Tiên Sinh! Có Mèo Của Ngài Đến Tìm Ngài

Chương 18: Ẩu đả




Giữa giờ nghỉ giải lao, kế hoạch viên dâng món canh hải sản lên tận miệng Thẩm Thế Vân, thế nhưng đại đạo diễn lại không nhìn về phía hắn, mà chỉ tập trung dán mắt vào một góc của trường quay.

Kế hoạch viên lấy làm lạ, quay đầu nhìn, liền thấy Lê Hạo đang quang minh chính đại ôm lấy tiểu mỹ nhân mà hắn dẫn đến ngày hôm nay, hai thân ảnh thân mật ở tại một chỗ nói gì đó, thỉnh thoảng tiểu mỹ nhân còn giòn giã cười duyên một phen, chọc đến Mason cùng một đám người ham muốn sắc đẹp của tiểu mỹ nhân phải cắn khăn tay hận đến nghiến răng.

"Thật là đẹp mắt." Thẩm Thế Vân thu hồi tầm mắt, bưng bát canh hải sản lên đặt ở bên mép, đột nhiên khựng lại, quay sang nói: "Thông báo với tất cả mọi người, tối hôm nay America Club, tôi mời."

"Ơ ~~~" Kế hoạch viên có phần nghi vấn, thế nhưng người này đầu óc vốn linh hoạt, lập tức nói: "Lão gia ngài hôm này tâm tình thật tốt a."

Thẩm Thế Vân tao nhã uống một ít canh, sau đó ngẩng đầu lên, thanh sắc nghiêm nghị nói: "Quản nhiều như vậy làm gì, bảo Lê Hạo dẫn theo tiểu mỹ nhân của hắn đến."

"...Ngài đây là muốn..." Kế hoạch viên thì mãi vẫn là kế hoạch viên, rất thích tưởng tượng, tưởng đi tưởng lại liền tưởng đến sai lệch, hắn phi thường sốt ruột phi thường thành khẩn nói: "Đạo diễn a, cũng không thể nghĩ muốn cướp người của cái tên Lê Hạo lưu manh kia, hắn chính là thổ phỉ trá hình hơn nữa phía trên hắn cũng đều là thổ phỉ, mỹ nhân thiên hạ không thiếu, tôi hôm nay nghe nói ở trường nghệ thuật vừa mới xuất hiện hai Bạch Liên Hoa, hay là gọi tới cho ngài xem qua?"

Thẩm Thế Vân uống xong canh liền thẳng tay ném cái bát rỗng tới trước mặt hắn, có chút khó hiểu cười cười, đoạn hỏi: "Lão Từ a, theo tôi được bao lâu rồi?"

"Ạch..." Kế hoạch viên giơ tay nhẩm: "Gần...Gần 7 năm, kể từ khi ngài bắt đầu làm đạo diễn đến nay."

"Ân." Thẩm Thế Vân gật gù, nhẹ tựa mây gió nói: "7 năm đủ để cảm thấy muốn nghỉ ngơi rồi phải không?"

Kế hoạch viên sững sờ, liền nhào đến ôm lấy chân Thẩm Thế Vân, gào khóc: "Gia, gia, tôi biết sai rồi, tôi không dám nghĩ bậy nữa, ngài đừng có không cần tôi a a a a a a a tôi có chết cũng không dám nữa."

Thẩm Thế Vân một cước đá văng, lạnh lùng nói: "Vậy còn không mau xéo cho khuất mắt tôi, còn nằm đó chờ tôi đích thân làm anh biến mất?"

Hôi Hôi nhìn kế hoạch viên cuống cuồng chạy đi, mới ngơ ngác nhìn Thẩm Thế Vân: "Bạch Cốt Tinh, hắn làm sao vậy? Tại sao lại từ dưới đất bò dậy?"

"Là anh ta không cẩn cẩn té ngã thôi." Bạch Cốt Tinh nói dối mà mặt không biến sắc.

Y bị gán với cái tên Bạch Cốt Tinh, là bởi vì phương diện nhận thức của đứa nhỏ này quả thật có chút trì độn, cái nhìn đầu tiên đối với một người, trong đầu nghĩ đến cái gì thì chính là cái đó, rất khó sửa đổi, thế nên đạo diễn bất lương tham luyến sắc đẹp kia liền ngầm cho phép duy nhất mình cậu gọi y như vậy, ngoài cậu ra đám người do Mason cùng Lâm Thanh cầm đầu cũng muốn gọi theo, thế nhưng đều bị ánh mắt tràn ngập sát khí của y dọa đến sợ run.

"Nga, thật không cẩn thận nga." Hôi Hôi gật gù, sau đó quay đầu lại nhìn Lê Hạo đang ôm lấy mình, nói: "Hôi Hôi trước đây cũng hay bị té ngã lắm, lúc chạy nhanh chân trước rất dễ bị vướng mắc."

Chân trước...Lê Hạo thống khổ gào thét (trong lòng), rất nhanh ghé vào tai cậu nghiêm khắc nhắc nhở: "Em là người chỉ có hai chân, lấy đâu ra chân trước?"

"Hắc hắc" Hôi Hôi rụt cổ vì nhột, dùng tay đẩy đẩy mặt Lê Hạo, biết lỗi nói: "Em lại quên mất."

"Còn quên nữa thì sẽ ăn sạch em." Lê Hạo nhìn xuống cần cổ trắng nõn mịn màng như bạch ngọc, thập phần tự nhiên kéo qua hôn hai cái, sau đó ở ngay trước mặt Thẩm Thế Vân, tình ý sâu đậm nói: "Buổi tối muốn ăn cái gì?"

"Cần gì khoa trương như vậy." Thẩm Thế Vân cau mày, nhỏ giọng nói một câu.

Lê Hạo sững sờ, không nghe rõ lắm, ngẩng đầu hỏi: "Anh nói cái gì?"

"Không có gì, không cần thảo luận buổi tối ăn gì, tối nay America Club, tôi mời."

"A" Lê Hạo không muốn cùng bọn họ tham gia trò vui, còn không bằng về nhà trêu Hôi Hôi, nói không chừng đến tối còn có thể dạy vật nhỏ một số trò chơi người lớn, liền nói: "Chúng tôi không đi, Hôi Hôi không thích những nơi đó."

Thẩm Thế Vân ngẩng đầu, ánh mắt như bắn ra tia hàn quang, thập phần tao nhã rít qua kẽ răng: "Cậu – nói – cái – gì?"

"Tôi nói" Lê Hạo cũng nhìn Thẩm Thế Vân, từng chữ một thật rõ ràng nói: "Tôi nói, chúng tôi không đi, thính lực của Thẩm đạo diễn có vấn đề hay sao?"

"..." Thẩm Thế Vân nhìn chằm chằm Lê Hạo suốt cả nửa ngày, mới cảm thấy level của hắn khá cao, liền quyết định lướt qua, quay sang dụ dỗ Hôi Hôi: "Hôi Hôi không muốn đi thật sao? Rất vui đó."

Hôi Hôi ngoẹo cổ làm ra dáng vẻ suy tư.

Lê Hạo thầm nghĩ hỏng rồi, vật nhỏ này hiện tại đối với cái gì cũng tò mò lại còn nhẹ dạ như vậy, quả đúng như dự đoán, Hôi Hôi rất nhanh ngẩng đầu, vẻ mặt đáng thương không sao tả nổi kéo kéo ống tay áo Lê Hạo: "Hạo Hạo, chúng ta cũng đi đi, em muốn đi, được không?"

Được chứ, đương nhiên được. Lê Hạo làm sao có khả năng nói không được.

Thẩm Thế Vân cười lạnh: "Một kẻ ngốc như cậu, mà đòi đấu với tôi?"

−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−

Đến tối, Lê Hạo cứng đờ ngồi ở một chỗ nhìn Hôi Hôi cùng Thẩm Thế Vân vô cùng thân thiết bàn chuyện Tây Du Ký, Mason một bộ dáng vẻ đồng tình vỗ vỗ bả vai Lê Hạo: "Sự tồn tại của Thẩm đạo diễn vẫn chỉ có tôi là thích nhất, bởi vì có anh ta, tôi vĩnh viễn không phải là người duy nhất khiến người khác muốn đánh."

Mỗi người đều mang theo kính mát cỡ lớn, một đám người đua nhau xuống xe, dáng vẻ cao ngạo chỉ sợ người khác không biết bọn họ là người nổi tiếng, giám đốc câu lạc bộ vừa nhìn thấy, lập tức tiến sát, hò hét nhân viên mau đến phục vụ.

Thẩm Thế Vân không có ý tốt xúi giục Hôi Hôi uống rượu, Lê Hạo đương nhiên ngăn cản, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Đến đến đến, đạo diễn, tôi uống với anh, rượu Erguotou và XO cũng đủ thành ý rồi đi"

Thẩm Thế Vân có chút mất tự nhiên nói: "Tùy."

Lê Hạo cũng không có phản ứng, bất quá cả đám người bao gồm cả phó đạo diễn cùng thư ký trường quay vừa nghe được đạo diễn đồng ý liền phấn khởi hò hét.

Thẩm Thế Vân đấu với Lê Hạo, tỉ số chung cuộc là 7:3 thua đến thảm hại, trực tiếp nốc rượu như vậy quả thật có chút choáng váng, thế nhưng Thẩm Thế Vân cái người này dù chết cũng không chấp nhận bản thân thất thố ở trước mặt đoàn làm phim, rất nhanh đã đứng lên nói muốn tìm nhà vệ sinh.

Hôi Hôi cong môi khó hiểu nhìn một đám người nhảy múa loạn xạ, thời điểm theo thói quen đưa mắt tìm kiếm Lê Hạo, đột nhiên có người tới gần, ý xấu đầy mặt, cười nói: "Bạn nhỏ, cưng tên gì a? Đi cùng ai?"

Hôi Hôi có chút sợ hãi nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Kim...Kim Văn Thụy"

"Nga, Văn Thụy a." Người kia giơ tay rót ly rượu, đưa cho Hôi Hôi: "Bao nhiêu tuổi?"

Hôi Hôi cúi đầu nhìn ly rượu trong tay hắn, lại không dám nhận lấy, cậu nhìn đám người nọ đều là bởi vì uống thứ này mà nghiêng trái ngã phải, liền dứt khoát lắc đầu: "Ta không uống."

"Không nể mặt như vậy, một ly cũng không uống." Sắc mặt người kia lập tức trầm xuống: "Muốn anh đây đút cưng uống sao?"

Hôi Hôi sợ hãi nhìn hắn, khẽ nhích người ra sau, nói: "Uống vào sẽ té ngã, ta không uống đâu."

"Ái chà chà, vậy cũng không được." Người kia cười cợt nhìn vật nhỏ: "Xem ra vẫn là anh trai đây đích thân đút em uống."

Nói rồi đột nhiên đưa tay thô bạo nắm lấy tóc Hôi Hôi cưỡng ép cậu ngửa đầu, cầm bình rượu hung hăng trút vào miệng cậu, Hôi Hôi bị nghẹn nước mắt chảy không ngừng, liều mạng ho khan, nhưng người kia chỉ lạnh lùng cười nói: "Lê Hạo lại còn có thể tìm ra một đứa nhỏ giỏi diễn xuất đến vậy, chỉ một chốc nữa thôi cưng sẽ không phải tiếp tục giả vờ khổ sở như vậy nữa."

Dứt lời liền dùng sức lôi Hôi Hôi đi, Hôi Hôi giãy dụa kêu la: "Ngươi làm gì a, buông tay ra, đau quá, ô ô ô ô, Hạo Hạo, Hạo Hạo."

Người kia quay đầu hướng cậu nở một nụ cười kì quái: "Hạo Hạo của cưng sẽ không tới đâu, người ta đang cùng tình nhân cũ ôn kỉ niệm xưa."

Không sai, Lê Hạo là vừa nhìn thấy Giản Ninh, thương tích trên mặt vẫn chưa lành hẳn, vùi mình trên ghế sô pha hút thuốc, Lê Hạo tiến đến có chút cứng nhắc nói: "Thương tích đều ổn hết cả rồi?"

"Vậy thì đã có là gì, tôi ngủ qua một đêm liền có thể xuất viện." Giản Ninh nhả ra làn khói mờ ảo, vừa nói: "Lê Hạo, anh đem vật nhỏ kia đến trường quay sao?"

"Ân, em ấy còn quá nhỏ, để ở nhà một mình tôi thấy không yên tâm." Lê Hạo cúi đầu nhìn Giản Ninh, bất ngờ đưa tay giật lấy điếu thuốc từ trong miệng y: "Ít hút thuốc lại, phổi của em sắp hóa đen rồi đấy."

"Ha ha" Giản Ninh yếu ớt cười, lại bắt chéo chân, hơi híp mắt, nói: "Anh ở đây nói chuyện với tôi, lỡ để vật nhỏ nhà anh nhìn thấy sẽ cảm thấy không vui."

Lê Hạo nhàn nhạt liếc mắt nhìn y: "Cũng đúng, vậy tôi đi trước."

Nói xong xoay người rời đi, Giản Ninh nhìn bóng lưng kia có chút cay đắng nghĩ, anh bắt đầu từ khi nào sẽ đem theo người đến trường quay? Trước đây muốn đến công ty của anh một chuyến cũng khó khăn, hiện tại lại công khai dẫn người ra vào trường quay, đúng là người cũ không thể so bì được với người mới a.

Lê Hạo tìm một vòng không thấy Hôi Hôi, vội túm lấy Mason hỏi: "Có thấy Hôi Hôi nhà tôi ở đâu không?"

Mason đã ngà ngà say, vừa nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lê Hạo liền tỉnh táo đôi chút, lắc đầu: "Không thấy."

Lê Hạo trong lòng trầm xuống: "Không thấy Hôi Hôi đâu nữa."

"Cái gì?" Lúc này toàn bộ men rượu trong người Mason như biến đâu mất, quay sang người bên cạnh lớn tiếng quát: "Có thấy đứa nhỏ Lê ca dẫn tới ở đâu không?"

Mọi người đồng loạt lắc đầu, Lê Hạo nhìn quanh một lượt, sau đó không nói câu nào đã chạy ra ngoài.

Hôi Hôi bị nam nhân kia kéo đến trên hành lang, cổ tay như cũ bị hắn siết chặt, Hôi Hôi liều mạng giãy dụa, vừa dùng tay nhỏ đánh hắn vừa mếu máo: "Ngươi thả ta ra, thả ta ra, Hạo Hạo sẽ không tìm thấy ta mất, ngươi mau thả ta ra a, đau, ô ô ô ô Hạo Hạo cứu em."

"Ngoan ngoãn một chút cho tao." Người kia nhìn Hôi Hôi không ngừng kêu la, liền thẳng tay giáng xuống một bạt tai, nửa bên gò má của Hôi Hôi lập tức nóng như lửa đốt.

Hôi Hôi sững sờ, trước đây thời điểm đi theo Tiếu Thành, Tiếu Thành cho dù có không thích cậu cách mấy cũng chưa từng ra tay đánh cậu, về sau ở cùng với Lê Hạo lại càng không cần phải nói, cả một lời nặng nhẹ cũng không có, này bất thình lình giáng xuống một bạt tai, ngay tức khắc khiến Hôi Hôi phải khóc thét.

Lê Hạo vừa ra đến hành lang, liền nghe thấy tiếng khóc của Hôi Hôi, bỗng chốc toàn thân mãnh liệt run rẩy, vội co chân chạy về phía phát ra thanh âm.

Người kia thấy Hôi Hôi càng khóc càng to, có chút đau đầu nhanh đưa tay vác cậu lên nghĩ muốn rời đi, chỉ là còn chưa kịp rời đi thì sau lưng đột nhiên bị ai hung hăng đạp tới một cước, tiếp theo còn chưa kịp phản ứng thì nắm đấm của người đó đã trút xuống như mưa.

"Tao thao chết mẹ mày, mày hôm nay chết chắc rồi."

Hôi Hôi bị ném sang một bên, mau mau bò dậy, lại bị một Lê Hạo hung bạo dọa đến không dám cử động, Lê Hạo đè trên người nam nhân, từng quyền từng quyền đấm xuống, rất nhanh trên mặt người kia đã bê bết máu.

Thẩm Thế Vân từ nhà vệ sinh đi ra, đầu tiên nhìn thấy chính là Lê Hạo như phát điên cùng một người vật lộn, lại nhìn Hôi Hôi ở bên cạnh sợ đến cả người run rẩy, không ngừng gào khóc, khuôn mặt nhỏ vốn trắng mịn ấy nay sưng đỏ một mảng, Thẩm Thế Vân đủ thông minh để biết chuyện gì đã xảy ra, không nói hai lời lập tức cầm lên chai rượu dùng làm đồ trang trí trên hành lang, nhắm thẳng đầu người kia mà phang.

Vốn dĩ nam nhân không dễ gì nằm yên chịu trận, chỉ là hắn vừa muốn đánh trả, lại bị chai rượu thủy tinh trên tay Thẩm Thế Vân phang vào đầu đến choáng váng, liền nghe Thẩm Thế Vân lớn tiếng mắng chửi: "Cái thứ lai tạp như mày từ đâu chui ra? Ngay cả địa bàn của tao mà cũng dám giở trò."

Chỉ chốc lát sau, người của đoàn phim và bảo an cũng có mặt, phó đạo diễn cùng những diễn viên khác đều chạy tới kéo Thẩm Thế Vân dậy, nhưng là cả đám người Mason kéo mãi vẫn kéo không được Lê Hạo, hiện tại Lê Hạo trông chẳng khác gì một con sư tử bị chọc điên, nắm đấm liên tục giáng xuống người nam nhân kia, mãi đến tận khi đã bị bốn, năm bảo an kéo ra rồi, Lê Hạo vẫn còn giơ chân lên muốn đạp hắn.

"Tôi thao a." Mason thay Lê Hạo đá một cái, cũng không dám làm gì khiến Lê Hạo lại kích động, vội nói: "Lê ca, Lê ca cậu mau đến xem Hôi Hôi, Hôi Hôi khóc rồi, cậu mau đến xem sao a."

Một câu này vừa nói ra, Lê Hạo như lấy lại toàn bộ lý trí, nhìn nam nhân kia bị khiêng đi, bình tĩnh một lúc, xoay người hướng về phía Hôi Hôi đang run lên vì khóc mà đi tới, đưa tay khẽ chạm lên khuôn mặt nhỏ, Hôi Hôi lập tức đau đến rụt người né tránh, đầy ủy khuất nhìn hắn.

Lê Hạo một mặt đau lòng: "Có đau hay không?"

"..." Hôi Hôi ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng lăn xuống, bất quá lại lắc đầu: "Không đau, Hạo Hạo, không đau, Hạo Hạo đừng nổi giận, Hôi Hôi không có đi cùng hắn, là hắn kéo Hôi Hôi đi."

Lê Hạo rất nhanh đã không còn cảm thấy tức giận, vộidang tay đem Hôi Hôi ôm vào lòng: "Không nổi giận, Hạo Hạo không nổi giận với em,không nổi giận với em...Đừng khóc a, đừng sợ, anh đánh không chết cái tên khốnkia đâu, đừng không đừng khóc."