Tiểu Địa Chủ - Huyết Huyết

Chương 30: Khách ngồi đầy quán




Cửa hàng này rốt cuộc là bán thứ gì vậy? Mà lại có thể làm cho nhiều người như vậy mỏi mắt trông chờ, thực sự quá kỳ lạ.
Bởi vì mặt tiền cửa hàng bé quá, thời điểm cố gắng rướn người để nhìn vào bên trong, cũng chỉ nhìn thấy toàn đầu người đen nghìn nghịt, thật là tò mò, vì vậy bọn họ đi hỏi thăm tin tức, rồi bị mấy người đang xếp hàng ở phía trước tẩy não, kia đầu óc hoàn toàn không khống chế, thế là liền ngốc ngếch, lại ra đứng sau người ta, vì vậy đội ngũ đứng xếp hàng này càng ngày càng dài ra. Thế cho nên có rất nhiều người dù chẳng biết chuyện gì đang diễn ra, thậm chí còn không phải quá rõ ràng bên trong rốt cuộc là bán cái gì, đầu óc rối rắm, không biết nghĩ thế nào mà cũng tự động đứng xuống phía sau.
Mấy loại chuyện xếp hàng này ở huyện Thái Hòa này đúng là tương đối hiếm thấy, phải nói là chưa từng có, lại còn quy củ, ngay ngắn như vậy, không có ai chen lấn, xô đẩy hay đánh nhau, nghiêm túc xếp hàng, thật đúng là lần đầu gặp. Thật ra mấy người đang đứng ở đầu hàng, bọn họ cũng muốn chen vào trong lắm, nhưng còn chẳng có chỗ cho bọn họ chen vào, bởi vì không gian quá nhỏ hẹp, còn nếu không xếp hàng tử tế, mẹ của lão bản đang đứng ngay ngoài cửa kia còn không cho ăn luôn.....
Vì thế tới giữa trưa, có một đội ngũ thật dài đột ngột xuất hiện trên phố, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng dài ra.
Người ở đằng sau chỉ có thể nghe người phía trước cũng chưa ăn bao giờ không ngừng đồn thổi, đem kể lể rằng món ma lạt thăng này mê người đến thế nào, chém gió phần phật, ba hoa chích choè, người nghe lẫn người kể đều hai mắt đăm đăm, nước miếng chảy rào rào.
"Các người không biết đâu, mùi vị kia thật sự là thơm vô cùng, ngửi có một chút thôi mà đã thấy nghiện rồi, nhìn mấy người đi vào kìa, ai mà chẳng phải thẳng lưng mà tiến vào, nhưng sau khi đi ra, đều phải chống bụng vì ăn no quá sao."
"Ta cũng trông thấy, còn không phải sao, trong chén đến một giọt canh cũng không còn, chính là uống đến sạch bóng."
"Ôi . Ta còn biết đây chính là tiểu ca mập mấy ngày trước vẫn luôn bày quán trong thị trấn, mấy hôm trước lúc tới mua đồ ăn ở nhà hắn, tiểu mập mạp này đã nói cho chúng ta, hắn chuẩn bị khai trương cửa tiệm, sẽ làm thêm món mới, thế nên ta mới chạy đến."
"Thật sự là ăn ngon như vậy à?"
"Nếu không vì ăn ngon, ngươi nghĩ làm sao lại có nhiều người đứng xếp hàng chờ như vậy, chỉ là để nếm thử một lần thôi đó, nghe nói do cửa hàng mới khai trương, lão bản kia còn rất hào phóng, tặng cho khách hàng tới ăn mỗi người một ít đồ ăn vặt, nghe nói cũng ngon chết người."
Éc!
Nước miếng ròng ròng.
Không cần biết ăn có ngon không, nhưng đội ngũ này đã đứng được nửa canh giờ, ngươi hỏi ta có muốn rời đi, đem vị trí này nhường không cho ngươi á?
Dĩ nhiên là không rồi.
Vì thế họ lại tiếp tục chờ, rốt cuộc cũng đã tới lượt rồi mình rồi, một chén tưởng như sắp tràn ra ngoài, nhìn vô cùng đầy đặn, nóng hôi hổi, một mùi cay độc đáo xộc vào khoang mũi, mới nhìn thấy một lớp dầu ớt ửng hồng óng ánh trên nước canh, đã cảm thấy cay không chịu được, nhưng nhìn hai người bên cạnh đều đã động đũa, hơn nữa tiếng nhai, tiếng húp canh xì xụp xung quanh, nước miếng cũng không nhịn được mà sắp rớt xuống.
Cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng nấm hương non mềm, nhiệt độ nóng bỏng kích thích đầu lưỡi, cùng vị cay nồng lập tức ở bùng nổ trong khoang miệng, thật sự quá cay, với những người không thường xuyên ăn cay mà nói, vị cay này vừa vào trong miệng, đã có cảm thấy da đầu một trận tê dại, lông tóc dựng đứng, mặt đỏ như gấc, hai mắt phun lửa, nhưng cố tình dù cay như vậy lại cảm thấy ngon vô cùng, vừa ăn xong, trong miệng, trong lỗ mũi tràn ngập hơi thở ra nóng hầm hập, mồ hôi lớn nhỏ thi nhau chảy đầy trán, cảm giác cả người thư sướng thật là sảng khoái.
Đại bộ phận đều nhai nuốt xì xụp, nhưng cũng có vài người lại chỉ dám cắn đũa, đây là một phương thức ăn uống tàn nhẫn với chính mình, rõ ràng cay đến sắp khóc, dạ dày đã bắt đầu nóng rát, nhưng vẫn không thể ngừng ăn, thật là vừa đau vừa sướng, từng ngụm từng ngụm thở dốc, bất tri bất giác, một chén lớn ma lạt thăng cay xè, vậy mà cuối cùng đến canh cũng uống sạch sẽ.
Sau khi ăn xong, cả người đều toát ra một lớp mồ hôi mỏng, không chỉ thân thể mà còn cả tâm hồn, đều có cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Tự nhiên mà vậy, lại có thêm một đám người sau khi đi ra, đều phải chống lên vách tường, đỡ bụng mà đi.
Yến Bạch Thu nguyên bản tính toán chuẩn bị năm mươi chén, hắn cảm thấy chắc hẳn cũng đủ, bởi vì cửa tiệm này diện tích quá nhỏ nhiều nhất cũng chỉ chứa được khoảng hai mươi người, chuẩn bị quá nhiều sợ còn không bán hết, năm mươi phần là đủ rồi, nhưng đến lúc này, lại có cảm giác thiếu vô cùng.
Khách dùng cơm đều phải cần chén đĩa sạch sẽ, mà chén thì đã dùng hết rồi nhưng quán đông khách nên nhất thời không rời ra mà rửa được, thế là cha Yến Bạch Thu, ngồi ở sân sau, chuẩn bị nước, để chén bát vào bồn gỗ lớn, bắt đầu rửa sạch, chỉ một cái cửa hàng nho nhỏ, bốn người phân công công việc hợp lý, mới đầu, có Yến Bạch Tuyết là được nhàn rỗi một chút, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều bận đến không kịp thở.
Yến Bạch Tuyết chủ yếu là ghi sổ sách, nhớ tiền của từng vị khách, việc này nhìn có vẻ thanh nhàn, nhưng nàng thường sẽ giúp ca ca làm thêm một ít việc vặt, cửa hàng quá đông người, mọi người phải tranh nhau từng chỗ ngồi, vừa thấy có vị khách nào ăn xong vừa nhấc mông ra khỏi ghế, chỗ ngồi tức khắc bị đoạt mất.
Nhưng làm Yến Bạch Thu vừa lòng nhất là khách mới tới không có vì hết chỗ ngồi mà gây chuyện, tuy rằng rất bận, nhưng cũng không đến nỗi tay chân luống cuống, mọi người phân công hợp tác, tạm thời mọi việc xem như không tồi.
Bên kia Tư Trấn Khấu cùng gã sai vặt đều đã ăn xong, bọn họ chỉ vừa mới đứng dậy thì trong nháy mắt, đám thực khách vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, như hổ rình mồi, vì đói xanh cả mắt nên mặc kệ mọi thứ, đặt mông an vị.
Đến lúc thanh toán, Tư Trấn Khấu trả tiền, Yến Bạch Thu vừa thấy người tới là y, liền nhất định không nhận tiền.
Người ta đã mang cả lễ vật tới, sao lại có thể không biết xấu hổ mà còn lấy tiền nữa, hơn nữa cửa hàng này có thể khai trương, một nửa công lao chính là của tiểu ca giết heo.
Yến Bạch Thu vừa cho đồ ăn vào giá nhúng, liền xua tay ngăn không cho đối phương đưa tiền vào.
"Ngươi quá khách khí rồi, hôm nay đã mang cả lễ vật đến, bữa này, cứ coi như ta mời các ngươi ăn."
Tư Trấn Khấu coi như không nghe thấy, nghiêng đầu nhìn về phía Yến Bạch Tuyết đang đứng bên cạnh, đem một thỏi bạc đưa cho cô.
"Cầm lấy, khai trương cửa hàng đã không dễ dàng, tiền nên thu vẫn thì vẫn phải thu, mời khách mà thôi, còn có nhiều cơ hội." Tư Trấn Khấu không thèm để ý tới lời nói của mập mạp, cô nương Yến Bạch Tuyết thì cười hì hì tiếp nhận, vô cùng nhanh nhẹn nói số tiền ăn cơm của cả ba người cho vị tiểu ca mặt lạnh này.
"Ba người tổng cộng là năm đồng sáu văn tiền, khách quan đây là tiền thừa của ngài." Yến Bạch Tuyết cô nương có một đầu óc rất linh hoạt, nhớ rất chuẩn, tìm đủ tiền lẻ đưa cho Tư Trấn Khấu.
Mà lúc này, từ sân nhỏ phía sau, cha hắn đang bưng một chồng chén bát đã rửa sạch sẽ tiến vào. Yến Bạch Sinh vừa mới đẩy đẩy cánh cửa, đã nghe thấy lời nói của nhi tử, nói cái gì mà này bữa này không cần trả tiền, ta mời các người ăn.....
Các người là ai vậy?
Yến Bạch Sinh trong lòng đã có linh cảm chẳng lành, nhanh chóng đi vào, nhìn lên, lại đúng là vị tiểu ca giết heo kia!
Hỏng rồi, nhi tử lại thua lần nữa trên người một nam nhân.
Hơn nữa ngay lúc ông bước vào, không biết có phải bởi vì nhìn đối phương một cái hay không, mà làm cho đối phương chột dạ, còn không thèm nhận lại tiền thừa.
Lại còn đặc biệt lãnh khốc, đặc biệt tiêu sái nói một câu: "Đồ ăn nơi này làm thực tốt, đây là thưởng cho các ngươi."
Làm cho Yến Bạch Sinh không tin vào những gì mình vừa nghe được, nhìn sang con trai ngốc nhà mình đã bắt đầu ngẩn người, quên cả buôn bán, đang nhìn chằm chằm theo bóng lưng người ta mãi cho đến lúc này mới thu hồi tầm mắt, nghĩ thầm, buổi tối nhất định phải cùng thằng bé này nói chuyện tử tế.
Sinh ý so với tưởng tượng còn tốt hơn, cả bốn người, vội đến muốn uống ngụm nước cũng không được, chờ toàn bộ ma lạt thăng ngày hôm nay chuẩn bị đều đã bán hết, Yến Bạch Thu không thể không nói tiếng xin lỗi với những vị khách vẫn đang xếp hàng chờ đợi. Thật ra thời điểm nhìn thấy mấy khay rau dưa cùng thịt đang lấy tốc độ nhanh chóng mà cạn dần, Yến Bạch Thu đã cùng những người đang xếp hàng nói chuyện, bảo họ không nên tiếp tục chờ, cửa tiệm đã chuẩn bị bán xong rồi, nhưng những người này lại rất quật cường.
"Không thể nào, lão bản ngươi sao không đi chuẩn bị thêm một ít, nào có đạo lý xua đuổi khách như thế. Ngươi có biết chúng ta đã đợi bao lâu rồi không?" Có thực khách vừa nghe thấy đồ ăn đã không còn, trong lòng vô cùng bất mãn.
"Chúng ta chỉ vì muốn ăn một thử chút đồ ăn mà đã xếp hàng lâu như vậy, bụng đã sớm đói meo rồi."
Yến Bạch Thu vội vàng tươi cười, nói.
"Thật sự là vô cùng xin lỗi, hôm nay người quá đông, cũng là ta sơ sót. Các vị đại gia hẳn đều là người trong thị trấn này, cửa tiệm này của ta hôm nay mới là ngày đầu tiên mở, còn rất nhiều điều chưa chu toàn, là ta làm không tốt, hy vọng các vị rộng rãi mà bỏ qua cho." Yến Bạch Thu cũng vô cùng, hắn cảm giác thật oan uổng, ban đầu thấy rau dưa và thịt viên vẫn còn khá nhiều, đáng ra phải đủ cho hai mươi phần ăn nữa, người bình thường ăn khoảng hai văn tiền cũng đã là rất nhiều, nhưng mấy gia hỏa đến sau không biết là nghĩ thế nào, như là mở cuộc thi xem bụng ai to hơn hay sao ấy, một đám người đều vô cùng hào hứng, lấy cho thật nhiều, khẩu phần vốn cho hai mươi người, cuối cùng chỉ đến người thứ mười ăn đã chén bay.
Nhiều người chờ đằng sau đều ôm tâm lý may mắn, tự cảm thấy có khả năng đến người tiếp theo cái là sẽ đến phiên mình. Kết quả là đợi nửa giờ, một giờ đã trôi qua như như vậy.
Yến Bạch Thu đã ra khuyên rất nhiều lần, nhưng mấy vị khách này chẳng ai thèm nghe theo.
Những người này nhất quyết không chịu đi, Yến Bạch Thu cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, chẳng những Liễu Thanh Mai còn đang ngây ngốc, đầu óc hắn cũng vô cùng hỗn loạn.
Hiện tại bọn họ chỉ có thể tận lực nói nhẹ nhàng, trấn an đám khách đang táo bạo này.
"Thật sự xin lỗi, hôm nay là ta làm không đúng, nếu không thế này đi, ngày mai các ngươi quay lại, để xin lỗi, những vị khách hôm nay không được ăn, ngày mai cửa tiệm sẽ đưa tặng mỗi người một phần đậu hũ chiên." Yến Bạch Thu liên tục đưa ra bảo đảm: "Ngày mai, ta khẳng định sẽ chuẩn bị thêm nhiều một chút, nhất định sẽ không làm cho các ngươi thất vọng, hôm nay là ta không phải, còn thỉnh các vị đại gia không quá để ý."
Hắn có thái độ tốt, lại còn thêm một món quà nhỏ, đại bộ phận những người vẫn thực thức thời, sau khi xác nhận ma lạt thăng thật sự bán hết rồi, có người thấy việc này tuy còn chưa xong, trong lòng tuy vẫn cảm thấy có chút không cam lòng, nhưng lại cũng không còn cách nào.
Thấy đối phương có thái độ tốt, người trong lòng khó chịu nhưng cũng không thể tìm cớ gây sự lung tung. Nhà người ta mới là ngày đầu khai trương đấy, vẫn phải cho chút mặt mũi.
Cả một cái hàng thật dài người cuối cùng cũng tan, trong tiệm chỉ còn dư lại những người đang ăn ma lạt thăng.
Xiên que cùng món chính toàn bộ đã bán sạch bóng, chỉ còn lại duy nhất nước canh, may là canh khi nấu bỏ nhiều nước, nếu không, chỉ sợ là đến nước cũng không có mà ăn.
Thấy trong tiệm không còn khách, người nhà cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, Yến Bạch Thu thấy không có việc gì, dặn dò cha mẹ nghỉ ngơi trước, rồi tự mình đi vào trong thị trấn.
"Nương, con đi ra ngoài để mua thêm mì sợi cùng chút đồ ăn, một lát nữa nấu lên để ăn." Yến Bạch Thu mang theo một chút tiền rồi ra cửa.
Liễu Thanh Mai mệt đến không nói nên lời, gật gật đầu, liền ngồi xuống ghế dài bên cạnh mà nghỉ ngơi.
"Cha ngươi làm sao vậy? Sao ta thấy có vẻ rầu rĩ không vui?" Liễu Thanh Mai từ sớm đã phát hiện tướng công nhà nàng có vấn đề.