấp lánh ánh sao, thoạt nhìn rất đáng yêu. Mà sư phụ của nàng ta nhìn không chớp mắt, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt, cằm hơi hơi nâng lên, trông cực kỳ cao ngạo. Dường như phảng phất cảm nhận được ánh mắt đánh giá của ta, nàng kia nghiêng đầu lại liếc ta một cái, vẻ mặt khinh miệt, trộm nhìn lên, ta liền “Ồ” một tiếng.

Sư phụ của tiểu đồng kia đúng là Lưu Diễm tiên tử, ta suýt nữa không nhận ra.

Chỉ thấy Lưu Diễm tiên tử hôm nay hoa y màu tím rực rỡ quấn quanh thân, làm nền cho bờ vai hoàn mỹ, dáng người yểu điệu, tóc vấn cao cao, búi tóc kia khiến cho ta cực kỳ hâm mộ, chính là trâm vòng phong phú, không biết được trên đầu đội nhiều đồ vật như vậy có phải rất nặng hay không, theo bản năng ta đưa tay sờ sờ búi tóc của mình, trên đó chỉ cài một cây trâm làm bằng hồng san hô, còn là sáng nay Tử Tô tiên tử tội nghiệp ta nên từ trên búi tóc của mình lấy xuống đưa cho ta, nhưng mà trong lòng ta rất thích, cũng thật tiếc khi phải trả lại cho nàng ta, ực~

Gần đến Quỳnh Hoa đại điện, Lưu Diễm tiên tử bỗng nhiên nhẹ nhàng nhảy lên, tầng nếp trên váy dài lay động theo gió, vô cùng phiêu dật. Khi chân nhẹ nhàng dừng lại, dáng vẻ tuyệt mỹ, lúc này cửa đại điện đã có mấy vị tiên nhân, Lưu Diễm tiên tử vừa xuất hiện liền hấp dẫn phần lớn ánh mắt, ta thổn thức không thôi, nghĩ đến, Lưu Diễm tiên tử thật là xinh đẹp vô cùng, may mà lúc trước, khi ta còn tự tâng bốc mình, khó trách Tử Tô bảo ta không được nói bậy, nếu ta đi ra ngoài nói bản thân đẹp hơn so với Lưu Diễm tiên tử, chẳng phải là khiến cho người chê cười, lại có bằng chứng rõ ràng là đã làm mất thể diện của sư phụ.

Ta cùng Tử Tô đi sau đến của điện, một vị tiên tử mặc váy mỏng thuần trắng cười tủm tỉm chào hỏi Tử Tô, mà sau khi nhìn thấy ta thì ánh mắt sáng lên, "A, vị tiên nga này thật lạ mặt, chẳng lẽ là vừa mới lên trời?"

Giọng nói của tiên tử này có chút vang vọng, ngay lập tức đám tiên nhân đang đi phía trước đều quay đầu đi lại nhìn ta, ta bị phần đông tầm mắt nhìn như vậy, ‘vèo’ một cái mặt nóng lên, có chút ngượng ngùng muốn trốn phía sau lưng Tử Tô, lại bị nàng ta nắm tay, "Miêu Miêu, tự nhiên một ít, không quan trọng ! Vị này là Mạt Lị hoa tiên (hoa lài tiên)." Tử Tô cười giới thiệu.

Vị Mạt Lị hoa tiên kia trang điểm đơn giản, tuy rằng không thể so sánh với Lưu Diễm tiên tử ung dung lộng lẫy, nhưng cũng là thanh lệ thoát tục, ta khó tránh khỏi lại bi thương, giọng rầu rĩ chào hỏi, "Mạt Lị tiên tử, xin chào, ta gọi là Miêu Miêu."

"A, ngươi chính là đồ đệ mới thu nhận của Viêm Hoàng Thần Quân, Cốc Miêu Miêu?" Vị Mạt Lị hoa tiên hiển nhiên đã nghe nói qua ta, ta gật đầu nói “Vâng”, Cặp mắt vốn đã lóe sáng của nàng ta giờ phút này lại càng rực rỡ như ánh sao, "Nghe nói đồ đệ mới thu nhận của Viêm Hoàng Thần Quân hồn nhiên chân chất, thiện lương đáng yêu, ta xem ra lời nói không phải là giả."

Gần đây ta đọc không ít sách của các bậc thánh hiền, trong lòng biết mấy từ ngữ này đều là khen ta, lập tức vui mừng trong lòng, cảm thấy Mạt Lị hoa tiên này thật sự có một đôi mắt tinh tường. Nào ngờ bỗng nhiên nàng ta kề sát mặt lại, nhỏ giọng nói, "Tiểu Miêu Miêu, ngươi có biết sư phụ ngươi yêu thích gì không? Thí dụ như thích ăn cái gì? Dùng cái gì? Còn nữa, thích loại nữ tử như thế nào?"

Ta sửng sốt, lập tức lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Tình hình thực tế là, ta tiếp xúc với sư phụ không nhiều lắm, hắn thích cái gì ta hoàn toàn không biết, nhưng mà ta đoán chừng biết, hắn không mấy thích ta.

Mạt Lị hoa tiên cũng không giận, mỉm cười, "Không vội, sau này biết thì nói với ta."

Ta gật đầu đáp ứng, Mạt Lị hoa tiên cười híp mắt, từ trong tay áo lấy ra một chùm hoa trắng nhỏ thơm nức đặt vào trong lòng bàn tay ta, sau đó nháy mắt với ta mấy cái, "Cái này tặng cho ngươi làm lễ gặp mặt, nhớ rõ sau này phải nói cho ta biết đó, một lời đã định."

Đây là lần đầu tiên ta nhận được lễ vật, trong lòng vạn phần vui mừng, cố tình chân thành trả lời nàng ta, "Ừ!" Đợi nàng ta đi xa, ta cầm chùm hoa nhỏ trong tay đưa lên trước mắt, đóa hoa kia tuy nhỏ, lại có hương thơm xông vào tận mũi, làm cho người ta có cảm giác giống như đắm mình trong một rừng hoa, thế nhưng hương hoa cũng không nồng đặc, ngược lại mang sự trong lành lại thấm nhập vào trong tâm phế của người ta, ta yêu thích không buông tay, lại sợ cầm chặt quá sẽ làm hỏng chúng nó, hơi có chút không biết làm sao, muốn xin Tử Tô giúp đỡ nên làm như thế nào để giữ gìn nó.

Chắc là Tử Tô bị ánh mắt lấy lòng của ta tiến sát lại, thở dài dùng một sợi tơ dài xâu đám hoa trắng nhỏ thành một vòng hoa rồi đeo vào cổ tay ta, vừa làm vừa thở dài, "Nếu Thần Quân biết ngươi vì một xâu vòng hoa lài mà đem bán hắn, khẳng định sẽ tức giận đến nôn ra máu."

"Đây chính là hoa lài?" Khó trách Mạt Lị hoa tiên thanh nhã nhẹ nhàng, thì ra bản thể đúng là như vậy. Ta nhếch miệng cười, cãi lại nói, "Nào có, ta mới không dám bán sư phụ đâu, hơn nữa, ta cũng không biết nên bán mấy đồng à nha!"

Tử Tô vốn đang xụ mặt giờ phút này cũng bỗng nhiên cười ra tiếng, "Vốn cho rằng hôm nay chúng ta tới trễ hơn dự liệu, ai ngờ xem tình trạng này, mấy vị thượng thần đều còn chưa tới, không hiểu vì chuyện gì mà trì hoãn, nhưng mà chúng ta đi nhanh đi, đi vào trong điện chờ trước là tốt rồi!"

Ta theo Tử Tô tiến vào chính điện, đại điện kia rất là rộng lớn, cung vàng điện ngọc huy hoàng, giờ phút này dãy phía cuối ở hai bên ngồi không ít tiên nhân, mà dãy phía trên lại chỉ có ít ỏi vài người ngồi, có thể đếm được trên đầu ngón tay, hiện giờ trong đại điện, ngồi gần nhất, đó là Lưu Diễm tiên tử kia cùng tiểu đồ đệ của nàng ta.

Tử Tô nói với ta thứ bậc địa vị trong Quỳnh Hoa điện này vô cùng quy củ khuôn phép, trên đài cao ngay phía trước là vị trí của Thiên Quân cùng Thiên Phi, hai bên trái phải là của hoàng tử, ngay sau đó là thượng thần, thượng tiên, sau đó mới là chức vị thần tiên, mà Tử Tô cùng ta như vậy ở cấp bậc tiểu tiên nga nhỏ mọn, còn có những thị nữ đạo đồng, đều không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng xa xa, đợi sau khi sư phụ chính thức thu nhận ta làm đồ đệ, ta liền có thể được bố trí một chỗ ngồi phía sau hắn, giống như Lưu Diễm tiên tử cùng đồ nhi của nàng ta.

Tử Tô nói xong chỉ chỉ cái vị trí trí thứ hai ở bên phải, "Ừ, đó chính là vị trí của Viêm Hoàng Thần Quân, sau này ngươi ngồi ở phía sau hắn!"

"A, xa như vậy!" Ta kinh hô.

"Ngốc!" vẻ mặt kia của Tử Tô chỉ hận không thể cắn ta một ngụm, trong lòng ta biết đã nói sai, lại vẫn nhịn không được lẩm bẩm hai tiếng, "Hơn nữa cách Lưu Diễm tiên tử gần như vậy, ta, ta cảm thấy nàng ta thật không thích ta!"

Tử Tô đang muốn nói nữa, bỗng nhiên lặng thinh, cúi thấp người dáng vẻ kính cẩn, ta không hiểu ra sao lại bị nàng ta kéo kéo tay áo, bên tai nghe được nàng ta nhỏ giọng nói, "Kính cẩn chút!" Ta lập tức học tư thế đứng của nàng ta, dư quang khóe mắt phiêu đến đoàn người nối đuôi nhau mà vào, lập tức nhìn vào trong đám người đó, chắc là những vị thượng thần mà Tử Tô vừa mới nói đến.

Đang muốn rình coi phong thái tối cao của thượng thần, chỉ thấy trước mặt một thân ảnh ngăn trở tầm mắt của ta, vèo ngẩng đầu một cái, đúng lúc thấy gương mặt không chút biểu cảm của sư phụ.

Không hiểu được vì sao hôm nay thần sắc của sư phụ lành lạnh như thế, mà quần áo hồng y chói mắt, giống như nhuộm máu, làm cho khuôn mặt của hắn càng thêm trắng nõn, tự dưng lộ ra vài phần yêu dị.

Ta sợ hãi, cuống quít cúi đầu, lại bị một tay của hắn kéo cổ tay, trên cổ tay ta đang đeo chuỗi hoa lài, sợ sư phụ kéo ta căng quá sẽ làm hư, nào ngờ khi hắn lôi kéo cổ tay ta lộ ra chuỗi hoa lài kia, vẻ mặt vốn lành lạnh của sư phụ bỗng nhiên hơi buông lỏng, trên đuôi lông mày tựa hồ cũng dẫn theo một phần ý cười, "Miêu Miêu cũng biết thích chưng diện trang điểm?"

Ta có một loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

Sư phụ vốn thật không vui, nhưng mà sau khi nhìn thấy hoa lài trên tay ta, liền tâm tình tốt hơn rất nhiều, hay là, sư phụ thích hoa lài, ta cân nhắc có nên đem sở thích này nói cho Mạt Lị hoa tiên biết không, còn chưa chờ ta suy nghĩ xong, đã bị hắn kéo một đường dài dẫn đầu phía trước, sau đó hắn ngồi vào chỗ, mà giờ phút này phía sau hắn cũng không có ghế ngồi, ta cực kỳ bất đắc dĩ, đành phải theo quy củ mà đứng ở phía sau hắn, nhìn nhìn tiểu đồng nữ của nhà Lưu Diễm tiên tử, thầm nghĩ ngươi thật tốt số, sư phụ này của ta, ngay cả băng ghế cũng không chịu cho ta một cái.

"Cấm không được nói xấu sư phụ!" Sư phụ nâng tách trà lên, nhấp một ngụm nói.

Ta vạn phần kinh ngạc, "Người làm sao mà biết?" Hay là thành thượng thần, còn có tri tâm thuật đây? Ta đây chẳng phải không hề nói ra chuyện tư mật sao? Thí dụ như hai ngày trước ta vụng trộm dùng sức mạnh đem tảng đá cứng trong hoa viên di chuyển ra ngoài, vụng trộm ném xuống hồ sen, thí dụ như ngày hôm qua ta vụng trộm vào thư phòng của sư phụ còn muốn lật xem quyển thoại bản lần trước, mấy chuyện nhỏ đó, sư phụ đều biết rồi ? Ta lập tức rùng mình một cái, chậm rãi chuyển hai bước, muốn cách xa sư phụ một chút.

"Ngươi nghĩ cái gì trên mặt đều viết rành mạch, sao ngu dốt như thế!"

Ta cười mỉa hai tiếng cúi đầu đứng vững, cảm thấy dù sao ta nói cũng không lại hắn, vẫn là yên tĩnh ngây ngốc thì tốt hơn.

Trong khi đó thầy trò bên cạnh kia cứ luôn vui vẻ một người hỏi, một người nhỏ giọng đáp lại, còn vô ý hay hữu ý đề cập đến hai thầy trò ta, dường như có vẻ chúng ta cực kỳ không hòa thuận, sư phụ thường xuyên cố ý hay vô tình liếc ta một cái, ta quan sát dáng vẻ nhu thuận của tiểu nữ đồng kia, thực tại có chút khó xử, chỉ phải thuận miệng nhắc tới, "Sư phụ, một thân hồng y này của người thật đúng là có dáng vẻ vui mừng."

Sư phụ tùy tay đem tách trà đặt trên bàn nói, "Ngươi không phải cũng vậy sao!"

"Sư phụ thật sự rất xinh đẹp!" Ta nói lấy lòng.

Sư phụ còn chưa trả lời, lão nhân râu bạc bên cạnh hắn đã cười ha ha lên, lão già này vuốt chòm râu màu trắng bạc, lông mày cũng toàn trắng, giờ phút này cười rộ run run lên, thật sự là buồn cười. Chỉ nghe hắn lớn tiếng nói, "Nha đầu kia chính đệ tử mà ngươi muốn thu nhận!"

Sư phụ hơi gật đầu với hắn, "Đúng vậy, Miêu Miêu, thỉnh an Nguyệt Lão đi!"

Nguyệt Lão? Không phải là người trong câu chuyện xưa mà tiểu mục đồng năm đó kể? Nối nối cái gì nhỉ, tơ hồng?

Cuối cùng ta cũng thấy được nhân vật trong truyện xưa, tức thời vạn phần vui mừng sau đó vấn an hắn, rồi hỏi, "Nguyệt Lão nhân gia, ngài nối tơ hồng sao?"

"Nguyệt Lão nhân gia, nào có cách gọi như vậy, không được hồ nháo!" Sư phụ tựa hồ không vui, Nguyệt Lão cũng là liên tục gật đầu, "Không sao không sao, nhưng mà tiểu cô nương, ta kết nối cũng không phải là tơ hồng, mà là nhân duyên!"

"Nhân duyên?" Ta tò mò .

"Đúng, đúng, tiểu cô nương, có muốn biết tình yêu của ngươi ở nơi nào hay không?" Nguyệt Lão cười híp mí, mặc dù ta hiểu được không sâu, nhưng cũng hiểu biết một ít đạo lý, lập tức liên tục gật đầu.

"Vậy ngươi đưa bàn tay ra đi để cho tiểu lão nhân xem giúp người!"

Ta vội vã đưa tay ra, nào ngờ vừa mới chạm đến đầu ngón tay của Nguyệt Lão, đã bị sư phụ kéo lại, "Cái Nguyệt Lão xem chỉ là nhân duyên của thế gian, Miêu Miêu đừng nghe hắn nói nhảm!"

Vị Nguyệt Lão kia vỗ ót cười mỉa hai tiếng, "Ai nha, nhân duyên tiên nhân này, tiểu lão nhân cũng là có thể nhìn ra một hai điều, Viêm Hoàng Thần Quân thế nhưng đừng xem thường ta, đồ đệ này của ngươi tương lai ước chừng là phải chịu nỗi khổ của tình kiếp kia!" Nguyệt lão vừa nói xong, liền hoảng hốt cắn đầu lưỡi, bị mắt lạnh của sư phụ đảo qua, càng nhích vị trí của mình sang bên cạnh một chút, ta đang muốn cố lấy dũng khí nói sư phụ không đúng, một chút cũng không biết tôn trọng người cao tuổi, nào ngờ giọng nói của hắn nhu hòa, "Miêu Miêu, Nguyệt Lão hắn thuận miệng nói nhảm, ngươi đừng tin hắn! Sau này đi theo vi sư tu hành cho tốt, tuyệt đối sẽ không chịu khổ!"

Hay là vừa rồi sư phụ tức giận, là vì Nguyệt Lão nói ta phải chịu cái gì nỗi khổ của tình kiếp? Ta không cho là đúng, tình kiếp cái gì nỗi khổ là cái gì, ta đều không rõ, nghĩ đến cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng mà sư phụ sợ ta chịu khổ, còn giận lây sang Nguyệt Lão, có lẽ còn có vài phần quan tâm ta, chỉ cần điểm này, ta cảm thấy vui vẻ, đứng thẳng bên sư phụ, cũng hơi nhích lại gần một chút.