Tiểu Lý Phi Đao

Chương 16: Giả nhân giả nghĩa




Cửa lớn bên ngoài không một người vệ sĩ, có lẽ họ cho rằng Tiểu Phi không dám xâm nhập giữa ban ngày.

Kho chứa củi chỉ vỏn vẹn có mỗi một cánh cửa thật nhỏ, lúc dựng lên có lẽ không ai nghĩ rằng nó sẽ trở thành nhà giam.

Bóng tối tràn ngập bên trong càng làm cho không khí ẩm thấp càng thêm ướt át.

Một người nằm khom khom co quắp y như là bị ngất xỉu chứ không phải ngủ mê.

Chỉ mới ngó thoáng qua, một luồng máu cay nóng xông lên tận mắt Tiểu Phi, hắn bước tới kêu lên :

- Huynh...

Tiếng nói của hắn chưa dứt từ ở con người đang lom khom vụt bắn ra một luòng ánh sáng.

Một thanh kiếm nhanh như gió quét ngang tới cẳng Tiểu Phi.

Diễn biến cực kì đột ngột, thanh kiếm quét ngang lẹ làng đến kinh người.

Rất may, thanh kiếm trên tay của Tiểu Phi còn nhanh hơn một bậc. Không phải đưa ra trước mà nhanh ở chỗ đưa ra sau mà tới trước, hơn nhau một chút xíu đó thôi. Chỉ cần một chút xíu đó cũng đã thủ thắng khi giao đấu.

Soảng.

Tiếng thép chạm vào nhau, mũi kiếm của Tiểu Phi chĩa xuống kiếm đối phương, thanh kiếm khua lên và rơi xuống đất.

Quả đúng là cao thủ, lâm nguy bất loạn, người bị rơi kiếm tung mình lên đúng lúc và nhảy thối ra sau.

Phản ứng thật nhanh, vừa đánh rớt thanh kiếm đối phương, Tiểu Phi cũng nhún chân nhảy lùi trở lại.

Nhưng dù nhanh cũng vẫn không kịp nữa, một ngọn côn và một thanh đao đã chặn ngay giữa cửa.

Bây giờ mới nhận ra kẻ giả đò nằm mọp để dụ Tiểu Phi khi nãy là gã công tử Du Long Sinh.

Tiểu Phi quay phắt lại thấy kẻ chặn ngang ngoài cửa là Triệu Chính Nghĩa và lão già Điền Thất.

Cũng ngay trong lúc ấy, nhiều tiếng rào rào liên tiếp, đống củi chất cao vụt đổ nhào xuống đất, mười mấy tên cung thủ, tên lắp thẳng dây chĩa ngay vào hướng Tiểu Phi.

Chỉ cần một nhích tay, những mũi tên bịt sắt sẽ lập tức ghim phật vào mình địch thủ.

Bất cứ một ai cho dù bản lãnh đến đâu cũng đành phải xuôi tay.

Điền Thất hất mặt mỉm cười :

- Các hạ có cần nói nữa không?

Tiểu Phi chầm chậm ngồi xuống và nói một cách thản nhiên :

- Xin mời các vị cứ buông tên.

Điền Thất ngửa mặt cười ha hả :

- Tốt, các hạ quả xứng là một con người khí khái, Điền mỗ sẽ xử sự đúng theo cung cách đó.

Lão vẫy tay, mười mấy dây cũng cùng buông ra một lúc.

Ngay trong lúc đó, Tiểu Phi vùng lăn khía hai vòng, tay trái nhặt luôn thanh Vô tình kiếm của Du Long Sinh loáng lên biến thành một vùng ánh thép.

Những mũi tên bịt sắt rơi xuống như lá rụng, Triệu Chính Nghĩa gầm lên một tiếng, thanh đao giáng xuống nhanh như chớp theo thế “Lập Tiễn Hoa Sơn”.

Từ trong vùng ánh thép của Tiểu Phi một đường kiếm bắn ra như chớp.

Triệu Chính Nghĩa hoảng hốt thu chiêu nhưng đã chậm mất rồi, một tiếng “chát” khô khan, thanh kiếm sướt ngang sống đao chĩa thẳng vào yết hầu của lão, một vọt máu bắn ra.

Điền Thất thụt lui nửa bước vung ngọn côn bổ xuống.

Nhưng vùng ánh thép của Tiểu Phi đã cuốn thẳng ra phía cửa.

Điền Thất dợm đuổi theo nhưng phải dừng lại khi nghe Triệu Chính Nghĩa khò khè và máu vọt bắn ra nơi ngực lão.

Vì mở đường thoát thân là chính cho nên Tiểu Phi không buông sát thủ, lưỡi kiếm chỉ thuận theo chiều đâm sớt ngoài da và vì thế mà Triệu Chính Nghĩa không bị đòn trí mạng.

Vừa lướt ra tới cửa, Tiểu Phi quật ngược cánh tay, thanh Vô tình kiếm của Du Long Sinh bay vút vào giữa ngực Điền Thất, làm cho lão ta định rượt lại đành phải thụt lùi.

Thanh trường kiếm xé gió căm ngay bên vách.

Du Long Sinh chằng miệng thở phào :

- Thân thủ lẹ thật là kinh khiếp.

Điền Thất mỉm cười hiểm ác :

- Và cái may của hắn cũng quả thật nhiều.

Du Long Sinh nhướng mắt :

- Cái may?

Điền Thất nói :

- Du thiếu trang chủ không thấy mũi tên nghim ngay mình hắn hồi nãy sao?

Du Long Sinh gật đầu :

- Đúng rồi, tôi thấy hắn dùng kiếm tay trái, thanh kiếm đưa lên bị ngay một khe hở và hai mũi tên lọt ngay chỗ ấy nhưng không hiểu tại sao hắn không bị thương.

Điền Thất cười :

- Chỉ tại trong mình hắn có mặc Kim Ty Giáp. Lão phu thật cũng quá sơ ý về điểm đó nếu không thì cho dù hắn có bản lãnh cao đến bực nào cũng khó mà thoát được bữa nay.

Nhìn thanh kiếm găm run bần bật trên vách, Du Long Sinh khẽ lắc đầu :

- Đáng lý hắn đừng đến vào hôm nay và đáng lý tôi cũng đừng đến đây nữa.

Điền Thất an ủi :

- Chuyện thắng bại là thường, có chi mà Thiếu trang chủ lại có vẻ chán nản như thế. Cho dù hắn qua được một cửa chúng ta nhưng còn cửa thứ hai hắn làm sao qua khỏi được.

* * * * *

Thoát ra khỏi cửa, Tiểu Phi chợt nghe tiếng “A Di Đà Phật” cất lên rổn rảng, tiếp liền theo, nhiều tiếng nữa rập lên.

Khắp bốn bên, năm nhà sư mặc áo mầu tro xám tủa ra vây chặt lại.

Cả năm người chắp tay lên ngực trông thật trang nghiêm, nhưng chính trông trang nghiêm đó, toát ra một uy lực kinh người.

Dẫn đầu là nhà sư mày bạc, Tâm Mi đại sư.

Tiểu Phi quét cặp mắt gằn giọng :

- Kẻ xuất gia cũng làm cái chuyện mai phục sao?

Tâm Mi đại sư niệm một tràng Phật hiệu :

- Lão tăng vốn không có ý hại người, thí chủ không nên dùng lời công kích như thế. Thí chủ nên biết rằng những kẻ hay công kích thường tự làm thương tổn chính con người mình trước, đã không hại được ai mà còn hại ngược lại chính mình.

Ông ta nói bằng một giọng rất chậm rãi hòa nhã, nhưng khi lọt vào tai Tiểu Phi thì mỗi một tiếng của ông ta lại y như sấm sét, làm cho người nghe cứ cảm thấy màng tai bị dội “oong, oong” không dứt.

Tiểu Phi hướng mắt :

- Vậy thì lời lẽ của ông chắc êm dịu lắm nhỉ?

Miệng thì nói nhưng chân hắn đã nghiêng đưa mình nhích ra sát vòng vây.

Tiểu Phi thừa biết nếu tung mình nhảy lên thì tức khắc sẽ bị tràng hạt của nhà sư quật sụm đôi chân, cho nên còn có cách nghiêng mình vừa thủ vừa xông ra kẽ hở.

Không dè chân hắn vừa di động thì những nhà sư cũng lập tức di dộng liền theo và khi hắn dừng lại thì các nhà sư cũng đều dừng lại.

Tâm Mi đại sư đại sư lại niệm phật hiệu :

- Kẻ xuất gia không bao giờ nghĩ đến chuyện sát sinh, trong tay thí chủ có kiếm chỉ cần thí chủ xông ra được khỏi cái trận La hán nho nhỏ này thì bần tăng vô cùng bội phục và cung kính để đi một cách tự do.

Tiểu Phi mím miệng đứng yên một chỗ.

Hắn nhận thấy những nhà sư này chẳng những võ công thâm hậu mà việc bố trí lại vô cùng chặt chẽ y như một vòng xiềng không sơ hở một góc nào, cách bố trí chặt chẽ ấy làm cho kẻ bị vây muốn thoát cũng không phải dễ.

Lúc tám chín tuổi Tiểu Phi đã từng xem một con đà điểu bị mãng xà vây khốn. Con rắn thật lớn cong mình lại, đầu và đuôi giao với nhau giữ con đà điểu vào giữa. Mỏ đà điểu bén, nhưng cứ hễ mổ đầu thì đuôi rắn quất qua. Còn nếu mổ đuôi thì bị đầu rắn táp, cứ như thế làm cho con đà điểu mệt đừ mà cũng không làm sao thoát được.

Mãi đến một lúc sau, chừng như khám phá ra cái thế lưỡng đầu thọ địch ấy, con đà điểu đứng im một chỗ không động đậy, chờ một lúc thật lâu, đến cái lúc mà con mãng xà không còn kiên nhẫn được nữa, con đà điểu thình lình phóng ra một cú sấm sét và tự nhiên là con rắn thất cơ.

Nhìn vào thế trận của mấy nhà sư, Tiểu Phi hình dung ngay lại sự chứng kiến trận đấu giữa rắn và chim hồi nhỏ và lập tức áp dụng ngay lấy thế tịnh chế động của con chim đà điểu.

Hắn đứng im lìm.

Quả nhiên, đứng đợi một lúc lâu, Tâm Mi đại sư bắt đầu nổi nóng, ông ta trầm giọng :

- Thí chủ định bó tay chịu trói đấy à?

Tiểu Phi khẽ nhích đầu một cái :

- Không.

Hắn trả lời một tiếng y như là không muốn lãng phí một hơi thở nào cả.

Tâm Mi đại sư gặng lại :

- Thế tại sao thì chủ không chịu đi?

Tiểu Phi trả lời tỉnh khô :

- Các ông không muốn giết tôi, tôi cũng không muốn giết các ông vì lẽ đó cho nên tôi không đi được.

Tâm Mi đại sư mỉm cười :

- Nếu thí chủ mà giết được, bần tăng nhất định sẽ không phiền trách gì cả.

Tiểu Phi cũng cười :

- Thế thì hay quá...

Tiếng nói của hắn phát cùng một lúc với thân hình động đậy, và cái động của hắn còn hơn điện chớp.

Chỉ thấy một ánh sáng nháng lên, thanh kiếm đã chĩa thẳng vào yết hầu của Tâm Mi đại sư.

Bốn nhà sư xung quanh lập tức tiến lên, bốn bàn tay đang chấp vụt rẽ ra, chưởng ảnh dựng lên như núi.

Nhưng cái tấn công chớp nhoáng của Tiểu Phi không hoàn toàn như thế, tay hắn huy động thanh kiếm nhưng chân thì lại bắn lùi.

Tám bàn tay của bốn nhà sư đánh vuột ra trước và tự nhiên tất cả đều chụp ngay lên thanh kiếm của Tiểu Phi.

Tâm Mi đại sư trầm giọng :

- Giỏi.

Tiếng “giỏi” được thốt ra, ống tay áo của ông cuốn mạnh. “Thiếu Lâm thiết tụ”, một ngón đòn ác hiểm chụo phủ lên đầu của Tiểu Phi, tuy hắn lùi, nhưng thanh kiếm vẫn nằm ngang như trước, nghĩa là mục tiêu vẫn là yết hầu của Tâm Mi đại sư.

Và chỉ nghe “soạt” một tiếng, ống tay áo rông của nhà sư đã bị đứt toạc ra một lỗ lớn.

Tiếp liền theo, vùng kiếm của Tiểu Phi như một cái bóng lớn lăn tròn, hắn thoát ra khỏi trận trong đường tơ kẽ tóc.

Lẽ tự nhiên, thoát ra bằng cách đó thế thủ ở hậu tâm bỏ trống.

Tâm Mi đại sư lập tức gầm lên :

- Bần tăng xin đưa tiễn.

Nghe chưa trọn câu nói, Tiểu Phi chợt nghe một luồng kình phong ập tới sau lưng.

Sức xung ra quá lẹ không làm sao quay lại kịp với cái đánh thần tốc của nhà sư, Tiểu Phi chỉ còn cách chuyển lên chịu đựng.

Một luồng máu nóng dồn nghẹn ngang nơi ngực, Tiểu Phi nương theo sức đánh của đối phương để tung thẳng đường đi.

Y như một con diều bốc gió đứt dây, thân ảnh của Tiểu Phi bắn thẳng lên xà xà theo gió.

Nhà sư đứng bên trái quát lớn :

- Đuổi theo.

Tâm Mi đại sư khẽ lắc đầu :

- Không cần.

Nhà sư trẻ tuổi hỏi :

- Hắn không còn có thể chạy xa được nữa, tại sao sư thúc lại không cho đuổi theo?

Tâm Mi đại sư cười :

- Chính vì hắn không thể chạy xa được nữa cho nên chúng ta không cần phải đuổi theo.

Suy nghĩ một giây, nhà sư trẻ tuổi mỉm cười :

- Sư thúc nói đúng.

Nhìn theo hướng Tiểu Phi, Tâm Mi đại sư nói thật thấp giọng :

- Kẻ xuất gia lấy từ bi làm trọng, khi có thể không làm cho người bị thương thì tốt hơn hết là nên làm theo cách ấy.

Từ nãy đứng xa xa nhìn các nhà sư đối phó, cho đến bây giờ Điền Thất mới bật cười thành tiếng :

- Hay, đúng là kẻ xuất gia “lấy từ bi làm trọng”, nếu kẻ có thay họ để giết người thì nhất định không bao giờ họ ra tay.

* * * * *

Nương theo chưởng lực của đối phương, Tiểu Phi bắn mình lên không và lần lần hóa giải chưởng lực đó.

Chưởng lực của Thiếu Lam hộ pháp quả thật là hùng hậu, Tiểu Phi lướt ra gần mười trượng mới có thể gượng đứng lại được.

Và khi tung mình nhảy lên một lần nữa hắn mới nhận ra là nội lực của mình đã bị tổn thương, nhưng chút thương thế ấy hắn tin rằng hắn sẽ chịu đựng được.

Trui luyện trong gian khổ, vùi mãi trong tuế nguyệt đã làm cho hắn trở thành một con người không phải dễ dàng ngã quị, vóc thân của hắn mường tượng sắt thép tạo thành.

Màn chiều mỗi lúc càng sẫm dần, bốn phía không thấy bóng người qua lại những mỗi một tán cây, một mái ngói, phảng phất y như đều có địch nhân mai phục. Bằng trực giác của thú rừng Tiểu Phi nhận ra như thế.

Thoát khỏi được nơi đó, Tiểu Phi kể như là vạn hạnh.

Đối với sự vây vòng Thiếu Lâm và bốn người cao đệ, trong thiên hạ có thể nói là rất ít ai thoát khỏi. Không riêng nhận xét của một người mà gần như tất cả võ lâm đều hiểu một cách khẳng định như thế.

Chỉ có điều Tiểu Phi chưa phải là muốn đi.

Chuyện chưa thành công, nhất định hắn không thể nửa đường bỏ dở.

Nhưng bọn Điền Thất đã đem giam Lý Tầm Hoan vào một nơi nào?

Tiểu Phi gương đôi mắt như chim ưng đảo bốn phía, thình lình hắn nghe có tiếng cười.

Giọng cười không cao, nhưng khoảng cách thật gần, nghe y như là ở sát một bên. Tiểu Phi quay đầu bây giờ hắn mới phát hiện người có giọng cười đó ở cách thật xa.

Từ một ngôi nhà xa ngoài năm trượng, một lão già ngồi dựa lan can đọc sách. Lão xem một cách chăm chú xuất thần, y như là ngoài những điều trong sách ra, lão không còn chú ý đến điều gì khác nữa.

Lão mặc một chiếc áo cẩm bào hơi cũ, bộ mặt thon và dài, da mặt lão vàng như sáp, cộng với hàm răng lưa thưa, y như một lão già học giả trói gà không chặt.

Nhưng một học giả trói gà không chặt mà lại có một giọng cười *** lộng, giọng cười mà làm cho người nghe tưởng chừng như giọng cười ở sát một bên thì quả là một con người ít có.

Tiểu Phi dừng lại âm thầm nhìn lão.

Lão già cẩm y như không nghe thấy sự có mặt của Tiểu Phi, lão đưa ngón tay thấm nước miếng thong thả lật qua trang khác, lão vừa xem vừa gật gù, tỏ vẻ vô cùng đắc ý.

Tiểu Phi lùi ra sau thêm mấy bước nữa rồi quay mình bỏ sang hướng khác.

Hắn đi riết một hơi ngoài ba mươi trượng mà không thèm ngó lại và hắn nhún mình luôn ba cái, thân ảnh đã khuất vào trong rừng trúc. Qua khỏi rừng trúc là đến rừng mai. Đúng giữa mùa hoa nở rộ, hương thơm phưng phức một vùng. Tiểu Phi hít một hơi dài không khí trong lành nén sự tức nghẹn bởi vết thương một chưởng.

Cho đến bây giờ hắn mới nhận ra thương thế không phải nhẹ. Vừa vận dụng chân khí, hắn cảm thấy nghe như huyết muốn vọt ra, hắn cố gắng dồn nén, hắn nhận thấy rằng bây giờ nếu giao đấu với người thì vô phương thủ thắng.

Ngay lúc đó chợt nghe tiếng sáo nổi lên.

Tiếng sáo nổi lên.

Tiếng sáo trong mà cao vút một cách lạ kì, tuyết đóng thành băng trên cành cây như bị âm lực từ tiếng sáo rớt xuống từng mảnh từng mảnh lao chao trong gió.

Trong vùng hoa tuyết xa xa, một người đứng dựa dưới gốc cây mai già lim dim nâng ống sáo. Con người ấy mặc chiếc áo gấm cũ xí, đúng là lão già mặt vàng ngồi đọc sách trong gian nhà mà Tiểu Phi thấy khi nãy.

Tiếng sáo đang vút chợt xuống trầm uyển chuyển như mang mảnh ưu tư.

Tiểu Phi quay lại nhìn sững người thổi sáo và nói từng tiếng một :

- Thiết Dịch tiên sinh.

Thiết Dịch tiên sinh ngẩng mặt, đôi mắt ông ta như ánh điện ngời ngời.

Bằng váo ánh mắt đó đã làm cho ông ta nhỏ đi mười tuổi.

Nhìn chằm chằm vào Tiểu Phi một lúc khá lâu, Thiết Dịch tiên sinh vụt hỏi :

- Các hạ bị thương à?

Tiểu Phi hơi ngạc nhiên, nhãn lực của lão già này quả thật là lợi hại.

Thấy Tiểu Phi không đáp, Thiết Dịch tiên sinh hỏi tiếp :

- Các hạ bị thương ở sau lưng à?

Tiểu Phi trả lời thật xẵng :

- Đã biết còn hỏi làm gì nữa?

Thiết Dịch tiên sinh điềm nhiên hỏi tiếp :

- Bị Tâm Mi đại sư hạ thủ đấy chứ?

Tiểu Phi bắt đầu hơi tức, hắn hừ hừ trong miệng chứ không chịu trả lời.

Thiết Dịch tiên sinh khẽ lắc đầu cười :

- Thiếu Lâm hộ pháp té ra cũng vậy thôi.

Tiểu Phi hỏi :

- Cũng thế nghĩa là sao?

Thiết Dịch tiên sinh nói bằng một giọng điềm đạm :

- Bằng vào thân phận của ông ta đáng lý thì không nên có lối đánh sau lưng như thế và một khi làm cho các hạ bị thương rồi thì lại càng không nên để sổng mà đi đến gặp ta.

Ông ta lại lẩm bẩm như nói một mình :

- Lão hòa thượng chẳng lẽ lại giở cái lối “Mượn tay kẻ khác giết người thế cho mình”.

Tiểu Phi lạnh lùng :

- Chuyện đó có gì mà ông phải thắc mắc. Thứ nhất nếu không đánh sau lưng thì ông ta làm sao đánh được, thứ hai cho dù đã đánh được như thế nhưng ông ta cũng không làm sao giết tôi được, thứ ba không phải mượn tay ông vì ông đâu có giết được tôi.

Thiết Dịch tiên sinh ười lớn :

- Quả là một khẩu khí hào hùng.

Ông ta ngưng ngang tiếng cười và giọng nói vụt trở nên dữ tợn :

- Ngươi đã thụ thương, ta không thể ra tay được, nhưng vì ngươi lớn lối quá cho nên buộc lòng ta phải cho ngươi một bài học.

In như cảm thấy mình nói đã hơi nhiều nên Tiểu Phi đứng nhếch mép làm thinh.

Thiết Dịch tiên sinh nói tiếp :

- Nghĩ vì ngươi đã thụ thương nên nhường ngươi trước ba chiêu đó?

Tiểu Phi ngó sững lão già đối diện và chợt bật cười.

Cùng một lúc với tiếng cười, hắn tra thanh kiếm vào lưng và quay mặt bỏ đi.

Thiết Dịch tiên sinh cất giọng cười ha hả vụt phất tay áo rộng phóng mình chặn ngay trước mặt Tiểu Phi.

Gương mặt của ông ta sắt lại :

- Đã đến trước mặt ta còn muốn đi đâu nữa?

Tiểu Phi trả lời mà mắt không thèm ngó :

- Tôi không đi thì ông phải chết.

Thiết Dịch tiên sinh cười thật lớn :

-Ta chết hay ngươi chết.

Tiểu Phi lắc đầu thật nhẹ :

- Không một người nào có thể nhường ta nổi ba chiêu.

Thiết Dịch tiên sinh gặng lại :

- Nghĩa là nếu ta nhường ba chiêu thì phải chết.

Tiểu Phi gật đầu :

- Đúng.

Thiết Dịch tiên sinh nhướng mắt :

- Thế thì tại sao ngươi không để ta thử một bận xem sao?

Tiểu Phi không trả lời mà quay lại nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Thiết Dịch tiên sinh chợt nghe một luồng hơi lạnh xông lên từ xương sống.

Đã quá nửa đời người, đã dự không biết bao nhiêu trận đấu và đã gặp không biết bao nhiêu cặp mắt : mắt xanh lè, mắt nổi gân máu, mắt như hai ngọn đèn khuya... nhưng chưa bao giờ Thiết Dịch tiên sinh thấy đôi mắt dễ sợ như đôi mắt gã thiếu niên này.

Trên đời này, có rất nhiều cặp mắt hung ác : mắt ba góc, mắt xếch, mắt lồi, mắt oán độc, mắt phẫn nộ, mắt hầm hập sát cơ... nhưng đôi mắt của gã thiếu niên này thì quả là đôi mắt mà trên đời ông ta chưa từng gặp. Mới ngó thoáng qua rất dễ có cảm tưởng như nhìn vào đôi mắt bằng ngọc thạch nhưng khi hắn đảo cặp mắt qua thì người bị nhìn lại có cảm tưởng như đôi mắt của tượng thờ trên án thờ dòm xuống kẻ đăng hương.

Thiết Dịch tiên sinh bất giác lùi ra sau hai bước.

Ngay lúc ấy, thanh kiếm của Tiểu Phi đã rút ra.

Một kiếm rút ra không bao giờ không thấm máu. Đó là sự tự tin của Tiểu Phi. Lòng tự tin đó đã qua nhiều minh chứng.

Và có lẽ vì thế mà khi không dám chắc trong mức tuyệt đối hắn không bao giờ rút kiếm.

Thiết Dịch tiên sinh tung mình lê khỏi ngọn mai, nhiều tiếng động rào rào, những mảnh tuyết, những cành mai bắn văng bốn phía.

Cùng với những mảnh tuyết, những cành mai, Thiết Dịch tiên sinh là xà đáp xuống, trên mặt tuyết nhiều giọt máu lổ đổ rớt xuống.

Vì thuộc về đòn nhường, nên thanh kiếm của Tiểu Phi không nhằm hiểm yếu mũi kiếm chỉ sớt soạt cánh tay.

Tiểu Phi đưa mắt nhìn theo dấu máu :

- Không ai có thể nhường ta nổi ba chiêu, một chiêu cũng không thể?

Thiết Dịch tiên sinh mặt xám như đất thô, ông ta đứng dựa vào gốc mai thở dốc.

Chiếc tiêu chấn động võ lâm của ông ta vẫn phải chịu chậm hơn đối thủ.

Tiểu Phi lừ đừ đôi mắt :

- Ông không chết vì ông đã giữ vững lời hứa nhường ba chiêu.

Tiểu Phi vụt cười và nói tiếp :

- Dù sao ông khá hơn Tâm Mi đại sư.

Hắn muốn nói đến sự thất tín của người cao đệ Thiếu Lâm.

Ông ta nói chỉ cần thoát được ra khỏi trận thì sẽ cảm phục và Tiểu Phi đi yên ổn. Thế mà khi hắn đi ra khỏi trận được thì ông ta lại đánh lén sau lưng.

Thiết Dịch tiên sinh vừa thở dài vừa nói :

- Còn hai chiêu nữa.

Tiểu Phi gặng lại :

- Hai chiêu nữa?

Thiết Dịch tiên sinh cố nén cơn đau cười gượng :

- Ta nhượng ba chiêu nhưng ngươi mới ra tay có một.

Tiểu Phi nhìn thẳng vào mặt đối phương và khẽ gật gù :

- Được.

Và vụt tay tát vào Thiết Dịch tiên sinh hai cái nhè nhẹ :

- Bây giờ thì đủ ba chiêu rồi đó.

Câu nói chưa dứt thì từ trong ống tiêu của Thiết Dịch tiên sinh vụt khua lên một vùng ánh sáng như một vùng mưa mù bay thẳng vào người của Tiểu Phi. Như một chiếc pháo thăng thiên, Tiểu Phi bắn thẳng mình lên và tà tà rơi xéo xuống cách đó gần ba trượng.

Cho đến bây giờ nghĩa là sau khỏi chấm đất Tiểu Phi mới hay rằng chân mình đã bị trúng ám khí từng trong ống tiêu của Thiết Dịch tiên sinh.

Hắn không thể gượng đứng được nữa, đành phải ngồi khuỵu xuống đất.

Da mặt trắng bệnh của Thiết Dịch tiên sinh chừng như có máu trở lại, ông ta vừa thở vừa cười :

- Bữa nay ta đã học được của ngươi một điều hay, đó là không bao giờ nhường ai ba chiêu cả. Nhưng đồng thời ngươi phải nhớ rằng ngươi cũng đã học được một điều không dở : khi đã ra tay thì phải làm cho đối phương ngã quị nếu không ngươi sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa

Tiểu Phi nghiến răng nhìn mấy mũi ám khí ghim sâu trên cẳng của mình và nói như rít từng tiếng một :

- Bài học này nhất định ta sẽ không bao giờ quên được.

Thiết Dịch tiên sinh hướng mắt :

- Tốt, vậy ngươi hãy đi đi.

Tiểu Phi chưa trả lời, thì đã nghe nhiều tiếng bước chân dập dồn chạy tới.

Vfa có tiếng người kêu :

- Tiền bối, Thiết Dịch tiền bối đã giết được tên câu trệ ấy rồi chứ?

Thiết Dịch tiên sinh cau mày ngó Tiểu Phi và gắt nhỏ :

- Đi mau, ta không giết ngươi, ta cũng không bằng lòng để cho ngươi chết vào tay người khác. Đi mau.

Tiểu Phi tung mình một cái lăn ra ngoài hai trượng.

Chân không đi được, hắn di động thân mình bằng hai cánh tay.

Nhưng hắn sẽ biết mình sẽ không thể đi xa được và mặt tuyết trắng ngời kia sẽ là nơi ghi lại vết tích cho bọn Triệu Chính Nghĩa.

Và tự nhiên, dù biết thế, hắn cũng không có cách nào khác nữa.

Huống chi, trong khi đó Tiểu Phi đã cảm nghe ngực mình đang tức nghẹn, máu ứ như muốn trào lên, cho dù không ai đuổi theo, tự hắn cũng không chống chọi được bao lâu nữa.

Điều mong mỏi nhất đối với hắn bây giờ là gặp được Lý Tầm Hoan, để nói cho họ Lý biết rằng hắn đã hết sức rồi.

Giữa lúc Tiểu Phi đang chói tay trườn tới và trong lòng đang mang băn khoăn thì chợt có một bóng người lao vút tới bên mình hắn.

* * * * *

Trong gian phòng của Long Tiêu Vân thắp một cây đuốc sáng.

Gương mặt trắng bệt bịnh hoạn của Lý Tầm Hoan phớt một lớp hồng hồng.

Hắn vẫn ho sừ sụ.

Long Tiêu Vân im lặng ngồi nhìn người em kết nghĩa.

Chờ cho Lý Tầm Hoan ho dứt, Long Tiêu Vân mới kê sát chén rượu và nghiêng nhẹ vô miệng hắn.

Uống xong chén rượu, Lý Tầm Hoan mỉm cười :

- Đại ca, anh xem không giọt rượu nhỏ ra ngoài đấy. Cho dù ai bắt tôi treo ngược lên nhưng cứ hễ cho chén rượu vào môi thì nhất định tôi sẽ không bao giờ để đổ ra ngoài một giọt.

Muốn cười nhưng miệng Long Tiêu Vân lại trở thành như mếu :

- Tại làm sao hiền đệ không để cho anh giải huyệt?

Lý Tầm Hoan cười :

- Tôi là một con người rất khó mà dừng lại ở nửa chừng lắm, nếu để anh giải huyệt thì rồi tôi lại sẽ nghĩ tới việc đi ngay.

Long Tiêu Vân nói :

- Bây giờ... bây gì thì họ không có ở đây, nếu hiền đệ...

Lý Tầm Hoan ngắt lời :

- Đại ca đến bây giờ mà anh vẫn chưa hiểu ý tôi sao?

Long Tiêu Vân thở ra :

- Anh hiểu, nhưng...

Lý Tầm Hoan cười :

- Tôi biết anh muốn nói gì rồi, nhưng thực thì anh đâu có gì đâu phải đối với tôi, anh đã đem tôi từ kho chứa củi lên đây vừa tâm tình vừa có rượu uống, như vậy tình huynh đệ đã thỏa mãn lắm rồi.