[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 34: Tuyệt địa cô quân




Khi cây cầu phao thứ nhất bị nổ tung, Liễu Hằng vừa mới giục ngựa nhảy lên bờ nam.

Quay đầu nhìn lại, tâm kinh mật nứt, trên mặt lại không mảy may lộ ra, chỉ cực lực ổn định cục diện, hạ lệnh tất cả binh lính trên bờ ngừng xung phong, co cụm vòng chiến, vững vàng bảo vệ đầu cầu, chuẩn bị cứu viện đồng bạn rơi xuống nước.

Quân tâm hơi ổn, nhóm thuyền thứ hai lít nhít như châu chấu ong kiến đếm không nổi, đã từ thượng du xuất hiện.

Tiếng thuận thiên quân điên cuồng kêu gào, tiếng gào thét thảm thiết giữa sông, kinh tâm động phách. Liễu Hằng rốt cuộc bất chấp chiến cuộc trước mắt, bứt người lui khỏi tuyến đầu, quay đầu nhìn lại, đã thấy trên mặt sông cuồn cuộn, độc hỏa vun vút, vô số cự thạch trọng nỗ cắt qua không trung mà đến.

Cả mặt sông, đã là địa ngục nhân gian.

Cách mặt sông mênh mông, lửa mạnh khói đặc đầy trời. Bên kia thảm cảnh khắp sông, y không nhìn rõ khuôn mặt hảo hữu.

Chỉ mang máng nhìn thấy bách hoa chiến bào đỏ rực kia phấp phới trong gió. Ôi, tên này, khẳng định lại mất khống chế muốn trực tiếp lao xuống nước nhỉ, bất quá, người bên cạnh tự sẽ cản y lại.

Giờ này khắc này, Liễu Hằng thấy may mắn!

May mắn lần này, y đã thay người kia.

Hậu tâm chợt đau nhói, lại là khoảnh khắc phân tâm cực ngắn này, thời gian bứt người nhìn lại, cung tiễn của thuận thiên quân đã đột phá phòng tuyến tán loạn của Tần quân, bắn trúng y còn ở hậu phương.

Liễu Hằng trở tay sờ thử, vẫn chưa thấy máu. Mũi tên kia vừa vặn bị miếng hộ tâm sau lưng ngăn trở, chưa bắn xuyên, chỉ đâm miếng hộ tâm hơi lõm vào, đau đớn không dứt.

Ngẩng đầu nhìn lần nữa, lại thấy tuyến phòng thủ của Tần quân tán loạn vô cùng, đang bị thuận thiên quân áp sát mà đánh.

Liễu Hằng giận dữ, phẫn nộ quát: “Vô liêm sỉ! Quân đội bách chiến! Chết có gì sợ!”

Phía sau truyền đến tiếng nổ rền vang, tiếng kêu thảm kinh thiên, Liễu Hằng cắn răng! Không quay đầu nữa!

Y biết, chiếc cầu phao thứ hai đã bị nổ đắm, y biết những dũng sĩ bách chiến sa trường ấy, những đồng bào từ cố quốc một đường làm bạn đi tới ấy, những chiến sĩ họ không thể tổn thất nhất ấy, đang vĩnh viễn chìm giữa nước sông!

Nhưng mà y ở trên ngựa giơ thương cao giọng hô to: “Các ngươi hoảng cái gì? Là nam nhi thì ra sức chém giết, cho dù chết, cũng phải cho đám khốn kiếp này biết, thế nào mới là quân nhân!”

Y dùng hết nội lực, lớn tiếng gầm lên: “Quân nhân là gì! Các ngươi có nhớ không, quân nhân là gì! Ai không có cha mẹ! Ai không có thân nhân! Thiên chức của quân nhân là bảo hộ thân nhân! Đám khốn kiếp để nữ nhân phụ lão chịu chết thay mình này, chúng không phải quân nhân! Không phải nam nhân! Không phải người! Thứ không phải người, giết! Giết! Giết!”

“Giết! Giết! Giết!”

Tần binh ở bờ nam, đã đỏ mắt!

Họ không phải người Sở! Nhưng họ đã cắm rễ nơi này! Bách tính trên mảnh đất này, là cần họ bảo hộ! Trên đại giang phía sau, những người già yếu, phụ nữ trẻ em tay không tấc sắt vùi thân nước lửa ấy, mỗi một tiếng khẩn nài cầu trợ, đều là nỗi nhục đối với họ.

“Giết! Giết! Giết! Giết một kẻ đủ vốn, giết hai kẻ có lời!”

Không cần chỉ huy. Những chiến sĩ bách chiến dũng mãnh, binh lính lăn ra từ trong núi đao rừng kiếm này, tự nhiên mà vậy, ăn ý chia làm hai vòng trong ngoài!

Người vòng ngoài chặn thế công của thuận thiên quân. Người vòng trong ngược lại đến bờ sông giúp những đồng đội rơi xuống nước!

Họ lội nước xuống sông, lấy thân thử nước, lại rống to chỉ huy người trên cầu: “Nhảy xuống nước! Nhảy xuống nước! Nơi này đã có thể nhảy xuống!”

Các quân sĩ phía trước chiếc cầu phao nhao nhao nhảy xuống, từ trong nước sông lạnh lẽo quá ngực lội về phía bờ, mau chóng dành ra vị trí cho những đồng bạn đằng sau đang liều mạng chen về phía trước.

Trong tiếng nổ ầm vang, chiếc cầu phao thứ ba cũng đã gãy lìa. Có người vành mắt chực nứt ra, có người đau cực mà thất thanh. Nhưng tối đa là quay đầu nhìn một cái, rồi lập tức xung phong về phía trước, không quay đầu nữa!

Năm cầu đứt hết! Lúc năm cây cầu đứt sạch, Tần binh đạp lên bờ nam Hoài Giang, không đủ ba ngàn!

Trước mặt ba ngàn Tần binh, năm vạn thuận thiên quân.

“Giết! Giết! Giết! Quân đội bách chiến, há có thể mặc người khi nhục!”

“Báo thù cho các huynh đệ! Báo thù cho mọi người dưới sông!!”

Phía trước, có người cầm thương quất ngựa, dẫn họ xung sát!

Liễu Hằng đã quay về tiền phương. Một thương quét tới, một loạt thuận thiên quân kêu thảm ngã rạp. Lại dựng thương vọt ngựa, nháy mắt là hơn mười thi thể chất trước mặt.

Năm vạn thuận thiên quân, thế công bị Tần quân ngăn cản!

Trên mặt sông, mấy ngàn phụ lão hương thân chết oan kia, khiến họ chột dạ. Nhánh Tần quân nho nhỏ sa vào tuyệt cảnh này, uy vũ khí thế, khiến họ khiếp sợ.

Bạch y nhuộm máu, Liễu Hằng khí định thần nhàn, giơ thương chỉ vương kỳ thuận thiên tung bay cao cao phương xa, quát: “Ác đồ thi gian kế ti tiện này chính ở ngay đó! Trận chiến này, không có vàng bạc địa vị để thưởng! Không da ngựa bọc thây để hoàn! Duy nhất chết được cùng say, máu thịt cùng tan, ai dám cùng ta hướng một kích?!”

Tướng lĩnh ngày thường ôn văn nho nhã, thân thiết bình hòa này, giữa anh khí liệt liệt, uy phong lẫm lẫm, quân sĩ bốn phía nhanh chóng lấy y làm trung tâm tập kết.

“Chiến sĩ ở lâu trước trướng điện hạ! Tự nhiên bách chiến thân tử!”

“Theo Liễu tướng quân, đánh xong bọn chúng rồi, chúng ta đi đánh diêm vương!”

“Giết! Giết! Giết!”

Liễu Hằng cao giọng cười, là người đầu tiên giục ngựa xung phong!

Phía sau hô giết như triều, y chẳng đi tính có bao nhiêu người đang theo gót y đi dự trường sát kiếp tất chết này. Có bao nhiêu huynh đệ từ dưới nước, trên cầu giãy giụa mà đến, muốn cùng y xung phong một lần cuối cùng trong kiếp này?

Y không quay đầu! Không nhìn… Không nhìn có bao nhiêu người bầu bạn. Không nhìn có bao nhiêu người chết trên sông, không nhìn…

Không nhìn bờ đối diện đại giang xa xôi kia, bằng hữu cùng y lớn lên ấy, sẽ có đôi mắt bi thương như thế nào!

Không cầu sống cùng vinh. Chỉ cầu chết báo quân!

Húc Phi, ngài hãy nhìn ta! Nhìn ta trảm tướng giết địch cho ngài.



Ba ngàn người, không có khởi binh mở đường, không có thuẫn thủ chỉnh tề theo bảo vệ, thậm chí không có đội cung hiệp chiến. Cung tiễn thủ của họ, vì bảo hộ cầu phao kia, đã vĩnh viễn ở lại Hoài Giang.

Phía sau là đại giang tử vong, đường lui bị cắt đứt, không đến ba ngàn dũng sĩ này, cứ thế như hổ lang, hướng về kẻ địch họ oán hận nhất, phát động công kích!

Ở một chỗ cực xa, trên sườn núi nhỏ, giữa chúng binh hộ vệ, Thuận Thiên đại vương kinh ngạc ngây người!

Rõ ràng cầu đã không giữ được! Rõ ràng họ đã vào tuyệt cảnh! Tần quân bờ nam hẳn đã thành cô quân! Tần quân trên cầu không kịp triệt xuống phải bó tay chịu chết!

Thế nhưng tướng lĩnh thanh tú nho nhã kia đã thi ma pháp gì? Đã hô to điều gì?

Những Tần binh trên cầu phao đó, vì sao không quay đầu xô đẩy, chạy trối chết về bờ bắc, ngược lại nghĩa không chùn bước tiếp tục lao đến tử địa này?

Lúc đi chịu chết, họ còn có thể lẫm liệt không loạn, công binh cung tiễn thủ liều chết ngăn trở, sĩ binh gần bờ nhanh chóng nhảy xuống sông, trên chiếc cầu phao thứ năm cuối cùng bị đụng đứt, vậy mà Tần binh rốt cuộc chỉ tổn thất mấy trăm người.

Sao có thể như vậy?

Đây mới là quân đội chân chính sao? Nhánh quân đội này… đáng sợ quá!

Trông ra đám người đông nghìn nghịt ở bờ bên kia, trông ra mấy vạn chủ lực Tần quân đã bảo toàn được kia, Thuận Thiên đại vương toàn thân rét run.

Mé bắc sông, vô số binh lính thất thanh hô to.

Có người đang cao giọng gọi tên hảo hữu trong quân, có người đang phẫn nộ mắng thuận thiên quân đê tiện. Nhưng càng nhiều người hơn, đều chỉ đang cao giọng hô hoán: “Liễu tướng quân!”

“Liễu tướng quân!”

“Liễu tướng quân!”

Từng tiếng hô hoán tê tâm liệt phế, không thể gọi về người thẳng thương giục ngựa ở bờ đối diện kia.

Họ đã không nhìn thấy y, thậm chí dần dần đã không nhìn thấy nhánh quân đội ở bờ đối diện ấy. Nhánh quân đội ấy, đã chìm ngập trong dòng thác thuận thiên quân.

Tầm mắt có thể đến, vô biên vô hạn, chỉ là thuận thiên quân không có cuối kia.

Thế nhưng họ biết nhánh quân đội kia vẫn còn, huynh đệ họ còn đang ra sức chém giết.

Nhìn thấy đại kỳ chữ Tần tung bay cao cao, nhìn thấy được *** kỳ thỉnh thoảng ngả ra bốn phía trong thuận thiên quân.

Họ vẫn còn.

Đây là một cuộc chiến đấu như thế nào, đây là một cuộc chém giết như thế nào?

Tướng sĩ bờ bắc, lòng đau như thiêu! Họ giơ đao chào không trung, trong lúc ngửa mặt lên trời mà giận dữ hét to, rốt cuộc có người thất thanh khóc rống!

Sau đó, lập tức nghe thấy một tiếng quở trách.

“Không được khóc! Tế lễ của dũng sĩ, không cần nước mắt!”

Các tướng sĩ ngậm đau nhẫn lệ, ngẩng đầu ngưng mắt nhìn chủ soái phẫn nộ.

Sau một tiếng quát lạnh lùng, Tần Húc Phi giục ngựa về phía trước, tận đến bờ sông. Vó ngựa đã bước vào dòng nước lạnh lẽo, y vẫn muốn tiếp tục hướng về trước.

Bên cạnh có người đưa tay kéo chết cương ngựa của y, không chịu buông tay nữa.

Bên tai có người nén đau gọi thấp: “Điện hạ, chúng ta đã đáp ứng Liễu tướng quân, phải trông điện hạ đàng hoàng!”

Vẻ mặt Tần Húc Phi cực bình tĩnh, y thậm chí nở nụ cười: “Yên tâm. Ta không sốt ruột phát điên, sẽ không tự sát đâu.”

Y rốt cuộc không thể nói nên lời, chỉ trông ra phương xa tít tắp. Y chỉ là muốn cách bằng hữu đi chịu chết kia của y gần một chút.

Là lỗi của y!

Công thành đoạt đất, gào thét qua lại, họ thân trải bách chiến. Có lần nào từng bị đả kích như vậy? Cho dù đối mặt với Phương Khinh Trần, họ cũng bại mà không loạn, lui mà không hoảng. Chưa bao giờ từng như vậy, cơ hồ không thể trả đòn!

Là y quá đắc ý! Là y quá khinh địch! Y không coi đám thuận thiên quân ô hợp này ra gì! Y chỉ tâm tâm niệm niệm muốn cùng Phương Khinh Trần đánh một trận, cho nên nóng lòng cầu thành, không thể ứng chiến vạn toàn!

Là y… là y cứng nhắc giữ nguyên tắc của mình, không chịu trưng tập dân phu. Là y luôn tùy hứng muốn hiếu dũng ham đấu. Thân ra chiến trường, để Liễu Hằng không thể không tự mình thay y xuất chiến!

Y yên lặng nhìn phương xa. Tầm mắt xuyên qua nước sông, xuyên qua khói bụi.

Chân trời tịch dương sắp lặn, bờ kia khói lửa đang mạnh.

Sắt của Cửu Châu, đã đúc nên sai lầm lớn này!

Nhánh quân đội không đủ ba ngàn người ấy, như dao nhọn sắc lẻm, xé toang trận doanh thuận thiên quân. Nơi đi qua, thuận thiên quân vô biên vô hạn nháy mắt vây quanh.

Tần Húc Phi nhìn chằm chằm chiến kỳ chữ Tần bay vút kia.

Chiến kỳ của thuận thiên quân vẫn đang lộn xộn, vẫn đang tại từng đợt sóng hỗn loạn dị động, vô số tiếng kêu gào kinh hoàng.

Y nên cao hứng! Mấy ngàn cô quân, lại bức mấy vạn thuận thiên quân hốt hoảng thất thố. Đây là binh của y, đây là thuộc hạ của y, đây là kiêu ngạo của y! Y nên cao hứng vì họ! Nhánh đội ngũ kia, đang có sự sắc bén và chiến ý ra sao, đang phô bày đấu chí và nhiệt huyết của họ thế nào!

Thế nhưng, nhìn đại kỳ chữ “Tần” càng lúc càng xa tít ấy rốt cuộc ngã nghiêng, lòng y đau không chịu nổi, trong mắt đột nhiên rơi xuống, rõ ràng chính là nước mắt y trách mắng không cho sĩ binh chảy xuống.

“Điện hạ, chưa đổ, chưa đổ, vẫn còn…” Thanh âm nghẹn ngào mà run rẩy, khiến người ta không thể tin tưởng, nói chuyện lại là tướng quân thường ngày lấy vũ dũng hào tính vang danh.

“Họ vẫn đang đánh! Ngài coi! Ngay cả soái kỳ trung quân của thuận thiên quân cũng lung lay rồi…”

Tần Húc Phi cắn răng đưa mắt trông về xa lần nữa, từ trong biển chiến kỳ thuận thiên quân huy hoàng, y cực lực tìm kiếm một chữ “Tần” ảm đạm trơ trọi trong khói lửa chiến hỏa kia.

Lá cờ chữ Tần tả tơi xiêu vẹo, chực lên chực đổ. Nhuộm đầy những vết máu bẩn nhớp, nét chữ đã không thể phân biệt, lại vẫn kiên trì phất phới xa xa.

Mỗi lần lên xuống, là có bao nhiêu người cầm cờ bảo vệ cờ, ngã xuống phía dưới cờ xí.

Cho dù đã thành cô quân, cho dù đã là tất chết, họ lại vẫn muốn tận lực lượng sau cùng, truyền lại tin tức cho đồng bào bờ bên.

Vẫn còn, vẫn còn, vẫn còn người!

Chúng ta vẫn còn đây!

Chiến mã của Liễu Hằng đã bị đội mâu của thuận thiên quân đâm chết. Y không hề ngừng lại, người nhảy vọt, trường thương tung hoành, rảo bước xông về trước.

Những người bên cạnh, từng người ngã xuống. Nhưng cả kêu thảm gào thét dần dần cũng không thể nghe. Trầm mặc ngã xuống, trầm mặc xung sát, trầm mặc vào lúc bị thương trí mạng, vẫn muốn ôm địch nhân cùng chết.

Thương của Liễu Hằng đã gãy làm đôi. Y mỗi tay cầm một đoạn, tiếp tục múa thương đâm đến.

Máu đã sắp cạn, quân sĩ đồng hành, không ai trên người không có thương tích. Chỉ cần còn có thể đi lại, lê chân cũng phải tiến lên, chỉ cần còn có thể thấy được địch nhân, vẫn hăng hái vọt tới trước, chỉ cần còn có thể cầm được trường đao, lực hết, vẫn phải giơ cao!

Liễu Hằng bỏ hai đoạn thương gãy bị chém ra vô số lỗ hổng, rút bội kiếm bên hông, tiếp tục múa tít! Toàn thân, không chỗ không phải máu tươi, chỉ có kiếm khí dày đặc, anh ánh sương lạnh.

Người cầm cờ bên cạnh ngã xuống giữa máu tươi, y một tay múa kiếm, bức mấy thanh trường thương, một tay đỡ lấy, đỡ được, lại là đại kỳ người cầm cờ trước khi tắt thở đưa vào tay.

Đưa mắt nhìn lên, thân cờ đã tàn tạ kinh khủng, một chữ Tần, máu tươi che hết.

“Tần”!

Họ vẫn cầm cờ xí Đại Tần mà khổ chiến, Đại Tần lại sớm vĩnh viễn đóng kín biên giới với họ!

Trong tiếng cười thảm, y ngửa mặt lên trời mà gầm lên giận dữ, trường kiếm đơn bạc điên cuồng bổ về trước. Trong huyết sắc văng khắp, bao nhiêu thuận thiên quân kêu rên ngã xuống, bao nhiêu thuận thiên quân lảo đảo lui về sau! Một vòng kiếm thế đi hết, cả thân thể y đều trống không lao về trước, không thể không dùng cột cờ chống đất mượn lực, mới có thể miễn cưỡng khôi phục cân bằng.

Lực cạn rồi sao? Cả đời này, dường như chưa từng mệt mỏi như vậy.

Bốn phương tám hướng đều là thuận thiên quân giết cũng giết không hết nổi đang ùa đến như nước. Tiền phương thuận thiên quân chỗ soái kỳ ở đó, đã rất gần. Chỉ là… y… không thể giết đến…

Húc Phi, xin lỗi, ta đã hết sức!

Xung quanh vẫn có quân sĩ bao vây bảo vệ chặt. Trong nháy mắt ngắn ngủi y cạn lực cơ hồ ngã xuống đất, còn chưa kịp hồi khí một lần nữa, còn hai quân sĩ, bảo hộ phía trước, dùng ngực giúp y ngăn cản cương đao nghênh diện mà đến.

Rốt cuộc còn bao nhiêu người vẫn sống sót, rốt cuộc còn bao nhiêu người cùng y giết đến nơi này?

Y không thể đi đếm. Một hơi này, liên tục duy trì, không chịu nghỉ, không thể buông, chỉ chống đỡ, chống đỡ, chống đến cuối sinh mệnh.

Mọi nơi đều là tiếng kêu gào điên cuồng.

“Bắt sống Liễu Hằng!”

“Bắt sống Liễu Hằng! Thưởng ngàn lượng vàng!”

Liễu Hằng cười lạnh trong lòng, bắt sống?

Sợ rồi sao? Sợ chúng ta, sợ nhánh quân đội bờ đối diện kia rồi?

Cho nên đám lòng tham không đáy này muốn bắt sống, muốn lấy y đi uy hiếp Tần Húc Phi! Cho nên mới để họ có thể một đường giết đến nơi này!

Nếu như tên loạn cùng bắn, họ ngay cả thuẫn đội hoàn chỉnh cũng không có, làm sao có thể cầm cự đến hiện tại.

Chỉ vì bắt sống một mình y, đã có thể hy sinh nhiều sĩ binh của mình như vậy, chịu tổn hại lớn như vậy? Thuận Thiên đại vương? Một thằng ranh mà thôi!

Hà, thật đáng tiếc. Bước lên bờ nam, Liễu Hằng y đã lập chí tử chiến, há chịu cho người bắt sống! Sao y có thể để thứ ti tiện này, dùng y đi uy hiếp vũ nhục Húc Phi!

Hít một hơi dài, y cố nhờ vào dư lực, đĩnh thân đứng lên, hoành kiếm trước ngực, khuôn mặt ngày xưa văn nhã tuấn tú, vì nhuộm đẫm máu tươi mà có vẻ dữ tợn dị thường.

Trông chỗ soái kỳ, y cao giọng hét lớn: “Giết!”

Tất cả Tần quân bốn phía, vô luận thương thế nặng cỡ nào, vô luận còn đứng lên được không, chỉ cần còn có thể phát ra thanh âm, cũng đồng loạt gầm lên: “Giết!”

Đến tình trạng này, họ lại vẫn cứ tranh công! Họ lại vẫn chỉ biết tiến công!

Vì tiêu diệt nhánh cô quân này, thuận thiên quân đã tử thương vô số, lúc này nghe một nhóm sĩ tuyệt tử này, nhất tề hò hét, bất giác càng chán chường ủ rũ.

Chỗ soái kỳ trung quân, “Thuận Thiên đại vương” Vương Thừa Thiên kia, còn có một đám tướng lĩnh thủ hạ của hắn, nhìn thấy một nhánh cô quân này bức đến gần. Mắt thấy sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, lại vẫn phát ra tiếng hò hét cơ hồ thanh chấn toàn quân này, cũng bất giác tim mật đều lạnh. Ngay cả chiến mã, cũng bị chém giết gần bên này kinh nhiễu mà hí dài đạp vó không dứt.

Là ai không tự chủ được dắt cương lui lại đầu tiên? Mọi người rất tự nhiên mà đồng loạt di chuyển ra sau theo, cho đến khi có người hổn hển kêu to:

“Đại vương! Há có đạo lý năm vạn đại quân chúng ta, bị hai ngàn cô quân bức lui!”

Vương Thừa Thiên đỏ mặt: “Triệu tiên sinh, chúng ta không phải bị bức lui, chỉ là chúng ta thân phận quý trọng, không thể để đám liều mạng này bức quá gần.”

“Chúng căn bản là nỏ mạnh hết đà, cho dù còn đấu chí, khí lực cũng dùng hết rồi. Vương kỳ và soái kỳ nếu như lui lại, để toàn quân thấy được, sẽ nghĩ thế nào? Quân tâm một khi đại loạn, vạn nhất để họ Liễu lao ra thì phải làm sao?” Mưu sĩ vũ quan trường tụ tức đến xanh mặt.

Đám bao cỏ sợ chết này! “Trung quân” họ đây, “trung” ở chỗ nào, họ vốn đã trốn trên một phòng tuyến cuối cùng của đại quân! Họ lại vẫn muốn lùi về, vẫn không dám đụng liều!

Còn để những người đó xông qua, họ sẽ thật sự… xông ra!

Ôi, tuy nói bao cỏ đúng là rất dễ dàng nắm trong tay, nhưng bao cỏ thành thế này, cũng thật sự rất khiến người phiền muộn.

Đám người này ngay cả năng lực lao ra mười bước nữa cũng chẳng có, lại vẫn có thể lung lay trung quân…

“Đại vương, ta cam đoan…”

Không trung chợt lóe ánh chớp, cắt ngang xương thanh âm ảo não điên cuồng kia!

Thuận thiên soái kỳ cao cao, gãy từ chính giữa, ầm ầm đổ xuống đất! Xung quanh, chỉ có một phiến kinh hô!

Trong tiếng gào thét hoảng sợ đầy trời, ai thấy một kình vũ tật tiễn, từ sau lưng họ mà đến, tiếng rít xé rách trời cao!

Vẻ tươi cười có chút khó kham trên mặt Vương Thừa Thiên kia còn đó, người đã từ trên ngựa thẳng tắp cắm xuống!

Một tên đoạn cờ, một tên bắn soái, hai tên liên tiếp, khoảng cách trước sau chẳng qua nháy mắt.

Điện quang hỏa thạch, trong mắt mưu sĩ họ Triệu đó, một chớp mắt này lại giống như bị dừng hình.

Lời hắn còn muốn thao thao bất tuyệt nói ra đó, vẫn đang kẹt trong miệng, miệng mở rộng vẫn không kịp ngậm lại. Thế tay vì phối hợp ngữ khí mà làm ra, vẫn đang cương giữa không trung, mắt đã trừng đến cơ hồ lồi cả tròng mắt.

Chuyện gì thế này?

Nhánh tàn quân mắt thấy sẽ bị giết, từ khi nào thì chia binh vòng đến sau lưng họ? Sao lại có người có cơ hội ngắm bắn?

Nhưng mà, ý nghĩ này chợt lóe còn chưa xong, vai trái đã đau nhức một trận. Hắn kêu to một tiếng, rơi xuống ngựa!

Vậy mà là ba tên liên tiếp!

Tên thứ nhất bắn cờ, cờ soái vừa đổ, toàn quân đều thấy, thuận thiên quân vốn chính là đám ô hợp, bị hơn hai ngàn hùng binh sắt thép đánh cho mất cả hồn vía, lập tức đại loạn.

Tên thứ hai bắn soái, chủ soái trước mắt bao người trúng tên ngã ngựa. Rắn mất đầu, tướng lĩnh bốn phía không còn đấu chí, lòng người tứ tán, chỉ mong tự bảo vệ.

Tên thứ ba trừ đi mưu sĩ, trong thuận thiên quân, kẻ duy nhất có khả năng trong nguy cơ kịp thời ứng biến, kêu gọi toàn quân ứng đối, không còn cơ hội bày ra quỷ mưu trá thuật của hắn nữa!

Ba tên đồng thời thoát cung, ba chuyện trong điện quang hỏa thạch tuần tự phát sinh, thuận thiên quân không chịu nổi áp lực, từ sau đến trước, thủy triều sụp đổ!

Bảo cung sáng bạc cong như trăng rằm, nam tử cầm cung trên sườn núi cao ngoài ba tiến, bắn ra mũi tên với cự ly và độ chuẩn xác thế nhân hầu như không thể đạt tới, bạch bào ngân giáp, phong hoa tuyệt thế.

Tùy tay bắn ra ba tên, y thong dong giơ thương chỉ ra xa, cao giọng quát: “Giết!”

Sau sườn núi mà tầm mắt thuận thiên quân không thể nhìn đến, vô số tiếng kêu giết, hòa theo như sấm: “Giết! Giết! Giết!!!”