Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 30: Nấu Rượu Bàn Trường Sinh




Phủ thái tử, đình đài trong hoa viên.

Lý Thanh Lân cùng Tần Dịch ngồi đối diện trên bàn đá, sắc trời đã tối, trăng treo giữa trời, gió thổi nhẹ, hoa viên tỏa ra từng trận mùi thơm.

Hai bên không người phục thị, Lý Thanh Lân tự mình hâm rượu, nhìn ngọn lửa sáng ngời trong lò có chút xuất thần.

Tần Dịch nhìn hắn hồi lâu, thật sự cảm thấy đây là một người siêu cấp mâu thuẫn, cảm nhận vô cùng phức tạp. Thật ra hắn có thể thấy được, một ít tư thái của Lý Thanh Lân không phải làm bộ, tựa như hắn giờ phút này tự tay hâm rượu, cũng không phải ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ, bởi vì không cần, để cho thị nữ đến hâm rượu lại có thể ảnh hưởng cảm nhận gì? Ngược lại từ lúc quen biết hắn đều là chính mình động thủ cơm no áo ấm, không hề giống một vương tử, tại rất nhiều thời điểm luôn khiến cho Tần Dịch cảm thấy càng giống một chiến sĩ, hoặc nói võ giả thuần túy.

Nhưng hết lần này tới lần khác một chiến sĩ như vậy, lại làm rất nhiều chuyện chính khách lãnh huyết mới có thể làm.

- Không cần một mực nhìn ta.

Lý Thanh Lân bỗng nhiên cười một tiếng.

- Mặc dù khuôn mặt ta và Thanh Quân có vài phần tương tự, nhưng ta không phải nữ giả nam trang.

Tần Dịch cũng bị chọc cười ra tiếng.

- Ngươi rất ít nói đùa.

- Ta nói rồi, bởi vì ta không có nhiều tâm lực như vậy. Nếu ta giống như Thanh Quân vẫn còn đang mơ mộng đầy đầu, vậy ta cũng sẽ thích nói đùa.

Lý Thanh Lân cười nói.

- Ai không muốn mỗi ngày tươi cười rạng rỡ? Mặt âm trầm, một bụng tâm sự cùng tính toán, cũng không phải tư vị gì tốt.

- Vậy ngươi...

Tần Dịch cân nhắc một chút, vẫn hỏi.

- Tại sao lựa chọn tư vị như vậy?

- Người luôn phải có một lý tưởng, cũng vì thế tiến lên, nếu không cả đời nước chảy bèo trôi, chết lặng mà sống lại để làm gì?

Tần Dịch giật mình, lại nghĩ tới thời điểm yến hội Lưu Tô cũng từng nói sống để làm gì, chỉ là cái nhìn của hai người hoàn toàn bất đồng. Một người cho rằng ngươi không thể vô câu vô thúc suy nghĩ thông suốt, vậy sống làm gì? Một người cho rằng ngươi cả đời không có lý tưởng giống như cá ướp muối, vậy sống làm gì?

Vốn tưởng rằng Lưu Tô sẽ phát biểu bình luận nào đó đối với điều này, nhưng bổng một mảnh yên tĩnh, không có phản ứng.

Lý Thanh Lân lại nói.

- Tần huynh có chí hướng gì? Nhàn nhã ở ẩn, tùng trúc làm bạn, không dính đến phàm trần ồn ào, tiêu dao tự tại?

Tần Dịch do dự một chút, trả lời.

- Đúng vậy.

Lý Thanh Lân nở nụ cười.

- Mặc dù chí bất đồng, ta ngược lại cũng cảm thấy không có gì không tốt, đây chính là chi sĩ cao thượng. Sợ nhất cả đời tầm thường, ngược lại tự an ủi mình bình thường đáng ngưỡng mộ, đó là kẻ ngu muội.

Trên mặt Tần Dịch có chút nóng, cảm giác hình như mình là người kia...

Bất quá cũng biết vì sao Lưu Tô không bình luận rồi, bởi vì thật ra lời Lưu Tô nói không có gì xung đột cùng Lý Thanh Lân, trên bản chất đều có được một loại lý tưởng cùng truy cầu, bản chất nhất trí, vậy mọi người truy cầu bất đồng cũng không có gì phải tranh đấy.

Ngược lại Tần Dịch hắn tự cho là xuất thế không màng danh lợi, thật ra là cá ướp muối... Bởi vì hắn không biết mình theo đuổi rốt cuộc là cái gì, cho dù hắn đã từng rất trang bức mà nói cho Lý Thanh Quân con người phải biết mình theo đuổi cái gì, thật ra chính hắn cũng không biết.

Hắn rốt cuộc mở miệng hỏi lại.

- Như vậy chí của Lý huynh đến tột cùng là gì? Quyền hành Nam Ly?

"A..."

Lý Thanh Lân nhịn không được bật cười, không có trả lời ngay, chậm rãi tắt lò lửa, nhấc bầu rượu rót rượu cho Tần Dịch, phảng phất như đang đang chỉnh lý ngôn ngữ.

Tần Dịch không thúc, yên tĩnh mà nhìn hắn.

- Tần huynh là người Nam Ly ta, còn là một Dược Sư.

Lý Thanh Lân nâng chén rượu, xuất thần mà nhìn rượu trong chén.

- Nam Ly trong mắt ngươi có tính là người bệnh hay không?

"A..."

Tần Dịch thở dài.

- Tính.

- Phụ vương một lòng hướng đạo, không màn quốc quốc sự, ngay cả tin tức Tây Hoang xâm lấn đều không quan trọng bằng hắn dùng đan.

Lý Thanh Lân chậm rãi nói.

- Phương diện quốc sự, nghe yêu đạo nói bậy một hồi còn hơn nghe lương thần trung chí, thậm chí còn hơn nghe đứa con trai như ta. Đông Nam địa chấn, không phải kháng chấn cứu tế, trước mà đăng đàn làm phép trước; địch quốc xâm lấn, không phải sẵn sàng ra trận, mà cầu nguyện trời xanh.

Tần Dịch im lặng.

- Quốc vương như thế, thần dân còn hơn. Trên triều đình, nịnh bợ Đông Hoa, chính sự không ai làm, người người học đạo pháp. Đều có người dám mặc đạo bào vào triều, phụ vương chẳng những không cho rằng ngang ngược, ngược lại chính mình cũng mặc, giống như trò cười.

Lý Thanh Lân mỉm cười nói.

- Trong giang hồ, yêu nghiệt hoành hành, người người bất kính quốc vương, ngược lại vái miếu đạo sĩ. Nhà nhà không thèm sản xuất, vợ chồng thanh tu, chuyện phòng the không hài hòa, ngay cả nhân khẩu đều giảm. Tần huynh, quốc gia này không chỉ sinh bệnh, mà là bệnh nan y có thể muốn mạng.

Tần Dịch chậm rãi gật đầu, hắn không có nhận thức quá lớn đối với quốc kế dân sinh, nhưng Lý Thanh Lân nói như vậy hiển nhiên không giả, nếu quả thật như vậy, quốc gia này thật sự đến đoạn cuối.

- Đây hết thảy bắt đầu từ lúc nào? Chính là từ lúc phụ vương tin vào Đông Hoa, bắt đầu hỏi đạo trường sinh, đây là mấu chốt của hết thảy.

Lý Thanh Lân nói.

- Ta đã từng khuyên can, đã từng kéo bè kết phái, vu oan hãm hại, ý đồ oanh Đông Hoa Tử xuống đài theo phương diện chính trị, nhưng mà đều không có tác dụng, ta chỉ là một Nhị vương tử, vốn liếng chính trị còn chưa đủ.

Nói đến đây, hắn cuối cùng uống một hơi cạn sạch chén rượu đã nâng nửa ngày.

Tần Dịch ngẩng đầu, nhìn thẳng con mắt của Lý Thanh Lân.

- Đại ca do ta để bảo Dạ Linh ám sát đấy.

Lý Thanh Lân bình tĩnh nói.

- Hắn hợp ý phụ vương, cũng đang tu đạo, cái này coi như thôi. Nhưng hắn ngàn không nên vạn không nên, không nên đưa phong trào này vào trong quân đội, đó là ranh giới cuối cùng của Nam Ly ta. Từ đó trở đi, ta bỗng nhiên toát ra ý nghĩ, trừ hắn, ta tự mình làm thái tử, vậy nói không chừng còn có thể cứu chữa. Ngươi nói ta vì quyền? Đúng, ta muốn quyền lực này, không đứng lên vị trí này, không cứu được Nam Ly.

Tần Dịch nhẹ giọng thở dài, lặng yên uống rượu trong chén.

Lưu Tô bỗng nhiên nói chuyện.

- Ngươi hỏi hắn một chút, nếu như trên đời thật sự có pháp trường sinh, hắn sẽ nghĩ như thế nào.

Tần Dịch hỏi rồi. Lý Thanh Lân nghĩ một chút, cười nói.

- Tần huynh là phương sĩ, chắc hẳn tin cái này, khó trách sẽ hỏi vấn đề này... Nhưng ta đã nói rồi, yêu ma quỷ quái có chứng minh thực tế, trường sinh bất tử chẳng qua nghe đồn, bao nhiêu đế vương truy cầu đạo này, không có người nào trường sinh, ta không tin cái này.

Tần Dịch kiên trì nói.

- Ta nói, nếu quả thật có.

Lý Thanh Lân lắc đầu.

- Ta là một vương tử, đây là quốc gia của ta. Trách nhiệm của ta là làm cho nhân dân an cư, quốc gia cường thịnh, nội khiến cho cuộc sống sung túc, ngoại có thể chống lại quân giặc, nếu như có thể, mở mang bờ cõi, uy chấn thiên hạ, vậy để cho ta lập tức chết cũng không có sống uổng phí kiếp này. Trường sinh? Dù có thể trường sinh lại để làm gì, không có trách nhiệm của mình, quên chí hướng của mình, luồn cúi sống uổng phí vạn năm, cũng chỉ là một cái xác không hồn.

Lưu Tô nhẹ giọng cười.

- Người thú vị.

Lại không có để cho Tần Dịch hỏi tiếp.

Ngược lại là Lý Thanh Lân hỏi Tần Dịch.

- Tần huynh, gần đây không có nghe ngươi kể chuyện, bất quá Tây Du Ký của ngươi, ta vẫn đứt quãng nghe Dạ Linh thuật lại một chút, kết cục chắc là lấy được chân kinh, đều làm Phật?

Tần Dịch gật đầu.

- Đều có chức, bất quá Đường Tăng cùng Ngộ Không thành Phật rồi.

- Như vậy... Ta có một nghi hoặc, không biết Tần huynh có thể giải đáp hay không?

- Nghi hoặc gì?

- Câu chuyện Lục Nhĩ Mi Hầu kia...

Lý Thanh Lân chậm rãi nói.

- Bị giết, đến tột cùng là Lục Nhĩ Mi Hầu, hay là Tôn Ngộ Không?

Trong lòng Tần Dịch nhảy dựng, kinh ngạc mà mở to hai mắt.

Cái này quả thật có người nhắc đến, chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới, Lý Thanh Lân đứt quãng nghe một ít đoạn ngắn cũng sẽ nghĩ như vậy, tên này không phải xuyên trở về đó chứ?

- Vì sao ngươi có loại nghi hoặc này?

- Sau chuyện Lục Nhĩ, hành vi của Tôn Ngộ Không giống như một con người khác, cũng không còn dã tính, vì vậy có nghi hoặc này. Luôn hoài nghi có phải Tôn Ngộ Không thật đã bị Như Lai hố chết hay không, còn Lục Nhĩ Mi Hầu thì thay hắn lấy kinh.

Tần Dịch đành phải giải thích.

- Đây không phải câu chuyện ta biên, quả thật có nguyên tác, trong nguyên tác tiêu đề của những chương hồi này chỉ rõ tâm vượn, cho nên giải thích phổ biến cho rằng cái gọi Lục Nhĩ Mi Hầu thật ra chính là tâm vượn của bản thân Tôn Ngộ Không, sau khi bị trừ đi, dã tính liền thu.

Lý Thanh Lân im lặng rót rượu, uống một hơi cạn sạch.

- Làm sao vậy?

Tần Dịch ngạc nhiên nói.

- Nội dung cốt truyện này có vấn đề gì sao?

Lý Thanh Lân thản nhiên nói.

- Ta tình nguyện tin tưởng đại thánh đã chết, cũng không muốn tiếp nhận con Hầu Vương côn quét Thiên Đình Địa Phủ kia khoanh chân chắp tay trước ngực, trường sinh thành Phật.