Tiên Phong Đạo Thê

Chương 43: Thổ lộ




Qua biển hoa, liền đến Thiên Thai tiên cảnh.

Một tiểu đồng mặc áo đỏ nghênh đón ở cửa, hỉ tước tạo thành một chiếc cầu ở nơi đó, đương nhiên chỉ là vật trang trí mà thôi.

Lúc này chỗ chiêu đãi kia đã có rất nhiều thần tiên cầm thiệp mời xếp hàng, ta đang muốn đi xếp hàng theo, đã bị Viêm Hoàng nắm tay bay qua không trung, ngay cả Tử Tô cũng theo sát phía sau ta, ở bên tai ta lặng lẽ nói, "Xem đi, đây là uy phong của thượng thần."

Phía dưới có thần tiên kinh hô: "Xem kìa, đó là Viêm Hoàng Thần Quân, bên cạnh còn có ai nữa, chẳng lẽ là Thủy Dạng thượng thần?"

Ta thập phần ngượng ngùng, tay người nắm tay ta càng chặt.

Đúng lúc này, nam tử trung niên ăn mặc tươi tắn đi đến đón, hắn cung tay chào, cười ha ha nói: "Thì ra là Viêm Hoàng Thần Quân đến."

Viêm Hoàng hơi hơi khom người tỏ vẻ lễ nghĩa, ta đang muốn hành lễ chợt nghe nam tử trung niên kia cất cao giọng nói: "Vị này có phải chính là Thủy Dạng thượng thần chuyển thế?"

Ta gật gật đầu.

"Thủy Dạng thượng thần có từng nhớ ra lão phu?"

Ta lắc đầu.

Viêm Hoàng trừng mắt nhìn ta một cái, "Nàng cũng thành thật quá. Vị này chính là Chu Liên Thượng Thần."

"Ta thấy Thủy Dạng thượng thần ôn hòa hơn trước kia nhiều. Tuệ Nương, dẫn bọn họ đến Minh Kính các nghỉ ngơi." Chu Liên Thượng Thần xoay người, lúc này ta mới chú ý, phía sau hắn còn có một nữ nhân.

Nữ nhân kia dung nhan đã già, trên mặt đã có rất nhiều nếp nhăn, lưng cũng có chút gù, lúc nãy vừa mới đứng ở phía sau Chu Liên Thượng Thần, ta cư nhiên không có phát hiện.

"Làm phiền phu nhân." Viêm Hoàng Thần Quân khom mình hành lễ, vừa rồi người hành lễ đối với Chu Liên Thượng Thần cũng không có nghiêm cẩn như vậy, ta cảm thấy tò mò, cũng học dáng vẻ của người, khom người thật sâu.

Người gọi là Tuệ Nương phu nhân liên tục xua tay nói ‘khách khí’, sau đó đi trước dẫn đường.

Đợi đến an bày xong phòng cho chúng ta, Tuệ Nương sai người chuẩn bị cho chúng ta điểm tâm tiên quả, bảo chúng ta nếu có cần cái gì, liền kéo cái chuông gió treo bên cửa.

Đợi bọn họ đi rồi, ta cực kỳ tò mò, hỏi: "Vị phụ nhân này có thân phận gì, vì sao chàng đối với bà ấy còn tôn kính hơn so với Chu Liên Thượng Thần?"

"Bà ấy là nương tử của Chu Liên Thượng Thần." Viêm Hoàng chậm rãi nói.

"Chu Liên Thượng Thần này là người tu luyện thành tiên, Tuệ Nương là nương tử ở nhân gian của hắn, không có chút tiên căn nào. Vì có thể cùng Chu Liên Thượng Thần ở cùng nhau, chịu rất nhiều khổ cực, bị bao nhiêu ủy khuất, nàng biết không, một phàm nhân không có tiên căn, thế nào có khả năng sống qua hơn vạn năm? Dựa vào tiên dược kéo dài sự sống, chỉ có thể chuyển hóa từng chút từng chút tiên khí yếu ớt, nếu như không cẩn thận, sẽ làm nứt vỡ thân thể không có tiên căn kia của bà ấy, gian khổ trong đó, sợ là ta cũng khó chịu được."

Người hết sức cảm động, lòng ta lại nảy sinh ao ước.

"Bọn họ yêu nhau chứ!" Ta nhẹ giọng nói.

"Đại khái là vậy!"

"Nhất định yêu nhau, bằng không Tuệ Nương thế nào có thể có nghị lực lớn như vậy, bà ấy luyến tiếc bỏ lại Chu Liên Thượng Thần, cho nên mới chịu đựng được nhiều đau khổ như vậy." Ta kiên định nói, "Chàng xem, bây giờ Chu Liên Thượng Thần vẫn có dáng vẻ trung niên, nhưng dung nhan của bà ấy đã già đi, nhưng nụ cười của bà ấy đều xuất phát từ nội tâm, điều này chứng minh, Chu Liên Thượng Thần không hề ruồng bỏ bà ấy."

Ta dừng một chút, "Bọn họ yêu nhau."

"Đúng vậy!" Viêm Hoàng gật gật đầu, lặp lại lời ta một lần nữa: "Bọn họ yêu nhau."

Trong lòng ta nhất thời ngọt ngào giống ăn đường mật, ánh mắt cũng cười mị lên.

Viêm Hoàng bảo ta nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối sẽ có tiệc tối, chắc là cực kỳ náo nhiệt.

Ta gật gật đầu, đợi người rời đi, liền lôi kéo Tử Tô ngồi vào đầu giường, hưng phấn mà đàm luận những điều tai nghe mắt thấy.

Tử Tô đang cầm hoa quả trên bàn hô to, "Đây là long thiệt quả, có thể gia tăng tiên lực, đây là thanh la quả, có thể kéo dài tuổi thọ thêm trăm năm..."

Kết quả, hai người chúng ta đều ăn đến no căng bụng.

Lại một lát sau, có tỳ nữ đi lại dẫn chúng ta đi tham gia tiệc tối, mới ra cửa, Viêm Hoàng đã chờ ở đó.

Bởi vì rất đông tiên nhân, cho nên ước chừng là căn cứ vào thân phận mà an bày rất nhiều phòng tiệc, mà chỗ chúng ta đi đến, ngoại trừ Tử Tô, chắc tất cả đều hơn tu vi thượng tiên.

Ở nơi đó, ta nhìn thấy hai người quen, Hồ Phỉ và Mặc Tương.

Rất lâu không gặp kẻ thù Mặc Tương này, giờ phút này gặp lại, hết sức tức giận.

Hắn trừng ta, ta cũng oán hận quan sát hắn!

Thái tử phi của hắn ở bên cạnh kéo kéo tay áo của hắn, mà hắn lại còn vung tay áo, tức giận quay đầu chỗ khác.

Hừ, bây giờ ta cũng không sợ hắn!

Ta ưỡn ngực, nâng cằm, theo sự chỉ dẫn của Tử Tô trước kia, bắt đầu liếc mắt nhìn người.

Hồ Phỉ và ta nhìn nhau, nhất thời còn kiêu căng hơn cả ta, tác phong đầy khí thế của ta bị thất bại, buồn bực ngồi xuống, dùng tay chống cằm ngẩn người.

Chắc là Viêm Hoàng ở bên cạnh, bây giờ, không người nào chịu lên tiếng nói chuyện.

Sau một lát, Bích Thanh Thần Quân còn mấy vị thượng thần được dẫn tới bàn này, có lẽ khí thế của thượng thần rất mạnh mẽ, liền có vài người chào hỏi với nhau, những người còn lại cũng chưa dám đi lên.

Ta cảm thấy những lời khách sáo đó rất vô vị, học theo lời nói của Tử Tô, thỉnh thoảng gật gật đầu là đủ rồi, cũng không có xảy ra chuyện gì không ổn. Người bên cạnh muốn làm cho náo nhiệt thêm, mơ hồ nghe được có người làm mối cho Hồ Phỉ, nhưng mà lúc trước không có nghỉ ngơi, bây giờ ta có chút mệt rã rời, chống cằm ngủ gật, cũng không có nghe rõ ràng.

Bỗng nhiên, toàn bộ phòng yên tĩnh xuống.

Chẳng lẽ chủ nhân buổi tiệc đến?

Ta hơi hơi nâng mí mắt, a, như thế nào mà Hồ Phỉ đứng ở ta trước mặt?

Hắn giống như vừa nói xong một câu gì đó?

Ta không nghe rõ nội dung, lại theo bản năng gật gật đầu.

Sau đó, mọi người xung quanh ồ lên.

Sắc mặt Viêm Hoàng cùng Bích Thanh Thần Quân đều rất khó coi, ta kinh ngạc nắm tay áo Viêm Hoàng, "Xảy ra chuyện gì?"

Hồ Phỉ vui mừng phấn chấn ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Nàng ấy đồng ý rồi!"

Ta có một dự cảm không tốt.

"Ta đồng ý cái gì ?" Ta cẩn thận hỏi.

Cũng không ngờ Hồ Phỉ vung tay áo, nhe răng nhếch miệng trừng ta: "Ta vừa mới hỏi nàng làm nương tử của ta có được không, nàng gật đầu, chẳng lẽ nàng muốn đổi ý! Nơi này có thể rất nhiều thần tiên làm chứng kiến như vậy!"

Ta: "..."

Ta rụt cổ nói: "Vừa rồi cổ ta bị rút gân."

Sắc mặt Hồ Phỉ biến đổi trong nháy mắt, hắn đưa tay định tóm lấy ta, lại bị cha hắn giữ chặt lại.

Hồ Vương hành lễ với ta nói: "Thủy Dạng thượng thần, con ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, vẫn xin thượng thần thứ lỗi."

"Không sao!" Ta vẫy vẫy tay, trong lòng thấy có lỗi.

Hồ Phỉ bị cha hắn xách ra khỏi phòng tiệc, lúc ra khỏi cửa, Hồ Phỉ quay đầu nhìn ta, đôi mắt hắn đỏ bừng, hình như ẩn chứa dòng lệ, trong lòng ta không thoải mái, rất xấu hổ gục đầu xuống.

Đợi đến lúc xoay người nhìn rượu ngon món ngon trên mặt bàn, lại phát hiện trừ Viêm Hoàng cùng Bích Thanh, thượng thần khác đều có nét mặt thăm dò nghiên cứu mà nhìn ta.

Mà Viêm Hoàng, sắc mặt lại càng cực kỳ khó coi hơn nữa.

Ta nhẹ nhàng nắm tay áo của người.

Người lật tay nắm lấy đầu ngón tay của ta, sắc mặt mới tốt hơn chút ít.

Ta tự cho là tất cả chuyện này đều rất bí mật không ai thấy, nào ngờ các thượng thần ngồi cùng bàn đều cong môi cười đến có vẻ mặt ái muội, còn có người đứng lên nói chúc mừng, làm ta xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.

Nào ngờ đúng lúc này, ‘oành’ một tiếng, Bích Thanh Thần Quân đứng lên, trở ghế ra. Hắn phất tay áo mà đi, sắc mặt âm trầm dọa người.

Chúng tiên nhìn nhau, ngược lại còn có người nói một câu: "Vẫn là Viêm Hoàng Thần Quân chiếm tiên cơ."

Viêm Hoàng thản nhiên hé miệng cười khẽ, dùng thêm chút lực nắm bàn tay ta.

...

Tiệc tối tuy rằng phong phú, lại không tính là thoải mái.

Trên đường trở về, Viêm Hoàng nắm tay của ta, đi đến cửa phòng của ta, người nhẹ nhàng ôm ta vào trong lòng nói: "May mắn kiếp này, ta gặp nàng trước."

Ta chưa nói gì, chỉ là tựa vào trong ngực của người.

Lúc này tuy rằng ban đêm, nhưng đã có ánh trăng nhu hòa.

Ánh sáng màu bạc trải rộng khắp nơi, bươm bướm muôn màu nhẹ nhàng bay lượn, bụi phấn màu bạc lưu động, làm cho toàn bộ hoa viên đều đẹp giống như cảnh trong mơ. Nhưng mà người chân thật như vậy, ta nhẹ nhàng mà chạm đến ngực của người, đây không phải là giấc mộng.

"Đừng náo loạn!" Giọng nói của người ám muội khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu ta, ta mê hoặc ngẩng đầu, "Như thế nào?"

Cùng lúc đó, ngón tay ta xoa xoa trước ngực người thêm một chút.

Người hít vào một hơi, sau đó vẻ mặt âm trầm nắm lấy mấy ngón tay của ta kéo ra, sau một lúc lâu mới âm thầm thở dài: "Thật không biết nên làm gì với nàng bây giờ."

Hồi lâu sau, người buông ta ra: "Vào đi thôi, nghỉ ngơi sớm một chút."

Ta gật gật đầu, đẩy cửa vào phòng.

Phía sau người nhẹ giọng nói: "Chúng ta cũng tìm một ngày hoàng đạo thành thân đi!"

Người cười khẽ: "Ngay cả hoàng mao tiểu tử cũng thổ lộ với nàng, nếu ta không sớm nhanh tay một chút, nàng sẽ bị người khác đoạt mất thì làm sao bây giờ?"

Ta: "..."

Ta xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, xoay người sang chỗ khác oán trách liếc nhìn người một cái, sau đó chui vào phòng.

Mà lúc này, tuy rằng ta kích động, lại nghĩ tới Hồ Phỉ như cũ, nghĩ tới ánh mắt của hắn trước khi rời khỏi.

Ta suy nghĩ, ta đã xúc phạm tới hắn .

Ta suy nghĩ tìm một cơ hội nói chuyện với hắn một chút mới được.