Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy

Chương 18: Ngài thấy em có đẹp không




Phùng Kiến Vũ bắt đầu lo lắng bất an bởi vì Vương Thanh hiện tại quả thật mang ngón tay kia tiến vào trong động nhỏ của cậu. Vương Thanh chỉ mới chạm ở bên ngoài một chút, vật nhỏ trong lòng đã khẽ run rẩy đứng không vững. Hắn khẽ nhếch môi thể hiện sự hài lòng, Vương Thanh đi đến một nửa đường thì dừng lại, cúi người hỏi Phùng Kiến Vũ:

"Như thế nào lại căng thẳng như thế?"

Phùng Kiến Vũ lắc đầu, chỉ sợ Vương Thanh ở phía sau đột nhiên tức giận:

"Không có"

Vương Thanh tiếp tục mang ngón tay cắm sâu vào bên trong động nhỏ của cậu:

"Thật không?"

Phùng Kiến Vũ kinh hô một tiếng, hai chân mềm nhũn tựa vào phía sau Vương Thanh:

"Ưm..."

Vương Thanh cúi đầu cắn vào vành tai mềm mỏng của Phùng Kiến Vũ, đầu lưỡi mang theo sự ướt át liếm một bên cần cổ của cậu:

"Phía sau vẫn chưa thật sự tốt hẳn"

Phùng Kiến Vũ ô ô thở dốc vì đau đớn, mồ hôi ở bên huyệt thái dương cũng thi nhau chảy xuống. Vương Thanh đưa tay cho vào miệng của Phùng Kiến Vũ kẹp lấy đầu lưỡi của cậu trêu đùa:

"Em nói chỗ này tốt rồi, bây giờ lại như vậy, em lừa tôi có phải không?"

Phùng Kiến Vũ muốn mở miệng nói nhưng đã bị bàn tay kia chặn lại không tài nào có thể nói được, thế cho nên cậu chỉ còn biết lắc đầu khó nhọc. Vương Thanh lại tiếp tục:

"Biết như thế này tôi mang theo Khả Khả..."

Phùng Kiến Vũ xoay người tránh đi bàn tay đang ở trong miệng mình làm loạn:

"Đã tốt lắm"

Vương Thanh nâng cằm Phùng Kiến Vũ:

"Rõ ràng không tốt, nếu như bây giờ tôi tiến vào khẳng định sẽ hỏng"

Phùng Kiến Vũ lắc đầu:

"Sẽ không"

Vương Thanh mỉm cười hài lòng nhẹ giọng hỏi cậu:

"Em vì sao lại hư hỏng như vậy đây?"

Phùng Kiến Vũ lấy hết can đảm nói một câu với Vương Thanh:

"Ngài... đừng mang người khác về nhé"

Vương Thanh nâng mi cúi đầu mút lấy cần cổ Phùng Kiến Vũ:

"Vì sao đây?"

Phùng Kiến Vũ hơi hơi ngẩng cổ về phía sau đón nhận từng đợt khoái cảm:

"Bởi vì lúc đó ngài sẽ... không còn cần em nữa"

Vương Thanh đột nhiên siết chặt Tiểu Vũ Vũ, Phùng Kiến Vũ bắt đầu run rẩy kịch liệt, ánh mắt lộ rõ tia sợ hãi mím mím môi, có phải hay không cậu lại nói sai chọc giận người này nữa:

"Ưm..."

Vương Thanh nắm chặt Tiểu Vũ Vũ ở trong lòng bàn tay, ánh mắt lộ rõ tia chiếm giữ giống như muốn nuốt người này vào trong bụng:

"Tôi rất là thích em đấy, bởi vì em rất biết cách lấy lòng tôi"

Nói rồi Vương Thanh liền bế Phùng Kiến Vũ ở trên tay mang cậu đi đến một khoang khác có giường ngủ lớn rồi đặt cậu nằm sấp ở trên đó. Phùng Kiến Vũ nhắm mắt chuẩn bị nhịn đau, nhưng giây tiếp theo Vương Thanh liền rời khỏi cậu đi ra bên ngoài. Phùng Kiến Vũ ngồi dậy nhìn theo bóng lưng của Vương Thanh, trong lòng bắt đầu khe khẽ thở dài buồn bã.

Vương Thanh cầm theo tuýp thuốc đi vào thấy vật nhỏ ngồi ở giữa giường lớn kia đang u sầu phiền não, hắn khẽ mỉm cười tiến tới lên tiếng trêu chọc:

"Làm sao đây, tôi cũng chỉ đi ra bên ngoài lấy đồ cho em mà thôi"

Phùng Kiến Vũ giật mình ngẩng đầu lên, vừa mới rồi cậu còn tưởng Vương Thanh chán ghét cậu nên bỏ cậu ở lại một mình, không ngờ là hắn đi ra bên ngoài lấy thuốc giúp cậu. Vương Thanh đứng ở bên giường khàn giọng ra lệnh:

"Xoay người lại đi"

Phùng Kiến Vũ nằm xuống xoay người lại, Vương Thanh mang gối đặt ở dưới gương mặt Phùng Kiến Vũ ý bảo cậu gối đầu lên đó, Phùng Kiến Vũ ngoan ngoãn nghe theo im lặng nằm im.

Vương Thanh mang hai mông Phùng Kiến Vũ tách ra, hắn hơi nhíu mày một chút khi thấy nơi ở giữa hai cánh mông kia sưng đỏ, trong lòng không khỏi thở dài, vết thương này nếu như chăm sóc kỹ lưỡng nhanh nhất phải hai ngày sau mới khỏi được:

"Mang mông nhấc lên"

Phùng Kiến Vũ thu chân có điểm chậm rãi nhấc mông lên cao đúng tầm mắt của Vương Thanh. Vương Thanh nhìn thấy động tác này của Phùng Kiến Vũ liền có phản ứng, nhưng vẫn cố nín nhịn, hắn sợ nếu như mình quả thật phát động Phùng Kiến Vũ nhất định sẽ nằm ở trên giường nửa tháng mới có thể hồi phục, lúc đó người chịu khổ không phải chỉ riêng cậu mà còn có cả hắn.

Vương Thanh nhanh chóng mang thuốc lấy ra đầu ngón tay rồi chạm đến phía động nhỏ đang sưng tấy của người nào đó. Thuốc này vừa bôi vào liền giống như là kéo căng mảng da vậy, Phùng Kiến Vũ hít hà nắm chặt tay vào ga trải giường khẽ ư ư vì đau đớn, Vương Thanh không vì thế mà dịu dàng đi một chút ngược lại còn dùng lực xoa nắn mạnh bạo gấp đôi. Phùng Kiến Vũ mồ hôi chảy như tắm, giọng nói cũng khàn đi:

"Em có thể cùng ngài nói chuyện hay không?"

Vương Thanh mang một đầu ngón tay cắm vào động nhỏ của Phùng Kiến Vũ:

"Nói"

Phùng Kiến Vũ bắt đầu co rút kịch liệt, bắp đùi run rẩy hút chặt lấy ngón tay kia của Vương Thanh:

"Ngài thấy Khả Khả rất đẹp sao?"

Vương Thanh híp mắt nhìn người đang nằm dưới giường khẽ mỉm cười:

"Ừ"

Phùng Kiến Vũ mang mặt mình vùi vào gối:

"Ngài thấy em... có đẹp không?"

Vương Thanh cúi đầu liếm một bên mông của Phùng Kiến Vũ rồi dùng lực cắn thật mạnh khiến cho cậu đang vùi mặt ở dưới gối cũng phải xoay sang một bên hét lên. Vương Thanh thấy vật nhỏ kích bạo kia chịu mang mặt mình lộ ra thì hài lòng buông tha cho mông của Phùng Kiến Vũ:

"Không đẹp!".