Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 39: Nam nhân cũng phải xinh đẹp




Editor: Ôp

Từ tửu lâu Như Ý ra ngoài, trong lòng Hàn Hàn có việc, ôm Mộ Dung Ý đặc biệt chọn một xưởng phấn nhỏ vào xem.

Kỹ thuật chế luyện phấn ở cổ đại cũng không phải là chuyện cơ mật gì, ở đại gia đình, thậm chí có người tự mình chế luyện ra phấn để tạo niềm vui, duy nhất giữ bí mật chính là những cách điều chế tổ truyền các loại phấn tốt của cửa hàng lâu đời mới có. Vì vậy, khi Hàn Hàn mua phấn ở một xưởng nhỏ, nói muốn đi thăm trình tự chế luyện một lát, thì chủ xưởng dễ dàng đáp ứng.

Mặc dù phương pháp chế luyện phấn cổ đại tốn thời gian, nhưng quá trình rất đơn giản. dinendian.lơqid]on

Phần lớn người ở đây chế luyện đều thành tờ phấn, lúc chế luyện màu sắc tươi mới, từng cánh hoa hồng chỉnh thể thả vào trong chậu đá, cho thêm chút nước, dùng chày đá đập nát cánh hoa, giã thành một chất lỏng đậm đặc, lại dùng tấm vải lỗ nhỏ bỏ bớt đi tạp chất, liên tục làm đi làm lại mấy lần, rồi rót số nước còn dư lại vào một vật chứa sạch sẽ, sau đó cắt miếng vải bằng tơ tằm bỏ vào bên trong vật chứa, cho đến khi hấp thu toàn bộ dịch thể đặc, chờ đợi đem đi hong khô, lại lấy chiếc đũa tách từng lớp bột đọng lại trên bề mặt tấm vải, thả số bột phấn đã tách xong vào bên trong hộp là được. Thời điểm cần dùng thì lấy một ít ra ngoài, thêm một hai giọt nước bột sẽ tan ra, hai tay thoa đều đều lên mặt, chính là phấn cổ đại.

Nếu như nói không có hoa hồng, thì dùng hoa hoàng lam cùng hoa cỏ xuyến linh tinh, sau khi đập nát lại dùng nước gạo liên tục chắt lọc bỏ đi màu vàng đơn thuần, còn dư lại một màu đỏ thuần khiết, có thể sử dụng.

Về phần chế luyện hương phấn cổ đại lại càng là phương pháp Hàn Hàn không nghĩ tới.

Chế luyện phấn sáp thật ra chính là đưa số gạo tốt nhất ngâm ở trong nước, qua khoảng mười ngày, chờ đến khi vị chua tràn ngập, lại vớt gạo ra ngoài, mài thành bột cực nhỏ. Sau đó cho lắng ở một bên. Đợi đến lúc nước và bột tách ra, vứt số nước kia đi. Còn dư lại gạo sau khi bốc hơi cạn nước, dùng cây tre quét lên mặt ngoài một tầng bột tương đối thô ráp, phía dưới chính là thành phẩm nhẵn nhụi. Như vậy phấn không có vị chua, còn ngửi thấy nhàn nhạt mùi gạo, sẽ không nảy sinh bất đồng với hương thơm của phấn.

Thấy phấn sáp như vậy, tâm tư Hàn Hàn rục rịch, nếu như mình chế ra dung dịch đặc được chiết xuất từ cánh hoa thêm vào bên trong phấn sáp này thì sẽ thành dạng gì đây... dinendian.lơqid]on

Vượt ra ngoài sự đoán của Hàn Hàn, là nàng đang gần sát bên bờ của sự đột phá tìm ra cách chế luyện tinh dầu ở cổ đại.

Nơi này không có máy móc ly tâm, cũng không có các loại dầu vừng chứa dung môi tinh luyện để có thể tách rời tinh dầu trong cánh hoa, vì vậy lúc chế luyện chính là thả cánh hoa vào trong nồi đun lên, nấu đến khi cánh hoa không còn màu sắc, thì vớt cánh hoa ra ngoài, từ lửa lớn đổi thành lửa nhỏ từ từ chế biến, cho đến khi hơi nước bốc lên, mới có thể có một bình nhỏ tinh dầu dưới đáy không quá tinh khiết.

Nhưng phương pháp chế biến như vậy tương đối tốn thời gian và phí sức lực, lại vứt bỏ bạc đầu tư vào nguyên vật liệu, vì vậy, chủ xưởng đã không còn bao nhiêu tiền để có thể thu mua cánh hoa chế biến tinh dầu.

Thấy biện pháp này, ánh mắt Hàn Hàn lập tức sáng lên, trước kia nàng từng chế luyện qua tinh dầu, đương nhiên biết biện pháp loại chế biến này thật ra dẫn đến số lượng lớn tinh dầu trong cánh hoa bốc hơi lên bay mất, trong nồi lưu lại chẳng qua chỉ là số ít tinh dầu trong nước, vô cùng lãng phí.

Nhưng mà, cổ nhân thì không biết, chính nàng có thể tạo ra một dụng cụ chưng cất chuyên môn chế luyện ra tinh dầu.

Có tinh dầu, lại chế luyện các loại phấn sáp trơn mịn mượt mà, làn da hấp thu kem dưỡng da sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Hàn Hàn càng nghĩ càng vui vẻ, cáo biệt chủ xưởng, ôm Mộ Dung Ý hào hứng trở lại tửu lâu Như Ý, trong mắt không ngừng được sự hưng phấn.

Có thể không hưng phấn sao? Nắm giữ những phương pháp này, việc điều chế mỹ phẩm dưỡng da của nàng mới có thể nhất nhất thi hành, những mỹ phẩm dưỡng da kia mới có thể nhất nhất chế tác hoàn hảo. Có những mỹ phẩm dưỡng da kia, nàng còn sợ ở cổ đại này không thể làm giàu sao?

Mộ Dung Ý nhìn Mạc Hàn Hàn cười ngốc hề hề, thật không hiểu con nhóc này có gì mà cao hứng.

dinendian.lơqid]on Nếu không phải là tiểu nha đầu này ôm rất thoải mái, hắn mới không ngu ngốc đi theo nhìn ngó phấn son cả buổi chiều.

Đều là đồ dùng gì đó của nữ nhân, có cái gì tốt mà nhìn!

Ngồi trên ghế không nhịn được xoay xoay vặn vặn cái mông nhỏ: "Lát nữa còn muốn đi nhìn phấn tiếp sao?" Nếu như là vậy, hắn vẫn nên ở lại trong tửu lâu đi.

Hàn Hàn sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của hắn: "Lát nữa chúng ta về nhà. Tỷ nói tiểu nhị chuẩn bị chút thức ăn mang về, tiết kiệm sức lực nãi nãi phải ở nhà nấu cơm." Mắt to hơi nheo lại, đứa nhỏ trắng nộn này sau khi trang điểm ăn mặc thì không biết hiệu quả như thế nào, nếu nhìn vào xinh đẹp, chờ lúc mình khai trương cửa hàng son phấn, có thể đưa hắn ra làm chiêu bài sống.

Nhìn cặp mắt Hàn Hàn sáng lên nhìn mình chằm chằm, Mộ Dung Ý lập tức cảnh giác: "Ngươi đang suy nghĩ gì?"

"Tiểu Phong Phong à, đệ có muốn thay đổi diện mạo để xinh đẹp hơn một chút hay không?" Hàn Hàn cười mặt mày cong cong.

"..." Chân mày nhỏ của Mộ Dung Ý nhíu lại, con ngươi đen nhánh hẹp dài cũng không chớp mắt một cái cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười gần như nịnh hót của Hàn Hàn, con nhóc này có ý gì?

"Mấy ngày nữa tỷ tỷ giúp đệ trang điểm có được không? Rất đẹp." Hàn Hàn tiếp tục dụ dụ dỗ.

"Không cần!" Trên trán Mộ Dung Ý kéo xuống một hàng hắc tuyến, biết ngay vẻ mặt cười gian trá của con nhóc này không có hảo tâm mà!

". . . ." Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, chưa từ bỏ ý định tiếp tục lừa dối, "Làm sao mà không cần chứ? Này, tỷ tỷ nói cho đệ, tuổi đệ bây giờ còn nhỏ nên không hiểu, thật ra thì dung mạo chính là tư cách thứ hai của nam nhân, chỉ cần đệ có một tướng mạo thật đẹp, sau này cũng đếm không hết nữ nhân yêu thương nhung nhớ đệ đâu, không phải đệ muốn góp tiền cưới vợ sao? Tỷ nói cho đệ biết, chỉ cần dáng dấp đệ anh tuấn xinh đẹp, nữ nhân kia tốn tiền cũng sẽ đi theo đệ, nhưng nếu muốn xinh đẹp thì phải bắt đầu từ nhỏ..." Hàn Hàn nói dương dương tự đắc, miệng lưỡi lưu loát.

Mộ Dung Ý càng nghe sắc mặt càng ngày càng tối, trên trán mơ hồ có gân xanh nổi lên, thật giống như lần trước sau khi mình nói ra góp tiền cưới vợ, xú nha đầu này không lúc nào mà không nhắc nhở đến điều kiện cưới vợ của mình, cũng thường thường lấy chuyện này ra để giáo dục mình, trong lòng hối hận sâu sắc, tại sao lúc đầu mình tìm ra cái cớ rách nát như vậy!

Lại còn, bị nữ nhân nuôi, nam kỹ sao? Đường đường là Nhiếp Chính vương lại đi làm nam kỹ! Xú nha đầu này thật đúng là dám nói!

Lửa giận trong lòng nhanh chóng phun trào ra ngoài, đột nhiên có loại cảm giác muốn bóp chết sự vọng động của nàng!

Hàn Hàn uống xong một ngụm trà, thở dài một hơi, tổng kết: "Cho nên, vì sau này để đệ có thể thật vui vẻ chọn bảy tám vợ, tỷ quyết định mấy ngày nữa sẽ giúp đệ trang điểm dưỡng da, mỗi ngày ăn mặc xinh đẹp hơn!"

"Phụt ——" Trên nóc phòng truyền đến một tiếng vang nhỏ, Hàn Hàn ngẩng đầu, không thấy phát hiện cái gì, hoài nghi mình nghe lầm, nghiêng đầu vẻ mặt kỳ vọng nhìn vào Mộ Dung Ý.

Lúc này Ám Tam nằm ở trên nóc phòng không nhịn được cười ra tiếng, giật mình luống cuống, vội vàng đưa tay che miệng lại ôm bụng cút qua một bên. dinendian.lơqid]on

Ám Nhất xa xa ngồi chổm hổm trên tàng cây nhìn Ám Tam cười khoan khoái, không nhịn được khinh thân bay đến, đưa tay chọt chọt: "Chuyện gì vui vẻ như vậy, nói ra cùng nhau vui vẻ đi." Không có biện pháp, hắn phụ trách bảo vệ chủ tử, chủ tử yêu cầu hắn nhất định phải coi chừng ngoài mười trượng, cho nên không thể đến gần, có chuyện vui gì cũng không nghe được.

Thật là hâm mộ Ám Tam, có thể ở một khoảng cách gần để bảo vệ Mạc cô nương, sau đó mỗi ngày đều được vui tươi hớn hở, mặc dù bộ dáng hắn cười lên giống kẻ tinh thần không bình thường.

Ám Tam thật vất vả mới dừng được cười, thấy khuôn mặt Ám Nhất mong đợi nhìn mình chằm chằm, "khụ" một tiếng, đắc ý nhướn mi: "Muốn biết?"

Ám Nhất gật đầu: "Nói mau!"

Ám Tam nháy mắt mấy cái, nhếch miệng vui lên: "Ta không nói cho ngươi." Nhanh chóng trở về nóc phòng tiếp tục thủ hộ (canh giữ, bảo vệ). ( =))) )

Ám Nhất trợn mắt, tên khốn này, tại sao kể từ sau khi bảo vệ Mạc cô nương, tính tình càng ngày càng muốn bị đánh đòn thế chứ!

Mộ Dung Ý ở trong nhà đương nhiên cũng nghe được tiếng vang, không nhịn được nghiến răng, hiện tại ngay cả thuộc hạ của mình cũng dám chê cười mình, quả nhiên mấy tên này lá gan ngày càng lớn, thiếu chỉnh đốn!

Hít sâu một hơi khắc chế lửa giận sôi trào đang bốc lên, con ngươi hẹp dài trừng lớn, cắn răng nhìn chằm chằm vào Hàn Hàn, gần như là từng từ từng từ mở miệng: "Dáng dấp ngươi xấu như vậy, còn muốn dạy ta thành xinh đẹp? Quả nhiên là sửu nhân (1) thích tác quái!" Nói hết lời, từ trên ghế nhảy xuống, bước chân ngắn đi ra đến ngoài cửa hít thở. Còn đợi tiếp nữa, thật sợ mình sẽ không nhịn được mà đánh người!

(1) Sửu nhân: Sửu: Xấu xí, Nhân: Người =>> Người xấu xí

"Sửu nhân thích tác quái?" Gọng Hàn Hàn trong nháy mắt cao lên, "Nằm cái rãnh (2), ngươi đứa nhỏ đáng ghét kia có lá gan lặp lại lần nữa, rõ ràng chị ngươi đây tuổi hai tám thanh xuân, xinh đẹp như hoa, con mắt nào của ngươi thấy ta xấu hả, ta đây lớn lên tiêu chuẩn xinh đẹp dịu dàng, ngươi có hiểu hay không!" Đơn giản là không thể dễ dàng tha thứ, lại dám chửi bới nàng xấu xí, hắn không biết nữ nhân ghét nghe nhất chính là bị người khác nói mình xấu xí hay sao? Thật là đáng đánh!

(2)Ở đây, nguyên tác là 卧槽:Tra từ thì nó nghĩa là FML. Giải thích chút cho bạn nào không hiểu nhá: FML là viết tắt của “F*ck My Life”, dùng trong các posts trên mạng xã hội, tin nhắn v.v. khi bạn gặp phải chuyện không mong muốn.

"Rõ ràng mười bốn, lại nói lệch sang hai tám, không những đã xấu xí, đầu óc còn có vấn đề nữa!" Giọng nói tức chết người không đền mạng từ ngoài cửa bay tới.

Hàn Hàn trợn mắt, nằm cái rãnh, không cần phải cản ta, nhìn ta có đánh ngươi không đứa nhỏ đáng ghét! Có bản lãnh ngươi quay lại đây