Tiên Phong Đạo Thê

Chương 36: Thượng thần!




Chuyện ta độ kiếp thành công trở thành thượng tiên, trở thành một làn sóng lớn dâng trào trong thiên giới.

Mỗi ngày ở Nguyên Hoàng cung đều có nhiều tiên nhân đến thăm hỏi, sợ là cửa kia, đều bị giẫm lên đến gãy vụn.

Thường ngày thu nhận rất nhiều lễ vật, xếp thành một ngọn núi nhỏ, ta lại vui không nổi.

Ta luôn luôn lo sợ bất an, sợ Thiên Quân sẽ nghiêm trị sư phụ, nào ngờ đợi hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, nhưng mà mỗi ngày gần đây sư phụ đều đi qua đi lại trước mặt ta, thật sự là nhàn nhã đến cực điểm, một chút cũng nhìn không ra dáng vẻ bị nội thương, ta cũng có chút nhẹ nhàng thở ra.

Thẳng đến sau này Thiên Quân phát thiệp mời đến, nói là vì chúc mừng ta thành công độ kiếp, thiên giới tổ chức tiên yến, tiên nhân bát hoang tam giới đều sẽ đến dự, bảo ta chuẩn bị cho tốt.

Ta thật là có chút khiếp đảm.

Nói ra thật xấu hổ, đến bây giờ, những tiên nhân mà ta biết, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vì thế sau khi nhận được tin tức này ta cũng rất lo lắng, lo lắng ngày đó nên mặc cái gì, nên làm cái gì, nên nói cái gì, sau khi thảo luận với Tử Tô thật lâu, cũng không ra kết luận gì, lại mở rương quần áo, cũng không tìm được quần áo thích hợp.

Sau này, ta đành phải xin sư phụ giúp đỡ.

Sư phụ đại nhân chuẩn bị quần áo tham gia tiên hội cho ta.

Đó là chiếc váy dài màu thủy lam, cũng không có nhiều hoa văn, trang sức, theo ý ta có chút nặng nề và tang thương. Đại khái có một loại cảm giác mọi chuyện đã thay đổi, ta có thể nhìn ra cái đại khái đó, nhưng tìm không ra hứng thú nào.

Tử Tô nói ta còn trẻ, gương mặt trắng hồng, không hợp với chiếc váy này, nhưng mà sư phụ thích, ta đành phải hất cằm, nỗ lực làm cho bản thân có khí chất cao quý lãnh diễm, kết quả bởi vì khí thế không đúng, bị Cẩm Văn đi ngang qua cười nhạo dữ dội một phen.

Tốt xấu gì bây giờ ta cũng là thượng tiên, thế nhưng còn không đem ta để vào mắt, ta nghĩ muốn đáp lại nàng ấy một cái trừng mắt, lại mở to mắt, nhưng bại trận dưới khí thế của nàng ấy, sợ hãi vặn tay, "Thật sự rất khó xem sao? Cẩm Văn?"

Nàng ấy cười một tiếng, "Kỳ thật cũng không khó xem, chỉ là không thích lắm, ta cảm thấy ngươi thích hợp với màu phấn hồng, ta có một bộ váy màu hồng nhạt, ngươi muốn xem thử hay không?"

Ta lắc đầu, thầm nghĩ thượng tiên cũng là có thân phận thần tiên, hay là phải thành thục chững chạc một chút mới thỏa đáng.

Tiên hội hôm đó, Thiên Quân ngầm cho xe loan tới đón, xung quanh có tiên nữ tấu nhạc dẫn đường, phô trương long trọng. Sáng sớm sư phụ búi tóc cho ta, vào lúc này cũng không thấy bóng dáng, ta cực kỳ khẩn trương, chỉ nắm chặt tay của Tử Tô, nhưng mà nàng ấy cũng không tốt hơn ta bao nhiêu, bởi vì chỗ lòng bàn tay chúng ta nắm nhau, đã tràn đầy mồ hôi .

Thẳng một đường đến Quỳnh Hoa điện, thật xa nhìn thấy sư phụ đứng ở trước cửa điện, vẫy vẫy tay lên về hướng ta. Sự khẩn trương này nhất thời tản đi, ta bình tâm lại, theo tiên tử dẫn đường đi thẳng về hướng chính điện.

Trên đường đi qua, chợt nghe đến tiếng hít vào của các tiên nhân ở chung quanh, hay là có gì không ổn?

Lập tức ta tay chân hoảng loạn, nếu không phải sư phụ đi lại nắm tay của ta, chỉ sợ ta đã biến thành một cây lúa nước.

Vậy đã trở thành trò cười cho mọi người.

Hôm nay sư phụ mặc hồng y, rực rỡ đến chói mắt, trên gương mặt tràn đầy tươi cười, làm cho người ta tâm an. Đợi đến chính giữa đại điện, chỉ chờ đợi trong giây lát, Thiên Quân Thiên Phi cùng nhau đi đến, một chút ồn ào nơi đại điện trong nháy mắt đã lặng thinh.

Chưa từng nghĩ, sau khi Thiên Quân ngồi vào, thì đột nhiên nhìn chằm chằm vào ta, như là muốn nhìn xuyên qua ta, thần tiên chung quanh cũng giống như vậy, tựa như có trăm ngàn tầm mắt đều đồng loạt nhìn chăm chú vào ta, khiến cho hai gò má của ta nóng lên, hai chân như nhũn ra.

Sư phụ nắm chặt lòng bàn tay ta, ta mới ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng phía trước, cố gắng làm ra dáng vẻ lạnh nhạt. Hôm qua sư phụ nói với ta, bất luận gặp phải tình huống gì cũng không thể sợ hãi, ta ghi nhớ trong lòng, tự cho là đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn bị lời nói kế tiếp của Thiên Quân làm cho sợ đến chân mềm nhũng, thiếu chút nữa liền ngồi xuống đất.

Thiên Quân nói, "Cuồn cuộn hồng trần, trôi giạt khắp nơi, ba trăm năm rồi, Thủy Dạng thượng thần, hoan nghênh ngươi đã trở về!"

Ta: "..."

Thiên Quân người đang nói chuyện với ta?

Ta đứng ở chính giữa đại điện không biết làm sao, đang lúc này, có một giọng nữ vang lên, "Dùng cái gì chứng minh nàng ấy chính là Thủy Dạng thượng thần chuyển thế?"

"Thiên Quân, sự tình liên quan trọng đại, chỉ dựa vào lời của một mình Viêm Hoàng Thần Quân, sợ là không được thỏa đáng!" Lúc này ta được sư phụ hơi chống đỡ mới đứng thẳng nổi, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, người đang nói đúng là Lưu Diễm tiên tử.

Nàng cũng đang khó chịu nhìn ta, đối mắt với nàng ấy, tâm thần ta hoảng hốt, chỉ nghe một giọng nói đang vang lên trong đầu, "Đừng tưởng rằng mặc quần áo giống, chải tóc giống thì tự coi mình là thượng thần chuyển thế!"

Trong lòng ta hoảng loạn, lại cũng cảm thấy nàng ấy nói có lý.

Nào ngờ đột nhiên thân hình Lưu Diễm tiên tử hơi lảo đảo, mà tầm mắt nàng ấy cũng là dừng ở trên người sư phụ, sau đó nàng ấy cắn môi, căm giận xoay đầu đi.

"Trên trời dưới đất, không có ai có thể chỉ mới ba trăm trong năm tu mà thành thượng tiên!" Thiên quân hơi hơi chớp mắt, chậm rãi nói, "Trừ phi là thần tiên chuyển thế."

"Nhưng mà hai lần thiên kiếp phi thăng của nàng ấy, cũng không là tự bản thân nàng ấy gánh vác, nếu như tự nàng ấy chịu, chỉ sợ sớm đã tan thành tro bụi!" Lưu Diễm tiên tử phản bác nói.

"Nàng ấy có thiên phú kinh người về pháp thuật thuộc thủy hệ!"

"Đó cũng không thể chứng minh nàng ấy chính là Thủy Dạng thượng thần!"

"Trên người nàng có hơi thở của Thủy Dạng thượng thần." Thiên Quân tiếp tục nói.

"Có lẽ nàng chính là cơ duyên xảo hợp được Thủy Dạng thượng thần chỉ giáo qua!" Lưu Diễm tiên tử không chút nào thoái nhượng tiếp tục phản bác."Cũng không đủ chứng cứ chứng minh nàng ấy chính là Thủy Dạng thượng thần chuyển thế đúng không? Nơi Diêm La đế quân căn bản không có ghi lại luân hồi chuyển thế đúng không? Hơn nữa, mặc dù Miêu Miêu thượng tiên chính là Thủy Dạng thượng thần, thần cách của nàng ấy cũng không thức tỉnh, vội vàng phong thần, chỉ sợ không ổn!"

Ta cảm thấy Lưu Diễm tiên tử nói rất có lý, nào ngờ sư phụ ‘hừ’ lạnh một tiếng, "Kỳ thực muốn chứng minh có phải Thủy Dạng thượng thần chuyển thế hay không thì rất đơn giản."

Người bỗng nhiên dừng lại, thấy ánh mắt mọi người đều bị thu hút mà nhìn sang, mới từ từ nói, "Phủ đệ của Thủy Dạng."

Chúng tiên đều lộ ra thần sắc cho là đúng, duy nhất có một mình ta không rõ chân tướng, không hiểu ra sao thì bị sư phụ dắt ra khỏi Quỳnh Hoa điện, ra đến bên ngoài, đã bị người kéo lên đụn mây.

Ta ngồi ở trên đám mây quay đầu nhìn lại, kết quả bị tình cảnh phía sau làm kinh sợ trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy chúng thần tiên phía sau đều cưỡi mây đạp gió đi bên cạnh, đụn mây của sư phụ vừa động, những người này lập tức đuổi kịp, thanh thế to lớn, sợ là trăm năm khó gặp.

...

Sư phụ mang ta đi phủ đệ của Thủy Dạng thượng thần.

Đêm trước đã tới, lúc đó cảm thấy ánh trăng dịu dàng, cảnh đẹp hoa đào nơi này làm cho người ta lưu luyến quên trở về, mà hiện tại ánh mặt trời rõ ràng xán lạn, tòa tiên đảo kia cũng giống như bao phủ bên trong làn sương trắng, chỉ có thể nghe thấy nhàn nhạt mùi hoa, lờ mờ nhìn thấy mấy đường nét, trong mây mù lượn lờ càng tăng thêm cảm giác thần bí.

Lần trước ta cùng với sư phụ vẫn chưa lên đảo, mà lần này, sư phụ cũng là mang theo ta dừng lại phía trên đảo. Bên trong sương mù, có một tảng đá lớn, trên đó viết ba chữ to, "Thủy Phán Cư" .

Sư phụ nói tảng đá này, đó là chìa khóa mở cửa.

Ta chỉ cần lấy máu, là có thể khiến cho tiên phủ này khôi phục thần quang ngày xưa.

Như vậy liền có thể chứng minh, cuối cùng ta có phải là Thủy Dạng thượng thần chuyển thế hay không.

...

Ta có phải là Thủy Dạng thượng thần chuyển thế hay không, rất quan trọng sao?

Thần tiên chung quanh đều nhìn ta không chuyển mắt, giống như có vô số âm thanh đang đồng loạt thúc giục, ‘nhanh chút, nhanh chút lấy máu ra đi!’ Ta do dự thật lâu, đợi đến khi nhìn thấy nụ cười cổ vũ của sư phụ, rốt cục cắn chặt răng, nhẫn tâm đưa ngón tay cắn nát, sau đó nhỏ ra một giọt huyết châu, bôi lên phía trên tảng đá.

Ta mới vừa thu ngón tay, liền nhìn thấy kim quang chợt sáng, ba chữ Thủy Phán Cư kia đột nhiên bắn ra muôn luồng hồng quang, chỉ một thoáng đều nhiễm hồng toàn bộ màn trời, tiên nhân xung quanh ngạc nhiên nghi ngờ, nghị luận ào ào, nhưng mà lập tức sau đó, sương mù dày đặc trên toàn bộ tiên đảo tản ra, một tòa tiên phủ xuất hiện trước mắt, giống như ngủ say nhiều năm, giờ phút này đột nhiên thức tỉnh, cây cối chậm rãi đâm chồi, trong nháy mắt thì nở hoa, chim bay cá lội, thác nước chảy thành dòng, khắp nơi tràn ngập sức sống.

Ta quay đầu nhìn sư phụ, người cười một cách thản nhiên, thật giống như, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay.

Thiên Quân cao giọng cười, "Thượng thần quay về, quả thật là một chuyện vui mừng lớn của thiên giới ta."

Mà khi người vừa dứt lời, ta liền nhìn thấy thần tiên phía sau đều khom mình hành lễ với ta, ngay cả Lưu Diễm tiên tử cũng cúi đầu hạ mắt, thái độ rất kính cẩn.

Ta một cây lúa nhỏ ba trăm năm, bị nhiều thần tiên nhìn vào, vây quanh ở trung tâm như vậy, quả nhiên là muốn gãy thắt lưng của ta.

"Cung nghênh Thủy Dạng thượng thần quay về!" Chúng tiên trăm miệng một lời nói.

Nhìn ra ta đang mất tự nhiên, sư phụ truyền âm nhập bí, bảo ta có thể khẽ gật đầu, ta gật mạnh cằm một chút, kết quả liền nghe được một tiếng cười khẽ bất đắc dĩ của sư phụ.

Kế tiếp chính là uống rượu chúc mừng, Thủy Phán Cư đã có lại thần quang, liền có tiên nhân đề nghị trực tiếp tổ chức yến hội ở trong này, trong nháy mắt đều được chúng tiên hưởng ứng, sau đó người nọ liền tiến lên một bước tới hỏi ta, "Thủy Dạng thượng thần, người xem như vậy được không?"

Thần tiên này thân hình tuấn lãng, bên cạnh còn có một con chó đen ngồi chồm hổm, đang le lưỡi về hướng ta, ta lược qua trí nhớ, liền kinh ngạc nói: "Nhị Lang Thần? Hao Thiên Khuyển?"

Kết quả trong nháy mắt, người này vui mừng quá đỗi, "Chính là tại hạ, Thủy Dạng thượng thần nhớ được ta?"

Cái này, có mấy thần tiên yên lặng chen đến trước mặt ta, không phải là bảo ta nhận mặt? Ngay cả sư phụ cũng hơi hơi nhăn mày nhìn ta, trong ánh mắt có chút kích động.

Ta chậm rãi lắc đầu, đưa tay chỉ vào con chó mực to kia, rất là thành khẩn nói, "Ta không nhớ rõ ngươi, nhưng ta nghe nói qua nó!"

Sắc mặt của Nhị Lang Thần kia đông cứng, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ, muốn nói cái gì nữa, lại không biết vì sao nuốt trở vào, ta đang muốn hỏi đến cùng, chợt nghe một tiếng cười nhạo từ phía sau, xoay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Thái Thượng Lão Quân dẫn một tiên đồng đi đến gần.

Hai người bọn họ nhất định sẽ xảy ra tranh chấp!

Vì thế ta cười nhạt về phía Nhị Lang Thần, thuận miệng đáp, "Có thể nha!"

Mà hắn cũng ngây ngẩn cả người, liền ngay cả Thái Thượng Lão Quân cùng với chúng tiên ở phía sau, đều đồng thời ngây ngẩn cả người. Sư phụ cũng là mặc kệ biểu hiện kinh ngạc của những người này, hành lễ với Thiên Quân, liền đưa tay vung lên.

Chỉ thấy tảng đá bôi máu lúc trước bỗng nhiên hóa thành một Thanh Y tỳ nữ ở phía trước dẫn đường, sư phụ nói đây là thị nữ trước đây từng hầu hạ ta, kiếp trước tính tình của ta rất lạnh lùng, không thích tiếp cận với người khác, cho dù là thị nữ cũng đều có trái tim bằng đá, trong số tiên gia cũng không có mấy người có năng lực tiến vào Thủy Phán Cư, lúc nãy khi ta nói lời đồng ý, khiến cho mọi người cực kì khiếp sợ.

Ta có chút mơ hồ, sư phụ liền xòe tay ra trước mặt ta, "Thần tiên tiến vào Thủy Phán Cư, không vượt quá năm!"