Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1137: Ép Minh Vương Đi




- Lớn mật!

Minh Vương quát lên.

- Hừ, làm cộng sự với ngươi, ta đã biết sớm muộn sẽ có vấn đề. Ta còn lo lắng, ngươi sẽ phá hỏng chuyện của chủ thượng!

Thiên Cương nói.

- Ngươi nói ta sao? Ta thấy ngươi đang tự nói mình thì đúng hơn!

Minh Vương quát lớn nói.

Trong mắt Thiên Cương loé ra một tỉa lửa giận:

- Vậy hãy để cho chủ thượng đến phán xét đi!

- Cái gì?

Minh Vương có chút sững sờ.

- Ha ha ha, ngươi sợ rồi sao?

Thiên Cương lộ vẻ dữ tợn.

Hắn đưa tay lấy ra một tế đàn màu đen, đột nhiên khởi động.

Vù!

Bên trên tế đàn đột nhiên phun ra yên vụ cuồn cuộn. Bên trên yên vụ trồi lên một đóa hoa sen.

- Thiên Cương?

Bên trong yên vụ truyền đến giọng nói của Liên Thần.

- Bái kiến chủ thượng!

Thiên Cương, Minh Vương đều cung kính nói.

- Ừm, mọi chuyện làm đến đâu rồi?

Giọng nói của Liên Thần truyền đến.

- Vì ghi danh cho thế giới đại ác, chúng ta đã nắm được Nội cõi âm Nam Châu!

Thiên Cương giành nói.

- Được!

- Chủ thượng, thuộc hạ cảm thấy, Minh Thiên Hàn có vấn đề. Vẫn mong chủ thượng thu hồi thành mạng để thuộc hạ điều tra Minh Thiên Hàn!

Minh Vương lập tức nói.

- Ồ?

Liên Thần nghi ngờ nói.

- Chủ thượng, không nên nghe lời Minh Vương nói. Chỉ vì gần đây Minh Thiên Hàn và thuộc hạ có đi lại gần gũi một chút. Điều này khiến âm mưu của Minh Vương không thực hiện được, hắn mới nảy sinh lòng đố kị. Chủ thượng, thuộc hạ cảm thấy Minh Vương có vấn đề. Hắn là con trai của Diêm Xuyên!

Thiên Cương nhất thời kêu lên.

Tiếp theo, hai người chửi bới đối phương một hồi.

Qua một hồi lâu, hai người mới ngưng lại, chờ đợi Liên Thần đưa ra xử trí cuối cùng.

- Nếu không phải muốn chủ trì thế giới đại ác, bây giờ liền đến đó. Hai người các ngươi cũng là thuộc hạ tốt của ta sao?

Trong giọng nói của Liên Thần lộ ra một sự phẫn nộ.

- Chủ thượng bớt giận!

Minh Vương kêu lên.

- Chủ thượng, tất cả ngọn nguồn đều do tên Diêm Xuyên kia. Vẫn mong chủ thượng tin tưởng, Thiên Cương luôn rất rõ ràng, không hề có bất kỳ quan hệ nào với Diêm Xuyên. Từ đầu đến cuối, ta đều cống hiến cho chủ thượng!

Thiên Cương nói.

- Điểm ấy ta tin tưởng!

Liên Thần gật đầu một cái.

- Nhưng Minh Vương hắn lại không như vậy. Mặc kệ vì nguyên nhân gì, hắn cùng Diêm Xuyên chung quy có một phần liên hệ máu mủ. Vẫn mong chủ thượng điều Minh Vương đi, hoặc là để cho hắn đi tới dương gian giới này tự mình phát triển! Ta không muốn làm cộng sự với hắn, có hắn không có ta, có ta không có hắn!

Thiên Cương quật cường nói.

- Ngươi! Nội Nam Châu cõi âm này là do ta mưu tính trước tiên!

Minh Vương tức giận nói.

Cõi âm, Nội Nam Châu, bên trong Thiên Cương Điện!

Hai người Thiên Cương, Minh Vương không ngớt cãi vã.

Ai cũng không muốn từ bỏ quyền lực tại Nội Nam Châu. Cả hai đều muốn ép đối phương đi!

Đi dương gian? Ai cũng không chịu. Bây giờ thiên hạ không còn giống như ngày xưa. Mỗi người kiêu hùng xuất hiện, không ngừng chiếm các lục địa, nào có thể dễ dàng mở ra một căn cứ to lớn như lúc trước nữa?

- Chủ thượng, có hắn không có ta!

Thiên Cương căm phẫn kêu lên.

- Chủ thượng, thuộc hạ vẫn một lòng trung thành với chủ thượng!

Minh Vương kêu lên.

- Được rồi!

Giọng nói Liên Thần đầy phẫn nộ truyền đến.

Thiên Cương, Minh Vương nhất thời không tiếp tục nói nữa. Cả hai chờ đợi quyết định cuối cùng của Liên Thần.

- Minh Vương, ngươi dẫn theo thuộc hạ của ngươi ủy khuất một chút, tiến vào tế đàn này. Ta và Thiên Cương đưa ngươi truyền tống đến thế giới đại ác, làm quen một chút với hoàn cảnh của thế giới đại ác!

Liên Thần trầm giọng nói.

- A?

Minh Vương nhất thời biến sắc.

Đây là lựa chọn của Liên Thần giữa Minh Vương, Thiên Cương. Cuối cùng Liên Thần đã lựa chọn Thiên Cương.

Minh Vương nhất thời lộ ra một tia cay đắng, nhưng vẫn trịnh trọng nói:

- Vâng!

- Đi thôi!

Liên Thần nói.

- Vâng!

Minh Vương cay đắng gật đầu một cái, bước ra khỏi Thiên Cương Điện.

Vui vẻ nhất thuộc về Thiên Cương.

- Đa tạ chủ thượng!

Thiên Cương cười nói.

Đây là trận giao phong giữa mình và Minh Vương. Mình đã chiến thắng.

- Ừm, Thiên Cương, tại sao ta bảo Minh Vương lại đây? Ngươi có biết không?

Liên Thần trầm giọng nói.

- Bởi vì chủ thượng tin tưởng thuộc hạ hơn!

Thiên Cương cười nói.

- Không, ngươi và hắn, ta đều tin tưởng như nhau!

Liên Thần trầm giọng nói.

- Ách?

- Ta khống thần thần thông bên trong hắn. Hắn chỉ có thể trung thành với ta. Tại sao ta lại không tin hắn? Ta bảo hắn trở về, cho ngươi lưu lại, đó là bởi vì tính tình của ngươi qua nóng. Hai người các ngươi không thể ở chung một chỗ!

Liên Thần trầm giọng nói.

- Chủ thượng, ta đối với chủ thượng cũng tuyệt đối trung thành!

Thiên Cương nói.

- Hừ, tất nhiên ta biết điều đó. Từ lúc ngươi chưa siêu thoát, ngươi đã đi theo ta. Sau đó ngươi siêu thoát trước tiên. Ta lựa chọn sống lại trùng kích siêu thoát càng cao hơn. Ta giao thế giới đại ác cho ngươi. Kết quả thì sao? Năm đó ngươi trái lại đã bị người của thế giới Đại Thiên phong ấn?

Liên Thần trầm giọng nói.

Thiên Cương tỏ ra bất đắc dĩ.

- Tính tình của ngươi dễ bị kích động. Tuy nhiên, lần này thì cũng thôi, ngươi tự thu xếp ổn thoả!

Liên Thần trầm giọng nói.

- Chủ thượng, bây giờ các tinh của kỷ thứ hai đã sống lại. Cường giả trong tay thuộc hạ có thể lấy ra được thực sự quá ít!

Thiên Cương lại nói.

- Ngươi muốn như thế nào?

- Vẫn mong chủ thượng chọn một nhóm người trong bộ lạc của thuộc hạ ngày xưa lại đây cho thuộc hạ sai khiến!

Thiên Cương nói.

- Được!

Liên Thần gật đầu một cái.

Mười mấy ngày sau, Minh Vương dẫn theo một nhóm thuộc hạ, bước vào trong tế đàn.

Tiếp theo, từ trong tế đàn, một đám quái vật toàn thân đen kịt đi ra. Mỗi quái vật có đầu như đầu dế mèn, nhưng lại có hình người. Tất cả da dẻ, xương cốt đều đen kịt.

- Bái kiến tộc trưởng!

Một đám người dế mèn cung kính nói.

- Ừm!

Thiên Cương thoả mãn gật đầu một cái.

Sau khi thuộc hạ Minh Vương tiến vào cửa truyền tống của tế đàn kia, trước khi đi, Minh Vương lại nói:

- Thiên Cương, ta khuyên nữa ngươi một câu, cẩn thận đối với Minh Thiên Hàn!

- Hừ, không phiền ngươi phải hao tổn tâm trí. Ta cứ tin tưởng Minh Thiên Hàn. Ngươi có thể làm được gì? Mười hai cương vực của ngươi, ta cũng sẽ cho hắn cai quản. Hừ!

Thiên Cương quát lớn nói.

- Ngươi... ngu xuẩn mất khôn!

Minh Vương vung tay áo một cái, tiếp đó bước vào cửa truyền tống.

Ầm!

Bên trên tế đàn, sương mù nhất thời tan đi.

Hai người siêu thoát cách Hư Vô chi địa, tiến hành một lần truyền tống.

Mà giờ phút này Minh Thiên Hàn cũng đã đến gần.

- Chủ thượng? Vì sao chủ thượng không tự mình tới đây?

Minh Thiên Hàn không hiểu nói.

- Chủ thượng là giới chủ thế giới đại ác, cùng hợp nhất một giới, không tiện tới đây. Bằng không một khi chủ thượng rời khỏi thế giới đại ác, sẽ xuất hiện biến số!

Thiên Cương giải thích.

- Biến số? biến số gì vậy?

Thiên Cương lắc đầu một cái, cũng không giải thích tiếp. Hắn thu hồi tế đàn, nhìn về phía Minh Thiên Hàn nói.

- Đám thuộc hạ của ta ở thế giới đại ác, mỗi người đều có thực lực siêu quần, nhưng không phải quản lý. Mười hai cương vực của Minh Vương, ngươi cũng tiếp quản đi. Sau khi tiếp quản, nhất thống Nội Nam Châu, chúng ta sẽ ra tay đối với Đại Trăn!