Tiêu Dao Lục

Chương 27: Nhất thế vô song




Nội dung của bộ phim này không tính là phức tạp, bắt đầu tại thế giới hiện đại. Thế giới này có vài điểm khác biệt, chính là võ thuật rất phổ biến, ai ai cũng có thể học tập. Không thiếu những nhân vật sử dụng khinh công bay lượn hay quyền phá cự thạch. Nhân vật chính gọi là Vô Trần, thiên tài được đánh giá là mạnh nhất trong lịch sử. Hắn xuất thân từ một đại gia tộc, sinh ra một tháng đã biết nói chuyện, một tuổi tu luyện, năm tuổi trở thành nhất lưu cao thủ. Vào lúc Vô Trần mười tuổi, gia tộc bị người khác giết sạch để ngăn cản hắn trưởng thành. Vì bảo vệ hắn, nhũ nương đã mang theo Vô Trần trốn vào rừng rậm trốn tránh kẻ thù tìm được.

Mười ba năm sau Vô Trần tái xuất, đạt đến cảnh giới chí cao vô thượng. Hắn một tay quét sạch tất cả các thế lực năm xưa đã ra tay với Vô gia sau đó đến một đất nước xa lạ quy ẩn. Đây là phần tiểu sử nhân vật, nằm trong phần giới thiệu đầu chứ không lên phim. Cột truyện chính bắt đầu từ lúc bạn gái chia tay hắn, trước khi đi nàng còn để lại mấy lời khiến Vô Trần suy nghĩ rất nhiều.

Hắn tiếp tục rời đi chu du khắp thế giới để tìm hiểu chính mình, sau đó vô tình nhặt được một món bảo vật đưa bản thân về một thời đại khác với toàn bộ năng lực. Tại nơi này, hắn là một vị danh tường cũng gọi Vô Trần từng lập không biết bao nhiêu chiến công hiển hách. Công cao chấn chủ, danh tiếng của Vô Trần lấn át cả đương triều hoàng đế. Lo lắng Vô Trần sẽ làm phản, vị hoàng đế kia tìm cách gán tội cho Vô Trần rồi giết chết hắn nhưng bất thành. Phát hiện ra âm mưu, Vô Trần liền dấy quân tạo phản, đây cũng là phần bắt đầu cốt truyện chính.

Chính vì diễn kỹ thất bại của Diệp Thiên, kịch bản mới được viết theo hướng này. Hắn có thể thể hiện đủ loại cảm xúc, nhưng sâu trong ánh mắt luôn là một sự điềm tĩnh, tự tin khiến cho những cảm xúc kia có phần giả tạo, gắn với nhân vật Vô Trần thiên hạ vô địch quả thực rất thích hợp.

Kịch bản thể hiện rất rõ, nhân vật Vô Trần vì tổn thương tinh thần khi còn bé, phần lớn cả bộ phim đều là dùng gương mặt lãnh ngạo đối diện với hết thảy. Chỉ có một vài cảnh quay và tuồng kịch cuối cùng mới phải thể hiện cảm xúc chân thật. Hết cách, đây là những điểm nhấn bắt buộc, cũng là phần khó nhất mà Diệp Thiên phải làm được. Nếu cả bộ phim nhân vật chính từ đầu đến cuối đều chỉ có một biểu cảm chẳng khác nào phế phẩm.

Diệp Thiên rất hài lòng, nội dung phim tương đối tốt. Những chỗ không được đều có thể bù đắp bằng kỹ xảo và hiệu ứng chiến đấu. Đây là lý do chính mà kịch bản được viết tại thế giới cao võ, bọn hắn muốn dùng những cảnh chiến đấu hoành tráng để che giấu khuyết điểm diễn xuất, đồng thời thể hiện rõ sự vô địch đến tịch mịch của nhân vật chính.

- Lỗi ca, kịch bản rất tốt, ta ưa thích. Không có vấn đề.

Vương Lỗi thầm thở ra một hơi. Xem ra vị tiểu tổ tông này còn dễ chiều hơn trong tưởng tượng. Khác với đám phú nhị đại học đòi làm diễn viên kia, ít nhất Diệp Thiên luôn nghiêm túc. Loại kiêu ngạo của hắn là tự tin vào bản thân, không giống những tên kia là khinh thường người khác.

- Được, ta sẽ gọi cho đạo diễn và biên kịch, để bọn hắn thông báo giờ họp với những người khác.

Diệp Thiên gật đầu, không nói gì thêm mà lấy điện thoại ra bắt đầu chơi trò chơi. Trò chơi trên điện thoại đương nhiên không sánh được với máy tính, càng không bằng nhập vai thực tế ảo Vùng Đất Thần Thánh. Bù lại rất tiện lợi, ở đâu cũng có thể chơi được. Diệp Thiên cũng đã nhờ Mã Đức Hùng mua cho một chiếc laptop loại tốt nhất. Tên kia vỗ ngực nói sẽ nhờ chuyên gia xây dựng một bộ, đảm bảo chơi được phần lớn các trò chơi trên thị trường. Nhưng cũng vì vậy mà chậm trễ chút thời gian, đoán chừng tối nay mới đến. Diệp Thiên đã trở thành một tên nghiện game chính hiệu. Đây cũng không thể trách hắn, tại Thần Giới không có những thứ này, mà Diệp Thiên lại dễ bị thu hút bởi thứ gì đó mới lạ, hấp dẫn.

Diệp Thiên yên tĩnh chơi, Vương Lỗi cũng không làm phiền hắn mà đi ra ngoài, chỉ đạo những người khác bố trí phòng họp. Bộ phim đầu tay của Diệp Thiên mời đến toàn là đạo diễn, diễn viên nổi tiếng hàng đầu không có lịch quay phim của giải trí Quang Minh. Trong đó còn có một số ít diễn viên có danh tiếng dến từ những công ty khác, phần tiếp đãi là không thể thiếu.

Từ khi nhận làm người đại diện của Diệp Thiên, Vương Lỗi vừa vui sướng và đau khổ. Vui sướng vì được xem trọng hơn, làm việc với những nhân vật cao tầng, lương thưởng cao hơn. Đau khổ chính là áp lực quá lớn, hắn có dấu hiệu bị căng thẳng tâm lý nặng, thậm chí làm bất cứ việc gì cũng sợ hãi. Không giống chút nào với một Vương Lỗi tự tin khi xưa.

Trò chơi trên điện thoại chỉ là để giải trí nhẹ nhàng. Dù sao ai đã chơi thể loại nhập vai thực tế ảo đẳng cấp cao như Vùng Đất Thần Thánh, chơi lại những trò chơi bình thường sẽ cảm giác thiếu đi thứ gì đó. Diệp Thiên chơi chán liền đi lại vòng quanh trong phòng. Đây là phong được làm việc tại công ty được sắp xếp cho riêng hắn, chỉ có Diệp Thiên cùng Vương Lỗi có chìa khóa. Diện tích phòng khá lớn, ước chừng năm mươi mét vuông. Có đầy đủ tiện nghi từ ghế lớn, máy chiếu, màn hình, tủ sách, bàn làm việc cùng các vật dụng cần thiết. Trang trí cũng khá bắt mắt, tổng thể mà nói thì khá hài hòa. Diệp Thiên tiện tay cầm lấy vài quyển sách trên kệ, thần thức lướt qua, thông tin liền nhập vào trong đầu. Đa số là tạp chí tin tức hoặc các sách liên quan đến ca hát, diễn viên. Số lượng không nhiều, chỉ gần trăm cuốn, bất quá đủ để cung cấp cho Diệp Thiên tin tức về các diễn viên thành danh lâu năm và mới nổi, trong nước và ngoài nước, tốt cho việc xã giao về sau.

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Thời gian vừa đến, Vương Lỗi liền mở cửa phòng tiến vào, gương mặt hơi đỏ, mồ hôi ướt đẫm y phục:

- Tiểu Thiên, mọi người đã gần đến đông đủ, chúng ta qua đó chào hỏi một chút rồi bắt đầu cuộc họp.

- Tốt.

Những việc này đều giao cho Vương Lỗi, Diệp Thiên chỉ chịu trách nhiệm phối hợp. Giải trí Quang Minh có hơn mười phòng họp, trong đó có ba cái là dành cho những cuộc họp lớn. Phòng họp cao cấp nhất đương nhiên chỉ dành cho cao tầng lãnh đạo công ty thảo luận các chuyện cơ mật. Phòng thứ hai là để tiếp các đối tác, khách quý, nhân vật có địa vị xã hội. Cuối cùng là phòng dành cho những nghệ nhân có danh tiếng nhất định trong công ty, ví dụ như Chu Minh Hạo, Chu Tử Uyển hay Đại Lãng. Trước kia Lâm Liễu Liễu cũng có tư cách này, chỉ là hiện tại nàng mới tái xuất chưa bao lâu, danh tiếng dần khôi phục nhưng vẫn kém một chút. Dù sao Lâm Liễu Liễu đã qua một đời chồng, sức hấp dẫn không còn như xưa. Đóa hoa đẹp nhất là đóa hoa không thể hái, nữ nhân đẹp nhất khi không thuộc về ai. Đây là triết lý của người hâm mộ đối với nghệ nhân nữ, tuy nàng không thuộc về bọn hắn nhưng cũng không được thuộc về ai khác, minh tinh có nam nhân nhiệt độ liền giảm mạnh.

Lần này bọn hắn dùng chính là phòng họp cao cấp thứ ba. Ngoại trừ Diệp Thiên cùng vài nhân viên công tác, những nhân vật tham dự đều là người có tiếng tăm trong giới. Từ biên kịch, đạo diễn cho đến diễn viên, trợ diễn đóng thế…Bọn hắn đều là người có danh tiếng, thấy Diệp Thiên đi vào đều tỏ ra thân thiện gật đầu chào hỏi, dùng ánh mắt tò mò quan sát hắn chứ không quá mức nhiệt tình bắt tay.

Vị trí của Diệp Thiên là ngay bên cạnh Chu Tử Uyển, gần chỗ chủ tọa của đạo diễn Lý Kinh Hồng.