Tiên Quốc Đại Đế

Chương 40: Phá trận




"Độc Cô Kiếm Vương, là ngươi ư?" sắc mặt Mục Dã Vương trở nên khó coi, nói.

"Kiếm của đồ đệ ta sao lại ở trong tay ngươi?" Độc Cô Kiếm Vương lạnh lùng nói.

"Ừm!" Một cỗ khí thế hung ác bắn thẳng về Mục Dã Vương.

Dưới áp chế của Độc Cô Kiếm Vương, Mục Dã Vương biến sắc. Hiển nhiên, khí thế của Độc Cô Kiếm Vương mạnh mẽ hơn hắn.

"Sư tôn!" Diêm Vô Địch nhanh chóng tiến lên.

"Sư tôn, là do ta đưa kiếm cho Vương thúc!" Diêm Vô Địch lập tức giải thích.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Độc Cô Kiếm Vương nhíu mày, đồng thời thoáng dừng áp chế đối với Mục Dã Vương.

Khí thế rút dần, Mục Dã Vương cũng dễ chịu hơn nhưng thể diện cũng mất hết.

"Hừ!" Mục Dã Vương hừ lạnh phát tiết buồn bức trong lòng.

Diêm Vô Địch giải thích cho Độc Cô Kiếm Vương tất cả mọi chuyện.

"Hả? Ném kiếm ư?" Độc Cô Kiếm Vương bỗng nhìn về Diêm Xuyên ở gần đó.

"Vâng!" Diêm Vô Địch gật đầu khẳng định, vẻ mặt phức tạp nhìn Diêm Xuyên.

"Từ giờ trở đi, ngươi nhớ kĩ cho ta, kiếm chính là sinh mệnh của ngươi, kiếm bất ly thân, ai cũng không cho mượn!" Độc Cô Kiếm Vương trầm giọng nói.

"Vâng!" Diêm Vô Địch trịnh trọng nhận lấy Tử Thanh kiếm.

Độc Cô Kiếm Vương đưa trả Tử Thanh kiếm, quay qua nhìn về phía Diêm Xuyên. Ánh mắt như hai lưỡi kiếm sắc bén bắn về phía Diêm Xuyên ở cách đó không xa.

Ánh mắt lạnh lẽo tột cùng nhưng Diêm Xuyên vẫn sừng sững bất động, thậm chí còn mỉm cười với Độc Cô Kiếm Vương.

"Ném kiếm sao? Hừ!" Độc Cô Kiếm Vương hừ lạnh một tiếng.

"Ô...ô...n...g!" "Ô...ô...n...g!"...

Bội kiếm của các cường giả xung quanh lại bắt đầu kêu lên.

Ai cũng không biết được ý định bên trong của Độc Cô Kiếm Vương, bỗng nhiên bội kiếm của một người đều xông thẳng lên trời.

"Véo....ooo!"

Nhất kiếm trùng thiên.

"Véo....ooo!" "Véo....ooo!" "Véo....ooo!"...

Đột nhiên năm mươi thanh trường kiếm ở phụ cận đồng thời bay lên.

"A, kiếm của ta!"

"Kiếm của ta sao lại bay lên thế?"

"Là Độc Cô Kiếm Vương?"

...

...

...

Những người có bội kiếm bay lên đều lộ vẻ kinh hoàng. Bội kiếm của mình bị kẻ khác khống chế, thế không phải Độc Cô Kiếm Vương muốn lấy đầu mình dễ như trở bàn tay ư?

"Véo....ooo!" "Véo....ooo!"

Năm mươi thanh trường kiếm đột nhiên quay về phía Diêm Xuyên, sau đó lập tức hóa thành năm mươi tia chớp xông đến đoạt mạng.

"Bùm!"

Chúng đâm thẳng về phía Diêm Xuyên, tương tự như lúc nãy với Lưu Cương, nhưng mà là năm mươi chuôi.

Năm mươi tia chớp kia tựa như năm mươi tờ phù đòi mạng, phăm phăm phóng thẳng tới, phát ra xé gió chói tai.

Như thể chúng muốn bắn Diêm Xuyên thành nhím. Kiếm xuyên không gian, chớp mắt đã đến trước mặt.

"Xong rồi!" Những người xung quanh thương xót cho Diêm Xuyên.

"Vô liêm sỉ" "Ngươi dám sao!"

Thanh Long cùng Mặc Vũ Hề bỗng quát lớn.

Thanh Long, Bạch Hổ, Mặc Vũ Hề gần như đồng thời ra tay. Một bức tường khí đột nhiên ngăn trước mặt Diêm Xuyên.

"Vù!" "Vù!" "Vù!"

Năm mươi thanh trường kiếm đâm vào tường khí, không ngừng đi sâu vào. Có ba đại cao thủ Thần Cảnh đồng thời phòng ngự nên rốt cuộc toàn bộ trường kiếm cũng dừng lại.

Thanh gần nhất cách mi tâm Diêm Xuyên năm tấc.

Mặc Vũ Hề, Thanh Long, Bạch Hổ nổi giận.

Ánh mắt Độc Cô Kiếm Vương thật lạnh lùng.

Dù bị trường kiếm chỉa vào thì vẻ mặt Diêm Xuyên vẫn không đổi, kể cả trường kiếm chỉ cách mi tâm có năm tấc thì hắn cũng không chớp mắt. Thậm chí Diêm Xuyên còn nhìn về phí Độc Cô Kiếm Vương với ánh mắt đầy hứng thú, miệng khẽ nhếch lên cười.

"Bùm!"

Dưới sự phẫn nộ của Mạc Vũ Hề, năm mươi thanh trường kiếm đột nhiên bắn ngược lại.

"Độc Cô Kiếm Vương, ngươi muốn chết sao?" Mặc Vũ Hề trợn trừng mắt lên.

Lúc này đây, chính Mặc Vũ Hề không hiểu tại sao mình lại tức giận đến mức hơi mất lí trí như vậy

"Mặc cô nương!" Diêm Xuyên đột nhiên kêu lên.

"Ân?" Mặc Vũ Hề nhíu mày quay đầu lại.

"Xin cả ơn, ta không sao rồi!" Diêm Xuyên cười nói.

Nụ cười của Diêm Xuyên tựa như một luồng ma lực khiến lửa giận trong lòng Mạc Vũ Hề lập tức được dập tắt.

"Ừ!" Mặc Vũ Hề đã bình tĩnh lại, khẽ cười.

Thanh Long, Bạch Hổ vẫn đang giận dữ trừng mắt nhìn Độc Cô Kiếm Vương, còn Độc Cô Kiếm Vương lại nhìn về phía Diêm Xuyên với ánh mắt cực kì lạ lùng.

"Ngươi không sợ chết sao?" Độc Cô Kiếm Vương cau mày nói.

Không ngờ rằng lúc đám kiếm phóng tới, Diêm Xuyên hoàn toàn không có một chút cảm xúc? Độc Cô Kiếm Vương băn khoăn, sao thiếu niên này lại bình tĩnh như vậy.

"Vừa rồi ngươi không có sát khí, sao ta phải sợ? Nhưng ta cũng không thích loại cảm giác này!" Diêm Xuyên thản nhiên nói

"Ồ?" Độc Cô Kiếm Vương hơi bất ngờ.

"Ngươi là sư tôn của cháu ta nên lần này không cùng ngươi so đo! Lấy ý ngự kiếm, kiếm tâm tươi sáng! Chất nhi của ta quả thực đã tìm được một sư tôn tốt, hắn có thể làm môn hạ của ngươi thì ta cũng yên lòng!" Diêm Xuyên thản nhiên nói.

"Hả?" Ánh mắt Độc Cô Kiếm Vương ngcàng lúc càng càng kì lạ vì hắn có phần nhìn không thấu Diêm Xuyên.

Ở bên kia, vẻ mặt Diêm Vô Địch càng phức tạp hơn.

Diêm Vô Địch thật sự không hiểu được vì sao vị 'Vương thúc' này dù đối mặt chúng 'Tiên Nhân" lại vẫn trấn định như thế. So với 'Vương thúc " thật sự bản thân mình kém hơn hẳn.

"Kém hơn hẳn ư? Không!" Đồng tử Diêm Vô Địch chợt co lại, bàn tay cũng nắm chặt lại.

Hắn chẳng e dè Diêm Xuyên nữa, thậm chí trong mắt có một tia chiến ý.

Cảm nhận được chiến ý của Diêm Vô Địch, Diêm Xuyên mỉm cười: "Diêm Vô Địch, ngươi đi theo sư tôn luyện kiếm cho thật giỏi đã, ta sẽ đồng ý cho ngươi khiêu chiến ta một lần, có điều khi đó ngươi nhất định phải vang danh thiên hạ!"

"Vang danh thiên hạ?" trên mặt Diêm Vô Địch thể hiện vẻ phức tạp.

Diêm Xuyên lưu lại cho Diêm Vô Địch một nụ cười, quay người nhìn về phía Mặc Vũ Hề.

"Chúng ta đi thôi!" Diêm Xuyên nói.

"Ừ!" Mặc Vũ Hề gật đầu.

Diêm Xuyên đi trước, Mặc Vũ Hề, Thanh Long, Bạch Hổ, Lưu Cẩn theo ở phía sau, đoàn người chậm rãi đi vào.

Nhìn bóng lưng Diêm Xuyên rời đi, hầu như tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc.

Thể diện Mục Dã Vương hòan toàn mất hết.

Trong mắt Tửu Kiếm Sinh hiện lên sự tán thưởng.

Chiến ý trong mắt Diêm Vô Địch dâng lên.

Thoáng một cái nửa tháng trôi qua.

Trong quân doanh, Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Văn Nhược tiên sinh tất cả đều nhìn Hoắc Quang khoanh chân ngồi ở trung tâm.

Phạm vị xung quanh Hoắc Quang lóng lánh ngân quang.

"Oanh!"

Một luồng lệ khí từ Hoắc Quang mạnh mẽ phun trào ra bốn phía, ào ào thổi bay một lượng bụi lớn trên mặt đất.

Hoắc Quang chợt mở hai mắt ra và đứng lên.

Hắn duỗi người ra làm phát ra một chuỗi âm thanh 'Bốp bốp bốp bốp'.

"Phù!"

Hoắc Quang thu lại khí tức trên người, đôi mắt hắn không ngừng sục sôi.

"Vương gia, thuộc hạ đã đạt Lực Cảnh cấp mười, Lực Cảnh viên mãn, xin cảm ơn vương gia giúp đỡ!" Hoắc Quang kích động vái lạy.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này, Mặc Vũ Hề, Văn Nhược tiên sinh cũng xuất lực không ít, nhưng trong lòng Hoắc Quang hiểu rõ, tất cả đều là do Diêm Xuyên dốc hết sức xúc tiến.

"Ha ha, tốt! Ngươi cũng cần cảm ơn Mặc cô nương cùng Văn Nhược tiên sinh nữa!" Diêm Xuyên hài lòng nói.

"Xin cảm ơn hai vị!" Hoắc Quang liền cung kính thi lễ.

"Lực Cảnh cấp mười là tốt rồi, muốn phá vỡ hàng rào cuối cùng rồi, đợi tí nữa đi theo ta!" Văn Nhược tiên sinh nói ra.

"Được!" Hoắc quang đáp lời.

"Nhớ rõ chuyện ngày hôm trước ta đã nói với ngươi chứ?" Diêm Xuyên nhìn về phía Hoắc Quang.

"Vâng, thuộc hạ không dám quên!" Hoắc Quang vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Ừ, đi đi, nhớ nghe lời Văn Nhược tiên sinh là được!" Diêm Xuyên gật gật đầu.

"Vâng!"

"Văn Nhược tiên sinh, bắt đầu đi!" Mặc Vũ Hề nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh nói.

"Tốt!" Text được lấy tại Truyện FULL

Mọi người chậm rãi đi đến bên ngoài tường khí màu vàng.

Đám người Dương Chí Cửu, Thanh Long đã chờ bên ngoài một thời gian, ba ngàn tướng sĩ đang đứng theo đội hình chiến đấu

"Văn Nhược, bắt đầu đi!" Dương Chí Cửu không nhịn được nói.