Tiên Phong Đạo Thê

Chương 39: Tu chân




Gần cuối tháng ba chính là luận bàn tỷ thí giữa các tiên hữu.

Ta vốn lo lắng độ kiếp thành công trở thành thượng tiên, sẽ bị yêu cầu tỷ thí với thượng tiên, nào ngờ sau này được trực tiếp thành thượng thần, vì thế tỷ thí kia cũng không phải chuyện liên quan đến ta, nhưng mà lúc này sư phụ lại nhắc đến, chẳng lẽ giữa các thượng thần cũng phải luận bàn tỷ thí sao?

Trong lòng ta giật mình, lắp bắp nói: "Sư phụ, chẳng lẽ ta sẽ đánh với người?"

Nếu không chính là Bích Thanh Thần Quân, còn có vài thượng thần thanh danh hiển hách kia?

...

Ta vẫn là tự mình cắt cổ còn thoải mái hơn.

"Nói rồi sau này không thể gọi ta là sư phụ, phải gọi ta là Viêm Hoàng!" Sư phụ hơi hơi nhăn mày, thế nhưng đưa tay véo mặt ta. Kết quả Thanh Y lặng yên không một tiếng động xuất hiện sát phía sau ta, khiến cho sư phụ đều không thể không thở dài, người buông tay nói: "Gọi một tiếng nghe thử..."

Ta: "..."

"Trước kia tính tình của nàng lãnh đạm, rất ít nể mặt ai, hiện tại mặc dù luân hồi chuyển thế khôi phục thần vị, nhưng thần lực còn chưa thức tỉnh, bất quá tu vi bậc thượng tiên, nghe nói thái tử hồ tộc Thanh Khâu bị nàng đánh trở về nguyên hình? Vẫn là giống như trước kia không hề nói đến chuyện tình cảm." Sư phụ cười khổ với ta, "Dù sao tính tình của nàng như vậy, chuyển thế cũng không thể thay đổi."

Ta nhất thời cảm thấy ủy khuất, Hồ Phỉ cũng không phải ta đả thương, cái gì nói ta có tính tình như vậy? Ta mới không phải!

"Gần đây nhân gian chiến loạn không ngừng, yêu ma chờ đợi thời cơ mà khuấy động, nghe nói còn có nhân vật cực kỳ lợi hại, tên yêu ma mà nàng gặp lần trước chỉ sợ cũng đạt tới cảnh giới ma thần, lần này Thiên Quân bảo ta hạ phàm điều tra, nàng ngoan ngoãn ở lại Thủy Phán Cư, không được đi lại lung tung mới tốt." Vẻ mặt sư phụ nghiêm túc, ta cảm thấy thật không hiểu, "Vì sao?"

"Khờ quá, tuy rằng nàng có địa vị thượng thần, nhưng không có thực lực của thượng thần, những kẻ trước kia từng bị nàng giáo huấn qua, khó bảo toàn sẽ không nhân cơ hội vụng trộm trả thù, hơn nữa nàng khờ khạo như vậy, bị người ta lừa cũng không biết, phỏng chừng còn chắp tay cảm ơn người khác nữa."

Sư phụ trừng ta một cái, ta gục đầu xuống, âm thầm thè lưỡi, thầm nghĩ ta thông minh lanh lợi, học cái gì thì thấu hiểu ngay, có khờ khạo đâu, sư phụ thích làm tổn thương ta.

"Mấy trăm năm gần đây tiên nhân phi thăng cũng không ít, nếu không lần sau tỷ thí nàng đi xem xem có ai nguyện ý làm học trò của nàng không, tùy tiện lừa hai kẻ tới giải buồn cho nàng?"

"Aii?" Cái bộ dạng này của ta cũng có thể thu đồ đệ sao? Vậy không phải là đệ tử nhận nhầm người sao.

"Không phải là thu đồ đệ. Thu vài tâm phúc, để cho bọn họ làm những việc vặt, chạy qua chạy lại giúp nàng. Thủy Phán Cư lạnh tanh vắng vẻ, sợ nàng nhàm chán."

Ta động tâm, bất quá so với lời nói của sư phụ, ta càng vui đi thu vài đồ đệ. Gương mặt ta hưng phấn mà đem ý tưởng nói cho sư phụ, hắn thật không nói gì trừng ta một cái, "Với trình độ gà mờ của nàng, chậc chậc..."

Nghe được lời ấy, ta cực kì uể oải, sau khi vặn vặn tay, ủ rũ nằm sấp ở trên bàn.

"Nhưng mà nàng có thể đi đến môn phái chân tu ở nhân gian tuyển vài kẻ có căn cốt không tệ làm đệ tử." Sư phụ bỗng nhiên nói.

Đôi mắt ta lập tức sáng lên, "Aii, có thể sao?"

"Đương nhiên, kỳ thực trên thế gian này, chim bay cá nhảy cỏ cây ở bậc sinh linh đắc đạo phi thăng nhiều hơn so với người, người tuy rằng thông minh, nhưng có thất tình lục dục, luôn cắt không đứt chấp niệm hồng trần. Môn phái tu chân ở nhân gian này, hơn mấy trăm, mấy ngàn năm cũng không ra được một vị thần tiên, cho nên nàng đi vào trong đó thu đồ đệ, cũng không tính là trì hoãn người khác. Những người đó được tiên duyên, nói không chừng thật sự còn có thể tu thành chính quả."

Ta rất xấu hổ, khó trách, sư phụ là chim, ta là cỏ, Bích Thanh là rồng, Thanh Y là tảng đá, Tử Tô là hoa, Hồ Phỉ là hồ ly, gặp được nhiều như vậy, thật đúng là chưa từng gặp qua ai có chân thân là người a!

"Thiên cung ai có chân thân là người mà đắc đạo? Có không?" Ta tò mò .

"Có, chính là Chu Liên Thượng Thần."

Lại là một thượng thần, nhưng mà cái tên này ta cũng chưa từng nghe qua.

Thấy vẻ mặt ta mờ mịt, sư phụ từ trong tay áo lấy ra một thiệp hồng, "Mọi chuyện kiếp trước thì quên sạch, kiếp này lại là người hiểu biết nông cạn, thật là!"

"Mùng chín tháng sau, Chu Liên Thượng Thần gả cháu gái. Cũng gởi thiệp mời nàng, bị ta lấy đến, vốn ngay từ đầu muốn nói chuyện này với nàng, bị nàng một đường ngắt lời, cư nhiên thiếu chút nữa đã quên ."

Ta cầm lấy thiếp mời kia, vừa nhìn chỉ thấy mặt trên viết, rõ ràng là Thủy Dạng thượng thần.

Ta nhất thời cảm thấy vui vẻ hứng thú không nổi.

Nếu như viết Cốc Miêu Miêu, thì ta sẽ hưng phấn cỡ nào a.

Tất cả mọi thứ bây giờ ta có được, đều vì ta là Thủy Dạng thượng thần chuyển thế, mà ta rõ ràng nhớ không ra những chuyện kiếp trước, thật giống như là hai người xa lạ không hề có mối liên can gì đến nhau, lúc này lại liên hệ chặt chẽ với nhau, ta thành nàng ấy, lại không còn là bản thân của ta.

"Như thế nào lại ngẩn người?" Sự phụ gõ đầu ta một cái, ánh mắt ta hơi cong, sư phụ nói tính tình Thủy Dạng thượng thần lạnh lùng, quả quyết không sẽ cho phép sư phụ gõ đầu nàng ấy.

Sư phụ tùy ý gõ đầu ta như vậy, tất nhiên bởi vì là ta Miêu Miêu. Ta cười ha ha, đem đầu tiến đến trước mắt sư phụ, cười tủm tỉm nói: "Gõ lại một cái đi."

Sư phụ: "..."

Aii? Ta nói gõ, chứ có cho người hôn đâu!

"Nàng tiến sát lại, không phải đòi hôn sao?" Gương mặt của sư phụ đầy ý cười nhún nhún vai, sau đó nhanh nói tiếp: "Nhân gian hiện giờ đại phái tu chân tương đối có tiếng, giống như Thiều Hoa phái, đúng rồi, chỉ lấy nữ tử có nhan sắc đẹp, muốn đi xem không?"

Ta liếc sư phụ một cái, buông tay nói: "Không muốn, ta muốn tiểu ca tuấn tú giải buồn cho ta."

Lần này, đến phiên sư phụ không nói gì nữa. Nhưng mà người không nói thêm cái gì, chỉ đưa tay kéo ta, "Đi thôi, mang nàng đi nhìn tiểu ca tuấn tú."

Ta cùng với sư phụ cùng ngồi trên một đám mây, ngồi tựa vào nhau.

Người mang ta đi là đại phái tu chân đệ nhất nhân gian, Thiều Hoa phái.

Thiều Hoa phái sở hữu bảy ngọn núi, trong đó ngọn núi chính cao ngất trong mây xanh, quả thật có vài phần hương vị tiên cảnh tại nhân gian.

Đầu tiên sư phụ dắt ta vào một gian mật thất, sau đó người chỉ vào lão nhân râu tóc bạc trắng đang ngồi trên một bồ đoàn nói: "Này chính là người tu chân tu vi cao thâm nhất Thiều Hoa phái."

Nha...

Ta gật gật đầu, trên trời nhìn thấy đa số tiên nhân có tác phong nhanh nhẹn, phong thần tuấn lãng, giờ phút này nhìn thấy lão nhân như vậy, ánh mắt khép chặt trên mặt đều là nếp nhăn, râu tóc bạc trắng, lưng gù thành khối, làm cho người ta khó tránh khỏi cảm khái ngàn vạn lần.

Ta thổn thức không thôi, sư phụ một khắc không ngừng, lại đem ta đưa đến phía trên một vùng đất trống.

Đây đại khái là nơi tu luyện của bọn họ, giờ phút này cũng có mấy trăm người ở nơi đó tu luyện kiếm thuật, động tác đều nhịp, thoạt nhìn thật có vài phần khí thế, chẳng qua mấy kiếm chiêu này đều chỉ có động tác đẹp, càng nhớ đến lần trước xem Đinh Đang múa, có uy lực hơn so với mấy chiêu này.

"Mấy người này chắc là đệ tử tinh nhuệ của bọn họ." Sư phụ nhàn nhạt nói.

"À." Nhóm người này ước chừng khoảng ba bốn mươi tuổi, hoặc bộ mặt tang thương, hoặc kiên định trầm ổn, trong mắt lại có chút lộ ra tinh quang, ta gật đầu ngắm một lát, cảm thấy thật là không thú vị, cũng không hiểu được đến cùng sư phụ có tâm tư gì.

Cuối cùng, người lại đưa ta đến chân núi, nơi này có mảnh đất lớn hơn, nơi sân trống trải có ít nhất ngàn vạn người, chia mấy trăm người thành một tổ đều tự tu luyện, mà nhóm người này, tương đối mà nói còn trẻ hơn chút, chỉ là tu vi thô thiển, ngay cả nhập môn cũng chưa được. Ta dự đoán được tiên duyên, cũng không thể thành tiên rồi.

Lúc này, cuối cùng sư phụ đại nhân mở miệng, người liếc ta một cái, nhẹ nhàng nói: "Thế nào, nhìn thấy tiểu ca tuấn tú ngưỡng mộ trong lòng chưa?"

Ta: "..."

Mặt ta đỏ lên, ai bảo người cười ta!

Sau đó ta tùy tay chỉ lung tung, "A, người kia cũng không tệ."

Vốn là cố ý quấy rối, cũng không ngờ sư phụ ‘A’ một tiếng, "Nàng thật nhìn không tệ, đứa nhỏ này trời sinh có linh cốt, nếu có tiên duyên với nàng, không chừng thật có thể thành tiên."

"Thật sao thật sao?" Ta tùy tay chỉ, cũng có thể chỉ ra người bất phàm? Trong lòng ta vui mừng, muốn nhảy xuống đứng ở bên cạnh đứa nhỏ kia quan sát tinh tế.

"Đợi chút!" Sư phụ giữ chặt ta một phen, ta quay đầu nhìn người, chỉ thấy người cau mày, đôi mắt không hề chớp mà chằm chằm nhìn vào hài đồng kia, hay là có vấn đề gì?

"Như thế nào sư phụ?"

Sư phụ vươn ra ngón tay day day mi tâm, sau một lúc lâu mới nói, "Không có gì."

Người vừa dứt lời, ta liền nhìn đến một đạo hồng quang giống như tia chớp bổ tới, nổ tung ở ta trước mắt. Nhìn kỹ cũng là một cọng lông phượng hoàng màu đỏ, mặt trên buộc một mảnh vải màu vàng.

Sư phụ bình thản đem mảnh vải kia mở ra, mày lập tức nghiêm nghị.

"Thiên Quân có chuyện quan trọng triệu kiến ta, ta đi về trước."

Thấy sư phụ nhìn ta, ta lập tức xua tay, "Ta muốn ở thế gian quan sát một chút được không?"

Sự vật thế gian đối với ta mà nói đều thật sự mới lạ, lại nói nơi này là đại phái tu chân, không có yêu ma thường lui tới, nên thật sự an toàn.