Tiên Tuyệt

Chương 461: Chính là bá đạo (Thượng)




Nhưng nếu Chu Thanh Giang trở mặt với Thái Âm sơn, nói không chừng đối phương trong cơn nóng giận để lộ tin này ra ngoài, đến lúc ấy e rằng khắp Tháp Sơn đảo sẽ toàn là những ánh mắt tham lam. Bị nhiều người dòm ngó như vậy, Chu Thanh Giang cũng không nắm chắc có thể phá giải trận pháp một cách thuận lợi hay không.

Nhưng chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua cho Thái Âm sơn, bỏ qua cho Trịnh Tinh Hồn và Dịch Long? Chu Thanh Giang tự hỏi, mình quả thực từ trước đến giờ lấy đại cục làm trọng, nhưng vẫn còn không có lòng khoan dung đại độ đến cảnh giới này.

Vũ La là một tay lão khám phá đào tạo, cũng là con rể mà lão ưng ý, tiền đồ vô lượng. Dù không cân nhắc trên góc độ lợi ích, chỉ đơn thuần về mặt cảm tình, nếu không bằm thây Dịch Long thành muôn mảnh, Chu Thanh Giang cũng cảm thấy không thể tiêu được nỗi hận này.

Chu Thanh Giang còn có thể nhịn được, Chu Hoành lại không thể nhịn, y tranh cãi về chuyện này với phụ thân một trận không nhỏ. Nếu xét về tình cảm, y cùng Vũ La không nghi ngờ gì là mến nhau rất nhiều.

Chu Hoành sập cửa bỏ đi, Chu Thanh Giang cảm thấy phiền não vô cùng. Cuối cùng nhờ Đại ca Chu Hùng trầm ổn dùng lời khéo léo khuyên giải Chu Hoành, nói cho y biết nỗi khổ trong lòng phụ thân. Chu Hoành cũng chỉ là nhất thời căm phẫn, tỉnh táo lại tự nhiên cũng hiểu trên vai phụ thân trọng trách nặng nề, không dễ dàng gì. Mặc dù y không nói lời xin lỗi với phụ thân, nhưng cũng biết điều hành lễ vấn an, rốt cục cũng khiến cho Chu Thanh Giang cảm thấy dễ chịu trong lòng.

Nhưng tin tức xấu vẫn còn truyền đến liên tiếp, chuyện Tinh La Hải dần dần bại lộ.

Ám Vệ khống chế Tinh La Hải trong thời gian dài như vậy, kẻ có lòng dần dần sinh ra nghi ngờ. Gần đây Chu Thanh Giang cùng Trịnh Tinh Hồn cũng đang âm thầm bố trí, muốn không rõ rỉ tin tức ra ngoài là không thể nào.

Rốt cục những kẻ có lòng tìm tới Tháp Sơn đảo.

Vì muốn không khiến cho người chú ý, trấn thủ Tháp Sơn đảo chỉ là một tên Bách Hộ Ám Vệ, chỉ dẫn theo hai mươi người. Tên Bách Hộ này báo cáo gần đây không ngừng có người xuất hiện xung quanh Tháp Sơn đảo, thân phận khả nghi, hơn nữa lai lịch bất đồng, thuộc nhiều phe thế lực khác nhau.

Chu Thanh Giang vội vàng thông báo tin tức cho mấy môn phái có quan hệ tốt với mình. Tuy rằng lão không nói thẳng ra, nhưng ngấm ngầm ám chỉ Tháp Sơn đảo. Ngày hôm sau quả nhiên người dòm ngó xung quanh ít hơn một chút, nhưng vẫn còn có rất nhiều người chưa chịu rời đi.

Đọc báo cáo trong thời gian gần đây, Chu Thanh Giang càng thêm căm tức: Những người này đã không kìm được nữa, có dấu hiệu muốn xông vào Tháp Sơn đảo.

Chu Thanh Giang bỏ tin tức xuống, buồn bã xoa xoa trán, kế tiếp phải làm sao... Trong lòng lão hiện tại rối như tơ vò.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận ồn ào, sau đó chỉ nghe tiếng người vội vàng nói:

- Tiểu thư không thể vào được, lão gia đã dặn dò không cho phép bất cứ ai quấy rầy.

Cửa thư phòng đã bị đẩy bật ra, Chu Cẩn sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa:

- Phụ thân, có thật không?

Mấy tên người hầu bất đắc dĩ đứng bên cạnh, nhìn Chu Thanh Giang với vẻ khó xử.

Chu Đại trưởng lão vung tay lên:

- Các ngươi lui xuống đi.

Mấy tên người hầu vội vàng lui ra, thuận tai khép cửa lại.

- Con cũng biết rồi sao...

Chu Cẩn như vừa bị sét đánh trúng người, thân ngọc lay động một trận, tay vịn lấy bình phong chặt tới nỗi các đốt ngón tay trắng bệch, mới không bị ngã xuống.

- Vì sao... Vì sao cha không cho con biết...

Mắt Chu Cẩn rướm lệ, nghẹn ngào hỏi.

Chu Thanh Giang thương yêu đứa con này nhất, hiện tại thấy con mình đau lòng như vậy, lão cũng buồn bã không kém, nhưng vẫn cố gắng kiếm cớ nói quanh:

- Bất quá chỉ là mất đi liên lạc, chưa chắc đã...

Lão còn chưa dứt lời, Chu Cẩn đã lau đi nước mắt, trợn trừng nhìn lão:

- Phụ thân, cho con mượn kim đao.

- Con muốn làm gì?

Chu Thanh Giang tỏ ra cảnh giác.

- Không cho thì thôi vậy.

Chu Cẩn lập tức xoay người rời đi.

Chu Thanh Giang cảm thấy không ổn, vội vàng chạy theo, chỉ thấy Chu Cẩn đã hóa thành một đạo độn quang phóng lên cao, lấy tốc độ nhanh nhất chạy thẳng về phía Bắc.

Chu Thanh Giang tức tối giậm chân kêu to:

- Cẩn nhi, con trở lại cho ta, ta tự có chủ trương, tuyệt sẽ không để cho hắn chết vô ích... Chu Cẩn đáp lại giữa không trung:

- Con không tin, con bất kể, con phải xông lên Thái Ẩm sơn bắt Trịnh Tinh Hồn giao ra tên Dịch Long kia, đền mạng phu quân!

Chu Thanh Giang nghe vậy nóng nảy:

- Hồ đồ, Thái Ẩm sơn là nơi nào, con có thể dễ dàng xông lên được sao?

Lúc này đã không thấy bóng Chu Cẩn đâu nữa, Chu Thanh Giang cũng không có thời gian nổi nóng. Vạn nhất Chu Cẩn xông lên Thái Ẩm sơn thật, với tính của Trịnh Tinh Hồn, há có thể tha cho nàng?

Chu Hùng bước nhanh tới hỏi:

- Phụ thân, có chuyện gì vậy?

Chu Thanh Giang vội nói:

- Mau đuổi theo bắt muội muội con trở về cho ta, nó muốn đi Thái Âm sơn tìm Trịnh Tinh Hồn tính sổ...

Chu Hùng nghe vậy sợ hết hồn, cũng không kịp an ủi cha mình, nhún chân bay lên trời, nói với một câu:

- Phụ thân người yên tâm, nhất định con sẽ bắt muội muội trở về.

Chu Thanh Giang hơi yên tâm, lúc này mới vỗ đầu một cái:

- Ta thật là già hồ đồ, vì sao lại quên mất chuyện này...

Lão vội vội vàng vàng trở về thư phòng, rất nhanh một đạo mệnh lệnh thông qua đường bí mật truyền đi khắp các cứ điểm Ám Vệ ở Trung Châu.

Giữa trưa ngày thứ hai, có người phát hiện hành tung Chu Cẩn, Chu Hùng lập tức chạy tới khuyên can, nhưng Chu Cẩn vẫn không nghe. Tính nàng ương ngạnh vô cùng, cả đời chỉ coi trọng một nam nhân. Vũ La đã chết, nàng cũng không muốn sống, một lòng một dạ đòi đi Thái Ẩm sơn liều mạng, bất kể mình không có khả năng phá Thái Âm sơn, chỉ cần có thể làm thịt tên khốn Dịch Long kia là được.

Vũ La tuyệt đối không ngờ rằng Chu Cẩn vốn hắn nghĩ không có chuyện gì, đòi đi liều mạng cùng Dịch Long suýt chút nữa gặp chuyện không may. Còn Cốc Mục Thanh mà hắn cho rằng sẽ vô cùng khổ sở, lại yên tĩnh ở trong nhà.

Chu Cẩn bị Đại ca Chu Hùng bắt trở lại, Chu Thanh Giang không tiện đi gặp con mình lúc này, cố ý đùng đùng nổi giận, quát mắng ra lệnh Chu Hùng nhốt Chu Cẩn lại.

Chu Cẩn đập phá hết thảy đồ đạc trong phòng, không ăn không uống, Chu Hùng ở bên ngoài nhìn thấy hết sức đau lòng, nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ có thể âm thầm lắc đầu than thở.

Lần đầu tiên Cốc Mục Thanh nghe được tin này như đứt từng đoạn ruột. Nhưng rất nhanh nàng lại dấy lên một tia hy vọng. Vì sao, vì nàng biết thân phận thật của Vũ La.

Hắn là người đã chết qua một lần, cũng có thể đoạt xá trùng sinh như lần trước, không thể chết một cách dễ dàng. Tia hy vọng này giúp cho nàng chịu đựng, nàng cũng không cần biết suy đoán này có chính xác không, có được mấy phần nắm chắc, chỉ mê tín cho rằng Vũ La không chết.

Hắn nhất định sẽ không chết! Cứ như vậy, Cốc Mục Thanh chịu đựng bằng lòng tin lừa mình dối người qua hơn hai tháng, bất chợt một hôm nàng nghĩ tới, mình tin rằng Vũ La không chết, nhưng Chu Cẩn chưa chắc. Nàng có lòng tốt” tìm người tới báo cho Chu Cẩn, nhờ vậy Chu Cẩn mới biết được tin này.

Chưởng môn Thái Ẩm sơn Trịnh Tinh Hồn biết được tin Vũ La chưa chết sớm hơn Chu Thanh Giang một bước.

Trận pháp không gian trong sơn cốc vô danh kia vô cùng quan trọng với Trịnh Tinh Hồn. Hàng ngày y đều thông qua trận pháp truyền âm nói chuyện một lần với Thương Cửu Phách, hiểu rõ tình huống trận pháp.

Đến ngày quan trọng khởi động trận pháp, y dùng trận pháp truyền âm liên lạc với Thương Cửu Phách, không nghe Đại Trưởng lão trả lời. Tim Trịnh Tinh Hồn như chìm xuống, lập tức phái người chạy tới sơn cốc xem xét, kết quả mang về một miếng ngọc túy.

Đây là một miếng ngọc túy hết sức bình thường, bất quá bên trong có một trận pháp ghi lại hình ảnh. Sắc mặt Trịnh Tinh Hồn âm trầm đáng sợ, giống như bầu trời vẫn vũ mây đen vào tiết tháng Sáu.

Tay y khẽ động, rót một đạo linh lực vào trong ngọc túy.

Trận pháp trong ngọc túy bắn ra một đạo hư ảnh, phát lại một đoạn hình ảnh không có tiếng.