Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 24-1: Thượng




Editor: Gà tròn vo

Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko

Cứ như vậy người đánh đàn, người nhảy múa, thẳng đến khi ta trở về Mặc các thì trời đã muộn.

Trên bàn trong đại sảnh vẫn bày nguyên thức ăn thơm ngon, bất quá đều đã nguội hết cả rồi.

Ngồi xuống ghế, ta nói: “Tiểu Lý Tử, ngồi đi, chúng ta cùng ăn.”

Tiểu Lý Tử sợ sệt nhìn ta, toàn thân ngây như phỗng.

Nhẹ cười, ta nói: “Bình thường, ngươi đâu có lo ngại việc gì, sao hôm nay tự nhiên lại ngoan thế? Ngồi xuống không?”

Tiểu Lý Tử ngại ngùng cười rồi cũng mau chóng ngồi xuống.

Một gắp thức ăn, một miếng cơm, Tiểu Lý Tử bỗng ngẩng đầu lên hỏi ta: “Hôm nay, ở trong Thiên Hương các phát ra một tiếng nhạc rất kỳ lạ. Tiếng đàn đó khác hẳn với âm điệu thường ngày mà Thiên Hương công tử hay chơi, có chút tự nhiên cùng phóng khoáng. Cái đó, có phải là tiếng đàn công tử tấu không?”

Ta gật đầu.

Đôi mắt hắn chợt sáng lên: “Mấy ngày sau chính là sinh thần của Hoàng Thượng, nếu công tử chấp nhận tấu một khúc trong buổi yến tiệc đó thì sẽ không sợ bị người khác lấy đi tiểu tâm can của người.”

“… Tiểu tâm can?”

“Thì đó, vàng bạc châu báu của công tử đó.”

“…” Vì cái gì mà mọi người đều cho rằng ta thích tiền đến vậy chứ?(Tự mình làm còn hỏi ai?!) Ta ho khan mấy cái, nói: “Ta không thèm tiền, không khát vàng, thật sự là không có mà.” Tiền tài chỉ là vật phòng thân thôi.

Ánh mắt Tiểu Lý Tử nhìn ta tràn ngập xem thường.

Ta cũng không nói gì.

Hắn nhăn nhở cười, nói: “Công tử, người không yêu vàng, Tiểu Lý Tử tin…”

Ta cầm đũa lên, tươi cười hài lòng với câu nói của hắn.

Bất quá, hắn chưa nói xong: “Công tử không yêu tiền, Tiểu Lý Tử liền tin rằng mặt trời mọc từ phía tây, tuyết rơi giữa mùa hè, mưa xối xả vào mùa đông, kỳ chân dị bảo sẽ từ trên trời rơi xuống, cá bay trên trời, chim bơi dưới nước, người chết từ dưới đất chui lên, con gà đẻ con…”

Ta bị thằng nhóc này cười nhạo a…

Ta hung hăng bắn một cái nhìn căm phẫn tới y.

Thấy vậy, y chỉ ho khụ khụ mấy cái liền im thin thít luôn.

Gì chứ, mới chỉ có vài ngày mà thằng nhóc này có thể nhìn thấu ta đến vậy sao?

Nhưng ta thật sự không ham tiền mà…



Từ ngày hôm sau trở đi, Thiên Hương liền bám riết lấy ta.

Sáng sớm, còn chưa ăn no ngủ kĩ, hắn đã phái người đến mời ta đi.

Ta không đi, trong phòng ta sẽ xuất hiện thêm một người một đàn. Ta không dậy, hắn sẽ xông vào phòng phá bĩnh giấc mộng đẹp của ta bằng mấy tiếng “tính tịnh tình tinh” nghe đến điên đầu.

Đến giờ này, ta cũng có thể loáng thoáng hiểu được tại sao trong Phong viện to đến thế này mà Thiên Hương lại không có lấy một hảo bằng hữu.

Đứa nhỏ này vừa khờ dại vừa đáng yêu, phách lối nhưng lại yếu ớt, lớn lên trông cũng ưa nhìn. Bất quá, một khi đứa nhỏ này mà dính tới ai thì người đó có trốn đằng trời cũng đừng mong thoát.

Ngươi cùng đứa nhỏ này một khi có quan hệ không tồi thì ngươi chắc chắn sẽ mọc thêm một cái đuôi.

Hơn nữa, sức sống của đứa nhỏ này là vô biên. Ta có thể cảm nhận được chữ “mệt” không có trong vốn từ của hắn. Có thể đứa nhỏ này rất cố chấp nhưng lại rất mực đáng yêu nên không ai nỡ chán ghét hắn cả, thậm chí còn có vài phần muốn che chở, bảo bọc đứa nhỏ này nữa… Có điều, ai thích thì thích chứ ta đây thật không cần a.

Nguyện vọng duy nhất của ta hiện tại là mau chóng cắt phứt cái đuôi này đi càng sớm càng tốt.

Ngái ngủ tỉnh dậy, Tiểu Lý Tử cẩn thận giúp ta sơ tẩy. Không gian yên tĩnh bỗng gợn lên mấy tiếng đàn “tang tang tang” nghe đến ghê rợn khiến tim ta muốn nhảy ra ngoài luôn.

Thiên Hương a, ta già rồi, ngươi còn trẻ, ước chừng cũng chưa đến mười bảy, còn ta hai mươi hai tuổi rồi nha.

Uể oải mặc áo vào, Thiên Hương lại đến rồi, tiếp tục một ngày mệt đây.

Mấy ngày nay, tối nào Thiên Hương cũng ôm đàn đến bắt ta dạy hắn tấu.

Đứa nhỏ này tuổi trẻ sinh lực tràn trề, ánh mắt trời chưa kịp ló ra hắn đã mò tới thẳng đến khi trời tối thui mới chịu tha cho cái mạng (già) này của ta.

Ta mệt, ta mệt, phi thường mệt a…

Tiểu Lý Tử đỡ ta đến ngồi trước bàn trang điểm giúp ta chải tóc.

Thừa dịp đó ta liền nhắm mắt, ngủ được tí nào liền hay tí đấy.

Không lâu sau, ta nghe thấy Tiểu Lý Tử nhẹ giọng nói: “Công tử, người cần phải trang điểm.”

“A? À…” Ủ rũ tỉnh lại, ta chậm chạp tô son thoa phấn.

Lúc này, Thiên Hương không còn đàn ra mấy cái âm thanh hổ lốn, ghê rợn kia nữa. Hắn rảnh tay chạy tới, tập nhìn nhìn từng cử động của ta.

Hắn nói rằng, mỗi lần nhìn ta trang điểm liền cảm thấy vô cùng kì diệu.

Ta nhíu mày nghi hoặc nhìn hắn.

Hắn nói: “Tô Nhiên, ngươi thật là giỏi nha, như thế nào mà ngươi có thể biến khuôn mặt xấu xí trở nên đẹp nhường này?”

Đối với loại câu hỏi này tốt nhất là ta nên giữ im lặng thì hơn.

Mấy ngày này sống tại đây, ta có thể rút ra một điều.

Bên cạnh một người hạnh phúc sẽ có một người thống khổ.

Đây phải nói là một chân lý.

Đặt vào trường hợp của ta thì Thiên Hương là người hạnh phúc, còn người thống khổ chịu thiệt không ai khác chính là ta.

Trời nắng hay trời mưa, bão to gió lớn hay hạn hán kéo dài vẫn không thể ngăn cản hắn mỗi ngày đến bám chặt lấy ta. Nhiều lúc đang chơi cờ với hắn, ta còn ngủ gật tại bàn cơ luôn.

Những lúc như vậy, hắn sẽ chờ ta giật mình tỉnh lại rồi thản nhiên vơ sạch số bảo bối yêu của ta đi mất.

Trời ơi, là ai đã sinh ra ngươi? Sinh ra ngươi làm gì cơ chứ? Là chỉ để hưởng thụ thôi sao?

Cuộc sống của ta ở nơi nào a? Tuổi thanh xuân của ta trốn xó nào rồi? Hạnh phúc của ta bay đường nào rồi? Sao ngươi không phải là cơn gió thổi thoáng qua a? A? A a? A a a? (Đoạn cơn gió này… có phải lời của người không tỉnh táo không??)

Ta cuồng loạn hét lớn lên.

Thiên Hương lấy ánh mắt nhìn kẻ điên đề phòng nhìn ta.

Ta dữ tợn nhìn hắn nói: “Ngày mai, ngày mai, ngươi không được phép lại gần ta nữa. Ta cảnh báo ngươi trước, nếu ngày mai, trong Mặc các này ta còn nhìn thấy ngươi thì ngươi đừng trách ta không báo trước.”

Ngày hôm sau, tầm giờ như thường ngày, một người một đàn ngồi an vị trong phòng ta.

Ta trừng trừng nhìn Thiên Hương.

Ta nói: “Hôm qua ta đã nói với ngươi cái gì?”

“Hôm qua, ngươi nói muốn dạy ta tấu đàn.”

“Nga, đúng, hôm qua ta có nói cùng ngươi… Thiên Hương, ngươi đừng trách ta không khách khí!” Từ trên giường đứng dậy, giầy cũng chưa kịp xỏ, một tay kéo Thiên Hương, một tay ôm đàn quăng cả hai ngoài cửa. “Sập” ta đóng cửa, cài then không nói thêm một lời.

Thiên Hương ủy khuất ở dưới lầu đánh mấy tiếng đàn rên rỉ mà ngày nào hắn cũng dùng để đánh thức ta dậy: “tính tịnh tình tinh”, “tang tang tang”…

Dù ta có đuổi thế nào thì hắn cũng không đi.

Ngày thứ ba, ta quyết định phải đuổi hắn đi cho bằng được.

Cơ mà có đến mười cái cuốc cũng không thể đào rễ tên này lên được.

Ta khóc không ra nước mắt.

Ta nhìn Tiểu Lý Tử, hỏi: “Tiểu Lý Tử, ngươi có biện pháp gì không?”

Tiểu Lý Tử cào cào đầu nói: “Tiểu Lý Tử cảm thấy công tử tốt nhất vẫn là nên ‘xả thân bồi quân tử’ thì hơn.”

Ta vừa nghe xong ngực không nhịn được cả người một trận run run, ta nói:  “Xả thân bồi quân tử? Hắn? Hắn là quân tử sao?”

Trên trán Tiểu Lý Tử đã ứa ra mồ hôi lạnh.

Ta mếu máo nói: “Hắn không phải quân tử, hắn là tiểu nhân! Ngày mai hắn còn tái đến nữa, ta quyết không nương tay.” Nói xong, ta lại ôm chăn ngủ vùi.