Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 28: Vợ chưa cưới?!




Diệp Niệm Ninh là một trạch nam trăm phần trăm, lúc nghỉ ngơi hầu như đều là cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, tất nhiên nguyên do rất lớn ở đây là sợ bị fans nhận ra.

Lần tới nước A này, không cần phải lo lắng bị người khác nhận ra, Diệp Niệm Ninh dưới sự dẫn dắt của Trần Ngư Nhi có thể xem như an ổn mà cảm thụ đất nước cùng con người ở nước A một phen.

Nhưng thời gian vui đùa thật sự luôn trôi qua rất mau. Hai ngày sau, Tống Tử Khiêm đến nước A, Kiều Dư Phồn xử lý xong chuyện công ty, Diệp Niệm Ninh cũng phải thu tâm tình chơi đùa lại mà nghiêm túc chuẩn bị công việc.

Ra khách sạn, Diệp Niệm Ninh theo bản năng ngẩng đầu nhìn, trời xanh trong lành vạn dặm không mây, tựa như ngọc bích trong suốt.

Cậu nhăn mũi lại, từ lúc rời giường là mắt phải cậu vẫn luôn giật giật. Trực giác nói cho cậu biết, có lẽ hôm nay quay sẽ không được thuận lợi lắm.

Đến studio, Diệp Niệm Ninh trước tiên chào hỏi tất cả ekip quay chụp, sau đó dưới sự chỉ dẫn của Tống Tử Khiêm chào hỏi vài câu với đạo diễn, xong thì chạy đến phòng hóa trang trang điểm và thay quần áo.

"Chào cậu, xin hỏi... A... Cậu tên là gì?" Chuyên viên trang điểm là người nước ngoài tóc vàng, anh ta vừa cẩn thận trang điểm cho Diệp Niệm Ninh vừa dùng tiếng Trung không được lưu loát hỏi.

Diệp Niệm Ninh lễ phép cười, trả lời chuyên viên trang điểm: "Tôi tên là Diệp Niệm Ninh."

Chuyên viên trang điểm gật gật đầu, vẫn là câu chữ tiếng Trung sứt sẹo như cũ, "Tôi sẽ nhớ kỹ, tên tôi là Joshua, cậu cũng có thể gọi tên tiếng Trung Joshua của tôi."

"Được, Joshua."

"Cậu...skin rất good!" Joshua nói xong còn tặng cho Diệp Niệm Ninh ngón tay cái. Lần đầu tiên được người nước ngoài khen làn da rất tốt không hiểu sao Diệp Niệm Ninh có hơi xấu hổ, cậu cũng khen lại: "Anh lớn lên cũng rất tuấn tú."

Joshua kinh hỉ nhìn Diệp Niệm Ninh, "Really?"

"Yes."

Trong lúc cùng Joshua câu được câu không nói chuyện phiếm, quá trình trang điểm trôi qua rất nhanh.

Thay xong bộ quần áo đã được chuẩn bị từ trước, bước ra khỏi phòng hóa trang. Đập vào ánh mắt của mọi người trước hết chính là một đôi giày nam định chế, lại hướng tầm mắt lên trên, chỉ thấy cậu mặc trên người một bộ vest 2 hàng khuy, bên trong bộ vest là một cái áo sơ mi cao cổ màu trắng, không đeo cà vạt, ở dưới là quần tây làm cho đôi chân cậu có vẻ càng thêm thon dài.

* Vest 2 hàng khuy:

Có lẽ là do đã thấy bộ dạng Diệp Niệm Ninh mặc đồ phong cách tự do thoải mái quá nhiều, bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy Diệp Niệm Ninh mặc tây trang, ngay cả người gần như mỗi ngày đều thấy Diệp Niệm Ninh là Trần Ngư Nhi cũng nhịn không được mà tim đập nhanh hơn.

"Niệm Niệm, anh thế này đúng là đẹp trai quá đi!" Trần Ngư Nhi nhịn xuống xúc động phạm tội mê trai, khen cậu.

Diệp Niệm Ninh tán thành gật gật đầu, "Ừm hừ, anh em chính là thịnh thế mỹ nhan."

"Được rồi thịnh thế mỹ nhan, bắt đầu quay thôi." Tống Tử Khiêm đưa bình nước cho Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh vặn nắp bình ra uống một ngụm, sau đó lại nhét vào trong ngực Tống Tử Khiêm.

Theo một câu chuẩn bị của đạo diễn, tất cả mọi người lập tức thu lại thái độ chơi đùa, tất cả đều tập trung tinh thần nhìn thanh niên đứng trước máy quay phim.

Trên người thanh niên là vẻ đẹp pha lẫn sự thành thục của đàn ông trưởng thành và sự non nớt của thiếu niên, ngây ngô cùng ổn trọng đan xen giữa hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau, loại khí chất này khó có thể hình dung, nhưng trước sau vẫn rực rỡ loá mắt.

Tay cậu cầm lọ nước hoa của Rừng sương mù ngồi trên ghế đẩu cao màu trắng, đôi mắt đẹp hơi hơi cong lên, rất sáng ngời cũng rất ấm áp, giọng nói trong trẻo êm tai đọc chín từ quảng cáo đã thuộc lòng từ lâu, "Hãy sống cuộc đời mà bạn muốn, đừng để bản thân phải hối tiếc."

"Cắt! Rất tốt!"

Đạo diễn hô to một tiếng, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay, Diệp Niệm Ninh đặt lọ nước hoa trên bàn, duỗi người, đi đến phòng thay đồ thay quần áo của mình, hôm nay quay xem như đã kết thúc.

"Anh Dư Phồn, anh tới đây làm gì vậy?" Giọng nói nũng nịu truyền vào tai mọi người, Diệp Niệm Ninh tùy ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Kiều Dư Phồn dẫn theo một em gái đi tới trước mặt cậu.

Cậu khó hiểu nhìn Kiều Dư Phồn, mà Kiều Dư Phồn làm như rất phiền cô gái bên cạnh hắn, nói với cô ta bằng giọng điệu không tốt: "Cô và Niệm Ninh trò chuyện trước một chút đi, tôi đến xem hiệu quả quay."

Chờ Kiều Dư Phồn đi rồi, cô gái đó lập tức thu lại bộ dáng ngọt ngào kia, đeo kính râm lên, cao lãnh nói với Diệp Niệm Ninh: "Chào cậu, tôi tên là Khương Vi Ân, là vợ chưa cưới của anh Dư Phồn."

Diệp Niệm Ninh nghe thấy lời này sửng sốt một hồi, rồi sau đó không thể tin được mà nhìn Khương Vi Ân, "Cô là vợ chưa cưới của anh ta? Vậy sao anh ta còn muốn tìm anh tôi quay lại?"

"Tìm anh cậu quay lại là có ý gì? Anh cậu là ai?" Khương Vi Ân lại tháo kính râm xuống, nhíu mày nhìn Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh ý thức được mình lỡ lời, vội vàng lắc đầu, "Không không không, tôi nói giỡn thôi."

Khương Vi Ân rõ ràng không tin lời Diệp Niệm Ninh nói, cô ta nghĩ một hồi, cuối cùng bỗng nhiên nhận ra nói: "Ồ ~ tôi biết rồi! Có phải anh cậu là Diệp Thanh Lâm đúng không?"

"Sao cô biết?"

"Cái này có gì khó, anh Dư Phồn đã từng nói có một người bạn trai như vậy, vừa rồi cậu cũng nói là quay lại, vậy nhất định chính là người yêu cũ rồi!"

"Oh." Diệp Niệm Ninh nhàn nhạt đáp lại, "Vậy cô Khương nếu cô không có chuyện gì khác để nói vậy tôi đi trước."

Vừa lúc Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi cũng đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, khi ba người đi đến cửa thang bộ đang muốn xuống lầu, Khương Vi Ân đuổi theo bọn họ, và hô lên với bọn họ câu: "Đứng lại!"

Diệp Niệm Ninh lặng lẽ trợn trắng mắt, bước chân dừng lại, xoay người nhìn Khương Vi Ân, trên mặt vẫn là nụ cười khéo léo như cũ, "Sao vậy cô Khương?"

Khương Vi Ân đến gần phía Diệp Niệm Ninh hơn chút, "Cậu có thể chuyển vài câu đến anh cậu giúp tôi không?"

"Xin lỗi không thể."

Tui đẹp chứ tui không có ngu, oke?

Cô như vậy vừa thấy là biết sẽ không nói ra lời hay ho gì rồi, còn chuyển lời cho anh tui, đây không phải là đang châm ngòi ly gián sao?

Mặc dù cô châm ngòi ly gián quan hệ giữa Kiều Dư Phồn và anh tui tui rất là vui vẻ, nhưng cô không thể xem tui như súng mà dùng*!

Chú thích

"Tại sao?" Khương Vi Ân nghi hoặc hỏi.

"Có gì muốn nói cô có thể đến văn phòng tổng giám đốc của công ty giải trí Niệm Niên tại thủ đô, tự đi mà tim anh tôi muốn nói gì thì nói, tôi không muốn chuyển lời giúp cô đâu."

Khương Vi Ân cười nhạo một tiếng, "Được thôi, cậu không chuyển lời vậy thì tôi sẽ nói cho cậu nghe những lời này là được rồi, dù sao hai người cũng là anh em mà!"

Diệp Niệm Ninh không sao cả nhún vai, dù sao công việc hôm nay cũng đã kết thúc, cậu không ngại gây gổ với cô ta một hồi.

"Ngài nói, tôi sẽ chăm chú lắng nghe."

Khương Vi Ân yên lặng khụ một tiếng, kiêu căng nâng cằm lên, "Lúc trước anh Dư Phồn tìm anh cậu yêu đương đơn giản chính là vì cảm thấy anh cậu *** không tồi mà thôi, mới không phải vì tình yêu gì đâu, cậu ngàn vạn lần đừng để anh cậu hiểu lầm, đời này anh Dư Phồn chỉ yêu một người là tôi."

"Chỉ yêu một người là cô? Không có tình cảm với anh tôi? Ngay cả *** cũng nói ra?" Diệp Niệm Ninh cũng sắp bị Khương Vi Ân làm cho tức cười, "Mẹ nó sao cô không biết xấu hổ vậy hả?"

"Ai không biết xấu hổ? Mẹ nó cậu nói ai đó?"

"Nói cô đó, bà chị!"

"Bà chị? Cậu gọi tôi là bà chị?" Khương Vi Ân trực tiếp quăng cho Diệp Niệm Ninh một tát, "Tôi nói cho cậu nghe, trên đời này không biết xấu hổ nhất chính là anh cậu, không chỉ bò lên người bạn trai người khác còn gạ gẫm làm tiểu tam, nếu không có anh cậu, tôi và anh Dư Phồn đã sớm kết hôn rồi!"

Bị đánh một tát Diệp Niệm Ninh dùng đầu lưỡi đỡ đỡ hàm răng, vươn tay cũng quăng cho Khương Vi Ân một tát, "Cô lại nói anh tôi một câu, ông đây sẽ đánh tới khi mấy bộ phận giả trên mặt cô rơi ra hết!"

Khương Vi Ân hét lớn: "Nói anh cậu thì làm sao? Anh cậu chính là một tên kỹ nam không biết xấu hổ!"

"Với cái đức hạnh này, tôi thấy cô là mặt trái dán vào mặt phải nhỉ*? Một bên gọi là không biết xấu hổ một bên là da mặt dày! Cô còn mắng anh tôi một câu, ông đây sẽ bẻ răng của cô xuống!"

*Bên trái là vô liêm sỉ bên phải là da mặt dày.

"Tôi cứ nói tôi cứ nói tôi cứ nói đó!" Khương Vi Ân rống xong liền dùng lực đẩy Diệp Niệm Ninh một cái, nhất thời Diệp Niệm Ninh không xem xét kỹ, lăn thẳng xuống cầu thang. Trước khi Diệp Niệm Ninh ngất xỉu còn đang nghĩ, bà nó, ông đây còn chưa mắng xong mà???