Tiểu Khanh

Chương 24




Buổi tối hôm nay, Âu Lâm Tỷ đã kể lại liền mạch cho Cố Tiểu Khanh nghe câu chuyện của Ngô Nhạc Thanh. Đúng như cô từng nghĩ, cô ấy cũng nặng gánh nỗi niềm về một người xưa.

Thời thiếu nữ, Ngô Nhạc Thanh yêu một anh chàng sinh viên Học viện Mỹ thuật với tất cả cuồng si đắm đuối. Tính cách của cô hệt như những sắc màu nóng bỏng mà cô say mê: quyết liệt, mạnh mẽ, hăng say, liều lĩnh và không bao giờ lùi bước. Cô theo đuổi người con trai ấy, lại nhọc lòng dùng mọi thủ đoạn để phá vỡ mối tình đầu của anh ta. Sau nhiều năm dây dưa, cuối cùng họ cũng dừng chân ở bến đỗ hôn nhân. Thế nhưng khi đã trở thành họa sĩ nổi danh, anh chàng sinh viên tài hoa năm nào đã bỏ đi biệt dạng trong một lần ra nước ngoài mở triển lãm tác phẩm hội họa. Kể từ đó Ngô Nhạc Thanh bắt đầu năm tháng đằng đẵng lặn lội xuôi ngược tìm chồng.

Nói thật ra một người làm sao có thể tự nhiên biến mất không để lại chút dấu tích, chỉ cần có lòng tìm kiếm thì chắc chắn sẽ tìm được, chẳng qua là anh ta cố tình lẩn tránh không muốn nhìn mặt cô mà thôi. Bốn năm trước Ngô Nhạc Thanh bặt tin suốt nửa năm, không ai biết chuyện gì đã xảy đến với cô, chỉ biết rằng ngày trở lại cô đã mang thai sáu tháng. Không bao lâu sau cậu bé Nhan Hỉ cất tiếng khóc chào đời.

Cố Tiểu Khanh cúi đầu mải mê gẩy gẩy hạt cơm trên đĩa, lúc này sợi dây thần kinh vị giác đã mất đi chức năng của nó, cánh tay đang cử động trong vô thức còn suy nghĩ không biết trôi dạt về đâu. Về sau Âu Lâm Tỷ rời đi khi nào cô không hay biết.

Khách đến quán bar dần dần đông hơn, không khí phảng phất mùi thơm bắp rang bơ ngọt lịm. Trong loa vọng ra giọng nữ ca sĩ mềm mại khe khẽ ngân nga khúc nhạc không lời buồn bã dường như rót vào lòng người từng giọt sầu bi.

Cố Tiểu Khanh hít thở nhẹ ngẩng mặt lên, bất ngờ đối diện với đôi mắt sáng trong, mái tóc uốn xoăn gợn sóng và gương mặt nhỏ nhắn đẹp tinh tế. Cô bé búp bê này không biết đã ngồi cạnh quan sát cô bao lâu.

“Hi, chị là bạn Lâm Tỷ?” Giọng nói cô bé trầm thấp và có chút khàn khàn thô ráp, quá khác xa so với ngoại hình trẻ trung, xinh đẹp.

Cố Tiểu Khanh thoáng thất thần, cô gật đầu: “Ừ, em là bạn gái anh ấy?”

Cô bé xoay người về phía quầy bar, khóe môi hơi nhếch lên thành nụ cười tự giễu: “Cứ cho là vậy đi.”

Cố Tiểu Khanh im lặng không tiếp lời. Ai cũng có những điều không muốn nói lẫn không thể nói, dù sao vẫn là chuyện riêng tư của người khác, cô không định can dự.

Cô bé rút điếu thuốc dài nhỏ từ hộp thuốc lá cầm trên tay, châm lửa, nhẹ nhàng rít vào một cách sành điệu, sợi khói trắng phiêu đãng theo đôi môi hé mở. Cô sở hữu những ngón tay thon dài cùng bộ móng hoàn mỹ được trau chuốt bởi đường nét hoa văn tinh xảo. Cố Tiểu Khanh thấy rằng cô gái trẻ đang cố sức khắc họa cho mình một dáng vẻ tao nhã, nhưng hút thuốc ở độ tuổi này thì rõ ràng lớp bụi bặm phong trần đã phủ mờ nét tao nhã mà cô ấy vốn dày công tô vẽ.

Cô bé phả ra một làn hơi thuốc, tay chống đầu nhìn Cố Tiểu Khanh: “Tôi tên Ôn Lãng Lãng, còn chị?”

“Chị là Cố Tiểu Khanh.” Cố Tiểu Khanh lịch sự đáp.

“Bạn của Lâm Tỷ tôi đã gặp hết, có thấy chị bao giờ đâu?” Ôn Lãng Lãng hỏi thẳng thừng, bỏ qua phép lịch sự xã giao tối thiểu.

Cố Tiểu Khanh không để ý, hòa nhã đáp: “Chị là bạn của anh trai anh ấy.”

“Ha ha, thảo nào, em nghĩ mãi không ra tại sao anh ấy lại mời chị ăn cơm chiên cơ chứ.”, giọng điệu Ôn Lãng Lãng bấy giờ mới bớt đi chút nặng nề. Hai cô gái đang nói chuyện thì chợt xuất hiện một bàn tay vươn ngang giật lấy điếu thuốc trong tay Ôn Lãng Lãng.

Họ cùng đưa mắt nhìn sang thấy Âu Lâm Tỷ đang dụi tắt điếu thuốc vào chiếc gạt tàn, xong xuôi anh quay đầu nghiêm nghị nhìn Ôn Lãng Lãng: “Nói bao nhiêu lần rồi hả, đừng để anh thấy em hút thuốc.”

Ôn Lãng Lãng bĩu môi, ngoảnh mặt sang một bên không thèm lên tiếng.

Âu Lâm Ngọc chỉ ngón tay cái vào Ôn Lãng Lãng, vừa như giới thiệu vừa như cố ý giải thích với Cố Tiểu Khanh: “Ôn Lãng Lãng, hàng xóm của nhà anh, cũng là con gái nuôi của mẹ anh.”

Cố Tiểu Khanh nghe Ôn Lãng Lãng ngồi kế bên “Hừ” một tiếng. Âu Lâm Tỷ quay sang hỏi Ôn Lãng Lãng: “Em muốn uống gì không?”

Ôn Lãng Lãng nhìn chòng chọc lon sữa Vượng Tử đặt trước Cố Tiểu Khanh, lầu bầu: “Sữa.” Âu Lâm Tỷ cầm lon sữa đặt xuống trước mặt cô nàng, lại xoay sang hỏi Cố Tiểu Khanh: “Lát nữa anh ấy đến đón em hả?”

Cố Tiểu Khanh lắc đầu: “Không đến, tôi đi đón anh ấy.”

Âu Lâm Tỷ cúi đầu, chỉ nói “Ừ”, rồi thôi. Có khi ý tứ đã thành câu nhưng không sao thành lời. Ôn Lãng Lãng ngồi đấy miệng ngậm ống hút hút sữa, hai mắt tròn xoe liên tục đảo qua đảo lại quan sát họ.

Cố Tiểu Khanh ngồi chơi nửa tiếng, sau đó đứng dậy chào tạm biệt Âu Lâm Tỷ. Ôn Lãng Lãng vừa nãy ra phía sau rồi chạy đi đâu không thấy bóng dáng.

Âu Lâm Tỷ đang bắt chuyện với khách, thấy cô về anh nghiêng người phất tay, thờ ơ nói: “Lái xe cẩn thận.”

Cố Tiểu Khanh mở cửa rời khỏi quán bar, cái nóng đêm hè kéo đến phả vào mặt. Cô ngẩng đầu nhìn lên, treo lơ lửng trên nền trời xanh thẳm yên bình là vầng trăng khuyết dịu dàng tỏa sáng giữa những ngôi sao bé nhỏ quấn quýt xung quanh – thế giới tĩnh lặng nơi xa kia sao mà đẹp đẽ đến thế. Để rồi khi cúi xuống lại trở về với trần gian huyên náo phù phiếm, trước mắt chỉ có những tấm bảng quảng cáo kề vai san sát ganh nhau phô trương đủ thứ ánh sáng công nghiệp nhức mắt, chỉ có những khuôn mặt nửa sáng nửa tối qua lại xô bồ trên con đường đông đúc, và chỉ có một người đàn ông đang gục đầu vào thùng rác nôn thốc nôn tháo ở góc đường cách đó không xa.

Cố Tiểu Khanh ngồi trên xe tựa đầu vào tay lái, hai mắt mệt mỏi nhắm nghiền. Rất lâu sau cô bình tĩnh khởi động chiếc BMW màu đen vững vàng lái đi bỏ lại phố xá sầm uất và ánh đèn rực sáng mãi tận phía xa.

Âu Lâm Ngọc rời nhà hàng khi bữa tiệc xã giao kết thúc. Lúc đi vòng qua đầu xe anh thấy Cố Tiểu Khanh ngồi bất động ở vị trí lái thất thần nhìn đằng trước, ngay cả khi anh đến rất gần cô vẫn chưa nhận ra.

Tận đến khi anh mở cửa ngồi vào xe Cố Tiểu Khanh mới hoàn hồn sực tỉnh quay đầu hỏi anh: “Anh xong việc rồi à?”

“Ừ.” Âu Lâm Ngọc gật đầu đáp.

Yên lòng vì trên người anh không có mùi rượu, cô mở máy lái xe về nhà.

Họ ngồi cạnh nhau trong không gian xe yên tĩnh, Âu Lâm Ngọc hơi mệt không muốn nói chuyện, anh tựa đầu vào lưng ghế nghiêng sang bên nhìn Cố Tiểu Khanh. Cố Tiểu Khanh tập trung lái xe nên không biết ánh mắt Âu Lâm Ngọc đang dừng lại ở cô.

Anh chợt phát hiện ra nắng mùa hè nóng rẫy đã làm cô trở nên sạm đen và hao gầy đáng kể. Làn da cô luôn trơn láng nhẵn mịn một màu lúa mạch khỏe mạnh, trông cứ như chưa từng biết đến ngày đông âm u. Hai cánh tay mảnh khảnh đặt trên tay lái, mộc mạc đơn sơ không một món trang sức. Trang phục thông thường của cô chỉ là áo T-shirt và quần jeans giản dị. Nhìn thoáng qua cô chẳng khác nào cô nữ sinh thân hình còm nhom khô đét, sức quyến rũ hoàn toàn bằng không. Vậy mà chỉ duy nhất thân thể gầy gò ốm yếu này mới có thể khiến anh say mê, mới mang đến cho anh sự ấm áp anh khao khát dằng dặc bao nhiêu năm.

Âu Lâm Ngọc bất giác mềm giọng hỏi Cố Tiểu Khanh: “Tiểu Khanh, ngày mai sinh nhật em phải không?”

“Sao anh?” Vì quá bất ngờ nên ban đầu Cố Tiểu Khanh không kịp phản ứng, sau đó cô hỏi lại: “À, hình như vậy. Sao anh biết mai là sinh nhật em?”

Âu Lâm Ngọc có chút gượng gạo, ngồi thẳng lên, nói: “Ừ thì tôi xem hồ sơ nhân sự của em.” Sở dĩ Âu Lâm Ngọc không được tự nhiên là bởi, chuyện anh biết Cố Tiểu Khanh sinh nhật vào ngày mai thật ra nhờ sáng nay Ngô Nhạc Thanh nhắc anh.

“Em muốn sinh nhật thế nào?” Âu Lâm Ngọc hỏi cô.

“Em không biết, xưa giờ em chưa từng làm sinh nhật.” Giọng Cố Tiểu Khanh buồn buồn.

Quả thật Cố Tiểu Khanh chưa bao giờ được tận hưởng niềm vui mang tên sinh-nhật. Không rõ vì lý do gì, từ nhỏ đến lớn mẹ cô tuyệt đối không tổ chức sinh nhật cho cô, hồi bé cô còn thèm thuồng nhìn các bạn được ba mẹ làm sinh nhật, nhưng sau này trưởng thành rồi, cô không còn bận tâm đến nó nữa. Năm nào cũng vậy, đợi sinh nhật qua thật lâu cô mới sực nhớ ra mình đã lớn thêm một tuổi.

Âu Lâm Ngọc nhìn cô với cặp mắt không-thể-tin-nổi, Cố Tiểu Khanh quay sang anh, dùng nụ cười ngượng nghịu thay cho lời giải thích.

“Vậy năm nay em có muốn làm gì không? Tôi sẽ làm cho em.” Âu Lâm Ngọc dịu dàng nói.

Cố Tiểu Khanh không biết ngày sinh nhật thì nên thế nào mới phải, đầu óc vốn dĩ đơn thuần, cho nên những chuyện lãng mạn cầu kỳ cô đành buông xuôi chịu thua, cuối cùng cô quyết định: “Anh mời em đi xem phim đi, nhưng đừng để em đón anh, mình hãy gặp nhau ở trước rạp chiếu phim như người ta, anh thấy được không?”

Âu Lâm Ngọc cười xòa đồng ý. Lúc ấy họ đã có khoảnh khắc rất đẹp. Thậm chí Âu Lâm Ngọc còn cho rằng anh có thể dứt bỏ những si mê xuẩn ngốc để sống hết lòng với người con gái hiện tại.

¤¤¤

Qua hôm sau Cố Tiểu Khanh xin Trương Diệu Dương nửa ngày phép, cô đến thẩm mỹ viện chỉnh trang mái tóc, lại đến trung tâm mua sắm mua chiếc đầm Ports và đôi giày cao gót hiệu Belle mới tinh đẹp đẽ.

Cố Tiểu Khanh ướm vào bộ cánh mới, bước ra từ phòng thử đồ, cô gần như hóa thành một người khác. Mái tóc uốn xoăn thời thượng, váy liền thân đen tuyền thắt dây eo duyên dáng, đôi giày cao gót yểu điệu – trong gương là cô gái trẻ trung, năng động và sành điệu của thành phố hiện đại. Không phải Cố Tiểu Khanh không hiểu gì về làm đẹp, chỉ là bình thường cô không hề ngó ngàng gì đến chuyện này.

Cố Tiểu Khanh và Âu Lâm Ngọc hẹn gặp nhau tại rạp chiếu phim ở Phố đi bộ Vương Phủ Tỉnh, rạp chiếu phim đó nằm trên tầng cao nhất của trung tâm bách hóa Vương Phủ Tỉnh. Cố Tiểu Khanh ăn qua loa một món fastfood trong khu Food Court tầng dưới rồi đi thang máy lên trên.

Đại sảnh rạp chiếu phim được thiết kế theo phong cách lãng mạn rất ấn tượng, mùi bắp rang bơ thơm lừng lan tỏa khắp nơi. Cố Tiểu Khanh ngồi vào chỗ trống trên hàng ghế nghỉ, bây giờ chỉ mới sáu giờ rưỡi, cô hẹn anh bảy giờ. Cố Tiểu Khanh im lặng chờ đợi, hơi lạnh rùng mình phả ra từ hệ thống điều hòa chạy hết công suất khiến cánh tay cô nổi lên một lớp da gà li ti.

Những cặp tình nhân trẻ tuổi bên cạnh Cố Tiểu Khanh cứ đến rồi đi, còn cô vẫn ở lại trông mong nhìn về phía cửa thang máy.

Kim đồng hồ lặng lẽ nhích từng giây phút. Bảy giờ, bóng hình đó chẳng thấy đâu, Cố Tiểu Khanh ngồi im không cử động. Bảy giờ rưỡi, cũng vậy, người không đến. Phim dĩ nhiên đã chiếu khi đồng hồ điểm bảy giờ, thế nên một mình cô ngồi trơ trọi giữa đại sảnh rộng thênh thang.

Tám giờ, cô lấy điện thoại bấm số Âu Lâm Ngọc, đường dây báo bận, bấm lần nữa, trả lời cô vẫn là những tín hiệu đơn điệu lặp lại dai dẳng. Cô bình tĩnh cất di động vào ví, tự nói với mình: “Năm tháng dài như vậy mình còn chờ được thì một chút này có đáng là gì.”

Khoảng thời gian chín giờ đến mười giờ, cô đã gọi tổng cộng năm cuộc điện thoại cho Âu Lâm Ngọc, ban đầu đường dây báo bận không ngớt, đến cuộc điện thoại cuối cùng thì bên kia tắt máy. Vậy là từ lúc đám đông kéo vào rạp khi bộ phim bắt đầu, cho đến lúc họ ra về kết thúc cuộc vui, cô vẫn ngồi bất động như pho tượng, mặc cho kẻ qua người lại, bất chấp tan hợp phân ly.

Ngày đó chị bán vé của rạp phim Vương Phủ Tỉnh đã trông thấy một cô gái kỳ lạ. Tuy cô ấy ăn mặc rất mốt, nhưng gương mặt lại sạch sẽ không tô son điểm phấn. Cô ấy ngồi trên ghế nghỉ ở đại sảnh mải miết nhìn cánh cửa thang máy như đang chờ đợi ai. Ban đầu chị không quan tâm nhưng vì cô gái kia ngồi rất lâu, mỗi lần chị ngẩng đầu lên bán vé là y như rằng bắt gặp cô ấy yên lặng ở đó. Vì thế sau nhiều lần lặp đi lặp lại, chị không thể không để mắt chú ý.

Chị bán vé chưa từng thấy ai có thể bình tĩnh đến vậy. Chị làm việc ở đây mấy năm trời, đã gặp vô số loại người vô số tình huống, chắc chắn cho dù có hiền lành đến đâu chăng nữa, đợi hoài mà không thấy người ta đến thể nào cũng nhấp nhỏm, sốt ruột đứng dậy đi tới đi lui. Duy chỉ cô gái kia là ngoan ngoãn ngồi mãi một vị trí, lần đầu tiên chị thấy có người trầm ổn tới mức này.

Gần mười hai giờ, cô bé thay ca cho chị đã đến. Có điều chị không vội vã ra về như mọi ngày, mà vừa chậm rãi thu dọn đồ đạc vừa xem chừng cô gái kia, chị muốn nấn ná thêm một chút để thấy được người cô ấy đang đợi.

Đúng mười hai giờ, sau cùng chị cũng thấy cô ấy nhúc nhích, cô buông tiếng thở dài rất khẽ rồi đứng lên chậm chạp đi về phía thang máy, bả vai rũ xuống, sống lưng dù đã rất cố gắng vẫn không cách nào giữ thẳng, bóng dáng ấy hẳn đã mỏi mệt.

Ra khỏi trung tâm bách hóa, Cố Tiểu Khanh bước đi trên con đường đá cuội. Đã rất khuya, con phố đi bộ náo nhiệt ban ngày giờ phút này tĩnh lặng vô cùng.

Cố Tiểu Khanh bước dọc theo vỉa hè về phía trước. Phố đêm tịch mịch chỉ còn lại những âm thanh “lọc cọc” lạc loài trống rỗng phát ra từ đôi giày cao gót dưới chân và bóng hình đơn chiếc giăng dài dưới ngọn đèn đường vàng vọt.

Đoạn đường Phố đi bộ rất ngắn, tròm trèm chưa đầy năm trăm mét, dẫu biết là thế, nhưng đôi giày mới vẫn cứ cọ sát làm bàn chân cô nổi lên một đốm mụn bọc nước vừa nóng lại vừa đau. Cố Tiểu Khanh cúi đầu nhìn chân mình cười chế giễu: “Nhìn xem, đúng là mình mang giày cao gót không hợp mà.”

Về đến nơi, cả căn nhà một màn đen tối mịt, vắng lặng như không người ở, cô bật công tắc đèn, quả nhiên anh không ở nhà. Cô bỏ lại đôi giày cao gót phía sau, bước đến phòng khách, ngồi tựa vào sofa, chậm rãi thả mình nằm xuống rồi liền nhắm mắt ngủ.

¤¤¤

Âu Lâm Ngọc đã có một đêm cực kỳ rối loạn. Khi anh vừa đến Phố đi bộ thì nhận được điện thoại của Ngô Nhạc Thanh, trả lời anh là sự im lặng ở đầu dây bên kia, kế đó anh nghe Ngô Nhạc Thanh thều thào: “Lâm Ngọc, cứu tôi.”

Vài giây ấy, Âu Lâm Ngọc như chết lặng, trái tim anh đập dồn dập trong nỗi kinh hoàng: “Chị sao vậy? Đang ở đâu?” Anh run run hỏi.

“Tôi…đi…tai nạn xe.” Tiếng Ngô Nhạc Thanh yếu ớt rời rạc.

“Tôi hỏi chị đang ở đâu?” Âu Lâm Ngọc gần như gào thét.

Ngô Nhạc Thanh tiếng được tiếng mất, khó nhọc nói ra địa điểm gặp tai nạn. Cô vừa dứt lời, Âu Lâm Ngọc liền lặp lại với tài xế, bảo anh ta lập tức quay đầu xe. Tài xế là một người khác được công ty điều động, biết đã xảy ra tình huống khẩn cấp nên không dám hỏi lôi thôi, khẩn trương xoay vô lăng nhấn ga chạy thẳng đến nơi có sự cố.

Âu Lâm Ngọc liên tục nói chuyện qua điện thoại cùng Ngô Nhạc Thanh, anh hỏi han vết thương của cô, căn dặn cô gắng giữ tỉnh táo đừng nhắm mắt ngủ. Ngô Nhạc Thanh trả lời đứt quãng, giọng càng lúc càng nhỏ dần, một lúc sau Âu Lâm Ngọc không thể nghe được cô nói gì. Cuối cùng chút giọng nói yếu đuối còn sót lại mất hẳn sau một âm thanh va đập. Anh biết đó là tiếng điện thoại rơi xuống đất, cô ấy đã không còn sức lực.

Âu Lâm Ngọc vẫn giữ điện thoại sát bên tai, trong đó có một tập hợp hỗn tạp rối rắm gồm tiếng người hỗn độn, tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương hú còi inh ỏi. Nỗi trống trải lấp đầy trong lòng anh, thời khắc này, anh có thể không sợ hãi, có thể không đau buồn, nhưng anh không thể ngăn lại một thứ cảm xúc mãnh liệt đang bao vây, nhấn chìm mình đến chết ngạt.

Khi họ đến hiện trường tai nạn thì xe cứu thương đã mang Ngô Nhạc Thanh đi, để lại một đầu xe bị đâm nát tới nỗi không còn nhìn ra hình dạng ban đầu. Âu Lâm Ngọc cầm di động đi đến trước xe, màu máu đỏ tươi vẫn rất nổi bật ngay tại vị trí lái, túi hơi an toàn bị thủng hoàn toàn, cùng với nó là dòng máu tích tụ, chảy thành hàng xuống cửa xe.

Anh đờ đẫn nhìn bốn phía, xung quanh văng vẳng tiếng nói chuyện ồn ào, dãy đèn trên đỉnh xe cảnh sát nhấp nháy màu đỏ rực sáng chói, nhưng trong mắt anh giờ chỉ là vùng đất hoang vu xám ngắt như tro tàn. Anh tự hỏi lòng mình: “Không phải đã muốn dứt bỏ tất cả sự điên rồ này để sống ngày tháng yên ổn rồi sao? Sao tự nhiên lại thành ra thế này?”