Tiểu Hầu Gia

Chương 43




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đế Vương đầu tiên của Đại Càn vốn đề cao đạo cần kiệm, nhưng theo thời gian dần trôi, đến Đức Vinh Đế hiện tại, rồi lại hoàn toàn trái ngược. Bình thường trong cung điện đã có cột vàng ngói lưu ly, bảo thạch dạ minh châu vô số kể, ngay cả nơi đại điện* của đế vương, lại càng hết sức xa hoa, vàng son lộng lẫy khí thế hào hùng dường như có thể khiến người lóa mắt.

(*大殿 nơi tiếp các đại thần và sứ thần ở kinh đô thời phong kiến.)

Sắc trời còn chưa sáng rõ, toàn bộ cung nữ công công trong Hoàng cung dĩ nhiên đã bắt đầu đâu vào đấy để tiến hành chuẩn bị trước khi yến hội bắt đầu.

Bởi vì đây là Đức Vinh Đế lần đầu tiên tổ chức thọ yến chẵn tuổi, một ngày này, toàn bộ Kim Lưu Điệnngược lại so với ngày thường còn muốn rực rỡ hơn.

Dưới hiên Kim Lưu Điện, bày Thanh Hòa triều nhạc (1); mà phía trong cửa, lại bày Đan Bệ đại nhạc*. Nhất thời tiếng nhạc lễ không dứt bên tai, ngược lại cũng là một cảnh tượng tuyệt diệu.

(*中和韶乐 âm nhạc của hai triều Minh Thanh dùng cho tế tự, triều hội, yến hội của Hoàng gia. Đan bệ đại nhạc 丹陛大乐 cũng tương tự.)

Trong điện, chỗ ngồi của Vương công*, đại thần nhất – nhị phẩm dựa theo cấp bậc, văn võ chia thành hai hàng theo thứ tự; mà phía dưới, thì bố trí chỗ ngồi cho sứ thần của các nước chư hầu Bắc Vực cùng Miêu Cương; dự yến còn có một vài Đại nho mặc dù cấp bậc không cao nhưng đức cao vọng trọng, hoặc là Hoàng thương** phú giáp nhất phương (* giàu có mộ t phư ơng), chỗ ngồi là dưới bậc thềm ngoài điện.

(*Vương công: quan to thuộc dòng họ vua – Tiếng gọi vị quan được phong tước Vương.)

(**Hoàng thương: đời Thanh phàm là cung đình, chính phủ cần đặt mua vật tư, tổng là do hộ bộ quản lý, Hoàng thương tương đối thịnh thời Minh – Thanh.)

Ngăn nắp gọn gàng, một chút cũng không được phép phạm sai lầm.

“Trà là dùng loại nào?” Hoàng hậu cầm danh sách, một bên nhìn một bên hỏi chuyện Lý ma ma,làm xác nhận cuối cùng, Lý ma ma nghe xong, lập tức nói: “Dùng là Quân Sơn Ngân Châm*. Lúc đầu là muốn dùng Phương Sơn Lộ Nha, nhưng mấy ngày gần đây thấy Hoàng thượng dường như đặc biệt thích Quân Sơn Ngân Châm này cho nên tạm thời sửa lại. Nương nương người xem có thỏa đáng?”

(*君山银针 Một loại trà nổi tiếng ở Trung Quốc, trồng nhiều ở Hồ Nam.)

(**方山露芽 vốn là cống, trà đầui tiên của Phúc Kiến.)[

Hoàng hậu suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng được.”

Lý ma ma thấy Hoàng hậu không có ý kiến gì, liền tiếp tục nói: “Đồ ăn là Hiền phi quyết định, chọn quả khô tứ phẩm, mứt kẹo tứ phẩm, bột bột tứ phẩm, rau ngâm tứ phẩm, khai vị thất phẩm (2). Dùng là quả điều ngũ vị, đậu phộng bọc đường, cùng…”

“Được rồi, không cần đọc nữa, Bổn cung tự nhìn.” Hoàng hậu phất phất tay, thản nhiên nói một câu, “Hiền phi làm việc từ trước đến nay đều ổn thỏa, đây cùng lắm chỉ là vài món ăn dùng trên yến tiệc, sẽ không có gì sai sót.”

Lý ma ma nghe vậy, có chút ngượng ngùng nở nụ cười.

Nói đến chuyện yến hội mừng thọ của Hoàng thượng lần này, tâm tình của Hoàng hậu không sảng khoái ngược lại cũng không có gì kỳ quái. Rõ ràng lúc trước nàng đã bắt tay vào chuẩn bị hơn một năm, mỗi một sự vụ lớn nhỏ đều hao tâm tổn trí mà chuẩn bị đầy đủ, lại cố tình mấy tháng trước, Hiền phi lại được Hoàng thượng chính miệng chỉ điểm, nói là phụ giúp nàng tổ chức thọ yến lần này.

Bao nỗ lực vất vả khổ cực làm ra dưới một câu nói nhẹ bẫng của Hoàng thượng dường như hóa thànhhư ảo, trong lòng Hoàng hậu có cảm tưởng gì thật sự cũng không khó phỏng đoán rồi.

“Hoàng thượng là không nỡ để Nương nương vất vả, mới gọi Hiền phi tới đây giúp Nương nương một tay a.” Đi qua bóp vai cho Hoàng hậu, Lý ma ma cười nói: “Hoàng thượng nhưng là đau Nương nương a!”

Hoàng hậu liếc mắt nhìn Lý ma ma, trên mặt hiện lên một tia châm chọc nhàn nhạt: “Những lời an ủi này cần phải nói cho Bổn cung nghe sao, cuối cùng là vì cái gì, trong lòng Bổn cung rõ ràng nhất.” Tiện tay đặt danh sách xuống bàn, mắt vừa nhấc, nhìn Lý ma ma hỏi: “An nhi đâu?”

“Điện hạ?” Lý ma ma suy nghĩ một chút, “Lúc nãy đã cho người đi gọi, hiện tại sợ là còn chưa rửa mặt, có lẽ qua một lúc nữa liền sẽ tới.”

Hoàng hậu gật đầu, ngay sau đó dường như nghĩ tới điều gì, nói: “Trong cung nhiều người hỗn tạp, bảo đám hạ nhân kia trông chừng Điện hạ cho tốt, đừng để nó tại thời điểm này khiến Bổn cung gặp phải rắc rối gì đó, nghe rõ chưa?”

Lý ma ma gật đầu, vội nói: “Nô tỳ đã rõ.”

Mà ở bên kia, Thanh Lưu Điện.

Văn Nhân An khẽ nhíu mày nhìn cung nữ ma ma đang theo sát mình phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng, trong mắt cũng lộ ra chút không kiên nhẫn, đưa tay đẩy ra cung nữ gần nhất, tức giận nói: “Toàn bộ các ngươi đều chen thành một đống, trước cùng sau, có phiền hay không? Cản trở đường đi của ta, cút ngay!”

Cung nữ kia bị đẩy lùi về sau nửa bước, chẳng qua là ngay sau đó lại lập tức tiến lên: “Điện hạ, nhưngmà Nương nương nói…”

“Mẫu hậu, mẫu hậu! Bổn điện hạ dĩ nhiên biết rõ Mẫu hậu nói gì, không cần bọn tiện tỳ các ngươi nhắc lại.” Trong mắt ánh lên một tầng bạo ngược, “Mẫu hậu là chủ tử của các ngươi,chẳng lẽ ta không phải? Tại Thanh Lưu Điện này, việc gì mà làm không được, chẳng lẽ ta muốn xử trí một cung nữ thái giám, còn có kẻ nào dám nói gì sao?” Cười lạnh một tiếng, “Hay là các ngươi nghĩ rằng Nương nương sẽ che chở cho đám người các ngươi?”

Văn Nhân An lại ngẩng đầu lén nhìn do dự lóe lên trong mắt của mọi người, vẻ mặt khoan khoái vài phần, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, kể từ khi y tự tiện chạy tới Đông Cung bị Mẫu hậu biết được, chỉ sợ trong khoảng thời gian dài, y cũng sẽ không có cơ hội một mình ra ngoài nữa rồi.

Cho dù không phải đám người này, chung quy rồi sẽ có nhóm người sau.

Nếu như có thể giết chết toàn bộ những người này, vậy liền rất tốt.

Chỉ tiếc, hiện tại y vẫn chưa có được quyền lợi này.

Ánh mắt Văn Nhân An bao phủ một tầng sương mù, quay lưng lại khoát tay áo nói: “Các ngươi, cách xa ta ra một trượng.”

Nói xong, nhếch môi, sải bước ra khỏi điện.

*

Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu đi đến Kim Lưu Điện. Đã gần trưa, vừa lúc dương quang đang thịnh, rọi thẳng xuống dưới, lộ ra toàn bộ Kim Lưu Điện tráng lệ, giăng đèn kết hoa, bên trong điện cung nữ thái giám bưng khay đựng đồ ăn qua lại không ngừng, cuối cùng là cảnh tượng vui vẻ xa hoa.

Lạc Kiêu ngẩng đầu nhìn khung cảnh rầm rộ trước mắt, có chút sợ run, nhất thời lại sinh ra một loại lỗi giác không biết đêm nay là đêm nào*. (*Ng uyên văn 今 夕何夕 k im tị ch hà tịch : lớ ngớ k biết lúc này l à lúc nào, đêm nay l à đêm nào. ..)

“Xảy ra chuyện gì vậy.” Văn Nhân Cửu nhận thấy Lạc Kiêu trầm mặc khác thường, quay đầu nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi, “Bị chấn động?”

Lạc Kiêu hạ mắt, cười nói: “Nhiều năm như thế, thần chưa bao giờ thấy qua nơi xa hoa hơn so với Hoàng cung Đại Càn này. Chỉ có điều nói ra, thật sự khiến Điện hạ chê cười.”

Văn Nhân Cửu cười mà không cười nhìn hắn, nhưng cũng không chê cười hắn cái gì, hất đầu ra hiệu: “Đi thôi.”

Lạc Kiêu đáp lại, theo sát phía sau y, liền bước vào cổng Vạn Thọ của Kim Lưu Điện.

“Cũng phải nói, ngươi vào cung nhiều ngày như vậy rồi, ngược lại cũng chưa gặp qua các huynh đệ khác của Cô đi?”

Đang đi, bỗng nhiên, một giọng nói nhàn nhạt vang lên bên tai, Lạc Kiêu quay đầu nhìn Văn Nhân Cửu vẻ mặt thản nhiên, dường như một chút cảm xúc cũng không có, cười nói: “Quả thật chưa từng gặp qua.”

“Ngươi muốn gặp không?” Văn Nhân Cửu đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lạc Kiêu, lông mày khẽ nhướng, “Các huynh đệ của Cô, các vị mẫu phi của huynh đệ Cô, từng người một, dường như đều vô cùng hứng thú với Thế tử.”

Lạc Kiêu nghe xong lời này, cũng không đáp, chỉ cười khẽ: “Lời này của Điện hạ lại khiến người ta nghĩ rằng người là ăn dấm chua của thần, hiện tại chính là đang nổi giận.”

“Thế tử ở trong Đông Cung của Cô mấy ngày, công phu khác chưa thấy, chẳng qua là da mặt,ngược lại càng dày thêm.” Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêu thật sâu, sau đó không chút nào để ýtiếp tục mặt không biểu tình đi lên trước, “Nhớ rõ trên bàn nên làm cái gì, không nên làm cái gì,chớ nên ném đi mặt mũi của Cô cùng Bình Tân Hầu Phủ.”

“Xin nghe theo lời dạy bảo của Điện hạ.” Lạc Kiêu cười đáp lại, ở phía sau Văn Nhân Cửu nửabước, hơi cúi đầu nhìn gò má trắng nõn của người kia, suy nghĩ lại có chút tan rã.

Thời điểm này của đời trước, hắn đang nghĩ cái gì? Đang làm gì? Lại gặp được cái gì a?

Sau đó trong lòng khẽ động.

Những huynh đệ kia của Văn Nhân Cửu a.

Trong con ngươi âm trầm có cái gì đó sôi trào mãnh liệt, nhưng ngay sau đó, rồi lại bị cưỡng ép đè xuống.

Cổng điện chậm rãi đẩy ra, quang cảnh xa hoa lãng phí trong Kim Lưu Điện từng chút từng chút đập vào mắt.

Lạc Kiêu quét mắt một vòng, sau đó mới dừng lại, rồi sau đó tầm mắt mới rơi vào bóng người nho nhỏ mặc y bào Hoàng tử ngồi ở đằng xa kia. Ngây thơ, đáng yêu, giống hệt trong trí nhớ, người hắn từng yêu – Thất điện hạ vẫn còn nhỏ.

A, đúng.

Bàn tay giấu trong ống tay áo của Lạc Kiêu dần nắm chặt thành quyền, nhưng trong con ngươi rồi lạimột mảnh thanh minh*. (*trấn tĩnh, thanh thản.)

“Hoàn hảo sao?”

Giọng nói khẽ như thầm thì cách không truyền tới, Lạc Kiêu đưa mắt nhìn khuôn mặt băng sương như tuyết của vị Thái tử bên người, sau đó, mỉm cười lắc đầu: “Không có việc gì.”

Ừ, đúng rồi.

Kiếp trước, hắn và Văn Nhân An, lần đầu tiên gặp mặt chính là tại thọ yến của Đức Vinh Đế này.

…………………………………………………….

(1) Thanh hòa triều nhạc + Đan bệ đại nhạc



(2) Này là một trong những món ăn trong Mãn Hán Toàn Tịch – đại tiệc triều đinh Hán Thanh.

- Kiền quả tứ phẩm – 4 loại quả khô: nãi bạch tảo bảo-奶白枣宝 món j đó liên quan đến táo đỏ và sữa ;D, song sắc nhuyễn đường-双色软糖 kẹo mềm 2 màu, đường sao đại biển-糖炒大扁 hạt dẻ rang đường, khả khả đào nhân-可可桃仁 đào nhân bọc ca cao.

- Mật tiễn tứ phẩm – 4 loại mứt kẹo:  mứt dứa-蜜饯菠萝, mứt quả hồng-蜜饯红果, mứt nho- 蜜饯葡萄, mứt củ mã đề- 蜜饯马蹄

- Bột bột tứ phẩm – 4 loại bánh bột mì: bánh ngọt cuộn-金糕卷, bánh đậu đỏ-小豆糕, bánh hạt sen-莲子糕, bánh đậu vàng-豌豆黄

- Tương thái tứ phẩm – 4 loại dưa muối: quế hoa muối cay???- 桂花辣酱芥, tử hương khô (紫香: hình như tử hương là củ cải tím)-紫香乾, mười loại rau thơm-什香菜, dưa leo ngâm dầu-暇油黄瓜

- Tiền thái thất phẩm – 7 món khai vị: phượng hoàng giương cánh-鳳凰展翅, thịt cua gì đấy-熊貓蟹肉, măng rải tôm bột-蝦籽冬筍, rau câu bào sợi-五絲洋粉, cá mè ngũ vị-五香鱖魚, dưa leo chua cay-酸辣黃瓜, thịt bò vỏ cam-陳皮牛肉