Tiện Xà Truy Thê Lục

Chương 45




Tối nay Đàm Sâm phá lệ uống rất nhiều rượu, liên tục uống đến khi say mèm.

“Tiểu Sâm?” Trạch Đằng sờ sờ mặt Đàm Sâm, sủng nịnh nở nụ cười, “Đến, ta cõng ngươi về nhà nha?”

Đàm Sâm đã muốn nói không ra lời, khi được Trạch Đằng xốc lên lưng còn khó chịu lẩm bẩm hai câu.

“Ừ, ta đã biết, ta sẽ giúp ngươi, nhất định.”

“Ngô ngô……. Ân…..”

“Ngươi nói ngươi lo lắng cho nhân viên của mình? Yên tâm đi, bọn họ sẽ không chết đói được đâu.”

“Cô……….”

“Được rồi, hết thảy đều giao cho ta, ân? Cũng nên đến phiên ta bảo hộ ngươi.”

Trạch Đằng cứ như vậy vững vững vàng vàng cõng Đàm Sâm trên lưng, từng bước một trở về nhà.

Y cẩn thận giúp Đàm Sâm lau người một phen, lần đầu tiên không mang theo dục niệm mà vuốt ve thân thể ái nhân, sau đó tựa vào bên giường có chút say mê nhìn bộ dáng Đàm Sâm khi ngủ.

Không bao lâu, di động Trạch Đằng vang lên.

Y vội vàng bắt máy, nhanh chóng bước ra phòng khách để chắc rằng sẽ không quấy nhiễu Đàm Sâm nghỉ ngơi, lúc này mới hạ giọng nói: “Thế nào?”

Thanh âm nhạt nhẽo không mang theo một tia cảm tình của Trạch Vũ truyền đến: “Đặng tổng có một tình nhân, cùng sống với con riêng của gã ở tại khu chung cư XX dãy sáu phòng 808, nghe nói mỗi tháng một lần gã sẽ đến nơi đó, cũng chính là ngày hôm nay.”

“Tốt lắm,” Trạch Đằng cười hai tiếng quái dị, “Hôm nay nhất định phải chỉnh chết gã!”

“Đại ca,” Trạch Vũ dừng một chút mới tiếp tục nói, “Dùng pháp thuật hại người sẽ tích lũy tội nghiệt, ngươi tốt nhất nên biết dừng đúng lúc.”

Trạch Đằng sao lại không biết điều này, nhưng y không lo được nhiều như vậy. Trước đây Đàm Sâm vì bảo hộ y, gần như là đem cả người y phủng trên tay, hiện tại ái nhân gặp phiền toái, y sao có thể thờ ơ ngồi nhìn? Nếu không phải Trạch Vũ, y đến nay cũng không biết ngọn nguồn những khó khăn của Tiểu Sâm đều là bởi vì mình…..

Trạch Đằng nắm chặt nắm tay, nói từng chữ một, “Chỉ cần Tiểu Sâm hảo, những chuyện khác đều không sao cả.”

“……. Ta hiểu rồi,” Trạch Vũ cười ảm đạm, “Bây giờ ta sẽ đến đó ngay.”

Sau khi tắt điện thoại, Trạch Đằng trở lại phòng ngủ, hiếm khi nghiêm túc nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn lên trán Đàm Sâm, dừng lại vài giây mới rời đi.

Khi y xoay người định rời khỏi, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động, lập tức cổ tay áo bị người kéo lấy giật giật.

“Ngươi đi đâu?”

Có lẽ là bởi vì đang say rượu, thanh âm Đàm Sâm có chút yếu ớt, thần thái cũng không cường ngạnh như bình thường, Trạch Đằng nhìn thấy mà trong lòng như có một ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, hận không thể đem hắn ôm vào trong ngực hung hăng thân mật một phen.

“…..Ta, ta đi làm chút thức ăn, vừa rồi vẫn còn chưa ăn no, ngươi mau ngủ đi.”

Đàm Sâm không nghi ngờ gì y, còn lầm bầm một câu “Ăn nhiều như vậy mà vẫn không no”, liền trở mình tiếp tục ngủ.

Trạch Đằng suy nghĩ một chút, quyết định dùng pháp thuật thúc hắn tiến vào giấc ngủ say, lúc này mới yên lòng ra ngoài.

*****

Trạch Vũ đứng dưới lầu một tòa chung cư cao cấp, không bao lâu liền nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ có rèm che từ xa xa tiến đến, tiếp đó có một người phụ nữ xinh đẹp diêm dúa từ trong xe bước ra.

Trong tay nàng là một đống bao lớn bao nhỏ, xem ra là vừa shopping trở về, còn sung sướng ngâm nga một giai điệu, cẩn thận nghe ngóng hình như là bài mà đại ca thường ngày hay hát “Bán đứng tình yêu của ta, buộc ta phải rời đi”…. (Bài “Mua bán tình yêu” đó các nàng:”})

Trạch Vũ chỉ mất vài giây đã hoàn toàn ghi nhớ đặc điểm dung mạo và giọng nói của nàng, sau đó thong thả tiến đến, nhẹ nhàng đưa tay phất nhẹ một cái sau đầu nàng, nữ nhân kia liền bất tỉnh.

Trạch Vũ nhét nàng vào trong xe, chính mình cũng ngồi xuống.

Một mảng ánh sáng bạc tản ra, Trạch Vũ biến thành bộ dáng của nàng. Nhìn bề ngoài quả nhiên là không chút sai sót, thế nhưng khổ nỗi  lại trưng ra cái mặt than, không có biện pháp làm ra vẻ quyến rũ của phụ nữ.

Bất quá cũng không có gì, lừa gạt cái loại háo sắc đến lú lẫn như lão già này thì hẳn là không thành vấn đề.

Trạch Vũ mặt không chút thay đổi lột váy của tình nhân Đặng tổng ra mặc lên người, sau đó cầm lấy mấy thứ đồ nàng vừa mua lên lầu.

Lấy chìa kháo ra từ trong túi xách, mở cửa phòng, đối diện với cách bài trí trang hoàng tràn ngập mùi phú quý.

Chỉ nghe một trận tiếng bước chân lộp cộp, có một vật thể thật to lớn từ trong phòng mừng rỡ chạy ra, bổ nhào vào trong lòng Trạch Vũ, kêu to: “Mami, có mua cái gì ngon cho con không?”

…… Ăn cái đầu ngươi á, đầu bự cổ to, tuổi còn nhỏ mà đã bự như thế này, không sợ ăn nhiều mập mỡ che mất não luôn sao.

Trạch Vũ im lặng kéo thằng nhóc xuống khỏi người mình, nói: “Không có đồ ăn.”

Cậu nhóc nhạy cảm phát  hiện hôm nay mẹ của cậu không ôm hôn cậu như thường, nhất thời bất mãn dẩu môi: “Mami, hôn hôn –”

“…..” Trạch Vũ nhéo nhéo mặt thằng bé, “Đi làm bài tập.”

Cậu nhóc bắt đầu bướng bỉnh không chịu bỏ cuộc, cứ vặn vẹo cái mông to mập cọ qua cọ  lại trên mặt đất, khiến cho Trạch Vũ rất muốn dùng mũi chân thử xem xúc cảm của cái mông kia ra sao.

“Đi làm bài tập, ta không nói lần thứ hai.” Trạch Vũ lạnh lùng nhìn cậu.

Xà yêu đệ đệ tản ra khí lạnh quá mức cường đại, cậu nhóc nhất thời không dám lỗ mãng, ỉu xìu lau nước mắt chui về phòng.

Trạch Vũ thở ra một hơi, nhịn không được nghĩ đến San San nhà Thịnh Minh Hiên —— cũng là trẻ con, sao lại khác xa nhiều như vậy?

Hắn tùy tay kết một pháp ấn lên cửa phòng thằng bé, bảo đảm rằng cậu sẽ không phát hiện bất cứ sự tình gì xảy ra ngoài này.

Kế tiếp nên hữu tình nhường cho đồng chí diễn viên nghiệp dư Trạch Đằng lên sân khấu sắm vai gian phu.

Trạch Vũ mở cửa nghênh đón y tiến vào, Trạch Đằng vừa nhìn thấy bộ dáng của hắn liền rất có lương tâm mà cười nắc nẻ. Trạch Vũ đen mặt nói: “Đừng tưởng rằng ngươi là ca ca của ta mà ta sẽ không đánh ngươi.”

Trạch Đằng lập tức làm động tác kéo khóa miệng, “Đừng a, một giọt máu đào hơn ao nước lã mà, ta chỉ là cảm thấy rất mới mẻ thôi!”

“Vậy ngươi cũng thử xem?”

“……”

Hai người còn chưa nói được mấy câu, chợt nghe một trận tiếng gõ cừa dồn dập đến rung trời, Trạch Vũ nghiêm nghị nói: “Cái lão họ Đặng kia đã trở về.”

Hắn nói xong định đi ra mở cửa, Trạch Đằng giữ tay hắn lại, kéo kéo váy áo, lộ ra bả vai trắng mịn và đùi, lúc này mới vừa lòng nói: “Đi đi.”

“……”

Vì thế cửa nhà tình nhân của Đặng tổng vừa mở ra, một người phụ nữ dục lộ hoàn tu nửa che nửa hở cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt. (Dục lộ hoàn tu: phơi bày cơ thể ra còn vờ xấu hổ?)

Nước miếng Đặng tổng lập tức chảy dài, cả người bốc mùi rượu bổ nhào vào người Trạch Vũ, động tác kia tốc độ kia quả thực không sai biệt lắm so với thằng con của gã!

Thế nhưng giây tiếp theo, gã lại thấy Trạch Đằng đang ngồi trên sofa.

Đặng tổng ngây người trong chốc lát, dụi dụi mắt, xác định đó quả thực là mỹ nam mà gã tâm tâm niệm niệm, trong lòng gã vừa mới vui vẻ, lại nhanh chóng ý thức được có chỗ nào đó không thích hợp!

—— Trạch Đằng sao lại ở nhà gã? Hơn nữa bộ dáng quần áo xộc xệch không chỉnh tề, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?!

Trạch Đằng thấy vẻ mặt khiếp sợ của gã, đoán rằng hiệu quả hẳn là đã đạt được một nửa, vì thế đứng dậy ôm lấy Trạch Vũ hôn một cái lên mặt, cười nói: “Ông chủ Đặng, sao trở về sớm quá vậy?”

Đặng hói đầu nghẹn họng nhìn trân trối: “Ngươi, các ngươi…….”

Nét mặt Trạch Vũ không có vẻ gì gọi bối rối khó xử khi bị bắt gian tại trận, vừa “mềm mại” vừa “nhu thuận” dựa sát vào lồng ngực rắn chắc của Trạch Đằng, tựa tiếu phi tiếu nhìn gã, “Thật sự là đáng tiếc.”

Đặng tổng tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, ngón trỏ run rẩy: “Cô là người đàn bà lẳng lơ không biết xấu hổ! Dám ở trong nhà lão tử vụng trộm với trai! Xem lão tử hôm nay có đánh chết cô không…….”

Trạch Đằng chỉ dùng một đầu ngón tay đã ngăn được gã, vẻ mặt đóng băng, “Hắc, ngươi muốn làm gì?”

Đặng tổng giận sôi lên chỉ vào bọn họ, nói lên lời thoại như bầu trời cuộn cuộn bão tố: “Các ngươi này đúng là…….. gian phu dân phụ!”

“Aiyo, cô ta là tình nhân của ngươi? Nhìn cho rõ rồi hãy nói a.”

Lời nói vừa dứt, mỹ nữ trên người cư nhiên tỏa ra một tầng ánh sáng bạc, trước biểu tình nghẹn họng nhìn trân trối của Đặng tổng Trạch Vũ cứ như vậy khôi phục chân thân, hóa thành một đại xà đen thẫm.

Trạch Đằng giễu cợt nói: “Nè, Đặng hói đầu, ngươi nhìn đàn bà của ngươi sao lại trưng ra bộ dạng muốn chết vậy? Mau lăn lại đây!”

Đặng tổng hít vào một ngụm khí lạnh, mắt trợn trắng suýt nữa thì ngất đi, Trạch Đằng ngồi xổm trước mặt gã đưa tay tát bốp bốp mấy cái đến khi gã tỉnh lại, Đặng tổng hoảng sợ phát ra thanh âm chi chi ngô ngô không nên lời, lắc đầu nguầy nguậy lui về phía sau.

Trạch Đằng từ trên cao nhìn xuống, nói: “Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, con trai và người đàn bà của ngươi sẽ bình an, đã hiểu chưa?”

Đặng tổng tim đập dồn dập như nổi trống, gật đầu như giã tỏi, đã sợ tới mức ngu luôn rồi, hiện tại nếu Trạch Đằng muốn gã quỳ xuống ăn phân chó không chừng gã cũng sẽ nghe theo.

Nửa giờ sau, Đặng tổng bị trói cố định trên bàn trà, Trạch Đằng ngồi ở trước mặt gã giơ chân bắt chéo, trong tay cầm một cuốn sổ ghi chép nhỏ.

“Ân……. Ngươi tặng cho cục trưởng Khang, cục trưởng Chu không ít tiền đâu nha, đủ cho ta và vợ ta ăn được vài năm.”

Đặng tổng mặt xám như tro tàn nhìn y, Trạch Đằng thoải mái cười to: “Đừng sợ, ta đây, cũng không có yêu cầu gì quá đáng, ngươi cho là ai cũng giống như ngươi sao? Có vài đồng tiền dơ bẩn đã đắc ý tới ngay cả bản thân mình là cái dạng gì cũng không nhận thức rõ ràng được.”

Cái đầu to lớn của đại hắc xà tiến sát lại gã, Đặng hói đầu run lên cầm cập, không khống chế được hét to một tiếng, tiếp đó trong phòng liền tràn ngập một mùi khai khó chịu.

Trạch Vũ lập tức chán ghét cách xa gã hơn ba thước.

“Ha ha ha, gan của Đặng tổng cũng chỉ nhỏ xíu như vậy thôi? Thật là khiến người ta thất vọng, vốn còn định chuẩn bị cho ngươi một trò vui khác mà.” Trạch Đằng nhún nhún vai, “Quên đi, nhìn ngươi bị dọa đến thần trí không rõ, ta liền trực tiếp đi  vào trong điểm vậy.”

Đặng tổng gian nan phát ra hai chữ trong miệng: “Ngươi……. Ngươi…..”

“Một, bù lại mấy hợp đồng đã hủy bỏ với công ty Đàm Sâm; Hai, giúp ta làm hai cái chứng minh thư, đây không quá khó nhỉ?”

“Chỉ……chỉ như vậy?” Đặng tổng có chút khó tin, gã nghĩ Trạch Đằng ít nhất sẽ lần vơ vét hết tài sản của gã, không nghĩ tới Trạch Đằng lại nói: “Bằng không ngươi cảm thấy ta nên thêm điều kiện gì nữa?”

Hai điều kiện kia đối với lão Đặng mà nói vô cùng dễ dàng như phóng cái rắm thôi, gã vội vàng gật đầu như gà mập mổ thóc: “Ta, ta hiểu rồi, ta lập tức lo liệu, lập tức lo liệu…..”

Trạch Đằng lại cho gã thêm một cước, thu hồi vẻ mặt tươi cười như lưu manh lúc nãy, ánh mắt bỗng nhiên trở nên hung ác nham hiểm và tàn nhẫn: “Đừng có mà giở trò bịp bợm với ta, hậu quả ngươi gánh vác không nổi đâu.”

Đặng tổng bị y nhìn như vậy, cả người lập tức giật nảy: “Không dám, không dám……”

Trạch Đằng vừa lòng gật đầu, một quyền đánh gã hôn mê.

Trạch Vũ lại biến về bộ dáng con người, Trạch Đằng nhìn nhìn hắn, ngạc nhiên nói: “Ngươi làm sao vậy, làm phụ nữ vẫn chưa đủ sao?”

Trạch Vũ vẫn duy trì diện mạo của tình nhân Đặng tổng, mặt không chút thay đổi nói: “…….Hình như tạm thời không biến về được.”

“……” Trạch Đằng 囧, “Vậy đêm nay ngươi ngủ khách sạn đi.”

Trạch Đằng cùng Trạch Vũ trong bộ dáng nữ nhân đi trên đường phố, thật cũng có thể coi là tuấn nam mỹ nữ, quang cảnh phải nói là cỡ nào đẹp mắt.

Trạch Đằng thật vất vả bắt được cơ hội nói móc Trạch Vũ, khoác lên bả vai đệ đệ, giẫu cợt: “Ngươi như vậy có phải chính là ‘ngụy nương’ mà mấy người trong công ty Tiểu Sâm hay nói không a?”

Trạch Vũ ngẩng đầu, đôi môi trơn mềm lóe ra ánh sáng nhạt dưới đèn đường, “Theo ta được biết loại sinh vật này mang thân thể đàn ông, tâm hồn của phụ nữ, hoàn toàn tương phản với ta.”

“Vậy ngươi là cái gì? Ngụy hán?”

“……”

Hai huynh đệ tìm được một khách sạn liền đi vào, Trạch Đằng làm cho cô nàng lễ tân mê đắm đến đầu óc lú lẫn cam tâm tình nguyện cho mượn giấy chứng minh của mình giúp y đặt phòng, hết thảy tiến hành thuận lợi.

Trạch Đằng cầm thẻ phòng, đang định lên lầu thu xếp tốt cho đệ đệ, lại thình lình nghe thấy một tiếng hô lớn từ phía sau: “Trạch Đằng, ngươi đang làm gì?!”

Khóe miệng hai người giật giật, quay đầu lại, thấy Thịnh Minh Hiên tức giận ngất trời đang đứng ở đó, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn hận bất bình.

Chiều cao của Thịnh Minh Hiên tuy rằng không thể so với Trạch Đằng, nhưng khí thế so với y lại như nhau không hề thua kém, sải bước dài đi tới, bắt lấy cổ áo Trạch Đằng giơ lên nắm tay hướng thẳng vào khuôn mặt y mà đấm tới.

Trạch Đằng sao có thể để người ta không duyên cớ mà chiếm tiện nghi, “Ba” một cái nắm lấy cổ tay Thịnh Minh Hiên, “Thịnh quản lý, ngươi nháo cái gì a?”

Thịnh Minh Hiên tức giận đến lồng ngực phập phồng, “Tiểu Sâm đối với ngươi toàn tâm toàn ý, ngươi con mẹ nó lại dẫn theo nữ nhân đi thuê phòng khách sạn? Ngươi còn là người sao?!”

“Dẫn nữ nhân……. Thuê phòng?” Trạch Đằng sửng sốt một chút, nhìn về phía Trạch Vũ bên người.

Trạch Vũ vô tội buông tay.

“Uy uy, ta nói người biết đây là hiểu lầm! Ngươi tìm Tiểu Sâm cáo trạng cũng vô dụng!” Trạch Đằng khó lòng giải thích, luống cuống tay chân ngăn lấy nắm tay của Thịnh Minh Hiên.

“Tìm cậu ấy cáo trạng? Ngươi nghĩ thật dễ dáng quá đó! Ta không thể để hai người ở cùng một chỗ nữa!”

Mắt thấy chuyện này càng phát triển càng không thể quay đầu, không thể vãn hồi, Trạch Vũ thở dài vươn tay, cũng không thấy hắn dùng lực thế nào, đã nhẹ nhàng nhanh chóng tách hai người kia ra.

“Thịnh tiên sinh, ngươi trước bình tĩnh một chút.”

Thịnh Minh Hiên thở phì phì chỉnh trang lại quần áo, tóc tai rối loạn, hoàn toàn khác với bộ dáng tao nhã thường ngày, Trạch Vũ nhìn thấy biểu tình nảy của y tuy rằng cảm thấy rất buồn cười, nhưng trong lòng cũng ẩn ẩn có chút hâm mộ Đàm Sâm.

“Không phải như ngươi nghĩ đâu, ta và Trạch Đằng không có chuyện gì cả.”

Thịnh Minh Hiên khinh thường liếc mắt nhìn nữ nhân diễm lệ này một cái, tựa hồ không muốn nói chuyện với nàng, lại đem ánh mắt chuyển hướng Trạch Đằng, “Ngươi có nói gì cũng vô dụng, lúc này dẫn theo nữ nhân vào khách sạn, còn nói không có quan hệ? Ai tin? Ngươi tốt nhất lập tức rời khỏi Đàm Sâm cho ta!”

Trạch Đằng bị y giội xuống một trận giáo huấn, cũng có chút bốc hỏa: “Hừ, đừng trưng ra bộ dáng chính nhân quân tử! Lúc ta và Đàm Sâm ở cùng một chỗ ngươi cũng không ít lần ngáng chân đi? Có bản lĩnh ngươi cứ đi nói với hắn a?”

Thịnh Minh Hiên không nghĩ tới người này lại vô liêm sỉ như thế, bị mình bắt gian tại trận mà còn có bộ dáng hùng hồn cây ngay không sợ chết đứng như thế, nhất thời phẫn nộ càng dâng cao.

“Được…….. Trạch Đằng, được lắm, ta hiện tại rất hối hận lúc trước sao không ngáng chân nhiều một chút, sớm đoạt cậu ấy về mình!”

Sắc mặt Trạch Đằng phát lạnh, cánh tay phải ngưng tụ một cỗ hắc khí định ra tay với Thịnh Minh Hiên, Trạch Vũ thấy như thế liền một chưởng đập vào bụng y, miễng cưỡng đè ép lại lệ khí của y.

Thịnh Minh Hiên không biết chính mình vừa mới đi dạo một vòng quỷ môn quan, mặt vẫn như trước mang vẻ thất vọng tiếc hận.

Y cuối cùng liếc mắt nhìn Trạch Đằng một cái, khi vừa định xoay người rời đi, cổ tay lại bị Trạch Vũ giữ chặt.

Mi tâm Thịnh Minh Hiên khó chịu nhăn lại, nghĩ muốn giãy ra khỏi nữ nhân này, không nghĩ tới một câu kế tiếp của đối phương làm cho y như bị sét đánh, thật lâu sau cũng không phục hồi được tinh thần.

“—— Thịnh tiên sinh, ta là Trạch Vũ.”

.