Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1246: Tỉ Lệ Một So Với Một Vạn




- Trước tiên nhốt hắn lại, chờ bản tôn trấn áp giới này, mới lại thăm dò! 

Liên Thần trầm giọng nói.

- Vâng! 

Hai người lên tiếng trả lời.

Không cần Minh Vương, Thiên Cương ra tay. Rất nhanh đã có thuộc hạ tới dẫn Bạch Hổ Đại Đế đi.

Thiên Cương hít sâu một cái: 

- Chủ thượng, thế giới Đại Ác đã xuất hiện thế giới thứ nhất. Có phải chúng ta nên báo thù hay không?

- Báo thù? 

Minh Vương đứng bên cạnh, thần sắc thoáng động.

Thiên Cương không để ý tới Minh Vương, mà nhìn về phía Liên Thần nói: 

- Chủ thượng, Diêm Xuyên Đại Trăn sỉ nhục thuộc hạ, hết lần này tới lần khác phạm tới chủ thượng. Mối thù của hắn với thế giới Đại Ác chúng ta không đội trời chung. Thuộc hạ nguyện làm tiên phong, thống lĩnh các Ma tộc, tiêu diệt san bằng Hàm Dương, bắt Diêm Xuyên!

- Thuộc hạ cũng nguyện dẫn binh! 

Minh Vương lập tức bồi thêm một câu.

Liên Thần nhìn hai người, thần tình lạnh nhạt.

- Chủ thượng, Đại Trăn chiếm đoạt phạm vi cực lớn. Tiêu diệt Diêm Xuyên, chúng ta sẽ nhận được ranh giới lớn này. Trận chiến này có thể làm được! 

Một Ma tộc đứng gần đó cung kính nói.

- Thuộc hạ nguyện làm tiên phong! 

Nhất thời, một đám Ma tộc kêu lên.

Liên Thần ngồi ở bên trên bông sen cực lớn, mắt nhìn về phía Hàm Dương Thành xa xôi.

Trên bầu trời Hàm Dương Thành, vô số khí số cực kỳ bao la.

- Lại thêm mười ngày nữa, thế giới Đại Ác và Nam Ngoại Châu của thế giới thứ nhất giao hòa trở nên ổn định. Ma tộc Tả Bát Bộ, nhanh chóng thu phục Nam Ngoại Châu! 

Liên Thần trầm giọng nói.

- Vâng!

- Đến lúc đó, Thiên Cương, các ngươi muốn làm, thì cứ đi làm đi! 

Liên Thần thản nhiên nói.

- Vâng! 

Thiên Cương vui mừng.

Mười ngày, vừa vặn mười ngày, triệu tập rất nhiều cường giả của thế giới Đại Ác. Tất cả xuất phát tới Hàm Dương Thành. Thiên Cương tự tin, với lực lượng của một giới, Diêm Xuyên căn bản không có khả năng chống đỡ.

Dương gian, Nam Ngoại Châu, hai giới hợp nhất, vô số ác ma nhanh chóng lan tràn khắp thiên hạ.

chủ nhân Nam Ngoại Châu ngày xưa, Khổng gia, sau khi mất đi Khổng Hoàng Thiên, nhất thời người đi trà lạnh, vô số cường giả đều rời đi. Hiện nay, rất nhiều ác ma lan tràn khắp nơi. Nhất thời khiến Khổng gia vốn đã có vô số nguy nan, càng lúc càng liên tiếp gặp nạn.

Khổng gia, Hoàng Thiên Điện.

Khổng Tước Tử làm chủ Hoàng Thiên Điện.

- Khởi bẩm gia chủ, lại có ba cương vực nữa bị ác ma chiếm giữ. Thế lực của Khổng gia đã hoàn toàn tan vỡ!

Một thuộc hạ bi phẫn nói.

- Đi ra ngoài đi! 

Khổng Tước Tử trầm giọng nói.

- Vâng!

Trong đại điện chỉ còn lại Khổng Hạt Tử và Khổng Tước Tử.

- Khốn kiếp. Tại sao? Tại sao? Tại sao lão tổ tông lại truyền thừa cho Diêm Xuyên. Tại sao lão tổ tông không truyền thừa cho ta! 

Khổng Tước Tử tức giận nói.

Ầm!

Khổng Tước Tử một chưởng đập nát cái bàn.

- Gia chủ, vẫn mong gia chủ tuân theo nguyện vọng của lão tổ tông! 

Khổng Hạt Tử tiếp tục khuyên nhủ.

- Nguyện vọng? Hừ, Khổng Hạt Tử, ngươi không biết sao? Vậy Diêm Xuyên và Liên Thần có mối thù không đội trời chung, chúng ta còn đi nương nhờ vào Diêm Xuyên sao? Ngươi muốn gia tộc bị hủy diệt sao? 

Khổng Tước Tử giận dữ nói.

- Không hẳn!

- Hừ, hắn chỉ là một ngoại thích của Khổng gia, chỉ có thể ủng hộ phụ trợ Khổng gia ta. Ta không thể nào đi ủng hộ, phụ trợ cho hắn được! 

Khổng Tước Tử lạnh lùng nói.

- Ôi!

Khổng Hạt Tử khe khẽ thở dài.

Hàm Dương Thành.

Trong thư phòng của Diêm Xuyên, mọi người đều đã đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình Diêm Xuyên ngồi ở trên long ỷ trong thư phòng.

Trong tay Diêm Xuyên cầm một quả cầu nhỏ kim sắc. Đây chính là Tử Tiêu cung Võ Chiếu đưa cho Diêm Xuyên ngày xưa.

Trong quả cầu nhỏ, có một hằng tinh mặt trời, chín hành tinh xoay tròn xung quanh. Trong đó tinh cầu thứ ba có màu xanh lam tỏa ra dấu hiệu sinh mạng mãnh liệt.

- Địa cầu? 

Hai mắt Diêm Xuyên thoáng cứng lại.

Miêu Miêu đang nằm ở bên cạnh.

- Meo, Diêm Xuyên, ngươi xem cái này làm gì? Nó chính là Tử Tiêu cung sao? Đúng rồi, còn cái gọi địa cầu đâu? 

Miêu Miêu hiếu kỳ tới gần nói.

- Đúng vậy, ta muốn vào thăm! 

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Meo, hiện tại sao?

Miêu Miêu mở to mắt.

Diêm Xuyên khẽ gật đầu một cái.

- Meo, ta muốn đi, ta cũng muốn đi. Ta muốn đi theo ngươi, meo! 

Miêu Miêu nhất thời hưng phấn kêu lên.

Móng vuốt nhỏ của Miêu Miêu liều mạng nắm lấy quần áo của Diêm Xuyên rất sợ Diêm Xuyên không mang theo nó đi.

- Được rồi, đến lúc đó ngươi có thể theo đi. Tuy nhiên...! 

Diêm Xuyên nhìn về phía Miêu Miêu.

- Cái gì, cái gì? 

Miêu Miêu mở to con mắt với vẻ vô tội nói.

- Trên địa cầu hầu như đều là phàm nhân. Tất cả mèo ở đó cũng là mèo phàm, không có con nào mèo có thể nói được. Ngươi không nên nói chuyện trước mặt người khác, không nên kinh động tới người ở đó! 

Diêm Xuyên nói.

- Meo, yên tâm. Đến lúc đó ta sẽ không nói một lời nào! 

Miêu Miêu nhất thời bảo đảm nói.

Nhưng Diêm Xuyên nhìn Miêu Miêu bảo đảm như vậy, trong lòng luôn cảm thấy có chút không an tâm.

- Được rồi!

- Vậy... chúng ta đi thôi, đi ngay lập tức!

Miêu Miêu kêu lên.

Diêm Xuyên lại lắc đầu một cái:

- Hiện tại không được. Tử Tiêu cung là của Hồng Quân. Hồng Quân nắm giữ thần thông thời gian. Thời gian bên trong Tử Tiêu cung không giống với bên ngoài!

- Không giống nhau sao?

Miêu Miêu nhất thời nhìn chằm chằm vào bên trong.

Mới nhìn lướt qua, Miêu Miêu quả nhiên phát hiện có điểm đặt biệt.

- Chung Sơn cũng có một quả cầu nhỏ như vậy. Khi hắn đi vào, đã từng đề cập tới, có vẻ như thời gian bên trong so với thời gian bên ngoài chênh lệch với tỉ lệ một so một ngàn. Cũng chính là một năm bên trong, tương đương với ngàn năm bên ngoài. Nhưng vừa nãy ta nghiên cứu một chút, phát hiện thời gian bên trong lại thay đổi. Đã không chỉ là tỉ lệ một so một ngàn nữa! 

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- A? Vậy là tỉ lệ bao nhiêu?

- Hẳn là, một so một trăm vạn!

- Meo. Một so một trăm vạn sao? Vậy có khác nào không gian ở bên trong đó bất động? Bên ngoài một triệu năm, bên trong mới chỉ là một năm? 

Miêu Miêu kinh ngạc nói.

- Xấp xỉ. Nhưng tương đối mà nói, người bên trong tất nhiên sẽ không cảm giác được. So với thời gian lần trước Chung Sơn tiến vào, đến bây giờ chỉ khoảng hơn một năm! 

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

- Vậy... vậy làm sao bây giờ? Chúng ta đi vào không phải sẽ rất thảm sao? Ở trong đó nghỉ ngơi một ngày, bên ngoài đã mấy chục năm? 

Miêu Miêu rối rắm nói.

Diêm Xuyên gật đầu. Đây cũng chính là lý do từ lúc Diêm Xuyên lấy được Tử Tiêu cung này vẫn không tiến vào.

Mấy chục năm, bất kỳ ai cũng không rõ ràng trong mấy chục năm này sẽ phát sinh bao nhiêu chuyện.

- Báo! 

Ngoài điện truyền đến một tiếng hô lớn của thị vệ.

- Chuyện gì? 

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Trường Sinh Đại Đế dẫn theo một đám thuộc hạ, đến Hàm Dương, cầu kiến Đại Đế! 

Thị vệ ở ngoài điện kêu lên.

- Trường Sinh Đại Đế đến rồi sao? 

Trong mắt Diêm Xuyên sáng ngời.

- Thế nào? 

Miêu Miêu nhìn về phía Diêm Xuyên.

- Ngươi quên rồi sao? Lúc trước thời điểm Trường Sinh Đại Đế đối chiến Khổng Hoàng Thiên, chúng ta ở đây! Trường Sinh Đại Đế sử dụng chiêu thức năm tháng trường sinh, thời gian trôi mau. 

Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.