Tiên Thê Nam Đương

Chương 14: Trân Châu Có Vỏ






Edit: Cinis
Beta: LP
______
Quá trình chép bài tập tiếng Anh khá phiền phức.

Dù sao tưởng tượng và thực tế đều sẽ có chênh lệch nhất định.

Tuy trong đầu Phượng Dương có thông tin chính xác, nhưng cậu chưa từng viết loại chữ quanh co khúc khuỷu như sâu kia bao giờ nên rất khó viết, chưa kể đến việc cậu còn phải bắt chước nét chữ của bé Phượng Dương nên buổi sáng hôm nay trôi qua khá là nhọc nhằn.
May là khi đi học các thầy cô đều không gọi tên Phượng Dương, ngay cả Lâm Tĩnh Vân cũng không tỏ ra quá quan tâm đến cậu.

Có lẽ là nghĩ cậu vừa mới nhảy lầu nên cũng không muốn khiến cậu chịu nhiều kích động.
Phượng Dương cảm thấy như vậy rất tốt, vì cậu cũng không phải người thích nói chuyện, nhất là khi ở trên lớp.
Còn khi đã tan học thì lại là chuyện khác.
Sau khi học xong tiết buổi sáng, Phượng Dương gọi Tề Trạch và Trương Thanh Kiệt đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm: “Hai đứa mày ở lại trực nhật.”
Tề Trạch và Trương Thanh Kiệt đều xin nghỉ ốm hôm thứ bảy, nhưng có lẽ ngày hôm nay không xin ba mẹ nghỉ được nên đều phải đến lớp.

Lúc đi học hai người đều cố tình trốn tránh Phượng Dương, không dám nói chuyện với cậu, vậy mà đến trưa vẫn không tránh thoát!
Tề Trạch buột miệng phản đối: “Tại sao chúng tôi phải làm vậy? Tôi và Trương Thanh Kiệt trực nhật vào thứ bảy cơ mà.”
Phượng Dương cười nói: “Trước đây bọn mày đã từng trực nhật lần nào chưa?”
Đừng nói cậu bắt nạt người khác, lúc trước hai đứa khốn nạn này toàn dùng trò này để bắt nạt bé Phượng Dương.

Lớp họ có tất cả bốn mươi tám học sinh, cho dù chỉ có một phần ba người vứt rác lung tung cũng đã không ít, huống chi người vứt rác mỗi ngày chắc chắn không chỉ có một phần ba.

Lâm Tĩnh Vân yêu cầu giữ vệ sinh vô cùng nghiêm khắc, một ngày không dọn dẹp cũng không được.
Tiểu Phượng Dương trực nhật vào thứ hai theo lượt của mình, thứ bảy còn phải làm giúp hai người này.

Học cả ngày vốn đã rất mệt mỏi, cậu còn phải giúp bọn họ quét tước, thậm chí lúc ăn cơm trưa còn phải xếp hàng mua cơm cho bọn họ.

Làm không tốt thì lúc tan học sẽ bị hai người này chặn đường.
“Quét sạch vào.” Phượng Dương nói: “Lát nữa tao về mà phòng học còn chưa sạch thì buổi tối tao sẽ dẫn hai đứa mày đi ra ngoài tiếp.”
“Cậu, cậu đừng có quá đáng!” Tề Trạch vẫn còn không phục.

Ở nhà hai ngày nay, hắn nghĩ đi nghĩ lại, vừa thấy sợ sệt lại vừa ấm ức.

Tề Trạch ở trường thực nghiệm số một đã bao giờ phải chịu ấm ức như vậy đâu cơ chứ? Ngày hôm nay đi học ánh mắt của các bạn cùng lớp nhìn hắn và Trương Thanh Kiệt đều trở nên kỳ kỳ quái quái, rõ ràng mặt mũi đều mất sạch!
“Thôi bỏ đi Tề Trạch.” Trương Thanh Kiệt vội vàng kéo Tề Trạch lại.

Hắn ta ở trong nhà xe suýt nữa nghẹt thở mà chết, cảm giác đó đã khắc sâu vào trong xương tủy.

Hắn ta thật sự rất sợ Phượng Dương.
“Sau này, trước khi bọn mày cảm thấy tao làm gì quá đáng thì hãy ngẫm lại lúc trước bọn mày đã làm những gì đi.” Phượng Dương nói: “Đặc biệt là mày, Tề Trạch, tao không muốn bẩn tay nên tốt nhất là mày cũng đừng cho tao cơ hội để làm thế, nếu không…”
Phượng Dương mỉm cười cầm lấy cánh tay Tề Trạch, Tề Trạch “Á!” một tiếng, chỗ bị cầm giống như bị đốt cháy.


Thế nhưng lúc hắn xốc quần áo lên xem thì lại không có dấu vết gì cả!
Mọi người trong lớp đều biết Tề Trạch và Trương Thanh Kiệt đã quen thói ngang ngược hống hách, hơn nữa còn hay bắt nạt Phượng Dương nên lúc này Phượng Dương làm vậy cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.

Con giun xéo lắm cũng quằn mà.

Còn Tề Trạch gào lên như vậy chắc là bị Phượng Dương nắm đau?
Vậy cũng đáng đời!
Phượng Dương nghe thấy tiếng bàn luận sôi nổi xung quanh, nhưng cậu chẳng thèm quan tâm những lời bàn tán này nghiêng về phía nào.

Cậu mở điện thoại di động ra thấy cô gái tóc ngắn đã chuyển khoản.

Sáu trăm tệ, xem ra cô gái tóc dài xoăn sóng kia rất giữ chữ tín.

Như vậy cậu lại có thêm một ít tiền, tính cả số tiền kiếm được từ Thẩm Cường và cô gái tóc ngắn, trừ đi những khoản đã tiêu thì vẫn còn hơn chín trăm tệ.
Vào lúc này một nhóm học sinh đang vội vàng chạy về phía nhà ăn, đi muộn sẽ không còn thức ăn ngon.

Lúc trước khi bé Phượng Dương còn sống, cậu chưa bao giờ chạy như vậy cả, vì cho dù cậu có đi sớm cũng sẽ không mua nổi món đắt tiền ăn.

Thế nhưng Phượng Dương của hiện giờ thì khác.

Phượng Dương cảm thấy hiện tại mình đã không có thể cải thiện chuyện mặc và ở, nếu như đến cả ăn cũng phải bạc đãi chính mình thì thà chết đi còn hơn.

Dù sao cậu đã không còn là bé Phượng Dương có cuộc sống khó khăn kia nữa.
Phượng Dương muốn một phần ăn mười sáu tệ với một phần cơm tẻ, có thể chọn hai món mặn hai món chay, còn có một bát canh và một phần hoa quả.
Mười sáu tệ nghe có vẻ không đắt, nhưng đây đã là phần ăn tốt nhất của trường thực nghiệm số một rồi.

Phượng Dương tiêu hết tiền cơm trong bốn ngày của bé Phượng Dương vào một bữa, sau đó lại tích vào thẻ cơm một trăm tệ.
“Ấy! Phượng Dương, cậu phát tài à?” Lúc Hà Đình Đình cầm khay thức ăn đi tới, Phượng Dương đã tích xong tiền vào thẻ, đang ngồi ăn cơm.

Cô thấy trong khay của cậu có xương sườn rán giòn và cá tuyết kho, cười hỏi: “Tôi ngồi đây được không?”
“Được.” Phượng Dương đặt một miếng sườn vừa mềm vừa giòn lên mặt bàn rồi thả Hoa Thành ra: “Ăn đi.”
“Chíp!” Hoa Thành ngồi ngây người trong tay áo Phượng Dương một chút, nhảy xuống ngăn bàn học của Phượng Dương nghịch ngợm rồi lại đậu trên cây một lúc, buổi sáng cứ như vậy liền trôi qua rất nhanh.

Nhưng mà hiện giờ bên ngoài không có loại sâu mà cậu nhóc thích ăn nên đến trưa cậu nhóc cũng bị đói bụng.

Cậu nhóc thấy Phượng Dương lấy đồ ăn cho mình, lập tức nhảy tới mổ ăn.
“Ôi chao trông nó đáng yêu quá!” Hà Đình Đình ngồi đối diện Phượng Dương, vừa nhìn thấy con vẹt da hổ mũm mĩm đi ra mổ thịt ăn, không thể kháng cự lại sự đáng yêu này: “Tôi sờ nó một chút được không? Mập thật đấy.

Sờ nó có bị mổ không?”
Phượng Dương còn chưa kịp trả lời, Hoa Thành đã nịnh nọt đi tới cọ vào mu bàn tay Hà Đình Đình: “Chíp!”
Hà Đình Đình lập tức đẩy cái khay về phía trước: “Đây đây đây! Bé ngoan, muốn ăn cái gì em tự chọn nhé!”
Hoa Thành đi thẳng đến đĩa lạc.

Hà Đình Đình lấy hai hạt ra đặt lên bàn cho cậu nhóc: “Em muốn cái này hả?”
Hoa Thành nói: “Chíp, cảm ơn!”
Cậu nhóc vừa lên tiếng, xung quanh càng có thêm nhiều người chú ý tới, dù sao cái tiếng này vừa nghe đã biết không phải là tiếng người.

Lớp trưởng và lớp phó học tập vốn ngồi không xa, thấy thế liền chạy tới bàn cậu ngồi kín cả bốn ghế.
Hoa Thành dùng mỏ lăn hạt lạc tới trước mặt Phượng Dương.

Phượng Dương thấy thế, bóp nát hạt lạc rải xuống mặt bàn cho cậu nhóc.

Hoa Thành mổ ăn, ăn xong lại lăn một hạt khác tới trước mặt Phượng Dương: “Chíp, ăn một hạt nữa.”
Phượng Dương nói: “Không được ăn nữa, ăn tiếp là không bay nổi nữa đâu.”
Hoa Thành nhảy nhót liên hồi trước mặt Phượng Dương: “Ăn một hạt nữa! Ăn một hạt nữa!”
Phượng Dương không hề bị dao động, lớp trưởng cười nói: “Cho nó ăn thêm một hạt nữa đi, thông minh như vậy mà không cho ăn thì ác quá.”
Nói rồi cậu ấy cũng bóp nát một hạt lạc, nhưng Hoa Thành chỉ nhìn chứ không ăn.

Hoa Thành nghiêng đầu, ghét bỏ nhìn hạt lạc bị lớp trưởng bóp nát rồi lại quay đầu đi.

Cậu nhóc nhắm mắt lại, ngẩng cái đầu nhỏ lên tỏ vẻ kiêu ngạo.
Tưởng ai cho đồ cậu nhóc cũng ăn sao? Xì!
Lớp trưởng lúng túng cười: “Nhóc con này nhận chủ ghê cơ.”
Phượng Dương lại bóp nửa hạt lạc để lên bàn: “Nhận chủ là một chuyện, quan trọng là cậu không phải con gái.”
Lớp trưởng: “Ồ, nó là chim trống à? Mập như vậy tôi còn tưởng là chim mái.

Bình thường chim mái đều mập hơn đúng không?”
Phượng Dương: “Ừ.”
Hoa Thành: “….” Mấy người có biết nói chuyện không đấy!!!
Hoa Thành không dám chọc vào Phượng Dương, chỉ có thể dùng mỏ đẩy toàn bộ vỏ lạc đến trước mặt lớp trưởng bày tỏ bất mãn.

Xong việc cậu nhóc nhanh chóng chạy về bên cạnh Phượng Dương.

Rõ ràng Hoa Thành bay được, nhưng sợ vỗ cánh sẽ làm bẩn thức ăn người ta chưa ăn xong nên cậu nhóc mới chọn chạy bộ.

Thế nhưng mặt bàn hơi trơn, chạy vài bước liền bị ngã xoạc chân, chọc cả bàn đều phì cười.
Phượng Dương cảm thấy hôm nay nhóc chim mập này khiến cậu quá mất mặt nên bắt lại đặt lên vai: “Đàng hoàng một chút coi, ăn xong ta sẽ mang ngươi ra ngoài chơi.”
Hoa Thành nịnh nọt cọ đầu vào cổ Phượng Dương: “Chủ nhân tốt nhất!”
Mọi người xung quanh không nhịn được vây lại hỏi Phượng Dương đây là loại chim gì, mấy tuổi rồi.

Lúc đầu Phượng Dương vẫn kiên nhẫn trả lời nhưng phát hiện người tò mò quá nhiều nên quyết định ăn nhanh rồi ra khỏi nhà ăn.
“Phượng Dương, cậu không về lớp à?” Hà Đình Đình phát hiện hướng Phượng Dương đi không phải là hướng về lớp học.

Thứ bảy tuần trước cô còn hơi sợ Phượng Dương, thế nhưng cô không phải là người hay suy nghĩ nhiều.


Sau khi phát hiện Phượng Dương chỉ hung dữ với Tề Trạch và Trương Thanh Kiệt liền không sợ nữa.
“Tôi đi đặt may đồng phục học sinh.” Phượng Dương nói.

Trong siêu thị của trường có một nơi bán đồng phục học sinh.

Vì học sinh trong trường nhiều nên lỡ làm rách hoặc làm mất đồng phục đều phải mua mới.

Vậy nên trong siêu thị mở một nơi chuyên bán đồng phục.

Ngoại trừ lúc khai giảng mọi người đều đặt may thì bình thường cũng có thể tự đi đăng ký rồi chờ xưởng may giao hàng.
“Chúng ta đi cùng nhau đi, tôi cũng muốn mua nước.” Lớp trưởng cười nói: “Tôi mời mọi người ăn kem.”
“Vậy chúng tôi không khách khí đâu nhé.” Lớp phó học tập kéo Hà Đình Đình và bạn cùng bàn của cô ấy – Vương Na đuổi theo.

Năm người cùng đi tới siêu thị.
Phượng Dương đến siêu thị mới đột nhiên nhớ ra cậu chưa trả thùng carton.

Lúc đi lấy khung xe đạp cậu đã mượn thùng carton ở đây, vốn định trả lại cho ông chủ siêu thị, kết quả đốt xe đạp xong liền quên luôn.
Cậu nghĩ dù sao cũng phải nói với người ta một tiếng nên Phượng Dương không đến ngay nơi bán đồng phục học sinh mà đi theo lớp trưởng vào trong siêu thị.

Tuy nhiên ông chủ siêu thị không có ở đó, người trông quầy bán đồng phục học sinh đang bán hàng giúp.
Lớp phó học tập khá giỏi ăn nói, cười hỏi chị gái bán hàng: “Chị ơi, sao hôm nay chị lại bán hàng ở đây? Dì Tần đâu?”
Chị gái đó cười nói: “Hai người họ vừa mới đi ra ngoài, hình như có chuyện vui gì đó, trông vui vẻ lắm.

Nhưng chị hỏi thì lại không chịu nói.”
Lớp trưởng nói: “Phượng Dương, cậu cũng chọn kem đi.”
Phượng Dương cảm ơn một tiếng, tiện tay cầm một cái kem.

Không biết tại sao nghe chị gái này nói xong, cậu cứ có cảm giác là lạ.
Lúc đặt may đồng phục học sinh, Phượng Dương hơi mất tập trung.

Hà Đình Đình hỏi cậu: “Phượng Dương cậu có sao không?”
Phượng Dương nói: “Không sao.”
Từ khi đến phàm trần, không có gì khiến cậu phải kiêng dè cả, ngoại trừ tên thần kinh Ban Dục làm cậu hơi đau đầu một chút.

Nhưng cậu đã về trường học rồi, có lẽ Ban Dục không vào làm phiền cậu được nữa.
Phượng Dương vừa nghĩ vừa quét mã trả tiền.
Cậu mua hai bộ đồng phục mới, hơn nữa nơi đây lại trùng hợp có hai bộ cùng cỡ với người cậu chỉ cần trả tiền liền có thể lập tức lấy hàng.

Hai bộ mất một trăm bảy mươi tệ, so với giá của đồng phục học sinh trường tư thì rẻ hơn nhiều, thế nhưng chất lượng cũng không tệ lắm.
Phượng Dương nghĩ ngày mai sẽ thay áo mới sau.

Còn về phần Ban Dục, với độ tuổi của y và tình trạng sức khỏe bất thường như vậy, hẳn là y sẽ không thể tới trường học được nữa.
Cậu không biết lúc này Ban Dục đã gặp mặt hai vợ chồng ông chủ siêu thị.
Bà chủ siêu thị dì Tần cười hỏi Ban Dục: “Chàng trai trẻ, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa? Cậu thực sự muốn lấy giá này thuê siêu thị hai năm liền sao?”
Ban Dục không lên tiếng, lão Lưu ngồi bên cạnh y cười nói: “Đúng vậy, vợ chưa cưới của cậu chủ nhà tôi ở ngay trong trường học của hai người.

Cậu ấy muốn ở gần người ta một chút.


Chỉ cần hai người suy nghĩ xong xuôi, chúng tôi có thể ký hợp đồng bất cứ lúc nào.”
Dì Tần hưng phấn nhìn chồng mình: “Đại Trụ, mình nói xem có nên ký hay không?”
Vương Đại Trụ do dự một lát nói: “Chúng tôi có thể suy nghĩ thêm chút nữa được không?”
Cho thuê hai năm đã có một triệu tệ, kẻ coi tiền như rác thế này quả thực là trăm năm mới gặp được một lần.

Thế nhưng chuyện tốt này đến quá bất ngờ, ông ấy phải suy nghĩ thật kỹ càng.
Nhỡ y là kẻ lừa đảo thì sao? Tuy rằng việc này là do hiệu trưởng tự mình gọi điện thoại giới thiệu cho họ, nhưng…
Vương Đại Trụ vẫn không dám chắc chắn hỏi lại thêm lần: “Chàng trai, cậu có chắc là cậu muốn dùng một triệu ‘thuê’ siêu thị nhà tôi mà không phải là mua lại không?”
Ban Dục nói: “Đúng vậy, mua lại chẳng có tác dụng gì cả.

Bởi vì vợ chưa cưới của tôi chỉ học ở ngôi trường này thêm hai năm nữa là cùng.”
Dì Tần hỏi: “Vậy vợ chưa cưới cậu học lớp nào?”
Ban Dục suy nghĩ hồi lâu, phiền muộn nói: “Tôi cũng không biết nữa.

Em ấy đang cãi nhau với tôi, không chịu nói cho tôi biết.”
Dì Tần gật gù: “Vậy thế này nhé, hai người chúng tôi muốn suy nghĩ thêm một chút.

Buổi tối sẽ trả lời lại cậu sau, có được không?”
Ban Dục nói: “Được.”
Dì Tần vỗ vai Vương Đại Trụ, ra hiệu cho ông ấy đi ra ngoài, nhanh chóng bàn bạc xem rốt cuộc có cho thuê hay không.
Ban Dục thấy hai người rời đi mới quay sang hỏi lão Lưu: “Trân châu tôi muốn chuẩn bị đến đâu rồi?”
Lão Lưu vừa mới thở phào một hơi, vui mừng vì Ban Dục không nói điều gì không nên nói, lúc này nghe y hỏi đến trân châu lại thấy đau đầu: “Cậu chủ, cái trân châu này ấy, chúng tôi đã chuẩn bị rồi.

Thế nhưng nó có cả vỏ nữa, cậu xem có được không?”
Ban Dục lập tức nói: “Tất nhiên là được.

Lấy ra cho tôi xem thử đi.”
Lão Lưu cẩn thận lấy ra “trân châu” mới sai con trai mình tìm kiếm cách đây không lâu đưa cho Ban Dục.

Y cẩn thận ngắm nghía, thấy cũng tạm được, tuy rằng có vỏ nhưng vỏ đã mở ra rồi, chắc là đồ tốt.

Hơn nữa hạt châu này còn to hơn cả nắm tay của y, cực kì tròn trịa, chỉ là không đủ sáng bóng nên y cũng không hài lòng lắm!
Ban Dục nói: “Cái này không đủ sáng, có cái nào tốt hơn không?”
Lão Lưu lau mồ hôi trên trán: “Cậu chủ không biết đấy thôi, viên trân châu này có thể phát sáng đấy, không tin cậu kiểm tra thử xem!” Lão Lưu lén lút vặn nút ở dưới phần vỏ, trân châu liền sáng rực lên!
Cực kì cực kì sáng! Còn có thể đổi màu, bảy màu lận!
Ban Dục sung sướng vỗ đùi: “Được! Lão Lưu làm việc tốt hơn Thừa Tướng Rùa nhiều.

Tôi muốn một trăm viên như thế này!”
Lão Lưu vội vàng đáp: “Không thành vấn đề!”
Chỉ cần ngài tin đây là trân châu, muốn một trăm cái đèn bàn thế này tôi cũng mua được hết!
Lão Lưu chỉ sợ không lừa được Ban Dục, sợ tới gần hai tiếng đồng hồ.

Lúc này thấy Ban Dục vừa ý, ông cảm thấy như đã bỏ xuống được một tảng đá lớn trong lòng!
Nào ngờ ông đột nhiên nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên.

Lão Lưu cúi đầu thấy Ban Dục đã bẻ “trân châu” thành hai nửa, lộ ra dây điện mảnh dài bên trong.
Ban Dục: “…”
Lão Lưu: “…”.