Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Chương 30: Thịt đến miệng sao có thể nhả ra?




Lời nói của đàn ông ở trên giường có thể tin không? Đương nhiên không thể.

Cho nên, Mộ Dung Cương nói hận không chút uy hiếp đến tiểu lưu manh, ngược lại làm cho hắn cảm giác như là một loại tình thú trên giường, ra vẻ kinh hỉ mở to hai mắt,“Cái gì? Cưng yêu tôi hở? Tiểu Cương, nguyên lai cưng đối với tôi tình thâm như vậy? Chú hai thiệt là rất cảm động nga!”

Mộ Dung Cương bó tay rồi, với cái da mặt còn dày hơn tường thành của tiểu lưu manh, giương cờ trắng đầu hàng.

Bất quá tiểu lưu manh không thích cảm giác bị ngó lơ thế này, đảo mắt một vòng, nảy ra ý nghĩ xấu xa. “Ai! Hai ta đánh cuộc. Bây giờ tôi cởi trói cho cưng, chúng ta làm một hồi, nếu như tôi còn có thể đem cái áo này mặc vào người cưng, cả đêm nay cưng phải thành thành thật thật nghe lời tôi chịu không?”

Ách? Mộ Dung Cương quay đầu, nhíu mày suy nghĩ đến độ đáng tin cậy trong lời này, nếu như hai tay y được thả ra, cho dù đánh không lại tiểu lưu manh, nhưng là cơ hội vọt vào trong phòng tắm vẫn phải có đi? Buổi tối này cũng sẽ không phải quá khuất nhục rồi.

Y tâm động,“Chú nói thật chứ?”

“Kia đương nhiên!” Đường Mộ Dương vẻ mặt chân thành, mê hoặc con mồi.

Tốt lắm! Mộ Dung Cương hạ quyết tâm, “Trước thả tôi ra đã.”

Trong ánh mắt giảo hoạt của tiểu lưu manh hiện lên một chút tà ác, trên mặt lại là vô cùng chính nghĩa lẫm nhiên,“Là đàn ông thì phải biết giữ lời nhé!”

Hai bàn tay vừa được giải thoát, Mộ Dung Cương lập tức đã tính xoay người bật dậy.

A! Nhưng mà…… đây là……tình huống gì?

hoa huy*t bị gel bôi trơn làm cho ướt sũng đột nhiên bị tấn công, cái tên ác ôn kia hoàn toàn không báo trước mà vọt vào.

“Chú làm gì vậy hả?” Mộ Dung Cương tức điên rồi, tiểu lưu manh này hoàn toàn không chịu giữ lời!

Nhưng mà tiểu lưu manh tỏ ra rất vô tội,“Tôi đã nói rồi nha, tôi cởi trói cho cưng, chúng ta làm một hồi, tôi đâu có nói sai đâu, bây giờ tôi đang làm cưng nha!”

Hắn còn xấu xa thúc mạnh hai cái, ngao ô, Mộ Dung Cương khóc không ra nước mắt, tiểu lưu manh giảo hoạt! Y cho là làm một hồi là đánh một trận, ai biết gia khỏa này cố ý dùng nghĩa khác để chơi y, hắn căn bản đã không tính buông tha cho mình!

Chỉ tiếc, Mộ Dung Cương nhận ra quá muộn.

Tiểu lưu manh cưỡi ở trên người y, thực thích ý luật động, giống như đang cưỡi ngựa trên thảo nguyên mà vui vẻ rong ruổi, còn không vong quên thưởng y phục cho con ngựa của hắn.

“Tôi không…… ngô…… muốn!” hoa huy*t bị hắn làm cho càng lúc càng sảng khoái, giọng nói của Mộ Dung Cương đã không còn bình thường được nữa.

Địa phương mẫn cảm bị cái thứ ác ôn kia không ngừng đâm chọc, nhất thời muốn mất đi cảm giác. Nhưng mà không thể ngừng lại, nếu như dừng lại, cái cảm giác ngứa ngáy khó chịu lại quay về, còn tra tấn y khủng khiếp hơn trước, làm cho y không tự chủ được mà bắt đầu khát cầu.

“Sao lại không muốn? Yên tâm quần áo này vốn là để cho cưng, không có ai cướp của cưng đâu” Tiểu lưu manh cố ý xuyên tạc ý tứ của Mộ Dung Cương, đem cái áo gợi cảm kia mặc lên người y.

Cái áo nửa trong suốt bó sát ở trên người, cách một tầng vải có cũng như không vuốt ve hai khỏa anh đào đỏ bị che mờ, ánh mắt tiểu lưu manh càng thêm âm trầm.

“Thật xinh đẹp!” Hắn đột nhiên cúi xuống, đưa lưỡi liếm lộng hai đóa hoa nhỏ.

Cảm giác cách một tầng vải dệt thật là khác thường, Mộ Dung Cương cơ hồ phát khóc,“Không cần…… Ô…… Không cần liếm……”

“Vi cái gì không cần?” Tiểu lưu manh đột nhiên há mồm cắn một viên nhũ thủ đã săn cứng, hàm hồ nói,“Không phải cưng rất thích sao? Tôi cảm giác được, mỗi lần liếm ở chỗ này, phía dưới của cưng sẽ chảy thật nhiều nước.”

Ô ô…… Mộ Dung Cương không muốn sống nữa! Rất mất mặt, không phải bởi vì lời nói của tiểu lưu manh, mà là bởi vì thân thể của chính mình, thật sự giống như lời của tiểu lưu manh, mỗi khi hắn đùa bỡn nơi này, phía dưới liền trào lên một cỗ nhiệt lưu, ào ào tuôn ra ngoài, không thể ngừng được.

Mà hiện tại, nơi đó đã vang lên tiếng nước phốc phốc.

Tuy rằng cảm thấy thẹn, nhưng mà Mộ Dung Cương vẫn theo bản năng kẹp chặt hai chân, y sắp tới rồi, thêm một chút nữa là y sẽ đến cao trào. Vô luận lý trí nói như thế nào, nhưmg mà thân thể y rất thích cái loại cảm giác này, cái loại cảm giác khuất nhục này, cho nên y nhất định phải làm như thế.

“Muốn?” Tiểu lưu manh tà ác híp mắt, trong chớp mắt, hắn đem cái thứ ác ôn kia rút ra ngoài,“Nếu muốn thì đến liếm cho chú hai đi!”

Tên hỗn đản này! Mộ Dung Cương bị cắt ngang phẫn nộ toàn thân càng đỏ một tầng, diễm diễm lưu quang, dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm mê người.

Tiểu lưu manh nhìn đến ngây người, nuốt nuốt nước miếng, mới ức chế xúc động muốn xông vào. Chỉ là dùng sức tách hai chân Mộ Dung Cương ra, một đầu đập xuống, liền cách quần lót, ngậm lấy ngọc hành đang ứa lệ của y.

“Chú…… chú làm gì vậy?” Mộ Dung Cương bị dọa choáng váng, như điện giật muốn giãy dụa thoát ra.

Nhưng mà vô dụng, bộ vị nam tính yếu ớt ở trong miệng của nam nhân tựa như là một thứ mỹ vị vô cùng, thịt đến miệng hắn sao có thể nhả ra?

Người phát minh ra quần lót chữ T quả thật rất vĩ đại!

Tiểu lưu manh vô cùng cảm tạ “mẹ vợ” anh minh đã chuẩn bị thứ này cho lão bà của hắn, giúp cho hắn thực dễ dàng đem đầu lưỡi luồn qua khe hở, đi vào trong đùa giỡn cây gậy nhỏ ngây ngô kia, còn có thể ngậm lấy nó qua một lớp vải dệt, cho hắn nếm thử chút kích thích khác.

Mộ Dung Cương bị hắn làm cho hoàn toàn xụi lơ nằm trên giường, khó chịu đến mức cơ hồ muốn xé rách tấm drap dưới thân. Cái loại cảm giác ngứa ngáy tê dại này làm cho y mất hết khí lực, gian nan đến mức hôn mê!

Không chỉ vậy, nếu như hắn chỉ tấn công đằng trước thì còn đỡ, đằng này tiểu lưu manh ngay cả hoa huy*t nằm phía sau cũng không tha, đầu lưỡi không ngừng liếm lộng, hoa huy*t đã hoàn toàn mở ra, mị thịt diễm hồng lấp lánh thủy quang *** mỹ.

Khi đầu lưỡi thô ráp mà linh hoạt vừa chạm đến nơi đó, Mộ Dung Cương bật khóc, tiểu lưu manh đúng là đã thực hiện được lời hắn nói, liếm cho y khóc lên thật, liếm cho nước mắt y chảy không ngừng, theo khóe mắt trào ra, rơi lên mái tóc tán loạn, rơi lên cả trên giường.

Cho tới bây giờ y vẫn chưa từng biết là trên đời này vẫn còn tồn tại một loại “khổ hình” như thế này, đau thì không đau nhưng lại khiến cho y khổ sở đến không thể chịu được.

Mà khi đầu lưỡi nóng rực linh hoạt như con rắn nhỏ tiến vào sâu trong hoa kính, Mộ Dung Cương không còn chịu đựng được nữa mà dùng hết khí lực toàn thân hét lên,“Xin chú! Xin chú! Tôi liếm! Cái gì tôi cũng liếm hết!”

Thật sự là mẫn cảm a!

Đường Mộ Dương cũng không muốn khi dễ lão bà quá đáng, chuyện gì cũng phải có trình tự, từ từ tiến hành theo đúng quá trình chất lượng có đúng không?

Lập tức đem thứ nóng rực kia đưa đến bên môi Mộ Dung Cương, thì thấy y liền vội vội vàng vàng, thậm chí mang theo chút lấy lòng ngậm lấy đại gia khỏa nguyên bản y thập phần ghét bỏ. Tuy rằng lóng ngóng nhưng mà vẫn là cố gắng hút lấy.

Đường Mộ Dương thoải mái nửa nằm ở trên giường, cúi đầu nhìn Mộ Dung Cương trên mặt mặc dù còn mang theo lệ nhưng mà vẫn cực lực phun ra nuốt vào lấy lòng hắn, tâm tình không khỏi tốt lên.

Ngón tay vươn ra gạt đi lệ vương trên khóe mắt y, dịu dàng hướng dẫn,“Cứ từ từ như thế, dùng đầu lưỡi liếm, mỗi địa phương đều phải liếm đến. Ân…… Cứ như vậy. Thực ngoan…… Á!”

Đột nhiên, gia khỏa đang ra sức phục vụ nhưng vì kỹ thuật còn non kém nên vô tình dùng răng nanh cứa lên cái thứ ác ôn kia, tiểu lưu manh đau quá hút một ngụm khí lạnh, vội vã đem lão nhị cứu về.

“Tôi…… tôi không phải cố ý!” Mộ Dung Cương sợ tới mức đầu óc trống rỗng, vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn, sợ lại gặp cái loại khổ hình kia nữa.

Đường Mộ Dương tâm mềm nhũn, vươn cánh tay đưa y ôm vào trong lòng,“Ngoan, không có việc gì, không có việc gì, không sợ, tôi không đau.”

Rồi trong khi Mộ Dung Cương vẫn đang cúi đầu nức nở, đem gia khỏa rất nhanh đã khôi phục đưa vào hạ thân y, bắt đầu thưởng cho.

Khoảng không trong thân thể được lấp đầy, trong phòng không ngừng vang lên tiếng rên rỉ sung sướng.

Bất quá, thật sự là nóng quá. Thân thể trong lúc *** quả thật rất chán ghét những thứ trói buộc, Mộ Dung Cương bứt rứt giật giật cái áo đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng mà vẫn không dám cởi.

Đường Mộ Dương mỉm cười, gia khỏa này đã biết sợ mình, là dấu hiệu tốt!

An ủi hôn lên mặt y một cái, rồi đem mấy thứ y phục đã hoàn thành sứ mệnh kia lột ra.

Thân thể không còn bị trói buộc nữa, Mộ Dung Cương nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Đường Mộ Dương còn săn sóc điều chỉnh tư thế, kê thêm cái gối dưới đầu y, dưới thắt lưng cũng đệm thêm một cái, giúp cho y có thể thoải mái nghênh đón mình tiến vào.

Mộ Dung Cương vừa bị “ngược đãi” xong, bây giờ lại được dịu dàng đối xử như thế nên có chút ngây ngốc, mơ hồ nhìn tiểu lưu manh ở phía trên.

Ngọn đèn mờ mờ ảo ảo chiếu lên người hắn, y có thể thấy rõ ràng những giọt mồ hôi dầy đặc trên trán lẫn trước ngực, từng giọt từng giọt rõ ràng. Ở trong bóng đêm giống như mang theo dụ hoặc quỷ dị. Mộ Dung Cương có chút không nhịn được mà vươn tay ra nhẹ nhàng đụng vào ──

Ba! Ngón tay y vừa chạm vào, giọt mồ hôi liền vỡ ra, chảy xuống. Chơi thật là vui!

Đường Mộ Dương phát giác động tác nhỏ của y, mang theo cổ vũ mỉm cười đem hai tay y phóng tới trên người mình,“Ôm chặt tôi!”

Rồi mới cúi xuống thân mình, hôn lên môi y, bắt đầu tiến lên.

Mạnh quá! Dừng lại, mau dừng lại! Mộ Dung Cương giãy dụa, hỏa long tiến vào trong cơ thể mang theo khí thế nguy hiểm, một lần lại một lần nhằm vào chỗ sâu nhất, dường như là muốn hoàn toàn chiếm cứ tâm của y.

Đường Mộ Dương không có khả năng dừng lại,“Tôi là ai? Là ai?”

“Là…… là Đường…… Mộ Dương.” Mộ Dung Cương có hơi hồ đồ, hắn hỏi cái này làm gì vậy?

“Đường Mộ Dương là gì của em?”

Cái gì? Mộ Dung Cương càng thêm mơ hồ, bọn họ không phải bà con xa thân thích sao? Theo bối phận, là chú của y còn gì?

“Đường Mộ Dương là người đàn ông của em, là lão công của em!”

A a? Đầu óc Mộ Dung Cương không theo kịp.

Thân thể đã hoàn toàn bị đối phương áp chế, *** hung hãn như lửa cháy lan ra đồng cỏ không ngừng ập đến, thiêu đốt y đến mơ mơ màng màng, chỉ có thể như không có xương mà gắt gao bám chặt lấy người trước mắt, mặc hắn ta cần ta cứ lấy.

Một khi đã đem thân thể hoàn toàn giao phó cho đối phương, tâm, sao có khả năng còn giữ được?

Tác giả:

Cạc cạc, cuối cùng H xong rồi, cầu vote!

Táo nhỏ vỗ vỗ bụng Tiểu Cương: Con của ta, con rốt cuộc xuất hiện chưa?

Tiểu Cương ngạo kiều: Người ta không cần sinh, người ta không cần sinh ~

Chúng: Vô lương cười gian, đó là không có khả năng, tiểu thụ tốt sao có thể không sinh bảo bảo được?!