Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1016: Mười Ngày Tưởng Niệm




- Đại huynh, chúng ta vẫn chưa thể xuất thế sao?

Sát Đế trầm giọng nói.

Nam tử áo bào đỏ dẫn đầu nhìn Sát Đế, lắc đầu nói:

- Phá thêm một tầng phong ấn nữa đi!

- Vâng!

Sát Đế gật đầu một cái.

- Chúng ta trở về thôi. Lão Thất, ngươi ở lại quan sát trận chiến, sau đó nói cho chúng ta biết kết quả cuối cùng!

Nam tử áo bào đỏ thản nhiên nói.

- Vâng!

Mộng Tam Sinh lên tiếng trả lời.

Nói xong, nam tử áo bào đỏ dẫn theo năm người khác đạp không, biến mất khỏi thung lũng.

Chỉ còn lại một mình Mộng Tam Sinh lẳng lặng nhìn về phía bắc.

Ầm ầm ầm!

Thiên địa xung quanh đều phát ra lôi điện lập lòe. Hồng Quân và Sào chiến đấu càng lúc càng kịch liệt. Đương nhiên, vô số tu giả nhìn đều không hiểu.

Vù!

Con ngươi của Thiên Số đột nhiên biến thành màu xanh lam.

- Hồng Quân?

Trong mắt Khổng Hoàng Thiên nhất thời cứng lại.

Vù!

Trong chớp mắt, con ngươi của Thiên số lại biến thành màu đỏ.

- Sào?

Con ngươi liên tục biến hóa. Rõ ràng Sào chiến đấu cùng Hồng Quân cũng cực kỳ gian nguy.

Cứ như vậy, qua ba ngày ròng rã.

- Ngươi chung quy chỉ là nguyên thần!

Âm thanh của Sào truyền đến.

- Đúng vậy, chỉ là nguyên thần. Sào, kỷ thứ ba, bắt đầu từ khi ta sinh ra đã nghe truyền thuyết về ngươi, cũng ước ao sự nghiệp vĩ đại của ngươi. Lần này chiến đấu một trận, tâm nguyện của ta đã được thỏa mãn rồi!

Âm thanh của Hồng Quân truyền đến.

- Ngươi có thể chờ một chút!

Âm thanh của Sào truyền ra.

- Chờ không được. Ta sẽ làm người đi đầu. Tiếp đó, càng ngày sẽ càng có nhiều người khiêu chiến với ngươi. Ta kết thúc, nhưng ngươi so với ta càng khổ cực hơn!

Hồng Quân thở dài nói.

Sào:......!

- Chờ tử vong, chờ đợi người khác giết chết mình, đây là một quá trình rất khó chịu đựng. Ngươi chung quy vẫn vĩ đại hơn so với ta! Ta không cảm thấy đáng tiếc nữa!

Hồng Quân khe khẽ thở dài nói.

Ầm!

Tất cả cương vực Thông Thiên phát ra một tiếng không bạo nổ vang.

Thời khắc không bạo nổ vang, hư không run lên bần bật.

Trong nháy mắt, thời gian bất động đã biến mất.

Ầm!

Ầm!

Ầm!.........

Lúc trước, vô số Tổ tiên không có lực vung ra, trong nháy mắt nháo ra thành động tĩnh lớn.

Vô số Tổ tiên hoang mang lo sợ tránh né phân thân Hồng Quân rình giết. Nhưng lúc này, hầu hết phân thân của Hồng Quân đã nổ tung trong nháy mắt.

Một long mạch khí kim quang sắc bỗng nhiên nổ tan. Từng con giun rơi xuống mặt đất, chết ngay tại chỗ.

Gần vạn phân thân của Hồng Quân đều diệt vong trong nháy mắt.

- Thế nào?

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Tại sao bỗng nhiên không còn Hồng Quân nữa?

.........

......

...

Vô số tu giả lộ vẻ kinh ngạc.

- Vừa nãy còn rất tốt, sao hiện tại Hồng Quân bỗng nhiên chết cả vậy

Thông Thiên giáo chủ đột nhiên giật mình. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trong mắt loé ra một tia khủng hoảng. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía mắt của Thiên Số trên không trung.

Ầm!

Không gian nhỏ được mở ra xung quanh một vài Hồng Quân cũng sụp đổ trong nháy mắt.

Biển máu của Diêm Xuyên lộ ra. Ba thanh thần kiếm đã nạp ba tượng thần do Hồng Quân vào trong thân kiếm.

Diêm Xuyên lắc cái cổ, đứng ở bên trên biển máu.

Chợt hắn nhìn thấy từng con giun chết rơi rụng xuống đất, nhất thời sắc mặt trầm xuống.

Trong nháy mắt, Diêm Xuyên đoán được tất cả.

- Đa tạ, ta đã đột phá. Bây giờ, ta đã là Tổ tiên cửu trọng thiên rồi!

Diêm Xuyên nhìn thi thể con giun kia thở dài nói.

Tiếp theo, Diêm Xuyên nhìn về phía thân thể bản thể Hồng Quân cách đó không xa, lại nhìn con mắt lớn của Thiên Số trên bầu trời một chút.

Ầm!

Mắt của Thiên Số vẫn ở đó, nhưng vô số tấm lưới lớn Thiên số trước kia đã nhanh chóng tan đi.

Mây đen cuồn cuộn, mắt của Thiên Số nhìn chằm chằm vào thân thể Hồng Quân phía dưới.

Ầm!

Không còn thời gian bất động, vô số địa hỏa tại cương vực Thông Thiên lại trùng thiên.

Giờ phút này, tất cả phân thân của Hồng Quân đã chết. Gần như tất cả Tổ tiên đều nhìn chằm chặp vào thân thể của Hồng Quân.

- Hồng Quân?

Mắt Diêm Xuyên lộ vẻ ngưng trọng.

Vù!

Một trận gió nhẹ thổi qua.

Thân thể Hồng Quân đột nhiên hóa thành bột mịn, tan theo gió!

- Lão sư!

Thông Thiên giáo chủ sợ hãi không ngừng rống lên.

Cõi âm Đại Tần Thành.

- Thánh Vương, không xong!

Triệu Cao nhanh chóng tiến vào thư phòng.

Lúc này, cương thi Diêm Xuyên đã tỉnh lại. Quần thần nhanh chóng nói lại chuyện bị bất động cho Diêm Xuyên nghe.

- Thế nào rồi?

Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Chết rồi. Bên ngoài Đại Tần Thành, vô số con giun leo lên khỏi mặt đất, sau đó chết hết rồi!

- Báo!

- Đi vào!

Một người thị vệ xông vào thư phòng nói:

- Thánh Vương, cương vực Bái Thiên gởi thư, vô số con giun bỗng nhiên tử vong!

- Báo!

- Thánh Vương, U Minh Hải gởi thư, vô số con giun bỗng nhiên tử vong!

- Báo!

- Thánh Vương, cương vực Chân Long, vô số con giun bỗng nhiên tử vong!

.........

......

...

Vô số tin tức truyền đến.

Không chỉ có Đại Trăn, toàn thiên hạ, gần như tất cả các địa phương đều có hiện tượng như vậy. Giun trong thiên hạ đã chết hết trong nháy mắt sao?

- Meo, thật tốt quá. Trong lòng ta bỗng nhiên cảm thấy thư thái!

Miêu Miêu bỗng nhiên cười nói.

Bên ngoài cương vực Thông Thiên.

Trên mặt Điệp Hậu cũng lộ vẻ vui mừng, nhìn mắt của Thiên Số, nở nụ cười.

- Hồng Quân chết rồi sao?

Diêm Xuyên nhíu mày ngẩng đầu nhìn lên trời.

- Lão sư, lão sư!

Thông Thiên giáo chủ không ngừng gào lên đau xót.

- Không!

Một tiếng gào đau xót, chấn động Tổ tiên khắp nơi. Đột nhiên từng đợt khí huyết sôi trào.

Trên không trung, mắt của Thiên Số nhìn chằm chằm vào thi thể Hồng Quân phía dưới đang tan biến, khe khẽ thở dài:

- Ôi!

Một tiếng thở dài phát ra, tất cả Tổ tiên bỗng nhiên yên lặng.

- Hồng Quân đại nghĩa, nỗ lực vì thiên hạ. Thiên địa tưởng niệm mười ngày, để tiễn đưa Hồng Quân!

Âm thanh của Sào bỗng nhiên truyền đến.

- Ô!

- Ô!

Trong thiên địa vang vọng vô số tiếng tù với khúc nhạc buồn.

Mưa máu dày đặc từ trên trời rơi xuống. Trên mặt đất, huyết vụ không ngừng bốc lên.

Trên không trung, mắt của Thiên Số lại nhìn về nơi Hồng Quân tiêu vong một chút. Thông Thiên giáo chủ quỳ gối trước nơi thi thể Hồng Quân tan biến, không ngừng khóc thảm thương.

- Ôi!

Âm thanh của Sào lại truyền đến.

Sau đó mắt của Thiên Số từ từ khép kín, dần dần ẩn vào trong mây mù, biến mất không thấy nữa.

Mưa máu điên cuồng rơi xuống. Khắp cương vực Thông Thiên chỉ còn vang vọng tiếng khóc thảm thương của Thông Thiên.

Nhưng lúc này, lại không người nào dám đi tới chỗ Thông Thiên khuyên can. Mặc dù một đám thánh nhân nhìn thấy cũng không dám quấy rầy.

Một đám thánh nhân nhìn về chỗ Hồng Quân tan biến, trịnh trọng cúi mình lạy một cái.

Diêm Xuyên nhìn nơi đó, cũng khe khẽ thở dài.

Nam Ngoại Châu.

Khổng Hoàng Thiên nhìn trời đổ mưa máu, lộ ra một tia khổ sở nói:

- Mười ngày than khóc? Tương lai, ta có thể cũng được như vậy hay không?

Thoáng cười khổ một hồi, Khổng Hoàng Thiên đi trở vào Hoàng Thiên Điện.

Tam Đế Thánh Đình, ba người Quyết, Yêu Thiên Thương, Sa Hoàng yên lặng một hồi.

- Hồng Quân cũng thất bại? Hồng Quân cũng bị giết chết?

Sa Hoàng nhíu mày thở dài nói.

Cõi âm, Đại Tần Thành.

- Các ngươi đều đi ra ngoài đi. Trẫm muốn một mình yên tĩnh một chút!