Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 498: Một người nhất sủng




edit: ladybjrd

=========

Trên nền đất bị sét đánh cho đen sì có một đồng tử khoảng bảy tuổi, môi đỏ răng trắng đang đứng. Ngoại trừ một chỏm tóc hình quả đào trên trán, những chỗ khác đều trống trơn. Trên người hắn không mặc quần áo, chỉ có một cái đai lưng treo đầy pháp bảo phòng ngự và túi càn khôn trên lưng.

Bộ dạng hắn rất đáng yêu, lúc này trên khuôn mặt trắng ngần còn mang theo một nụ cười đáng yêu khiến cho nữ nhân không thể cự tuyệt.

Kim Phi Dao nhìn thắt lưng hắn, cái đai lưng kia đúng là của Mập Mạp, trước kia nó rất sợ chết cho nên nàng phải làm rất nhiều pháp bảo phòng ngự cho nó treo trên người. Xem ra người này quả nhiên lươn lẹo, chỉ là không biết sau này có thể lớn lên hay không, bằng không để xem về sau làm sao kiếm vợ.

Đồng tử đáng yêu cười cười với Kim Phi Dao, vươn tay vui vẻ chạy tới, há mồm dùng âm thanh non nớt hô lên: “Mẫu thân!”

“Mập Mạp đáng chết!” nhưng nghênh đón hắn không phải là cái ôm của Kim Phi Dao mà là một bàn chân.

Kim Phi Dao giơ chân, phi thân dựng lên, trực tiếp đá lên mặt hắn, đồng tử đáng yêu bị đá lên mặt, cực kỳ bi thảm bay ra ngoài, sau khi rơi xuống đất còn bị lăn vài vòng, lăn ra rất xa mới dừng lại.

Sau đó liền thấy Kim Phi Dao hổn hển mắng: “Mập Mạp chết bầm, ngươi hóa thành tiểu hài tử làm gì? Ta muốn có cu li, muốn đả thủ. Lại còn mẫu thân, ta còn không có cả nam nhân mà ngươi dám đem đến đứa con lớn như vậy cho ta, ngươi thật đáng đánh đòn.”

Mập Mạp quỳ rạp dưới đất, hai mắt đẫm lệ, nghĩ thế nào cũng không rõ, vội vàng dùng yêu khí hóa ra một cái thủy kính, cẩn thận đánh giá mặt mình, hoài nghi bản thân đã biến sai chỗ nào rồi, tỷ như thân mình tiểu hài tử nhưng đầu của lão nhân, nếu không làm sao có thể vừa lộ mặt đã bị đánh?

Nhưng cẩn thận nhìn lại, chỉ cần không nhìn dấu giày trên mặt thì mặc kệ nhìn kiểu gì cũng thấy một tiểu hài tử đáng yêu đến cực điểm. Mập Mạp một đầu mờ mịt, dựa vào kinh nghiệm mấy trăm năm của nó, chỉ cần là nữ nhân đều không thoát khỏi độc thủ của tiểu hài tử xinh đẹp, vì sao bản thân đã hóa thành cực phẩm đáng yêu mà Kim Phi Dao còn đá lên mặt?

Kể cả không phải là mỹ đồng tử thì với một tiểu hài tử bảy, tám tuổi, ngoài người phát rồ ra thì có ai có thể ra tay được như vậy?

“Tức chết ta! Sao ngươi không biến thành nhỏ chút nữa? Như vậy còn có thể mặc yếm.” Kim Phi Dao càng nghĩ càng giận, tên này biến thành như vậy rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của nữ nhân, cũng không nghĩ lại xem bản thân đã già thế nào, chỉ sợ còn có cả đống chắt trai rồi, còn giả đáng yêu nữa.

Lúc này Hoa Uyển Ti và Lam Tinh cũng chạy tới, phát hiện Mập Mạp đang quỳ rạp dưới đất, hỏi: “Chẳng lẽ đứa trẻ này chính là Mập Mạp biến thành?”

“Chính là hắn, tên gia hỏa đáng giận.” Kim Phi Dao tức giận mắng.

Mập Mạp quay đầu nhìn các nàng, cắn cắn môi, không tin bản thân biến thành như vậy lại không chó chút hiệu quả nào. Nếu thực sự không có hiệu quả thì nó đã sớm hóa thành Lang đại nhân, như vậy về sau còn có thể đi làm thế thân cho hắn, đúng là tính sai mà. Không ngờ Kim Phi Dao lại là người ý chí sắt đá như vậy, già trẻ đều đánh.

“Mẫu thân, Phi Dao nàng đánh ta!” Mập Mạp chuyển mắt qua Hoa Uyển Ti, đột nhiên đứng lên, hai mắt rưng rưng, ủy khuất vô cùng vừa khóc vừa chạy về phía nàng. Thấy hắn hiện tại ai cũng gọi là mẹ, Kim Phi Dao tức giận không chỗ phát tiết, lại muốn đá hắn mấy đá.

Nhưng Hoa Uyển Ti lại ngẩn người, khí thế thay đổi, vẻ mặt nàng trở nên từ ái, nàng ngồi xổm xuống ôm lấy Mập Mạp. Nàng lau nước mắt cho Mập Mạp, sau đó sờ sờ cái mặt nhỏ nhắn bị Kim Phi Dao đá cho sưng đỏ, đau lòng hỏi: “Con của ta, sao con lại bị đánh như vậy, nương thực thương tâm. Đừng khóc nữa, chúng ta qua bên kia chơi đi, nương làm kẹo hồ lô cho con ăn.”

Kim Phi Dao ngây ra như phỗng nhìn hai người bọn họ, Hoa phu nhân đang làm gì ở đây vậy? Bị Mập Mạp kéo ra tình thương của mẹ sao?

Lam Tinh cũng nằm sấp xuống, cẩn thận nhìn Mập Mạp, sau đó liền vỗ tay cười nói: “Thật đáng yêu! Gọi ta tỷ tỷ, ta đưa ngươi lên chỗ cao chơi.”

Mập Mạp lại dùng thanh âm non nớt gọi: “Tỷ tỷ!”

“Quá đáng yêu! Về sau ngươi chính là đệ đệ của ta, ai khi dễ ngươi, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi đánh hắn.” một tiếng tỷ tỷ làm cho Lam Tinh vui vẻ cực kỳ, mừng rỡ cười không khép được miệng.

Kim Phi Dao mắt lạnh nhìn ba người bọn họ, thật đúng là mẫu tử tỷ đệ tình thâm a. Nàng chỉ hận bản thân, không biết đời trước đến cùng đã tạo nghiệt gì mà lại chuyên môn nhặt một đám yêu nghiệt về nuôi, kẻ nào cũng quái dị và vô dụng.

“Mẫu thân đối xử với ta thật tốt, ta muốn ăn kẹo hồ lô, ta thích nhất là ăn kẹo hồ lô.” Mập Mạp giả dạng tiểu hài tử đã đến tình trạng xuất thần nhập hóa, mỉm cười ngọt ngào nịnh bợ Hoa phu nhân.

“Kẹo hồ lô?” Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, hình như bản thân đã rất nhiều năm không mua thứ này, Hoa phu nhân thì ngay cả cái túi càn khôn cũng không có, đi chỗ nào làm kẹo hồ lô?

Lập tức liền thấy Hoa phu nhân nắm bàn tay trắng bóc của Mập Mạp, vô cùng cao hứng trở lại tiểu đảo nổi, vừa đi vừa nói: “Mẫu thân dùng Ngọc Long quả làm kẹo hồ lô cho con, đúng lúc quả chín. Con cứ không mặc gì thế này cũng không được, nương cắt một mảnh Chu Tước y ra làm quần áo cho con, tiểu bảo bối của ta.”

“Khoan… Ngọc Long quả là của ta, thật vất vả mới kết quả, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy nó đi.” Ngọc Long quả là phúc lợi nàng lấy chỗ Ân Nguyệt lúc mua Linh giới Du Cảnh kính, ăn xong lại tiếc, không vứt hạt đi mà mang vào tiểu đảo nổi để trồng. Không ngờ Hoa phu nhân lại muốn đem Ngọc Long quả ra làm kẹo hồ lô cho Mập Mạp, nào có kẹo hồ lô nào lớn như vậy.

Hoa phu nhân ai oán nhìn Kim Phi Dao, tội nghiệp nói: “Tiểu Kim, ta lấy phần của ta cho hắn được không, ngươi xem, con ta đã đói thành cái dạng gì rồi, chỉ còn da bọc xương, thật đáng thương, cùng lắm thì phần của Uyển Ti phân cho ngươi.”

“Có lầm hay không? Các ngươi căn bản không cần ăn cái gì, mà kể cả có ăn thì bốn người các ngươi cũng chỉ có một phần. Hơn nữa, hắn mà gọi là da bọc xương? Thân thịt béo kia chính là tên Mập Mạp đáng giận. Ta thấy ngươi tâm nhãn lớn đấy, còn muốn giả dạng làm tiểu hài tử, hết ăn lại nằm.” Kim Phi Dao vèo một cái xông đến, túm cổ Mập Mạp lao ra ngoài, Hoa phu nhân vội gọi với theo phía sau, bảo nàng đừng làm như vậy, xuống tay nhẹ chút.

Lam Tinh thì mang vẻ mặt mờ mịt, căn bản không rõ đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên Ngọc Long quả thì vẫn nghe thấy. Thấy Kim Phi Dao kéo Mập Mạp đi thật xa, nàng cũng không đuổi theo mà cúi đầu hỏi Hoa phu nhân: “Kẹo hồ lô ăn có ngon không? Ngọc Long quả là cái gì? Ta cũng muốn ăn.”

Hoa phu nhân nhìn vị đại cô nương bên cạnh, nghĩ Kim Phi Dao giờ này chắc chắn đang đánh Mập Mạp, liền quyết định không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, nói: “Ăn ngon, trở về ta hái hết cho ngươi ăn.”

“Oa, thật tốt quá! Có trái cây ăn, có trái cây ăn!” Lam Tinh cao hứng vỗ tay cười nói.

Kim Phi Dao kéo Mập Mạp chạy ra thật xa, cảm thấy Hoa phu nhân và Lam Tinh không nhìn thấy nữa mới ném Mập Mạp xuống, phi thường khó chịu hỏi: “Ngươi biến thành như vậy rốt cục là muốn làm gì?”

Mập Mạp bỏ qua bộ dáng đáng yêu hồn nhiên lúc trước, ngồi dưới đất ngoáy lỗ tai, không chút để ý nói: “Ngươi không biết là ta như vậy rất có tính lừa gạt sao? Về sau nếu ngươi không có linh thạch, ta sẽ đi tranh thủ tình thương của nữ tu sĩ, trộm túi càn khôn của các nàng về. Mà ta như vậy cũng rất tiện đánh lén, hướng trên ngực… không, hướng chỗ yếu hại mà đánh, nếu là người bị vẻ đáng yêu của ta mê hoặc thì không thể tránh được lòng bàn tay ta.”

“Nghe ngươi nói như vậy hình như là có chút ý tứ.” Kim Phi Dao khoanh tay, luôn cảm thấy bộ dạng Mập Mạp ngoáy tai rất giống mình, thật sự là gặp quỷ, cũng đâu phải bản thân sinh. Chẳng lẽ là nhìn nhiều cho nên thói quen cũng giống nhau?

“Ngươi nghĩ như vậy thì tốt rồi, hơn nữa ngươi cũng không nên đánh ta, bộ dạng ta bây giờ đáng yêu thế này, nếu ngươi lại đánh thì có khả năng sẽ mang đến phiền toái không cần thiết.” Mập Mạp ngẩng đầu, đắc ý dào dạt cười nói.

Kim Phi Dao bẻ các đốt ngón tay răng rắc, cắn răng hắc hắc cười rộ lên: “Nếu ngươi không chọc vào chuyện của ta thì ta làm sao có thể đánh ngươi? Tuy nhiên, biến thành tiểu hài tử cũng được, đợi sau này lúc ta muốn đánh lén sẽ giả bộ cực kỳ tàn ác, nhấc ngươi lên mà đánh, sau đó ném ngươi vào người tu sĩ kia, như vậy bình thường chỉ cần không phải là người ý chí sắt đã đều sẽ ôm lấy ngươi, đến lúc đó ngươi liền cho bọn hắn một mặt độc, lại mạnh mẽ đánh vào yết hầu và trái tim, nghĩ tới liền cảm thấy vạn vô nhất thất nha.”

Khóe miệng Mập Mạp giật giật, không khách khí nói: “Không cần làm bộ, ngươi vốn đã cực kỳ tàn ác. Ném ta đi thì thôi lại còn muốn đánh một chút, ta có nên phun ít máu để trông thảm hại hơn một chút không?”

“Đúng thế! Đến lúc đó ngươi làm ít máu thú tùy thân mang theo, chỉ cần đến lúc thì ngươi lập tức phun ra. Về sau lúc chạy trối chết hoăc gặp phải đối thủ nữ đều phải dựa vào Mập Mạp ngươi rồi. Tuy nhiên, ngươi không được gọi ta là nương, đổi sang gọi lão đại.” Kim Phi Dao ngồi xổm xuống vỗ vỗ cái lưng béo của Mập Mạp, phát hiện người này thực rất giống tiểu hài tử.

“Ta nói này, ngươi thật sự là đầu óc có vấn đề rồi, một tiểu hài tử lại gọi ngươi là lão đại, ngươi không thấy như vậy là quá nực cười sao?” Mập Mạp khó chịu trừng mắt nhìn nàng, nhãn tình sáng long lanh, trông rất cơ trí đáng yêu.

Kim Phi Dao không thèm so đo chuyện đó, cười xấu xa: “Nực cười mới tốt, như vậy càng làm đối thủ thả lỏng cảnh giác, tự nhiên mới có thể xuất kỳ bất ý.”

Một chủ một sủng vô sỉ thương lượng gian kế, cuối cùng thông suốt, phóng khoáng trở về tiểu đảo nổi làm cho Hoa phu nhân, người không biết kiếm được đường ở đâu ra, đang cầm một xâu kẹo hộ lô Ngọc Long quả đã sớm chảy nước đợi nửa ngày thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhìn Hoa phu nhân phi thường cưng chiều Mập Mạp, Kim Phi Dao bất đắc dĩ thở dài, sau này chắc chắn Hoa Uyển Ti và Hoa phu nhân sẽ tranh nhau xuất hiện. Tuy nhiên, nói về mặt vũ lực và cường thế thì cuối cùng khẳng định Hoa Uyển Ti sẽ thắng. Mập Mạp hiện tại tuy bộ dáng làm người ta không tiếp thụ được nhưng chỉ cần nhìn mãi sẽ quen, sau này nhất định là một lợi khí để đối phó nữ tu sĩ.

Đến thời điểm thật sự không có linh thạch dùng liền để Mập Mạp và Hoa phu nhân ra đường xin tiền. Một mỹ nhân và một tiểu hài tử đáng yêu xin cơm, khó nói có thể giành được sự đồng tình của không ít người.

Mập Mạp lão tâm ấu mặt lại rất thích ý nhận sự yêu thương này, trông cậy vào Kim Phi Dao thương mình là không hi vọng, tuy nhiên bản thân đáng yêu như vậy, về sau chỉ cần nàng đánh bản thân trước mặt người khác thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người thấy bất bình mà ra tay ngăn cản. Một tiểu hài tử đáng yêu như vậy bị tu sĩ đánh, việc tàn ác như vậy tự nhiên sẽ hiến cho nhiều người tức giận.

Nghĩ tới điều này, Mập Mạp cười rộ lên, làm Hoa phu nhân còn tưởng rằng kẹo hồ lô mình làm ngon, cười đến mắt không mở ra được.