[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần

Chương 2: Tình lợi lưỡng nan




“Tham kiến Hoàng thượng.”

“Vương sư phụ mau mau bình thân.” Hai tay đỡ vị lão sư một lòng dạy dỗ mình từ lúc còn là một đứa trẻ ốm yếu không người yêu thương này, Sở Nhược Hồng có cảm giác như nhìn thấy viện quân “Vương sư phụ, ông lần này tới là vì…”

“Thần chuyên vì Phương hầu mà đến.”

Trong lòng Sở Nhược Hồng chợt lạnh: “Vương sư phụ, ông cũng cho rằng Khinh Trần thông địch?”

Vương Viễn Chi là đại nho đương thời. Khi Sở Nhược Hồng còn trong thâm cung chưa ai biết đến, Phương Khinh Trần đã đến Vương phủ đăng môn bái kiến, cầu mãi ba ngày ba đêm mới nói động được Vương Viễn Chi thành lão sư của Sở Nhược Hồng.

Khi Sở Nhược Hồng vị đăng cửu ngũ, Vương Viễn Chi lại từ tạ quan cao lộc hậu, chỉ nhận nhàn tước, ở nhà dạy học.

Trừ Phương Khinh Trần, trong lòng Sở Nhược Hồng coi trọng nhất cảm kích nhất, chính là vị lão sư này.

Vương Viễn Chi nhìn vẻ kinh hoảng của Sở Nhược Hồng, mỉm cười: “Thần muốn nói là, cái gọi là thông địch, thuần là ô hãm, tuyệt không phải hành vi của Phương hầu?”

Lòng Sở Nhược Hồng giãn ra: “Vẫn là Vương sư phụ tin được Khinh Trần.”

Vương Viễn Chi nhàn nhạt nói: “Ba thám tử quân ta bị bắt, cư nhiên có thể từ cảnh nội địch quân trốn về toàn bộ, còn có thể từ bên địch cầm về thư Phương hầu tự tay viết, có thể nghe trộm trọng tướng địch nói chuyện. Chẳng lẽ địch quốc từ Nguyên soái đến binh lính, toàn là gỗ đá rơm rạ hay sao? Rõ ràng là Phương hầu cứ thủ biên cương, tướng địch khó lòng tiến vào, cho nên mới bày ra kế ly gián thế này. Hơn nữa, Phương hầu ở Đại Sở ta là địa vị gì, dưới một người trên vạn vạn người, phàm có điều tấu, bệ hạ không gì không chuẩn, thậm chí có thể mang kiếm lên điện, gặp vua không quỳ, cần gì phải phản quốc? Phản quốc đầu Tần, Tần quốc còn có thể cho y lợi ích lớn hơn sao?”

Sở Nhược Hồng lòng dạ đại sướng, cười nói: “Vương sư phụ nói thật có lý, ngày mai mà còn thần tử góp lời, trẫm sẽ chất vấn hắn như vậy.”

Vương Viễn Chi nhìn thiếu niên Hoàng đế vui mừng tươi cười, bình tĩnh nói: “Thần cho rằng, Phương hầu quyết không cấu kết người Tần, nhưng thần cũng cho rằng, quyền lực của Phương hầu đã quá lớn, Hoàng thượng nên khống chế Phương hầu một chút?”

Vẻ tươi cười trên mặt Sở Nhược Hồng chợt cứng lại: “Vương sư phụ, ông đã nói, Khinh Trần sẽ không thông địch?”

“Thần nói Phương hầu sẽ không thông địch, nhưng chưa nói Phương hầu sẽ tuyệt không phản quốc.”

Sở Nhược Hồng đại biến sắc mặt, lạnh lùng nói: “Vương sư phụ!”

Nhưng Vương Viễn Chi ngay cả ngữ khí cũng không mảy may biến hóa: “Hoàng thượng, từ khi người đăng cơ đến nay, đã cho y quá nhiều quyền lực. Mang kiếm lên điện, gặp vua không bái, trên sử sách, chỉ có quyền thần mưu vị, mới trước khi đoạt vị, yêu cầu quyền lợi như vậy. Thay quân vương tham tri chính sự, tùy ý phê duyệt tấu chương, quốc gia đại sự, bá quan họa phúc, do y một lời mà quyết. Bệ hạ tin tưởng không nghi, quân quyền lại sớm rơi qua bên. Quân đội cả nước, thậm chí bao quát cấm quân của thiên tử cũng do y tùy ý điều hành, không cần thỉnh chỉ, không cần Hoàng thượng dùng ấn. Quân đội toàn quốc, tất cả tướng lĩnh phụ trách đều do y tiến cử, do y bổ miễn. Hoàng thượng, đây đã không phải là vấn đề Phương hầu liệu có phản loạn, mà là, bất cứ ai hơi có dã tâm, có được quyền lực như vậy đều sớm muộn sẽ phản loạn. Cho dù y không có dã tâm, chỉ cần người bên cạnh có dã tâm, cũng nhất định bức y phản loạn.” Vương Viễn Chi vẻ mặt nghiêm nghị, không nhìn Sở Nhược Hồng vẻ mặt thống khổ, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, từng câu từng câu nói tiếp.

“Không, Khinh Trần sẽ không đối xử với trẫm như vậy? Vương sư phụ, là Khinh Trần ba ngày khổ cầu, mới khiến trẫm có ông làm thầy, tại sao ông cũng đối đãi Khinh Trần như những người khác.” Sở Nhược Hồng cơ hồ hơi khẩn nài mà kêu ra tiếng.

“Phương Khinh Trần cùng thần có tư giao là một chuyện, y hiện giờ quyền uy đã dao động quốc gia, đây là một chuyện khác. Hoàng thượng, thần thân là đế sư, nhất định phải suy nghĩ cho quốc gia, tuyệt không thể công tư bất phân.” Vương Viễn Chi bình tĩnh nói “Những người khác tham tấu Phương Khinh Trần, cố nhiên có lòng tranh quyền lãm lợi, nhưng mắt thấy đại quyền quốc gia tập trung trong tay một người như thế, bất cứ một kẻ sĩ ưu quốc nào cũng không thể ngậm miệng không nói.”

“Nhưng mà, Khinh Trần tốt với trẫm như vậy, nếu không phải y, sẽ không có trẫm hôm nay…”

“Phương hầu đích xác có công lớn với nước, nhưng thiên tử là người của thiên địa, tự có vạn linh phù hộ, nếu nói không có y thì không có vua, đó chính là tham thiên công, bản thân đã là đại tội. Hoàng thượng, các loại phong thưởng phá lệ của ngài với y, dẫn đến bao người lườm nguýt phê bình, y lại chưa từng nỗ lực khước từ thản nhiên nhận thưởng, sao có thể nói không có tư tâm, đến hôm nay, hoàng thái hậu phượng thể nhiều ngày không ăn đã không thể chèo chống, Hoàng thượng, cái danh bất hiếu, ngài làm sao đảm đương? Chúng thần ngày đêm quỳ ở triều môn, mắt thấy lại ngất mấy người, ngày sau sách sử lại sẽ ghi chép thế nào về ngài.” Ánh mắt Vương Viễn Chi đầy vẻ thở than.

Sở Nhược Hồng cắn răng: “Vương sư phụ, ông cũng ủng hộ việc gọi Khinh Trần về thẩm vấn sao?”

Vương Viễn Chi khe khẽ thở dài: “Hoàng thượng, thần chỉ hy vọng Hoàng thượng có thể cho triều đình chúng thần một quyết định an tâm. Phương hầu có đại công với nước, quốc gia không thể phụ y. Nhưng thỏa đáng thu hồi một số quyền lợi, ước thúc hành vi của Phương hầu một chút, đây không phải đang hại Phương hầu, mà là đang cứu y, thành toàn y, cũng là đang thành toàn Hoàng thượng, bằng không cho dù lần này Hoàng thượng có thể không để ý quần thần khổ cầu, về sau thì sao? Lại có biến cố khó lường, ngộ không chỉ là Hoàng thượng, cũng là bản thân Phương hầu.”

Sở Nhược Hồng xanh xám mặt không nói lời nào, đúng vậy, triệu y về thôi, không thẩm y, không thương y, không hại y, chỉ dưỡng y bằng quan cao lộc hậu, cho y tất cả vinh hoa phú quý, sau đó từ từ thu binh quyền về tay thiên tử. Dần dần cho bách tính biết, người ra quyết định ở Đại Sở quốc không phải Phương Khinh Trần, mà là Sở vương, có điều, đương nhiên không thể để Khinh Trần bị cách tuyệt ngoài triều chính, trên triều đường vẫn có vị trí của y, lời y nói cũng quan trọng như thế, mình cũng nhất định nghiêm túc tham khảo, chỉ là người ra quyết định, nhất định phải là mình.

Được rồi, cứ như vậy đi. Khinh Trần sẽ lý giải, y sẽ minh bạch tâm tình của ta.

Sở Nhược Hồng lần lượt nói với mình như thế, nhưng cũng tinh tường hiểu được, một đạo ý chỉ triệu hồi, đại biểu cho phản bội, đại biểu cho vứt bỏ, đại biểu cho rất lâu trước kia, hết thảy từng hứa hẹn đều đã tan thành mây khói.

Rất lâu sau khi Vương Viễn Chi cáo lui, Sở Nhược Hồng vẫn ngơ ngác ngồi trong Ngự thư phòng, nội tâm đấu tranh không ngừng.

Nhìn Hoàng đế tâm thần bất định như vậy, tổng quản thái giám Triệu Bảo hầu hạ bên cạnh thấp giọng nói: “Tiếc là Phương hầu không có mặt, thường ngày Hoàng thượng có chuyện gì không hài lòng, tất sẽ đến phủ Phương hầu, hiện giờ…”

Thần sắc Sở Nhược Hồng thoáng biến, thình lình đứng dậy: “Đi thôi. Chúng ta xuất cung.”

***

Tin khinh xa của thiếu đế đi về hướng phủ Trấn quốc hầu nhanh chóng truyền đến Từ Chiêu điện, thái hậu mỉm cười: “Triệu Bảo này vẫn là một kẻ tinh ngoan.”

Hiền thân vương Sở Lương bên cạnh cũng mỉm cười nói: “Tô quản gia của phủ Trấn quốc hầu, cũng đã sớm an bài tốt.”

Đương triều Thái sư Phương Trực lạnh lùng nói: “Triệu Bảo cũng vậy, Tô Hà cũng thế, đều tính là người đã hầu hạ chủ tử mình bao nhiêu năm.”

“Trên đời này vốn không có người mua không được, chỉ coi ngươi ra giá cao bao nhiêu thôi.” Thái hậu chậm rãi nói.

Trong mắt Sở Lương ẩn ẩn vẻ sắc lạnh: “Sở Nhược Hồng chẳng qua là kẻ do một cung nữ hèn mọn sinh ra, có tư cách gì mà cao cư cửu ngũ?”

“Nhưng không trừ Phương Khinh Trần thì không ai có thể động tới Hoàng thượng. Phương Khinh Trần kẻ này nắm giữ triều cương, lại nắm quân quyền trong tay, không trừ hắn thì bá quan trong triều không ai chiếm được lợi ích nên có.” Phương Trực nói không hề cố kỵ.

“Muốn trừ Sở Nhược Hồng, tất phải giết Phương Khinh Trần, có thể tru Phương Khinh Trần, chỉ có Sở Nhược Hồng. Nhân vật như vậy, bản lĩnh như vậy, cũng chỉ có quân vương hắn một lòng trợ giúp bảo hộ này mới giết được hắn.”

“Cả triều tiến gián, bá quan thượng tấu. Một số thần tử trung trực, tự cho là loại trừ quyền thần, dưới sự cổ động âm thầm của chúng ta, cư nhiên sĩ quan dâng thư, quỳ chết ngay cửa, lại thêm Vương lão phu tử toàn tâm toàn ý vì nước mưu lợi, nhập cung khuyên giải, lại cả mấy huynh trưởng bên sinh mẫu Hoàng thượng, được chút ưu đãi cũng chạy tới khuyên cháu. Gượng đến hiện tại, hắn sớm đã dao động, tin chắc hôm nay sau khi qua phủ Phương hầu, sẽ lập tức triệu Phương Khinh Trần vào kinh.” Thái hậu thong thả nói.

“Nhưng chỉ triệu Phương Khinh Trần trở về, mà không phải trị tội.”

“Hôm nay đã có thể dao động lòng tin, triệu hắn trở về, ngày mai sẽ bởi vì nghi ngờ mà trị tội hắn. Hôm nay đã có thể không muốn để hắn nắm giữ đại quyền trong quân thì ngày mai cũng sẽ không muốn Cấm quân, Ngự lâm quân, Cửu thành tuần phòng quân tiếp tục về tay hắn. Cho nên, kiên nhẫn một chút, hết thảy đều chỉ là vấn đề thời gian.” Thái hậu bình tĩnh nói.

“Thật sự chỉ cần một chén trà là có thể hủy diệt một đời danh tướng sao?” Sở Lương vẫn hơi kinh nghi.

“Sở Nhược Hồng trẻ hơn, chưa hiểu chuyện hơn, suy cho cùng vẫn là Hoàng đế.” Thái hậu cười nhàn nhạt “Ai gia ở trong thâm cung này đã năm mươi năm, gặp ba đời đế vương, biết rõ tâm thuật đế vương. Một quân vương, bất kể là minh quân hay hôn quân, bất kể tuổi già hay tuổi trẻ, bất kể tùy hứng hay nghiêm cẩn, trong xương cốt đều là một kiểu, họ đều là đế vương, lợi ích căn bản nhất của họ tuyệt đối không thể bị đụng chạm, cho nên, rất nhiều lúc, đích xác chỉ cần một chén trà là có thể hủy diệt một anh hùng cái thế.”

***

Trong vườn hoa đương hồng, cây cỏ đương xanh, dạo bước trong vườn, tâm tình vốn nặng nề của Sở Nhược Hồng dần dần thoải mái. Đối với hoa viên của phủ Trấn quốc hầu, hắn còn quen thuộc hơn ngự hoa viên.

Bao lần lén trốn khỏi hoàng cung quy củ nghiêm cẩn, dắt Phương Khinh Trần mò cá trong ao này, thưởng cảnh trên lầu cao. Buộc Phương Khinh Trần vì hắn múa kiếm, vì hắn đánh đàn. Bao lần cười nói, Khinh Trần, ngươi vĩnh viễn đừng rời khỏi ta, ta làm Hoàng đế trăm năm, ngươi làm thần tử trăm năm, chúng ta quân thần vĩnh viễn không phụ nhau.

Tuy rằng Phương Khinh Trần xa tận biên quan, nhưng ngồi trong hoa viên y từng múa kiếm, từng hát vang, từng uống thỏa thuê, trong không khí phảng phất đều có hơi thở của y.

Quản gia phủ Trấn quốc hầu Tô Hà, tự mình tới dâng trà, cung kính dâng lên.

Sở Nhược Hồng tùy tay tiếp nhận, tùy ý uống một ngụm, ánh mắt hàm tiếu chợt ngưng lại, sau đó mỉm cười: “Trà ngon.” Lập tức đứng dậy: “Trẫm bỗng nhớ trong cung còn có chút chính vụ, chúng ta về trước đi.”

***

“Dâng trà, còn không mau dâng trà cho trẫm.” Mỉm cười ra khỏi cửa phủ Trấn quốc hầu, mỉm cười tiến vào cửa cung, mỉm cười bước vào điện các rộng lớn thuộc về mình, đế vương mang trên mặt vẻ tươi cười bỗng bực dọc kêu to.

Thái giám bên cạnh rùng mình hai tay dâng trà mới pha.

Sở Nhược Hồng chỉ uống một ngụm, lập tức ném xuống đất: “Đây là cái gì, lại là trà Trần, trà mới tiến cống năm nay đâu?”

Thái giám toàn thân run rẩy, phục dưới đất: “Hoàng thượng, theo lệ thì trà cống mỗi năm ít nhất phải một tháng nữa mới đưa vào cung, lúc này Hoàng thượng, thái hậu dùng đều là trà trước kia?”

“Cút, đồ vô dụng, trẫm muốn uống trà vừa tiến cống, muốn ngay bây giờ, làm không xong thì chém đầu ngươi.” Hoàng đế trẻ tuổi vẻ mặt dữ tợn, ra sức đá tiểu thái giám chỉ biết dập đầu dưới đất.

Mắt thấy tiếng cầu xin của thái giám càng lúc càng nhỏ, cuối cùng dần biến mất. Những người khác toàn bộ quỳ dưới đất, đầu cũng chẳng dám ngẩng một chút, càng không ai dám khuyên giải một câu.

Sở Nhược Hồng dùng hết khí lực, rốt cuộc suy sụp ngồi xuống. Trà cống cả hoàng cung cũng chưa nhận được, dưới tình huống Trấn quốc hầu xa tận biên cảnh, căn bản không uống được, lại đưa đến phủ Trấn quốc hầu.

“Hoàng thượng, Phương Khinh Trần cậy Hoàng thượng tin sủng, độc lãm đại quyền, hà hiếp bá quan, mong Hoàng thượng tra rõ?”

“Phương Khinh Trần võ tướng tham gia chính sự, trong mắt không có Thánh thượng, gặp vua không quỳ, không có lễ bề tôi, phải bị phạt nặng.”

“Phương Khinh Trần ủng binh tự trọng.”

“Phương Khinh Trần ý đồ phản loạn.”

“Phương Khinh Trần có tâm đoạt chính.”

“Mang kiếm lên điện, gặp vua không bái, trên sử sách, chỉ có quyền thần mưu vị, mới trước khi đoạt vị, yêu cầu quyền lợi như vậy. Thay quân vương tham tri chính sự, tùy ý phê duyệt tấu chương, quốc gia đại sự, bá quan họa phúc, do y một lời mà quyết. Bệ hạ tin tưởng không nghi, quân quyền lại sớm rơi qua bên. Quân đội cả nước, thậm chí bao quát cấm quân của thiên tử cũng do y tùy ý điều hành, không cần thỉnh chỉ, không cần Hoàng thượng dùng ấn. Quân đội toàn quốc, tất cả tướng lĩnh phụ trách đều do y tiến cử, do y bổ miễn. Hoàng thượng, đây đã không phải là vấn đề Phương hầu liệu có phản loạn, mà là, bất cứ ai hơi có dã tâm, có được quyền lực như vậy đều sớm muộn sẽ phản loạn. Cho dù y không có dã tâm, chỉ cần người bên cạnh có dã tâm, cũng nhất định bức y phản loạn.”

Sở Nhược Hồng nhắm mắt, từ từ thở ra một hơi, sau đó đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Truyền chỉ, Phương hầu rời kinh lâu ngày, trẫm ngày đêm mong nhớ, đặc biệt triệu về kinh, sự nghị biên tái giao cho chư tướng giải quyết.”

Triệu Bảo khom người, cung kính nói: “Vâng”, sau đó lặng lẽ lui đi.

Sở Nhược Hồng từ từ ngẩng đầu, nhìn về phương xa.

Khinh Trần, trẫm không hề nghi ngươi, không hề phụ ngươi, vứt bỏ ngươi, trẫm chỉ là nhớ ngươi quá mức. Khinh Trần, ngươi từng đáp ứng, vĩnh viễn ở lại bên cạnh trẫm, cho nên, trở về đi.