Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 13: Má lúm nhỏ




Edit: Min

Beta: Doãn Uyển Du

Đại hội thể dục thể thao tiến hành tới ngày thứ hai.

Buổi chiều Lục Xuyên có một hạng mục chạy cự li dài 3000 mét, trước lúc bắt đầu thi đấu nửa giờ, anh cùng mấy tuyển thủ dự thi khác làm động tác khởi động chuẩn bị.

Trình Vũ Trạch và Tống Cảnh đấm bóp tay chân cho anh buông lỏng da thịt.

"Lần này có phá được kỉ lục không?"

"Để thử xem."Lục Xuyên ấn ấn cánh tay, hoạt động khuỷu tay, nghiêng đầu hỏi Tống Cảnh: "Nữ sinh lớp mình ngồi bên kia?"

Tống Cảnh chỉ chỉ khu vực khán đài phía đông nam, Lục Xuyên thuận theo hướng ngón tay cậu ta chỉ nhìn sang, khu trống đông nam cắm cờ của lớp hai, là chỗ của lớp bọn họ.

Thấy Lục Xuyên nhìn sang, nữ sinh trong lớp reo hò từng tiếng vang lên: "Xuyên ca cố lên!"

Lục Xuyên quét mắt một vòng rồi rút ánh mắt về, hờ hững nói: "Nữ sinh đều ở đây hết?"

Trình Vũ Trạch và Tống Cảnh liếc nhau một cái ngầm hiểu ra, đi tới vỗ vỗ vai Lục Xuyên, đồng tình nói: "Còn một vài nữ sinh không thích náo nhiệt, bây giờ đang ở phòng tự học đọc sách làm bài tập. Ở đây có lẽ cậu chỉ có thể đợi cô gái nhỏ nào đó rồi."

Lục Xuyên không nói gì nữa, đá văng vỏ chai nước suối trống rỗng dưới chân.

Hai phút sau, anh xoay người rời đi.

"Này! Sắp tới giờ thi đấu rồi, cậu đi đâu đấy."

Lục Xuyên không để ý tới bọn họ, khí thế hung hăng đi về về phía lầu dạy học.

Ánh nắng ấm áp vào buổi chiều tĩnh mịch, Sở Sở vừa làm một mạch xong mấy đề, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng quảng bá giới thiệu chương trình thi sắp diễn ra, chạy cự li dài 3000m sắp bắt đầu, giọng nói phát thanh viên ngọt ngào báo tên các thí sinh tham dự, cô nghe thấy tên của Lục Xuyên.

Cô vùi đầu, quyết định chọn một cái đề, nhìn thật lâu.

Vừa mới vẽ xong một cái tam giác vuông trên giấy nháp, bút trong tay đã bị ai đó rút đi.

Sở Sở ngẩng đầu lên, đập vào vào tầm mắt đầu tiên chính là một cái áo vận động màu trắng, trước ngực áo đính một con số 8 chỉnh tề thẳng tắp.

Ánh mắt cô chậm rãi dời lên trên, đụng phải ánh mắt phải ánh mắt mang theo sự phẫn nộ của Lục Xuyên, trong đầu "lộp bộp" một tiếng.

"Bạn học Kiều, cậu thích học tập đến vậy?" giọng Lục Xuyên trầm thấp, mang đầy sự chất vấn: "Ngay cả lớp chúng ta thi đấu tranh giải cũng không đi xem?"

Anh nói xong câu này, mấy bạn học đang vùi đầu vào đọc sách chung quanh đều cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng cất sách, xám xịt rời khỏi phòng học.

Sở Sở vụng về giải thích: "Mình muốn...muốn xem."

Lục Xuyên nhớ tới sáng sớm hôm nay, cô ngược lại một mực ở trên khu khán đài xem thi đấu, thỉnh thoảng còn đưa nước cho các bạn dự thi, cực kì nhiệt tình.

Nhưng có điều sáng hôm nay không có hạng mục của anh.

"Cho nên, tôi thi đấu, cậu liền lười đến xem?" Sắc mặt Lục Xuyên ngày càng lạnh xuống.

"Không phải...mình muốn xem..."

Anh cười lạnh trào phúng: "Ngồi trong phòng học, coi bằng cách truyền tin?"

Nhìn qua Lục Xuyên thật sự rất tức giận, mỗi lần Sở Sở giải thích, đều bị anh cắt đứt, lúc đầu cô nói chuyện đã không dễ dàng, anh còn hùng hổ dọa người.

Sở Sở bởi vì sốt ruột, cũng có ẩn ẩn chút tức giận, cố ý nói: "Cô giáo cũng không...không có quy định học sinh nhất định đến...trình diện."

"À, giáo viên không bắt buộc, nên cậu liền không cần đi?"

"Đây là...tự do của mình!"Sở Sở cũng tức giận, thở phì phò, đứt quảng từng tiếng mà nói: "Cậu...luôn nói đạo lý...với người khác, đối với mình...thì không hề nói lý."

"Không nói đạo lý?" Lục Xuyên yên lặng nhìn cô: "Kiều Sở, nói những lời này, lương tâm cậu không cắn rứt à?"

Từ nhỏ đến lớn, anh đối với cô muốn moi tim móc phổi, cuối cùng mẹ nó đổi lấy một câu không nói đạo lý?

Lục Xuyên không chịu được.

Hô hấp Sở Sở càng nặng nề, cắn răng thấp giọng nói: "Cũng không có van xin cậu..."

Không van xin cậu đối xử tốt với mình.

"Cậu không van xin tôi, đúng, không có van xin tôi."

Lục Xuyên nổi giận xoay người, đi vài bước, quay đầu, trầm thấp hướng về phía cô rống lên một tiếng: "Là tôi con mẹ nó không có lòng tự trọng."

Lục Xuyên đột nhiên nổi giận khiến cho mấy bạn học còn lại sợ hãi than một tiếng, yên lặng cầm sách vở chạy ra khỏi phòng học.

Sở Sở chưa từng nhìn thấy anh tức giận đến thế, từ khi cô bắt đầu chuyển đến lớp 2, Lục Xuyên đối xử với cô đều là cười đùa cợt nhả, hoặc là mặt dày mày dạn, bảo cô là tiểu đáng thương, thỏ nhỏ...nhưng chưa từng gọi cả tên họ của cô, Kiều Sở.

Thời điểm anh rời đi, còn đá ngã mấy cái băng ghế bên cạnh lăn lốc, dọa cho thân hình Sở Sở run rẩy theo.

Lập tức, khí nóng của cô cũng nổi lên, vừa chạy đến liền nói lời chất vấn cô, ngay cả cơ hội giải thích với anh cũng không thèm cho, loại người không nói đạo lý như vậy, cô đây không muốn đi ủng hộ anh nữa.

Cô cúi đầu tiếp tục làm bài, có điều một kích này của Lục Xuyên, trong đầu cô trở nên hỗn loạn, ngay cả đề bài cũng không đọc vào một chữ, tay cầm phát run.

Tức giận, lại càng khổ sở.

Năm phút sau, tiếng súng báo hiệu bắt đầu thi đấu vang lên.

Tâm Sở Sở lại bay ra ngoài.

Không thèm đi! Ai đi cỗ vũ cho anh người đó là chó con!

Cô vùi đầu tiếp tục làm bài tập, ép buộc tập trung lại sự chú ý của mình, nhưng chuyện này rất khó khăn, cô không tìm được trạng thái học trước đó quay về.

Vừa đúng lúc, điện thoại di động vang lên, là Thời Hiểu gọi tới.

"Bảo bối, bây giờ cậu đang làm gì đấy?"

"Phòng học, làm...bài."

"Bảo bối bảo bối! Xin cậu một chuyện nhé! Bây giờ cậu đi qua quầy ăn vặt mua giúp mình một chai nước khoáng được không? Một lát nữa Kiều Sâm có một trận thi đấu tranh giải nhảy xa, mình muốn đưa nước cho cậu ấy, nhưng hiện tại không thể ra ngoài"

"Được"

Sở Sở cúp điện thoại rời khỏi phòng học, đi ra khỏi lầu dạy học, trực tiếp chạy tới quầy bán quà vặt.

Có không ít bạn học tập trung tại quầy bán, Sở Sở cầm lấy một bình nước khoáng, nghe được các nữ sinh xung quanh có người nói: "Một lát nữa hạng mục chạy 3000 mét thi xong, mình sẽ đưa nước cho nam thần của mình."

"Lục Xuyên á? Cậu ấy còn thiếu em gái đưa nước sao?"

"Thiếu hay không thiếu là một chuyện, nhận hay không nhận lại là một chuyện khác mà."

Sở Sở ngiêng nghiêng đuôi mắt liếc nhìn các bạn ấy một chút, các cô gái bận đồng phục của đội cổ động viên, tràn ngập thanh xuân, lại rất đẹp.

Tròng mắt Sở Sở nhìn bình nước khoáng trong tay mình, giật mình, nhân viên bán hàng nói: "Bạn học, 2 tệ."

Sở Sở nghĩ nghĩ một chút, lại cầm lên một chai nước khoáng nữa, đưa ra 4 tệ.

Cô đi đến giữa khán đài, tiếng reo hò trên bãi tập vang lên bên tai không dứt, cuộc đua chạy 3000 mét cự ly dài đã tiến vào trạng thái khẩn trương.

Sở Sở trước tiên tìm khu thi nhảy xa, đưa nước cho Thời Hiểu, sau đó tìm một vị trí ít người, xem cuộc thi đấu tranh tài chạy cự ly dài.

Bên cạnh có một cô em gái năm dưới đáng thảo luận: "Có chuyện gì xảy ra với Lục Xuyên vậy?"

"Chạy thật uể oải."

"Lần này rớt lại đằng sau mấy người lận."

Lúc này lại có nam sinh nói: "Các cậu không hiểu, chạy cự ly dài chính là có sức chịu đựng lớn, ngay từ đầu mà chạy phía trước mới là người ngu."

Sở Sở trông tháy Lục Xuyên, anh chạy trên đường chạy của mình, câu được câu không(*) chạy đi, dáng vẻ hờ hững, giống như dáng vẻ vừa tỉnh ngủ trên lớp học vậy.

(*) câu được câu không: có cũng được không có cũng không sao

"Cậu có phát hiện ra không, Xuyên ca hình như có gì đó không thích hợp?"

Bên cạnh thao trường, Tống Cảnh chọc chọc Trình Vũ Trạch: " Bây giờ đã là vòng thứ tư, cậu ấy vẫn còn chạy chậm một cách ung dung như vậy"

Trình Vũ Trạch từ lúc bắt đầu đã phát hiện ra, lấy thể lực của Lục Xuyên, đến cả chạy 10000 mét cũng không thở gấp, đây là 3000 mét, anh căn bản không cần bảo tồn thực lực để chạy nước rút, các trận đấu chạy cự ly dài trước kia, anh ngay từ đầu đều bỏ đối thủ quăng ra xa phía sau.

Lục Xuyên muốn thắng, tất nhiên sẽ thắng một cách thật đẹp, tuyệt đối không cần dài dòng dây dưa.

Trình Vũ Trạch liếc mắt không chịu được: "Không phải chỉ là Sở Sở không đến xem cậu ta thi đấu thôi sao, nhìn cái sức lực không có tiền đồ kia kìa."

"Trạch ca, kia không phải là Sở Sở sao?" Tống Cảnh chỉ chỉ phía đối diện, bên trong một lớp nữ sinh, cô cầm một chai nước khoáng, lo lắng nhìn vào đường chạy của Lục Xuyên.

"Ớ!"

Vào lúc Lục Xuyên chạy chậm qua bên người Trình Vũ Trạch, Trình Vũ Trạch hướng về phía anh la lên: "Con mẹ nó cậu có tiền đồ môt chút được không?"

Lục Xuyên chạy phía trước, lườm cậu ta một cái, tiện thể dành tặng cậu ta một ngón tay giữa.

Nữ sinh chung quanh hưng phấn hét lên rất lớn.

Trình Vũ Trạch thờ ơ nhún nhún vai: "Cậu ở trước mặt bọn tôi héo úa, cũng không tính là cái gì, nhưng mà tiểu tỷ tỷ của cậu còn đang đứng ở phía đối diện nhìn cậu chằm chằm đấy, nếu chạy đúng đầu từ dưới đếm lên, vậy thì cũng tốt lắm nhỉ!"

Lục Xuyên hơi ngẩn ra, thuận theo hướng ngón tay cậu ta chỉ quay đầu, nhìn thấy Sở Sở đứng ở một bên khán đài, xung quanh là một lớp các em gái lớp dưới cỗ vũ hò hét tên anh, cô đứng giữa một đám người, trầm mặc nhìn anh.

Lục Xuyên dừng bước, sửng sốt mấy giây, sau đó...

Khóe miệng anh cong lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, một nông một sâu, hướng về phía Sở Sở xấu hổ cười một cái.

Vẫn là không nỡ với lão tử, vẫn đến xem, ông đây biết cô chỉ mạnh miệng mà thôi.

Nhìn cái người kia không cần mặt mũi đang nở một nụ cười bỉ ổi, một tổ khí nóng trong lòng Sở Sở trong khoảnh khắc tan thành mây khói, cô cũng lung lay bình nước khoáng trong tay lên, âm thanh không lớn, nhưng vẫn ra sức kêu: "Lục, cậu...cố lên!"

"Được!" Lục Xuyên hô lên hơn mười phần sức lực, phân nửa khán đài đều nghe thấy.

Anh tăng nhanh tốc độ, hướng về phía đối thủ trước mặt tiến lên.

Chỉ qua hai vòng, anh đã vượt lên bảy tám đối thủ, bạn hoc toàn trường ai nấy đều muốn sôi trào.

"A!! Xuyên ca phát huy sức lực."

"Mình đã nói rồi! Xuyên ca vĩnh viễn luôn là trâu bò cố chấp nhất mà!"

"Mạnh mẽ quá đi mất."

Lục Xuyên liên tục cao siêu vượt qua hai vòng với ưu thế tuyệt đối, dẫn đầu xông về vị trí đích đến.

Dây ruy băng màu trong nháy mắt đã đứt đôi, toàn trường reo hò sôi trào, kéo dài một hồi không dứt.

Ngay cả Sở Sở cũng không nhịn được mà dâng lên sôi trào cùng nhiệt huyết.

Thiếu niên trước mắt ương ngạnh dương dương tự đắc, bị các bạn học hưng phấn vây xung quanh, toàn thân phảng phất như đang phát sáng.

Không thiếu các bạn nữ sinh đã cầm sẵn đồ uống ngọt hay nước khoáng, bảy tay tám tay đưa tới cho Lục Xuyên, Lục Xuyên hướng các bạn lịch sự nói cảm ơn, nhưng không nhận lấy bất kỳ bình nước nào.

Ánh mắt anh từ trong đám người quét quanh mọt vòng, sau đó ngay lập tức khóa chặt vào Sở Sở đang trầm mặc đứng dưới tán cây, cất bước đi về phía cô.

Anh vừa tới gần cô, Sở Sở ngay lập tức cảm nhận được một luồng sức nóng đánh tới, đây là nguồn nhiệt lượng đến từ trên người anh, phảng phất mùi lúa mạch thổi từ trong gió hè.

"Anh đây nhìn mãnh không hả?"Anh cứ như đang tranh công mà hỏi cô.

Sở Sở không biết nên trả lời anh như thế nào, chữ "mãnh" này, cô bất quá không thể nói ra khỏi miệng, đành phải bất đắc dĩ gật nhẹ đầu một cái.

Lục Xuyên chỉ vào cái chai nước khoáng trong tay cô, biết rõ còn cố tình hỏi: "Cho ai?"

Sở Sở dời ánh mắt đi nơi khác: "Không cho...ai cả."

Ý cười trên mặt Lục Xuyên ngày càng sâu, trực tiếp giành lấy chai nước khoáng từ trong tay cô, xoay nắp chai một vòng, ngửa đầu thô lỗ uống.

Sở Sở ngước mắt, nhìn thấy anh một đầu đầy mồ hôi, sắc mặt ửng đỏ, lúc ngửa đầu, cái hầu kết ngay giữa cổ thon dài nhấp nhô.

Cực kì....gợi cảm.

Chai nước kia, ánh uống đến mức một mặt sung sướng, đến cuối cùng không uống nữa mà trực tiếp đổ xuống trên đầu mình khuynh đảo, ào ào ào ào, làm toàn bộ đầu đều ướt át, giọt nước dọc theo từ trên mái đầu tóc rối tung chảy xuống trán rồi nhỏ xuống, thuận theo làn da màu lúa mạch của anh trôi đi.

"Quá sảng khoái!" anh gần như phát tiếng gầm nhẹ, da đầu run lên, giống như một con dã thú mới chiến đấu trong vũng nước, toàn thân toát ra hương vị hormone nam tính mạnh mẽ.

Tim Sở Sở hung hăng run rẩy không chịu nổi.

Luồng hương vị mùa hè trên người anh, cô không hề có chút bài xích nào, thậm chí...

Cô kìm lòng không được nghĩ bậy, xê dịch bước chân hướng về phía anh, dựa vào gần anh một chút, từ trong túi xách lấy ra một cái khăn tay, giúp anh lau đi nước trên mặt, có điều vừa mới vươn tay, một đám nam sinh sau lưng vô cùng náo nhiệt ồn ào chạy tới, bắt lấy Lục Xuyên kéo đi.

"Xuyên ca, ban đêm đi đâu happy đây?"(*)

(*) happy trong nguyên tác nhá

"Chúc mừng quán quân đấy nha!"

Tay Sở Sở cầm lấy khăn tay lập tức rụt lại trở về, nhìn qua Lục Xuyên bị các bạn nam vây quanh kéo đi, một mình cô đứng dưới tán cây, trong lòng có một chút mất mác nho nhỏ.

Thế giới của Lục Xuyên không hề thiếu sự náo nhiệt, còn cô thì đã quen làm bạn với cô đơn.

Sở Sở cầm lấy khăn tay bỏ lại vào trong túi xách, cúi đầu chuẩn bị rời đi, thì đúng lúc này Lục Xuyên lại chạy trở về, kéo cổ tay Sở Sở.

Sở Sở không kịp chuẩn bị bị anh vội vàng kéo một cái làm cho lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống.

Lục Xuyên ổn định lại thân thể của cô, nói: "Đi, đi uống trà sữa!"

"Trà sữa?"

Lục Xuyên vô cùng tự nhiên một bên nắm chặt cả người Sở Sở, một bên cùng một đám nam sinh đi về phía tiệm trà sữa bên ngoài trường học.

Trên đường đi không ít nữ sinh nhìn Sở Sở bằng ánh mắt hâm mộ, cô cúi đầu xuống không dám nhìn mấy người đó, trái tim cuồng loạn nhảy lên, mặc cho Lục Xuyên tự kéo cô đi về tiệm trà sữa.

"Uống gì?" Bên quầy order, Lục Xuyên hỏi cô.

"Gì...cũng được."

"Hai ly trà sữa nguyên vị(*), một ly thêm đá, một ly đun nóng." Anh nói với nhân viên bán hàng, quay qua nói với đám nam sinh: "Các cậu muốn uống gì thì tự gọi, tôi mặc kệ các cậu."

Trình Vũ Trạch cười rạng rỡ nhìn anh: "Cậu cứ cùng chị dâu nhỏ trò chuyện vui vẻ đi.

"Cậu đừng có...nói bậy, mình không phải..."

Sở Sở còn chưa nói xong, Lục Xuyên đã kéo cô đi tới một cái bàn hai người nằm trong một góc hẻo lánh yên lặng bên cạnh, lẩm bẩm nới: "Nói còn không rõ, hấp tấp giải thích cái gì."

Phục vụ đem trà sữa tới, đặt trên bàn.

"Đền tội."

"Sao?"

Đầu ngón tay thon dài của Lục Xuyên cầm lấy cái ly trà sữa nóng đẩy tưới trước mặt Sở Sở: "Vừa rồi, trong phòng học, tôi có hơi lớn tiếng."

Anh chột dạ liếc nhìn Sở Sở, nói: "Không nên rống lớn với cậu, vừa rời khỏi phòng học tôi đã hối hận."

Sở Sở ngậm ống hút, nhấp từng ngụm nhỏ, không nói một tiếng nào.

Anh che lấy ngực trái của mình, nghiêm túc nói: "Thực sự rất hối hận."

Mặt Sở Sở đỏ hồng, nhưng vẫn không nói lời nào.

Anh xê dịch cái ghế về phía cô, ôn nhu nói: "Tha thứ cho tôi rồi hả?"

"Uống xong cốc trà sữa đó." Sở Sở đỏ mặt nói: "Sẽ...tha thứ...cho cậu."

Khóe miệng Lục Xuyên giương lên, lộ ra cái lúm đồng tiền nhỏ, nhàn nhạt nhưng rất sâu.

Mười giây sau, anh đã tu xong cả ly trà sữa, một giọt cũng không dư lại, ngay cả mấy cục đá cũng nhai lấy.

Anh sảng khoái đem cái ly đặt tới trước Sở Sở: "Chính cậu đã nói thì không cho phép đổi ý, chúng ta xem như trước mắt đã hòa..."

Đột nhiên, toàn bộ câu chữ đều bị ngăn ở yết hầu, con mắt trợn to, con ngươi đột nhiên rụt lại, nột ruồi bên dưới mí mắt trái bởi vì cơ bắp run rẩy căng cứng, cũng run rẩy theo.

Sở Sở cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau đi vết trà sữa còn lưu lại khóe miệng anh.

Ánh mắt của cô rất ôn nhu, hô hấp nhỏ nhẹ phả trên mặt anh, tựa như một trận gió hè phất qua, không để lại dấu vết.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Sở: tha thứ cho cậu (cao lãnh)

Lục Xuyên: QAQ ôm ôm

Sở Sở: Ôm (cao lãnh)

Lời editor:

Huhu, bạn học Sở cũng biết thả thính kìa. QAQ

À, mình hay có thói quen sẽ chia sẽ một số suy nghĩ hay tâm sự phía dưới mỗi bài viết, nếu bạn nào không thích đọc thì cứ qua bên Wordpress đọc nha, bên wp của mình sẽ chỉ có truyện không thôi nên đọc không có gián đoạn gì đâu nà.