Tiêu Diêu Vương Bổn Kỷ

Chương 26: Thiêu minh thân phân




Qua mấy ngày lại tái kiến phụ hoàng, lòng ta đột nhiên có cảm giác cảnh còn người mất. Ta đứng yên nhìn hắn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hắn chung quy chính là ánh trăng ta không thể chiếm được! Ta đem tấu chương đặt trên bàn cạnh giường, thật sâu nhìn, lòng truyền đến một trận thống khổ cùng không cam! Cư nhiên cái gì cũng không làm mà buông tha! Bất quá, cho dù không cam ta cũng không hối, về sau ta sẽ dùng một đời chuyên tâm yêu Lãnh Vũ. Từ giờ trở đi, hắn không còn là phụ hoàng ta, không còn là người ta từng theo đuổi, hắn chỉ là quân chủ ta nguyện trung thành.

Ta hạ quyết tâm, xoay người rời đi, một bàn tay đột nhiên bắt lấy tay ta. Ta hoảng sợ, nhìn lại. Phụ hoàng không biết từ khi nào đã ngồi dậy, nắm tay, bí hiểm nhìn ta. Lòng ta một trận khủng hoảng, cứng đờ, hoàn toàn quên mất chính mình còn che mặt. Ta không biết thế nào liền rút tay về, quỳ xuống, lắp bắp nói: “Hoàng… hoàng thượng? Vi thần khấu kiến hoàng thượng!”

Phụ hoàng không nói gì, chỉ dùng sức kéo ta đến trước mặt, một cái xoay người đem ta đặt dưới thân, mở lấy khăn che. Ta hoàn toàn ngây sợ, hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao, chính là ngơ ngác nhìn hắn, hoài nghi phải hay không mình đang nằm mơ. Hắn cúi người hôn ta, cái lưỡi linh hoạt không ngừng khiêu khích đầu lưỡi, l**m qua môi trên.

Không biết là ảo giác của ta hay không, tuy rằng hơi thở không quá giống nhưng phương pháp khiêu khích như vậy, cảm giác quen thuộc như vậy, quả thực tựa như lúc Lãnh Vũ hôn. Ta cảm thấy dường như mình đã đem Lãnh Vũ đặt thành phụ hoàng, trong lúc nhất thời, nghi hoặc hỏi: “Là Lãnh Vũ sao?”

“Rốt cuộc cũng nhận ra?” Phụ hoàng một bên hôn vành tai, một bên thở gấp nói. Tuy là thanh âm phụ hoàng, nhưng ngữ khí, giọng điệu vẫn rất giống Lãnh Vũ.

“Lãnh Vũ, vì cái gì ngươi chính là hoàng thượng?” Ta liều mạng áp chế d*c v*ng dâng cao, ý đồ đem sự việc giải quyết cho minh bạch.

Hắn một bên cởi y phục, một bên trên gáy không ngừng cắn m*t, phát hiện ta không phản ứng, mới thản nhiên nói: “Gọi ta Nghệ Hàn, Lãnh Vũ là thân phận cải trang của ta.”

Nghe xong lời hắn, ta nhất thời không biết nên cảm giác gì. Có tức giận khi mắc mưu bị lừa, có may mắn khi bọn họ cùng một người, bất quá cũng có một chút khủng hoảng lo lắng nghĩ hắn đang chơi đùa. Ta đột nhiên cảm thấy thật sợ hãi, Lãnh Vũ nguyên lai vẫn là một thân phận hư cấu, như vậy tình ý của hắn phải hay không cũng do hư cấu?

Ta chính đang nghĩ như thế, khỏa châu trước ngực bỗng bị hắn hung hăng cắn, sau đó chậm rãi dùng răng tinh tế ma sát, tay luồn xuống hạ thân, nặng nhẹ nắm lấy. Ta nhịn không được đau, rên một tiếng, lập tức đắm chìm trong khiêu khích. Loại thủ pháp này lần trước hắn cũng dùng qua, hắn cư nhiên nhớ rõ huyệt đạo kích thích của ta, thật không hỗ người làm hoàng đế.

Đột nhiên, hắn buông tay, cảm giác nửa vời này thật khó chịu, ta đến gần cọ sát ngực hắn. Hắn không tiếp tục khiêu khích, chính là ở bên tai hôn, sau đó hỏi: “Ngươi tính khi nào nói ra thân phận thật?”

Ta kinh ngạc mở mắt, toàn thân d*c v*ng thiêu đốt đều bị những lời này dập tắt. Hắn phát hiện ra thân phận của ta? Hay đây chỉ là những lời sáo thoại? Lòng ta chuyển vòng vài cái, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc vô tội, trấn tĩnh hỏi: “Thân phận thật? Vi thần ngu dốt, không rõ hoàng thượng nói gì?”

Nói xong, ta cảm giác không khí đang kết băng, phụ hoàng thật phẫn nộ nhìn ta, trong mắt hàn quang như muốn đem ta xé rách. Ta sợ hãi, trong lòng hoài nghi có phải hay không bị đem đi chém đầu? Hắn bỗng nhiên thật mạnh áp trụ ta, dùng sức hôn lên các nơi mẫn cảm, dễ dàng khơi mào t**h d*c.

Ta nhắm mắt, cảm thụ những nụ hôn bão tố, trong lòng từ hoảng sợ biến thành thỏa mãn, ta vẫn rất yêu cảm giác phụ hoàng hôn ta. Giây tiếp theo, phía sau của ta đột nhiên bị xỏ xuyên, một trận đau nhức mãnh liệt từ nơi đó truyền đến, ta há mồm kêu, lại bị môi hắn ngăn chận. Ta vừa kịp thích ứng, hắn đã ở trong ta luật động, không ngừng va chạm nơi tốt mẫn cảm. Ta siết chặt vai hắn, hô hấp dồn dập, cảm giác thống khổ vừa mới thư hoãn, kho*i c*m mãnh liệt liền trào tới.

Ta hướng trước ngực hắn, nhe răng cắn chặt vai, kiềm nén thanh âm rên rỉ. Qua một hồi lâu, d*c v*ng ta đạt tới đỉnh điểm, gầm nhẹ một tiếng liền bắn lên bụng phụ hoàng, sau đó mềm nhũn ngã xuống giường. Phụ hoàng ôm chặt ta, va chạm càng lúc càng dùng sức, càng lúc càng nhanh, rồi cũng phóng thích trong cơ thể ta, ta mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Mơ mơ màng màng, ta cảm giác được trên môi truyền đến một cảm giác ấm áp, hậu huyệt tựa như bị khuếch trương, bốn phía đều là nước ấm. Chậm rãi mở to mắt, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của phụ hoàng ngay trước mặt, dưới ánh nến mờ nhạt có vẻ vạn phần ôn nhu, thân thể một nửa chìm trong d*c trì, sương mù bốc lên muôn vàn dụ hoặc. Ngón tay hắn đặt ở hậu huyệt, đại khái giúp ta rửa sạch. Ta ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, mặt đỏ lên, thật sự muốn đem hắn áp đảo.

Hắn vươn tay trái đỡ lấy gương mặt ta, ánh mắt thực nhẹ nhàng, đột nhiên hỏi: “Vì cái gì che dấu dung mạo?”

Ta cả người chấn động, trong lòng một trận kinh hoảng, diện cụ che mặt cư nhiên bị hắn tháo? Chính là, hắn như thế nào biết? Hơn nữa, hắn có hay không biết ta là Phượng Thiên Linh? Ta khó hiểu hỏi hắn: “Ngươi khi nào nhìn ra khuôn mặt này là giả?”

Hắn không trả lời, chính là tiếp tục hỏi ta: “Vì cái gì không trở về cung?”

Ta không khỏi cứng người, hắn biết ta là nhi tử hắn? Với khuôn mặt giống nhau như đúc này, không nhận ra mới là gặp quỷ! Như vậy, hắn còn còn có thể cùng ta ở một chỗ sao? Chúng ta chính là trái luân thường!

“Vì cái gì không trả lời?” Thanh âm hắn lộ ra tức giận.

Ngươi không phải cũng che giấu thân phận sao, mắc mớ gì hỏi ta. Tuy rằng ta trong lòng không phục phản bác, nhưng là, có cho thêm chín lá gan ta cũng không dám nói thẳng. Không dám nhạ hắn phát hỏa, chỉ rầu rĩ nói: “Bên ngoài có phần tiêu diêu tự tại.” Kỳ thật nguyên nhân là ăn dấm chua của hắn, bất quá ta không dám nói.

Kế đó, chúng ta trầm mặc, ta đầy bụng nghi vấn nhưng không dám hỏi. Hắn không nói chuyện, chính là đem ta trở thân, chuyên chú giúp ta rửa sạch. Ta có điểm quẫn bách, nơi kia bị hắn nhìn trong lòng rất không tự nhiên. Hơi thở ấm ấp của hắn rơi trên lưng ta, khiến ta một trận tê dại. Không nghĩ tới, tay hắn xẹt qua nơi tối mẫn cảm, ta nhịn không được rên lên. Động tác hắn dừng lại, sau đó từ trên lưng ta hạ xuống liên tiếp những nụ hôn nồng nhiệt, tay hắn cũng men đến cầm hỏa nhiệt. Miệng ta phát ra những tiếng rên nhỏ vụn, phía trước ngạnh lên một chút, nam nhân này quả luôn có thể trêu chọc t**h d*c ta.

Nụ hôn tiếp theo của hắn bỗng trở nên kịch liệt, còn mang theo cắn m*t, d*c v*ng thô to tiến vào hậu huyệt, nước ấm trở thành b*i tr*n, chậm rãi đẩy vào, tốc độ từ từ đến điên nhân. Ta đặt tay lên thành trì, bất lực khinh suyễn, miệng nhịn không được kêu: “Phụ hoàng.”

“Gọi ta Nghệ Hàn!” Hắn ở xương bả vai ta cắn một cái, giọng nói khàn khàn, trong thanh âm lộ ra d*c v*ng nồng đậm.

“Nghệ Hàn! Nghệ Hàn!” Ta không hề ý thức hô lên, ý nghĩ đã không thể tự làm chủ, mỗi một tế bào đều kêu gào, mong muốn nhiều hơn.

Không hề dự báo, hắn rất nhanh luật động, không ngừng trong cơ thể ta va chạm. Ta vô thức vặn vẹo thắt lưng, phối hợp, nghênh đón hắn, hoàn toàn bị lạc giữa biển tình mãnh liệt…

Buổi sáng khi tỉnh lại, phụ hoàng không ở bên cạnh, trên người ta bận một kiện nội y hoàng tử, cả cung điện rộng lớn chỉ có một mình. Nghĩ đến tối hôm qua, lòng ta nảy lên ngọt ngào cùng ưu thương. Ngọt ngào là bởi Lãnh Vũ cư nhiên trở thành phụ hoàng, mà ta lại có thể cùng phụ hoàng ở một chỗ; ưu thương chính là không biết phụ hoàng đối ta có cảm giác gì, chúng ta có thể hay không cùng tiếp tục, có phải hay không không còn Lãnh Vũ tồn tại? Ta ngơ ngác ngồi trên giường, chìm đắm trong suy nghĩ chính mình, ngay cả phụ hoàng trở lại cũng không biết.

“Suy nghĩ cái gì?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi vào trong tai ta, đem ta trở về thực tại. Ta ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy gương mặt kiều mỹ của phụ hoàng, tim nhất thời ngừng đập, sau đó kịch liệt nhảy dựng, trên mặt phát sốt. Khó trách có câu “tối nan tiêu thụ mỹ nhân ân” mỗi ngày đối diện với mỹ nhân như vậy, quả thực là một loại khảo nghiệm cho trái tim!

“Cái kia, tấu chương xem thế nào?” Ta đột nhiên nhớ tới mục đích đêm qua đến đây.

“Chuyện này ngươi không cần xen vào, ta tự biết.” Phụ hoàng thản nhiên nói.

“Vi thần tuân chỉ.” Lòng ta một trận thất vọng cùng bi thương, nguyên lai chỉ có ta tự cho mình thông minh.

“Chỗ bạc ấy vốn ở Lịch Châu Bình Dương Vương, chứng cớ đã tìm về, trước mắt không thể đả thảo kinh xà. Hết thảy đều bố trí tốt, ngươi không cần xen vào.” Hắn nhìn ta một lúc, đột nhiên nói.

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin được hắn hướng ta giải thích. Gương mặt tựa hồ ngượng ngùng, ta nhịn không được nở nụ cười, trong lòng buông xuống một khối đá lớn, Lãnh Vũ vẫn ở bên ta!

“Ai nha, ta tới thật không đúng lúc! Có phải hay không quấy rầy các ngươi?” Một đạo thanh âm kiều mỵ ngoài cửa vang lên, ngữ khí tràn ngập trêu chọc.