Tiểu Địa Chủ - Huyết Huyết

Chương 38: 38: Thực Khách Thật Tích Cực






Editor: Mun
Chương 37: Thực khách thật tích cực
Ngủ sớm, dậy cũng sớm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Yến Bạch Thu lên quán liền đem nước dùng đổ vào nồi trước chuẩn bị tốt, người trong nhà cũng đi đều mang theo những đồ đã chuẩn bị tốt khi ở nhà.
Chờ thời điểm canh xương hầm nấu không sai biệt lắm, liền đổ vào hai cái thùng sắt, Yến Bạch Thu cùng cha thay phiên nhau lên trấn trước mang theo đồ nấu lẩu, Yến muội cùng Liễu Thanh Mai thì mang theo bò viên và cá viên.
Lần này mang theo nhiều thứ, trên đường phải nghỉ ngơi vài lần, nhưng bởi vì có kinh nghiệm hôm qua, biết được có những thực khách sẽ không đến vào buổi sáng, thời gian cũng đủ, cũng không quá vội, đi một lát, nghỉ một lát người một nhà mới đi tới thị trấn.
Đi vào thị trấn lúc này cũng đã đến giờ Thìn (7-9h sáng), đường phố hai bên đều đã mở cửa hàng, chỉ duy nhất nhà cậu là chưa mở cửa, Yến Bạch Thu móc chìa khoá đem cửa hàng mở ra.
"Có cửa hàng rất là tốt a, đồ đạc có chỗ để, không sợ dãi nắng dầm mưa." Liễu Thanh Mai cảm thán, đem rổ đồ ăn bưng vào bên trong.
Yến Bạch Sinh biết lúc trước nhi tử có ý định mua cửa hàng mở bán hàng nhất thời cảm thán không thôi.
"Đúng vậy, dù lớn hay nhỏ cũng là cái nhà."
Dọn hai cái thùng sắt tiến vào, Yến Bạch Thu trước đem cái bếp lò nhóm lên, đậy nắp nồi lấy với lửa nhỏ làm canh trong nồi càng thêm thơm nồng.
Sau khi xếp xong các đồ dùng để nấu lẩu, Liễu Thanh Mai lại đem nấm, rong biển, đậu phụ linh tinh dọn tới.
"Di, ta hôm qua đi đặt đồ ăn, như thế nào vẫn chưa thấy lão bản mang qua đây?" Yến Bạch Thu đếm đếm các loại nguyên liệu dùng để ăn lẩu, tổng cảm thấy thiếu thiếu, cứ tưởng là cảm giác, nguyên lai là lão bản lái buôn kia chưa mang đồ ăn lại đây.

Hắn vừa nói xong thì có một người đi vào cửa hàng, nhìn thấy có người gã vừa mừng vừa sợ.( gã ở đây là ông lái buôn).
"Ai nha, cuối cùng ngươi cũng tới." Người tới kia đúng là lão bản đã đặt đồ ăn, nhưng thấy phía sau hắn có tiểu nhị đang gánh đồ liền bảo tiểu nhị gánh đồ ăn hướng vào trong.
"Yến lão bản, ta chính là mong ngươi đã lâu, từ sáng sớm ta đã qua đây đã ba lượt ta còn tưởng ngươi đã từ bỏ những đồ ăn này." Lão bản lái buôn kia vừa nói vừa liên tục lau mồ hôi, Yến Bạch Thu yêu cầu rất nhiều chủng loại đồ ăn, còn có rất nhiều đồ viên, tuy rằng mỗi loại chỉ có vài cân, nhưng bất quá gần bốn mươi loại, số lượng cũng không nhỏ a.

Yến Bạch Thu chạy nhanh tiến lên đón, vội vàng nói không phải.
"Lão bản, là lỗi của ta, do ta không nói thời gian cụ thể với ngươi, nếu không về sau ngươi cứ mang đến vào thời gian này, ta ở tại địa phương cách thị trấn có chút xa." Yến Bạch Thu vội vàng giải thích.
Lão bản nghe vậy liền hoà khí nói:" không có việc gì, không có việc gì, Yến lão bản ngươi đến thử xem những đồ ăn này có phù hợp với yêu cầu của ngươi không, những đồ ăn này đều là những thứ tươi mới."
Yến Bạch Thu gật gật đầu, hắn đương nhiên không vội nhận lấy, mở từng cái từng cái ra kiểm tra, cẩn thận lật lên xem xét, rau xanh, nấm đều vô cùng tươi mới còn mang theo bọt nước, không có lá vàng héo úa hay dập nát, đồ vo viên cũng không tồi không lẫn mùi vị gì lạ.
"Không tồi, không tồi, đều phi thường mới mẻ, Lý lão bản quả nhiên rất cẩn thận chu đáo." Yến Bạch Thu phi thường vừa lòng.
Lý lão bản không thèm để ý vẫy vẫy tay, thần sắc lại phi thường vừa lòng.
"Làm buôn bán a, chính là phải thành thật, cẩn thận, ta cũng không thể đoán mò ý Yến lão bản."
Hai người đều khách khí lẫn nhau, tính tiền, bút sinh ý này liền đạt thành.

Lần đưa đồ làm lẩu thái này tuy rằng có chiết khấu, nhưng tiền hoa hồng cũng không ít, chuyến đi này của Lý lão bản ước chừng được mười lượng bạc, nếu không tính tiền chiết khấu thì ước chừng cũng được mười ba mười bốn lượng.

( Ý là chưa triết khấu là 13-14 lượng, chiết khấu rồi còn 10 lượng ý ạ).
"Hôm nay đồ ăn như thế nào quý vậy?" Yến muội nhỏ giọng nói thầm, hôm qua tổng cộng cũng liền bảy tám lượng.
Yến Bạch Thu cười cười giải thích:" Tiểu tuyết, ngươi không thấy đồ ăn hôm nay chính là gấp đôi đồ ăn hôm qua sao, hơn nữa loại nào cũng rất nhiều." Trừ bỏ ngư hoàn chính mình làm, bò viên, huyết heo và thịt heo không tính, như thế không dưới năm mươi loại.
Lối đi nhỏ của quán đều bị nhét đầy, mọi người đều là phái hành động, đều khuân vác đến hậu viện này, đồ ăn thật sự quá nhiều, giếng kia là của nhà người khác, Yến Bạch Thu liền cùng cha hắn đi gặp chủ nhân của cái giếng nói chuyện, đưa chút tiền.

Chủ nhân cái giếng rất có ý tứ, rất dễ nói chuyện.
Có giếng nước mọi người đều dùng tốc độ thật mau rửa sạch đồ ăn, hai người rửa, hai người xiên,may là còn chuẩn bị rất nhiều xiên tre, bằng không sợ không đủ.

Người một nhà quen việc đều làm rất nhanh, dù việc này rất nhẹ nhàng nhưng lại không thể cẩu thả, phải cẩn thận, rửa rau không thể để hạt cát hay lẫn thứ gì vào, cũng may rau xanh, cải trắng gì đó không có nhiều.

Rửa sạch rau, xiên tốt đồ đã là hai canh giờ sau.
Rốt cuộc đã vội xong, người nhà họ Yến nhẹ nhàng thở ra, mỗi người đều có chút mệt mỏi.
"Còn tốt, đây là cửa hàng nhỏ chúng ta đã vội như vậy, nếu là cửa hàng lớn, chúng ta chống đỡ không được." Yến Bạch Sinh nói.

Cậu thật đúng là chưa có trải qua cuộc sống như vậy, mọi người tay chân mau, cậu cũng không có dừng lại, động tác cũng nhanh hơn.

"Ha ha, nếu là cửa hàng lớn, điều đó nói lên chúng ta đã có rất nhiều tiền, có tiền liền thuê thêm người làm." Yến Bạch Thu nói.
"Đi thôi, chúng ta mau đem đồ này đều dọn hết vào trong quán thôi, đã sắp tới giờ cơm, khả năng sẽ có khách đến." Yến Bạch Thu nâng lên một sọt to các loại đã xiên tốt lên.
"....Cửa hàng mở cửa liền không có khách đi?" Yến Bạch Sinh có chút kinh sợ lúc này mới nhớ tới.
(* Ý yến phụ là lúc chuẩn bị đồ cả nhà đều ở đằng sau mà quên không đóng cửa quán bây giờ mới nhớ ra không biết có khách đã vào quán chưa đó ạ)
Yến Bạch Thu nghĩ nghĩ, da đầu có điểm tê dại.
"Giống như không có...."
Chỉ lo bận việc, thật đúng là không đem cửa đóng lại, nhưng trước mắt ở bên ngoài...!Yến Bạch Thu đem mắt hướng ra phía cửa ra vào, rướn cổ ra nhìn, vừa nhìn nhất thời hoảng sợ.
Cửa hàng đã có không ít người.
"Như thế nào? Cầu Cầu, nhìn thấy cái gì không?" Cửa ra vào cách cửa sau mấy chục mét, không tính xa nhưng cũng không phải là gần.

"...Trong tiệm đã có người, chúng ta mau đi qua đi." Lúc này mới giữa giờ Tị (9-11h, ý anh thu là bây giờ mới 10h), sớm như vậy liền đến ăn lẩu cay, như này dạ dày có thể chịu được sao?
Phun tào thì phun tào, bất quá trong tiệm đã có khách nhân, chính là chuyện tốt.
Bước chân nhanh hơn, Yến Bạch Thu dùng tốc độ nhanh nhất đi về tiệm.

Cậu bên này vừa mới nhấc chân đi vào, bên kia khách nhân trong tiệm một đám ngao ngao ngao, đôi mắt phiếm lục quang.

Bên trong khách nhân sớm chờ đợi bên trong cửa hàng như ngôi sao mong ánh trăng, cuối cùng cũng thấy chủ quán về...
Có loại cảm xúc khổ tận cam lai, nước mắt lưng tròng, làm sao đây?
"Tiểu lão bản, ta chính là chờ ngươi từ sáng sớm, ngươi nhìn xem, vì chờ một bữa ăn này, ta mang cả nhà đều đến đây." Một khách nhân lớn tiếng nói.
"Lão bản này gan cũng khá lớn, cửa hàng một người cũng không có ở lại trông, cũng không sợ có người vào dọn hết cửa tiệm"
"Lão bản, cửa hàng lúc nào mới mở cửa a? Ta còn phải đợi bao lâu nữa a, ta từ sớm đã đến rồi."
Thực khách ngươi một câu, ta một câu ríu rít, như đang cãi nhau ngoài chợ, mới đầu còn nghe rõ mấy người kia nói gì, lúc sau lỗ tai hoàn toàn là ầm ầm, ong ong.
Yến Bạch Thu dứt khoát không để ý tới, chuyên tâm mang đồ ăn bày biện tốt.
Bởi vì đồ ăn quá nhiều, dù để chồng lên nhau cũng không đủ, trước chỉ có thể để ở phía cửa sau, chờ hết lại khuân vào.
Đồ ăn được bày biện tốt, Yến Bạch Thu mang bếp lò thông gió mở ra, lửa lớn, mở nắp nồi ra, mùi hương độc đáo của lẩu liền lập tức tràn ngập trong không khí.
"Lão bản, ngươi nói một câu, có phải hay không có thể ăn được rồi?"
"Khi nào có thể ăn a?"
"Lão bản, ngươi mau chút, ta sắp chết đói a?"
"Ta thật sự đợi lâu thật lâu a, ngươi lão bản này quá không có trách nhiệm rồi."
"Thơm quá, thật may ta tới sớm xếp hàng."
Nói cũng không quá, nguyên một đội ngũ dài, từ cửa cho tới bên ngoài, thấy đầu không thấy cuối, chỉ cần mở ra là bắt đầu vào được.

Sọt tre lựa đồ ăn đều được lấy lại đây, bày biện ở đôi bên kệ để nguyên liệu, Yến Bạch Thu không cử động, người xếp hàng không nói hai lời, tốc độ cực nhanh đoạt lấy cái sọt sau đó bắt đầu lựa chọn đồ ăn.
Đội ngũ phía sau nhất thời mắt sáng bừng, một đám bắt được sọt tre, chọn những đồ mình thích ăn để vào sọt.

Sau những mong mỏi cuối cùng cũng đã được ăn, cuộc nói chuyện líu ríu rốt cuộc dừng lại, người phía trước chọn đồ, người phía sau thì nhoài thân mình xem phía trước còn bao nhiêu người là đến lượt mình nên thật an tĩnh.
Rốt cuộc chờ đến lúc thanh tịnh, Yến Bạch Thu mới lên tiếng.
" Tiểu điếm (thật ra mình phân vân không biết nên dùng từ "tiểu điếm" hay là "quán nhỏ" cho hay đây nên thui để theo bản gốc vậy.) của ta giống các quán ăn khác, đều là trưa mới mở cửa vì buổi sáng phải chuẩn bị đồ ăn."
Theo sau, Yến Bạch Thu lại bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu đồ ăn viên nhà mình không dứt.
"Hôm nay quán ta ra một loại thịt viên mới, tên là Ngư Hoàn, vị phi thường ngon.

Ở nhà ta ăn qua cá đậu hũ, thịt bò viên đều biết, vị vô cùng ngon, các loại thịt viên khác không đuổi kịp (chắc ý anh là không ngon bằng), nếu đại gia nào có hứng thú, có thể nhấm nháp thử."
Cá giá không cao, đặc biệt là cá mè, bảy tám văn tiền một cân, cho nên một xiên ba mươi viên, ba văn tiền, đắt hơn so với ngư hoàn bình thường một văn tiền.
Không ít thực khách cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cá viên mượt mà, trắng như tuyết như thế trong lòng đều muốn nếm thử.

Có điều, khách nhân ăn ở đây đều biết, nhà này đồ ăn hương vị đều tuyệt hảo, không chút do dự đều lấy một hai xiên.

Nhóm khách đầu tiên đem đồ lựa chọn xong, liền trở về bàn ngồi, nhấm nháp đĩa đậu hũ được tặng, phi thường có tư vị.
Bọn họ là nhóm đầu tiên, bên cạnh còn có một nhóm gia hoả nhìn bọn họ ăn mà họ còn chưa đến lượt, thật là có cảm giác về sự ưu việt.
_
_____.