Tiên Sinh Xã Hội Đen, Ở Riêng Đi

Chương 32: Hôn




Đỗ Vương chỉ liếc chai thuốc một cái, rồi tiếp tục nhìn ra xa, “Không nên ảo tưởng tôi là hoàng tử trong mơ của cô, lại càng đừng nghĩ dùng những hành động thế này để lấy lòng đàn ông, loại con gái như vậy, chỗ nào cũng có!”

Anh ta bị hoang tưởng à? Hạ Nguyệt Đình đen mặt, mở nắp chai thuốc, quết ra một ít rồi bôi đại lên mặt Đỗ Vương. Nếu không do chị họ bắt, mình mới không thèm tự ngược thế này đâu, “Là chị họ kêu tôi cầm tới!”

Đỗ Vương nghe vậy, không né nữa, để im cho Hạ Nguyệt Đình bôi thuốc, “Đừng nói với tôi là cô chưa hề có ảo tưởng gì với tôi! Quỷ mới tin!”

Hạ Nguyệt Đình bôi thuốc, rồi dán băng cá nhân lên cho Đỗ Vương xong, đứng dậy nhìn Đỗ Vương cười nói, “Anh yên tâm, tôi vĩnh viễn sẽ không có ảo tưởng gì với anh hết!” sau đó nhảy xuống khỏi mỏm đá.

Nếu là trước đây, có lẽ mình sẽ có ảo tưởng, nhưng sau đêm kia, tư cách để ảo tưởng cũng không còn nữa rồi!

“Xạo!” Đỗ Vương vứt tàn thuốc xuống biển, phản bác một cách khinh bỉ.

Hạ Nguyệt Đình nhướng mày, giận nói, “Dù tôi không làm gì được anh, nhưng anh cũng đừng có quá đáng! Tự xem mình rất ghê gớm, cho là tất cả phụ nữ đều phải thích anh mà tự cao tự đại! Thôi đi! Tôi cho anh biết, như lời anh nói đó, họ theo anh đơn giản chỉ vì tài sản của anh, khi anh không còn gì nữa, ai sẽ chịu theo anh?” Vốn rất hâm mộ anh ta, cảm thấy anh ta có tất cả những gì mà mình mơ ước, đột nhiên lại cảm thấy anh ta thật đáng thương.

Đỗ Vương nghe vậy, vẻ mặt càng ngày càng âm trầm, thấy Hạ Nguyệt Đình ngửa mặt nhìn mình với vẻ kiên cường, bèn nở nụ cười, “Không ngờ cô rất có khí phách, được, coi như nãy giờ tôi nói bậy, tới đây, nói chuyện với tôi một chút!”

“Tại sao tôi phải nghe theo lời anh?” Hạ Nguyệt Đình nói xong xoay người bước đi.

“Một vạn nhân dân tệ! Chỉ tâm sự thôi!”

Một vạn tệ.... ... Hạ Nguyệt Đình nhanh chóng quay lại, ngồi xuống mỏm đá, một loạt động tác rất liền mạch, “Tâm sự đi!”, vừa nói vừa xòe tay ra.

Đỗ Vương thấy Hạ Nguyệt Đình thật không có chút ảo tưởng nào với mình thì cảm thấy hơi mất mác, “Cô có biết có biết bao nhiêu người mong chờ được nói chuyện với tôi không?” Con nhỏ chết tiệt, dám đòi tiền thật, chẳng lẽ mình còn không đáng vài tờ tiền?

“Tôi nói rồi, họ là vì tiền của anh mà thôi, tôi cũng vậy, mau lấy ra đi!”

Đỗ Vương chậc lưỡi, “Cô rất thẳng thắn!” rồi móc ra hai mươi tờ tiền đô đưa cho Hạ Nguyệt Đình, “Phần dư xem như là tiền boa cho cô! Mà chị họ cô và anh tôi có thật là yêu nhau thật không? Hay chỉ là giỡn chơi?” Nếu không phải yêu nhau thật, thì tốt quá rồi, về sau tội nghiệt sẽ bớt đi.

Hạ Nguyệt Đình đang vuốt ve mấy tờ tiền, nghe vậy trừng Đỗ Vương nói, “Anh không hỏi anh họ tôi và Vũ Hinh, mà hỏi chị họ và anh rể làm gì?”

“Trả tiền lại cho tôi!” Đỗ Vương vươn tay ra định giật lại mấy tờ tiền.

“Tôi nói, tôi nói! Anh hỏi cái gì tôi cũng nói hết!” Hạ Nguyệt Đình lập tức nhét tiền vào trong áo, nói, “Đương nhiên là yêu nhau thật! Chị họ tôi đã từng tuyên bố không cưới người không có tiền, nhưng giờ lại đồng ý lấy một người lang thang không có gì cả như anh rể, chứng tỏ chị ấy rất thích anh rể, hơn nữa, chị họ còn nói, nếu có một ngày anh rể ra đi, chắc chắn chị ấy sẽ tự sát!”

Đỗ Vương nghe vậy, sặc khói thuốc, ho khan không ngừng, “Khụ khụ....... Chị họ cô nói sẽ tự sát?” Không nghiêm trọng như vậy chứ?

Hạ Nguyệt Đình nhịn cười, khoát tay nói, “Đùa anh thôi! Mặc dù tôi không biết tại sao anh lại hỏi chuyện này, nhưng chị họ tôi quả thật rất thích anh rể, anh rể cũng rất yêu chị ấy, ngày kết hôn, anh rể cứ cười ngu suốt đó!”

“Nếu như, tôi nói là nếu như, thật ra ở nhà anh hai tôi còn có một.... .....” Đỗ Vương thấy khuôn mặt tươi cười ngây thơ của Hạ Nguyệt Đình thì không cách nào nói hết câu được.

Nhưng hết cách rồi! Nếu muốn đại ca nhớ lại, trước mắt chỉ có cô gái này có thể giúp mình, không thể để đại ca tiếp tục lãng phí thời gian ở đây được, “Còn có một người vợ chưa cưới đang chờ anh ấy, hai người là bạn chơi từ nhỏ, thì sao?”

“Tôi....... Tôi không biết! Giả thiết của anh hơi quá đáng! Hơn nữa, anh rể lại không phải là anh hai của anh, đừng tưởng tôi không biết, anh đang gạt chúng tôi, anh và anh rể hoàn toàn không biết nhau!”

Đỗ Vương lắc đầu, “Tôi không quen anh ấy nên mới hỏi, nếu như anh ấy có một người vợ chưa cưới đang chờ ở nhà, mà người đó có thể là vì cứu anh ấy mà suýt chết oan, thì cô nghĩ sao? Không biết gì về quá khứ của anh ấy mà cứ kết hôn, có phải quá qua loa hay không? Nhà cô không sợ, một ngày nào đó, anh ấy bỗng nhiên nhớ lại quá khứ và vứt bỏ chị cô sao?”

Hạ Nguyệt Đình gãi gãi ót, “Vấn đề này, tất nhiên là chúng tôi đã từng nghĩ tới. Tôi không phải là chị họ nên không biết chị ấy nghĩ thế nào. Nhưng tôi có thể chắc chắn, chị họ thật sự yêu anh rể, cho nên, nếu anh không muốn bị nhà tôi ghi hận thì tốt nhất không nên nói ra giả thiết này, Vũ Hinh cũng nói, anh rể là đàn anh lớp trên của cô ấy, anh rể vẫn chưa có vợ chưa cưới gì hết mà!”

“Tôi chỉ nói là nếu như, nếu như thôi, cô hiểu không?”

“Tôi từ chối trả lời vấn đề không có thật này!”

Đỗ Vương phiền não móc thuốc lá ra hút tiếp.

Nếu sau khi đại ca đi, mà Hạ Mộng Lộ thật sự tự sát thì chuyện lớn rồi. Còn cả Vũ Hinh nữa, nếu Vũ Hinh tức giận bỏ nhà đi, bác trai bác gái có giết mình không?

“Thôi, cô cứ giữ tiền đi! Ngày mai cô giúp tôi một chuyện, xong việc tôi sẽ cho cô thêm một vạn nữa, được không?”

“Thật hả?” Hạ Nguyệt Đình vừa nghe ‘một vạn’, mắt liền phát sáng, thấy Đỗ Vương gật đầu thì lập tức ôm lấy hai vai Đỗ Vương mà lắc, “Anh chính là thần tài của tôi! Tôi yêu anh chết mất! Anh nói đi, việc gì? Chỉ cần tôi làm được, dù lên núi đao biển lửa cũng nhất quyết không chối từ!”

Cứ thế này, chẳng mấy chốc, mình sẽ thành triệu phú mất thôi!

Đỗ Vương chưa thấy ai tham tiền đến vậy, nhịn cười nói, “Vũ Hinh từng nói nếu cô ấy không cưới được chồng thì tôi cũng đừng mong được sống yên! Cô đoán không sai, tôi là do anh Vân Hải phái đến để khảo sát nhà cô, nếu anh họ cô thật sự yêu Vũ Hinh, nhà họ Lạc sẽ không ngăn trở. Trước mắt tôi chưa xác định nhà cô có thật là không vì tiền tài của nhà họ Lạc hay không, nên vẫn phải tiếp tục quan sát, cho đến khi hai người đó kết hôn mới thôi! Cá nhân tôi thì đứng ở bên phía nhà cô, biết tính tình Vũ Hinh hơi khó chịu, anh họ cô lại có thể khiến cô ấy chịu phục, vì vậy rất khâm phục anh họ cô, do đó tôi quyết định sẽ giúp đỡ người nhà cô, mà đầu tiên chính là giúp anh rể cô, một người mất trí nhớ thì chẳng khác nào mất đi một nửa linh hồn, cho nên, kẻ tham tiền, cô có đồng ý cùng với tôi giúp anh rể cô mau chóng khôi phục trí nhớ không?”

Hạ Nguyệt Đình không ngờ Đỗ Vương lại tốt đến thế, bèn gật đầu như băm tỏi, “Tất nhiên là tôi đồng ý! Nhưng phải giúp thế nào?”

“Đơn giản thôi! Trong bang Long Hổ của chúng tôi, người tài vô số, trong đó có một bác sĩ có thể ví như kiếp sau của Hoa Đà tình nguyện đến đây giúp, nhưng tôi lại không thể nói rõ thân phận thật của mình, nếu bọn họ biết tôi do anh Vân Hải phái tới, vậy còn khảo sát thế nào được, đúng không?”

“Cho nên?”

“Cho nên, chúng ta sẽ lén sắp xếp cho vị bác sĩ này ở lại nhà cô, để người đó có thể liên tục quan sát bệnh tình của anh rể cô. Cô cứ nói người đó là người thân của cô, mỗi ngày người đó sẽ trả cho cô tiền ở và tiền ăn đầy đủ. Vậy được chứ?”

Hạ Nguyệt Đình cau mày, “Vậy có cần tôi giúp gì đâu?”

“Sai rồi! Khách trọ bình thường sao có thể tiếp xúc thường xuyên với anh rể cô được? Cho nên mới cần cô nói đó là người thân của cô, sẽ khám bệnh miễn phí cho anh rể cô. Chẳng lẽ cô không muốn giúp anh rể cô mau chóng nhớ lại mọi chuyện sao?” Đỗ Vương sốt ruột tiến sát mặt Hạ Nguyệt Đình hỏi. Vấn đề lớn trước mắt là nếu đại ca không chịu cho chữa thì làm sao hết bệnh được, chỉ có người nhà họ Hạ khuyên anh ấy mới nghe thôi.

Hạ Nguyệt Đình thấy mặt Đỗ Vương quá gần, hô hấp bỗng chậm lại. Không ngờ Đỗ Vương mà cũng có lúc cần mình như vậy! Mà tự nhiên anh ta tiến sát thế này làm gì chứ?

Hạ Nguyệt Đình gật đầu một cách vô thức, “Được!”

“Ok!”

Đỗ Vương không ngờ Hạ Nguyệt Đình lại dễ gạt đến vậy, bèn ấn lên môi cô một nụ hôn xem như phần thưởng, “Vậy ngày mai tôi sẽ dẫn người đó tới đây! Nhớ, người đó là người thân của cô! Tôi tin tưởng cô có thể làm tốt! Tôi phát hiện cô thật đáng yêu, càng lúc càng đáng yêu!” Đỗ Vương nói xong, vui vẻ huýt sáo chạy đi.

Hạ Nguyệt Đình đã hoàn toàn hóa đá, ngón tay vuốt ve môi mình một cách vô thức.

Mình rất đáng yêu sao? Nhưng anh ta không có lý do gì để gạt mình cả! Tại sao anh không phải là A Đỗ mà lại là Đỗ Vương chứ? Nếu anh là A Đỗ, vậy tôi có thể bắt chước chị họ cho anh ở rể, sau đó hạnh phúc cả đời rồi.

Hạ Nguyệt Đình cắn chặt môi dưới, vùi mặt vào đầu gối, cuộn người lại, tưởng tượng trên thế giới này chỉ còn lại một mình cô.

Nhưng một lúc sau Hạ Nguyệt Đình bỗng phát hiện, thì ra, không cần tưởng tượng, quả thật cô chỉ có một mình cô đơn.

Những con sóng không ngừng vỗ mạnh vào mỏm đá. Cô gái ngồi trên đó cũng chẳng khác gì mỏm đá không có sự sống, không biết vui buồn giận hờn.