Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 567: Yêu ma




Văn vương không biết Kim Phi Dao định làm gì nhưng hiện tại đang là thời điểm đối chiến, làm sao có thể nhắm mắt để người khác tùy tiện làm thịt chứ. Vì thế, Văn vương không nhắm mắt, ngược lại còn mở thật to. Sau đó hắn liền thấy Mập Mạp nhảy vào giữa Nhân tộc, nắm hạng quyển trên cổ lên, thải châu trên đó lập tức phát ra ánh sáng chói mắt.

Một trận bạch quang lóe lên, Văn vương cảm thấy hai mắt đau xót, trước mắt chỉ thấy một mảnh màu trắng, ngoài trắng ra thì không thấy gì khác. Lúc này Văn vương mới hiểu, hóa ra nhắm mắt lại là để phóng pháp thuật, nhưng hắn hiểu ra hơi chậm, trước mắt hắn chỉ có một mảnh trắng xóa.

“Đầu đất! Bảo ngươi nhắm mắt lại sao còn không nghe!” bên tai truyền đến tiếng mắng của Kim Phi Dao, hắn đành phải phòng bị, tận lực không để bị mất mạng vào lúc này.

Mười tức sau, bạch quang trước mắt bắt đầu thối lui, Văn vương nheo mắt lại nhìn liền phát hiện Kim Phi Dao đang ngồi xổm dưới đất, hai tay đặt trên mặt đất, dưới chân là một mảnh hắc ám. Trong bóng tối, tu sĩ Nhân tộc cũng vừa mới híp mắt khôi phục thị lực, mà từ đầu gối trở xuống đã lâm vào trong bóng tối.

Mập Mạp phập phềnh trên hắc ám, trên tay chảy ra nọc độc màu trắng, kết thành Lưu Tinh chùy to bằng hai bàn tay, phía sau Lưu Tinh chùy có môt chiếc vòng cổ màu trắng đang không ngừng chảy xuống nọc độc. Hắn cầm cái Lưu Tinh chùy giống như đồ chơi trẻ con này, vẻ mặt tươi cười xấu xa nhìn những tu sĩ đang bị nhốt trong Thiên Địa Tịch Diệt.

Tu sĩ Nhân tộc giãy dụa muốn thoát khỏi hắc ám nhưng lại bị hút sâu xuống, ngay cả tên tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ kia cũng bị rơi vào trong đó.

Quá sơ suất! Sự việc phát triển quá đột nhiên, lại bởi vì đối phương chỉ có ba người, kể cả đều Thần Thú kỳ cũng không có khả năng đánh thăng hơn ba trăm người cho nên tu sĩ Nhân tộc không để bọn họ trong mắt.

Đối với Nhân tộc mà nói, tấn công chỗ nào thì tấn công chứ không phải Hà Thạch Thần giới, đánh chỗ này hoàn toàn là chuyện giết thời gian không có lý tưởng. Muốn đánh thì cũng phải đi Ngân Lưu Thần giới mới được.

Không ngờ lúc này lại bị rơi vào bẫy, tất cả mọi người bị hút vào bóng tối, tuy nhiên, muốn một lần bắt được nhiều người như vậy thì linh lực tiêu hao sẽ phi thường vĩ đại, chỉ cần có thể chống đỡ một lúc thì pháp thuật này sẽ vì không có linh lực mà mất đi hiệu quả. Vì thế, tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ kia liền hô lớn: “Mọi người hãy cố gắng duy trì, linh lực của nàng không thể chống đỡ được pháp thuật lớn như vậy.”

“Hừ!” Kim Phi Dao hừ một tiếng, quả thật hút hơn ba trăm người cần rất nhiều linh lực, cơ hồ muốn vét sạch toàn bộ linh lực trên người nàng, bởi thế nên những người kia mới không hoàn toàn bị hút vào bên trong Thiên Địa Tịch Diệt mà chỉ bị vây ở kia, nhưng mục đích của nàng vốn không phải là một hơi nuốt hết tất cả mọi người.

Tu sĩ Nhân tộc lúc này đã xuất toàn bộ pháp bảo ra, Mập Mạp cầm Lưu Tinh chùy quăng qua, Lưu Tinh chùy giống như thủy cầu đập lên người Nhân tộc, nhất thời hóa thành chất lỏng tản ra. Chờ hắn thu về, nọc độc lại tụ tập thành Lưu Tinh chùy, mà tu sĩ vừa bị nọc độc dính vào thì chỗ nhiễm độc phát ra thanh âm xèo xèo, bắt đầu hư thối.

Vậy mà vây khốn nhiều người như vậy, Văn vương chỉ sửng sốt một cái, nhất thời kinh hỉ, giơ tay lên định cắt cổ tay xuất ra mũi nhọn trăng lưỡi liềm. Kim Phi Dao nhất thời quát: “Không cần tự mình hại mình, chờ ta một lát.”

Tay Văn vương đã hơi xước ra, liền thấy Kim Phi Dao đột nhiên phi thân nhảy lên, ngón tay vừa nhấc, pháp bảo cổ quái bên cạnh tự động mở ra, một cái bánh bao bay ra, trực tiếp đáp xuống miệng nàng. Văn vương hoảng hốt, làm cái gì đó, giờ này mà còn ăn?

Bánh bao cắn trong miệng, Kim Phi Dao giơ Thú Bạo vọt tới tu sĩ Hóa Thần kỳ Nhân tộc. Thiên Địa Tịch Diệt mất linh lực duy trì bắt đầu chậm rãi thối lui hấp lực, nhưng muốn hoàn toàn thoát ra vẫn cần thời gian năm, sáu hơi thở. Thừa dịp này, nàng thẳng bức tới tên Nhân tộc Hóa Thần kỳ kia.

Tên tu sĩ Nhân tộc nhíu mày, lại cận chiến, hắn nhấc tay, linh kiếm lóng lánh anh sáng lạnh xuất hiện trên tay, chém tới Kim Phi Dao đang nhào tới. Một đường kiếm dài đến ba trượng bay ra, mang theo tiếng khóc liền công tới.

Kim Phi Dao dùng sức cắn bánh bao trong miệng, linh lực cuồn cuộn không ngừng tuôn vào trong thân thể, thú nha trên quyền sáo Thú Bạo bên tay trái nàng thò ra, tay phải nàng dùng trọng quyền trực tiếp đối chọi với mũi kiếm.

Một tiếng nổ vang lên, mũi kiếm bị đánh nát, hỏa hoa bay lên Quạ Đen thường. Quạ Đen thường phát ra hắc quang nhàn nhạt, lẳng lặng thiêu đốt hỏa hoa. Mà Kim Phi Dao đã đánh tới, thú nha trên Thú Bạo hung hăng đâm vào ngực phải của người này.

“Cút ngay!” người này giận dữ quát một tiếng, tay giơ linh kiếm bổ về phía đầu Kim Phi Dao, lại bị quyền sáo bên tay phải Kim Phi Dao bắt lấy. Linh khí bên trong quay cuồng lao ra, tạo thành một bóng yêu thú màu đen, há miệng cắn cả linh kiếm lẫn tay của tu sĩ kia.

“Bánh bao!” Kim Phi Dao hét lớn một tiếng, chiếc bánh bao vừa rồi đã ăn xong, Thập Phục Địa Ngục phía sau lại mở ra, một cái bánh bao bay lên miệng nàng.

Kim Phi Dao ăn bánh bao, phía sau quyền sáo Thú Bạo là vô số máu tươi phun ra, mặt tên tu sĩ Nhân tộc lập tức trắng bệch. Máu tươi phun lên cao hai trượng, máu trong cơ thể hắn nhanh chóng chạy hết về phía vết thương bên ngực phải, cảm giác như ngay cả Nguyên Anh cũng bị hút đi.

Văn vương nhìn chằm chằm dòng máu tươi đang phun ra, nhất thời minh bạch vì sao Kim Phi Dao bảo hắn không cần tự mình hại mình, đã có sẵn máu tươi dùng thì còn gì tốt bằng. Hắn lộ ra biểu cảm dữ tợn, thuần thục hút một cái, máu tươi vốn đang loạn phun liền giống như vật sống, tụ tập lại chung quanh hắn, biến thành một mũi nhọn hình trăng lưỡi liềm không lồ.

Mũi nhọn trăng lưỡi liềm dài đến ba trượng bình thường rất ít cơ hội dùng tới, Văn vương dù có ngốc lại tự hại mình cũng không có khả năng hút sạch máu trong người ra làm mũi nhọn trăng lưỡi liềm. Nhưng không dùng mũi nhọn này lại không được, hắn cần phải dùng yêu lực hỗn huyết ngưng xuất ra mũi nhọn trăng lưỡi liềm để hấp thụ máu tươi đề cao tu vi, cho nên những lúc không có kẻ yếu cho hắn lấy máu thì hắn tự lấy chút máu của mình ra.

Mà hiện tại có nhiều máu như vậy, hắn không cần phải tự mình hại mình.

Tuy nhiên, nhìn thú nha đang điên cuồng hút máu trên quyền sáo của Kim Phi Dao, Văn vương có chút bất mãn lầu bầu: “Đây là học ta mà.”

Tu sĩ Nhân tộc đứng trong bóng tối, hắc ám dưới chân chậm rãi thối lui, trước mắt là một yêu ma mặt đầy phù văn. Yêu ma bắt lấy tiền bối Hóa Thần hậu kỳ của bọn họ, miệng không ngừng ăn bánh bao, tay điên cuồng hút máu, phía sau người máu tươi tung tóe, một tu sĩ Hóa Thần kỳ lại vì mất máu mà chết, Nguyên Anh thì giống như mất tích, hoàn toàn không xuất hiện.

Có mũi nhọn trăng lưỡi liềm, Văn vương nhe răng cười đánh về phía tu sĩ Nhân tộc, mà lúc này Thiên Địa Tịch Diệt đã hoàn toàn thối lui, tu sĩ Nhân tộc từng người vọt lên không trung. Văn vương không cần công kích gần người như Kim Phi Dao, hắn đứng xa xa khống chế mũi nhọn công kích tu sĩ Nhân tộc, mà tu sĩ Nhân tộc lúc này chỉ còn lại Nguyên Anh kỳ nhưng cũng nhanh chóng hợp thành kiếm trận.

Một kiếm trận tương đương với thực lực của tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, những tu sĩ Nhân tộc này lại bày ra mười kiếm trận, đây cũng chính là nguyên nhân mà bọn họ không để mấy người Kim Phi Dao vào mắt. Hiện tại tràng cảnh giết hại huyết tinh này đã kích thích bọn họ, không ai nguyện ý bị cặp thú nha kia đâm một cái, bày kiếm trận ra diệt sát ba người mới là chính đạo.

Kim Phi Dao đã rời khỏi thi thể tên tu sĩ Hóa Thần kia, Mập Mạp nhanh nhẹn chạy tới vơ vét khắp người hắn. Nhìn bọn họ bày ra mười kiếm trận, Kim Phi Dao truyền âm với Văn vương: “Huyết thú nhân lần trước ngươi có cho đi ra được không?”

“Ngần này máu đã đủ, nhưng tiêu hao yêu lực rất lớn, số người quá đông, chỉ sợ sẽ bị Nhân tộc phản công.” Văn vương đáp.

“Không đủ, công kích phải cường đại hơn ta, nếu không ta sẽ không thể chỉ tên muốn tìm ngươi. Huyết thú nhân của ngươi hẳn là càng nhiều máu thì càng lợi hại, yêu lực không dủ ta sẽ bổ cho ngươi, ngươi sử dụng công kích mạnh nhất ra cho ta, đưa hết những người này vào địa ngục.” Kim Phi Dao nói.

Văn vương nhìn phía sau lưng nàng, ngừng một chút rồi nói: “Ngươi quả nhiên là bệ hạ Yêu tộc.”

“Ngươi muốn nói ta như vậy sẽ vĩnh viễn không thể quay về Nhân tộc? Dù sao ta cũng không có hứng thú với cả tam tộc, ta giờ chỉ muốn linh thạch thôi, càng nhiều càng tốt. Đi!” Kim Phi Dao giơ tay lên sờ nắm tay, người bay vút ra ngoài.

Văn vương ở hậu phương sử dụng mũi nhọn trăng lưỡi liềm phối hợp với nàng, công tới mười kiếm trận của Nhân tộc, việc này tương đương với việc ba người đối đầu mười tên Hóa Thần kỳ, kiểu dốc sức hành động bất kể hậu quả như thế hắn chưa từng trải qua. Hắn mỗi lần tác chiến đều phải cẩn thận cân nhắc và tính toán, chỉ có hai lần không hay ho chính là bị Kim Phi Dao làm cho tức giận đến nhất thời xúc động, không bày kế hoạch thật tốt cho nên đã thất bại.

Lần đó bị Kim Phi Dao bắn bay đi, hắn hoàn toàn thay đổi, nhất định phải trở nên trầm ổn, tính kế hoạch cẩn thận, vạn vô nhất nhất mới hành động. Mà hiện tại, hắn chỉ cho rằng đưa bệ hạ tới lộ mặt, sau đó khiêu khích một cái là có thể trở về, ai ngờ lại không có kế hoạch chống lại mười kiếm trận. Văn vương luôn cảm thấy mình đã lên nhầm thuyền, kế hoạch bảo mệnh vạn vô nhất nhất cách bản thân ngày càng xa.

Không phải là tiểu hài tử đánh nhau, không phải là người quen thử tay nghề, lại càng không phải đánh bao cát, một tu sĩ Hóa Thần kỳ như ngươi lại xông lên trực tiếp đấm đá thì tính là gì? Pháp bảo đâu? Pháp thuật đâu?

Nhìn Kim Phi Dao bay tới bay lui trong mười kiếm trận, giơ nắm tay lên không ngừng đánh xuống kiếm trận, Văn vương có chút đứng không nổi. Có cần phải như vậy hay không? Ngươi đang biểu hiện lực lượng dũng mãnh của mình sao?

Kim Phi Dao toàn lực đánh một hồi vẫn không có cách nào đánh vỡ tầng phòng ngự của kiếm trận, lại bị công kích của kiếm trận đánh trúng vài lần, nàng đành phải tạm thời lui ra phía sau quan sát những kiếm trận này.

“Hừ, Yêu tộc nho nhỏ mà tưởng lấy lực một người phá trận, kiếm trận của chúng ta là chuyên môn đối phó đám Yêu tộc các ngươi đó.” Có người bên Nhân tộc cười ha hả, thật sự là không biết lượng sức, nếu dùng nắm tay có thể đánh vỡ kiếm trận thì kiếm trận còn có uy lực gì chứ.

“Chê ta lực lượng nhỏ sao?” Kim Phi Dao liếm liếm môi, hai tay xoa vào nhau, trên người trào ra yêu khí khủng bố. Trên người bắt đầu mọc ra lông rậm, mặt biến ảo, một yêu thú mặc quần áo đứng thẳng người xuất hiện trước mắt mọi người. Trên người nàng yêu khí bốc lên tận trời, đầu thú quanh quyền sáo Thú Bạo tăng lên tới năm trượng, cơ hồ không thể nhìn thấy người phía sau.

Kim Phi Dao hướng nắm tay về phía kiếm trận, ha ha cười nói: “Vậy thì thử xem nắm tay Thao Thiết mạnh thế nào.”

“Nhân… thú hóa?” Văn vương kinh ngạc nhìn nàng, không ngờ lại nhân thú hóa. Bệ hạ Yêu tộc không nhân hóa thì thú hóa, nàng lại nhân thú hóa, đây là cái gì a!