Tiền Triều Cửu Công Chúa

Chương 20: Ngoại truyện 1: Hạnh phúc là gì?




Hah.... lại một lần nữa gặp ác mộng tỉnh dậy, vẫn là bóng tối bao trùm, vẫn không thấy thân ảnh của nàng.


Ta lê bước chân nặng trĩu đến Phượng Cửu Cung, cảnh còn đây nhưng người lại đang nơi đâu?


Ngày đó khi ta ra đi với hi vọng có thể tìm được người cứu nàng nhưng ta nhận lại là gì, chính là tin tức nàng đã trốn đi, ta ngày đêm giục ngựa phi như điên quay về, trong đầu chỉ có một ý nghĩ " ta phải chặt chân nàng " để nàng vĩnh viễn không thể rời đi nữa...


Huy động tất cả ám vệ tìm kiếm tung tích của nàng, triệu tập binh mã báo tin đóng tất cả các cổng thành lại, nhưng có lẽ là đã muộn, nàng là đã rời khỏi ta rồi.


Lê thân thể tràn đầy sương gió về đến phòng của chúng ta, nơi đó dường như vẫn còn đọng lại khí tức của nàng, như chỉ vừa mới đây, xiêm y màu lam mà nàng thích nhất nằm trong rương, cùng với huyền cầm đều bị nàng vứt bỏ và bao gồm trong đó còn có cả ta.


Nàng là không cần ta nữa...


Một đêm suy nghĩ về nàng, hôm sau nhận lại chính là một mái tóc bạc trắng.


Ta là không hiểu, là căm phẫn nàng vứt bỏ ta cùng với đau đớn, đau đến tê tâm liệt phế, đau đến nỗi ta chỉ muốn đâm một nhát đao lên trái tim này khiến nó không còn vì nàng mà nhỏ máu nữa.


Ta cứ nhốt mình trong phòng tưởng nhớ về nàng cho đến khi nhận được lời nhắn của hắn.


Tề Thịnh nói rằng chỉ cần ta chịu gặp hắn , hắn sẽ nói cho ta đáp án.


Ta từ trên cao cúi nhìn hắn, thật là thảm hại, thật chật vật, ánh mắt hắn nhìn ta giống như một con chó sói căm hận muốn xé xác con mồi, nhưng thật đáng tiếc lại là con sói đã bị nhổ răng nanh.


Hắn ngước nhìn ta chầm chậm nở một nụ cười quỷ dị, hắn nói rằng bệnh của nàng là do thuốc hắn đưa, lúc hắn đưa nàng vốn là ý định muốn cho nàng vì hận thù giết ta, hoặc nếu giết chính nàng hắn cũng đều có lợi.


Nhưng nàng lại lựa chọn ra đi, dùng sinh tử của chính nàng lừa ta buông lỏng, từ đầu tất cả đều là lừa dối, câu nói đợi ta ngày đó cũng là lừa dối!


Thấy sự hận thù cùng cố chấp lan tràn trong đôi mắt ta hắn nở một nụ cười trào phúng:" Trầm Lưu Phụng Kỳ, người như ngươi cuối cùng lại thua một nữ nhân, bày mưu tính kế người, lợi dụng, gian dối, có gì mà ngươi chưa làm. Thế nhưng cư nhiên lại bị một nữ nhân tính kế, hahaha quả là ta phải nhìn Phượng Như Ca bằng con mắt khác".


Đoạn hắn lại nói:" Trầm Lưu Phụng Kỳ, thật ra ngươi cũng chỉ là một kẻ thất bại mà thôi! Ngươi coi tất cả là quân cờ mặc ngươi thao túng, thế sự lại theo như ý ngươi cho nên ngươi có được giang sơn. Nhưng mà Trầm Lưu Phụng Kỳ ngươi có vui không? Giang sơn này mang họ Trầm lưu, là của Trầm Lưu Phụng Kỳ ngươi đổ bao nhiêu máu và tâm huyết giành lấy. Nhưng ngươi không vui, vì ngươi thua mất một quân cờ, mà quân cờ này lại mang theo trái tim ngươi!!! Hahaha "


Trầm lặng nhìn hắn, có chút gì đó loé sáng, lại như tỉnh ngộ ta mỉm cười:" Ngươi sai rồi, nàng không phải là quân cờ trên bàn cờ của ta, nàng là biến cố trong cuộc đời ta, cũng là biến cố hạnh phúc nhất. Cho nên, giang sơn này ta không cần nữa, còn nàng cũng nhất định sẽ về bên ta".


Ta nhìn hắn mỉm cười, nụ cười mang chút thương xót:" Nhưng mà... ngươi lại không có được giang sơn này, cũng lại không thể nhìn thấy cảnh ta và nàng giang long đầu bạc bên nhau " Bởi vì ngươi dám cho nàng lọ thuốc đó, uống là quyết định của nàng, thuốc lại là của ngươi, cũng nên tính toán thật là rạch ròi.


Nhiều năm sau đó trên Tiên Y Cốc có một bệnh nhân vô cùng đáng sợ, gân chân gân tay đứt đoạn, lại thất khiếu chảy máu được Tiên Y Cốc chủ cứu chữa nhặt về một mạng, nhưng cũng chỉ có thể thoi thóp sống qua vài năm như người thực vật chịu dằn vặt cả về thể xác lẫn tinh thần.


Đã 1 năm kể từ ngày nàng rời đi, ám vệ ta phái đi tìm nàng vẫn bạt vô âm tín, ngày đó khi nghe hắn nói ta liền thông suốt, sai là ở ta, là ta yêu sai cách, ngay từ lúc bắt đầu ta đều đã sai.


Hối hận muốn bù đắp nhưng giờ người đã không còn cạnh bên.


Đôi chân không tự chủ, ta lại lê bước đến Phượng Cửu Cung, đây chính là nơi nàng ở từ nhỏ cho đến 15 tuổi.


Thật ra ta lại chưa từng thật sự hiểu nàng cái ta hiểu chỉ là ham muốn chiếm hữu, tham lam muốn lưu giữ tất cả những gì tốt đẹp mà nàng giành cho ta, nhưng lại chưa thật sự hiểu nàng muốn gì?


Yêu là một điều gì đó quá xa xỉ đối với ta, đối với ta " tình yêu " chỉ là từ ngữ trên trang giấy trắng, trong thế giới của ta không có yêu và được yêu, chỉ có lợi dụng và bị lợi dụng. Kẻ mạnh là kẻ chiến thắng, thao túng và điều khiển tất cả, cho nên ta muốn là kẻ mạnh.


Cũng vì đó " tình yêu " đối với ta là trói buộc cùng cưỡng chế, ta dùng tính cách ôn nhu như ngọc cưỡng chế trói buộc nàng sa vào sự dịu dàng của ta, lại dùng cường quyền để thao túng thời thế khiến nàng mãi mãi không bao giờ rời xa ta.


Nhưng mà giả dối thì mãi mãi sẽ không phải là thật, chính vì vậy khi nàng biết được sự thật liền muốn rời xa ta.


Một năm này ta tìm về đệ đệ của nàng Thập Tứ a ca - Phượng Ngôn, tạm thời buông rèm chấp chính, truyền dạy cho hắn đạo quân vương, giúp hắn ổn định thế cục, ta đây là đang hối lỗi, trả lại một Phượng Quốc nguyên vẹn, phồn hoa cho nàng. Mặc dù có những chuyện... vốn không thể cứu vãn được nữa.


Tề Quốc đã bị Trầm Lưu thảo phạt trở thành thuộc địa của Trầm Lưu, mà người đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế Trầm Lưu kia lại là ám vệ dịch dung khuôn mặt ta.


Ta dùng vạn dặm núi non Tề Quốc, Trầm Lưu Quốc dung hợp với Phượng Quốc, nhất thống giang sơn trả lại một Phượng Quốc đầy đủ trọn vẹn, chỉ xin nàng tha thứ.


Ca nhi... xin nàng hãy trở lại đi, ta là nhớ, rất nhớ, rất rất nhớ nàng...


Nàng có biết không mỗi sáng khi ta mở mắt đều không thể nhìn thấy nàng, một Tĩnh An Phủ yên tĩnh đến quỷ dị. Khi ta mệt mỏi cũng không có ai vươn đôi tay nhẹ nhàng xoa bóp thái dương ta, bữa cơm của gia đình giờ đây lại lạnh giá, cô độc. Cũng không có người nào đó buổi tối ôm ta khẽ vuốt lưng, trò chuyện với ta.


Thói quen khi có nàng kề bên giờ đây lại khiến trái tim ta đau đớn, quặn thắt, mỗi một khung cảnh, mỗi một nét bút đều nhớ đến nàng, chỉ có nàng, độc nhất là nàng.


Đã 1 năm 1 tháng 3 ngày 2 canh giờ kể từ khi nàng rời đi...


Cũng vào ngày đó đôi mắt ta trở nên ảm đạm, thái y chuẩn trị mắt ta vì mệt nhọc quá độ cùng tâm bệnh không thể giải trừ tích tụ khiến cho đôi mắt dần mất đi màu sắc sau đó là mù loà.


Ta cũng không bận tâm, mù thì mù thôi, cũng đã không còn ai lo lắng cho ta nữa rồi.


1 năm 2 tháng 6 ngày 5 canh giờ, đôi mắt ta đã mất đi màu sắc.


1 năm 3 tháng 1 canh giờ, ta chỉ cảm nhận thấy bóng tối, đen đặc, u ám nhưng lại tĩnh lặng.


Bóng tối cũng tốt, ta sinh ra trong bóng tối, thích nghi với bóng tối, ta và nó vốn là một, hơn nữa ít ra giờ đây cũng không cần nhìn cảnh, vật nhớ người.


Âu cũng là chuyện tốt...


1 năm 4 tháng 7 ngày 1 canh giờ, tất cả các ám vệ ta phái đi tìm nàng đều trở về, mọi địa phương, thâm sâu hùng cốc, Giang Nam cảnh đẹp đều đã tìm qua, đều không tìm ra tung tích của nàng.


Nhưng đó lại là tia hy vọng, bởi vì chỉ có Y Tiên Cốc là nơi tách biệt ngay cả ám vệ cũng không thể xâm nhập.


Ca nhi, đợi ta, phu quân đến đón nàng về nhà...