Tiểu Hỗn Đản Vs Đại Tổng Giám Đốc

Chương 42




Không nghĩ đến ba người họ nhìn bên ngoài thì giống như lưu manh nhưng hình như là có một chút võ.

Nếu chỉ có một người thì Thiệu Đường sẽ không lo lắng, nhưng sau khi đánh nhau Thiệu Đường không chắc phần thắng, bây giờ chỉ biết ôm lấy đầu gối mặc cho bọn họ đánh.

“Vì sao?” Thiệu Đường nhịn đau mê mang hỏi.

“Không phải phụ nữ nào mày cũng có thể đụng đến.” Người đang nói thật sự bội phục cô, bị ba người vây đánh lâu như vậy vẫn không mở miệng xin tha.

“Là ai?”

“Thiếu gia chúng tao.”

“Vậy thiếu gia các ngươi là ai?”

“Mày không cần biết nhiều như vậy.” Một người ném cái ống tuýp rời đi kéo theo hai người khác cùng đi khỏi.

Thiệu Đường chịu đựng cơn đau đứng lên. Khập khiễng rời đi.

Cũng may mọi người đi ngủ hết rồi bằng không sẽ thực phiền, nhớ tới trước đây chính mình không cẩn thận trượt ngã từ cầu thang, mẹ nuôi liền rất lo lắng. May mắn mẹ nuôi không có ở đây bằng không lại sẽ bị mắng.

Không biết ngủ bao lâu, Thiệu Đường bị đánh thức. Nhìn gương thấy mặt mũi bầm dập, như vậy thì làm sao đi làm! Đột nhiên, Thiệu Đường nghĩ ra biện pháp! Lén lút đi vào phòng mẹ nuôi! Hắc, cũng may không có ai ở đây!Cầm lấy hộp trang điểm của mẹ nuôi mà đánh lên mặt mình, xoa mấy lớp phấn thì vết bầm mới không thấy rõ nữa, chắc là không ai để ý đâu!

Sau hồi lâu Thiệu Đường chậm rãi rời đi, thầm cảm ơn bọn họ ra tay không nặng, bây giờ vẫn có thể bước đi! Lấy điện thoại gọi cho Lí Hàm giúp trông hàng rồi mới yên tâm đi gặp Ngôn Nặc.

Thiệu Đường cố nén đau ngồi ở bên ngoài gọi cho Ngôn Nặc ra, bởi vì chân cũng khá đau với cũng sợ cô thấy mình không bình thường nên đành ngồi trong xe chờ.

“Đừng lên xe, em nhờ tài xế chở đi a, tôi còn có việc.” Thiệu Đường không có ngẩng đầu lên chỉ sợ Ngôn Nặc phát hiện.

Nhưng Ngôn Nặc không nghĩ vậy cứ cảm thấy Thiệu Đường còn giận mình.

“Chuyện hôm qua em thực xin lỗi.” Ngôn Nặc nắm tay Thiệu Đường.

“Đứa ngốc, hôm qua không có việc gì! Tôi đâu có giận em." Thiệu Đường siết tay Ngôn Nặc.

“Vậy tại sao không ngẩng đầu? Không thèm nhìn em?”

“Ách” Thiệu Đường ngẩng đầu nhìn qua cô, mỉm cười “Tôi thực không có giận mà." May mắn chỗ này không sáng mấy Ngôn Nặc cũng không phát hiện ra điểm bất thường ở Thiệu Đường.

“Ân, vậy trưa Đườn đến đây đi ăn cơm với em."

“Ân, nhất định! Em đi làm nhanh đi, tổng giám đốc không thể tới muộn.” Thiệu Đường nhéo mũi Ngôn Nặc.

“Ân.”

“Sư phụ, đi bệnh viện." Thiệu Đường nhìn Ngôn Nặc đi vào mới nói với bác tài.

Thiệu Đường chống nạn từ bệnh viện đi ra, vốn bác sĩ nói là phải bó bột nhưng sợ Ngôn Nặc trông thấy nên cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn phải dùng nạn.

“Đường! Đã lâu không thấy, chị bị sao vậy?”

Mới từ bệnh viện đi ra liền gặp Lương Phàm. Trời ơi.

“Ha ha, không có gì chỉ là bị ngã thôi.”

“Thật đáng thương! Cần em đỡ không?” Lương Phàm cẩn thận hỏi.

“Không cần! Tôi tự làm được.” Thiệu Đường cự tuyệt.

“Vậy được rồi, đi ăn cơm với em được không?”

“Được." Vì sao mỗi lần gặp mình đều cùng cô ăn cơm? Chẳng lẽ nhìn mình cô bé ăn ngon hơn.

“Em làm gì nhìn tôi như thế?” Ngồi ở nhà ăn Thiệu Đường chịu không nỗi Lương Phàm cứ mãi nhìn chằm chằm nên hỏi.

“Không có! Chỉ là thấy chị hôm nay không giống nhưbình thường.” Lương Phàm nhìn mặt Thiệu Đường thấy trước kia thực sạch sẽ, hôm nay có cái gì rất lạ.

“Có gì không bình thường." Thiệu Đường ngẩng đầu nhìn.

“Đã biết, chị đánh phấn hả?” Lương Phàm nói còn lấy tay sờ mặt Thiệu Đường.

Bởi vì bị động vào nên Thiệu Đường đau đến mặt cũng đỏ lên.

“Em đừng sờ bậy được không.” Thiệu Đường xoá sạch dấu tay của Lương Phàm.

“Hắc hắc” Lương Phàm cười.

“Ách, em ở đây mà cười đi, tôi đi trước." Thiệu Đường nói xong chuẩn bị rời đi.

“Chỉ đùa một chút thôi, đừng căng thẳng. Chị nhỏ mọn thật đấy, nói giỡn cũng không được." Lương Phàm nói.

“Ách”

“Thôi không đùa nữa, em phải đi học! Đi trước nha." Lương Phàm nói xong cười một hơi rồi mới rời đi.

“Em thực giảo hoạt, muốn tôi đến tính tiền chứ gì."

Thiệu Đường ngồi ở nhà ăn uống cà phê thấy Ngôn Nặc cùng Trương Ba đi đến! Thiệu Đường vội vàng cúi đầu liền kiếm đường đi WC. Ngẩng đầu lại thấy Nặc không để ý mình nên cẩn thận rời đi.

Bọn họ chắc đi bàn chuyện làm ăn, Thiệu Đường tự an ủi đi ra toilet lại phát hiện Trương Ba đang đứng ngoài. Vốn định nép sát người đi qua nhưng đối phương không muốn cho cô qua lấy chân chặng lại.

“Anh muốn gì?”

“Cô nghĩ tôi muốn gì? Đêm qua không phải đã biết sao?”

“Đêm qua là người của anh?” Thiệu Đường kinh ngạc nhìn Trương Ba, nhưng biết là hắn thì cũng không mấy ngạc nhiên.

“Không sai, hôm qua là tôi tìm người đánh cô không nghĩ cô chưa tàn phế!”

“Muốn gì?” Thiệu Đường bình tĩnh hỏi.

“Rời khỏi cô ấy.”

“Tôi không thể!”

“Không thể thì cô phải rời khỏi thế giới này.” Trương Ba uy hiếp.

“Cho dù phải rời khỏi thế giới này tôi cũng sẽ  không rời khỏi cô ấy."

“Phải không! Để tôi xem miệng cô mạnh hay tiền tôi mạnh hơn."  Với địa vị của cô tôi muốn cô chết cũng dễ như trở bàn tay.