Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi

Chương 13: Xấu hổ




Một đám người thanh thế lớn đứng đầy cửa hành lang lớp 4-2, nhao nhao ồn ào hỏi ai bắt nạt Lạc Thanh Hoài, nhóm bạn nhỏ sợ tới mức trợn mắt há mồm, đứa nhỏ nào nhát gan thì cũng sắp khóc.

Lạc Thanh Hoài còn đang suy nghĩ xem nên nói với Hoắc Chu về việc nhảy lớp như thế nào thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói của Hoắc Chu, nó còn tưởng rằng mình bị điên.

Lạc Thanh Hoài lúc này mới phục hồi tinh thần, nhanh như bay chạy ra khỏi phòng học, nhìn thấy nhiều người như vậy cũng hoảng sợ: "Có chuyện gì vậy?"

"Bọn này tới bảo kê cho em." Hứa Diệu giải thích, "Nghe nói em bị người ta bắt nạt?"

"Em không bị bắt nạt." Lạc Thanh Hoài không hiểu ra sao, "Nếu nói là bắt nạt, hẳn phải xem như em bắt nạt người khác... chứ?"

Mọi người: "..."

Hoắc Chu nghe xong sự tình từ đầu tới cuối, biết Lạc Thanh Hoài không bị bắt nạt mới nhẹ nhàng thở phào, nhưng cậu vẫn để cho bọn Bàn Đôn đi tới hành lang lớp Hoắc Tưởng một lần, bản thân ở lại nói chuyện với Lạc Thanh Hoài.

"Anh biết em nhảy lớp sao?" Lạc Thanh Hoài nhìn thấy Hoắc Chu, vô cùng vui vẻ, lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu, "Anh có tức giận không?

Hoắc Chu kéo hội đến đây, đương nhiên cũng biết xấu hổ khi đột nhiên biến sắc mặt tức giận, nhưng cậu quả thực có chút để ý, "Sao trước đây em không nói với anh?"

"Em nghĩ muốn cho anh một kinh hỉ." Lạc Thanh Hoài nói, "Trước đây không phải còn chưa chắc chắn sao? Em sợ nói ra lại vui mừng hão."

Hoắc Chu đối với việc Lạc Thanh Hoài nhảy lớp... Biết nói sao nhỉ, đúng là không biết có thể tính là kinh hỉ không.

Thậm chí, lấy tư tâm của cậu, cũng là không quá hy vọng Lạc Thanh Hoài sẽ nhảy lớp.

Không phải giữ lại mặt mũi vì Lạc Thanh Hoài là học bá, mà là chỉ hi vọng Lạc Thanh Hoài không trưởng thành quá nhanh. Cậu đem Lạc Thanh Hoài trở thành em trai, vẫn luôn nói với bản thân phải biết quan tâm em ấy. Nhưng Lạc Thanh Hoài như vậy giống như không cần cậu quan tâm, khiến cho Hoắc Chu có chút mất mát.

"Ca ca, anh không vui sao?" Lạc Thanh Hoài mẫn cảm, lập tức cảm giác Hoắc Chu không vui, tức khắc liền thấp thỏm.

"Đương nhiên không phải." Hoắc Chu lập tức lắc đầu, "Nhưng mà tại sao em phải nhảy lớp?"

Lạc Thanh Hoài mím môi, chỉ sang tòa nhà đối diện, "Như vậy, sang năm sau là em có thể sang bên đó học."

Hoắc Chu sửng sốt, sau đó liền hiểu.

Lạc Thanh Hoài đây là muốn ở gần cậu một chút.

Ai da, đệ đệ này đúng là dính người mà.

Xem đi, không phải là do cậu toàn thân chỉ nghĩ tới quan tâm Lạc Thanh Hoài, không quan tâm không được rồi.

Hoắc Chu một bên nghĩ một bên khóe miệng không khống chế được mà nhếch lên, "Tốt lắm tốt lắm, vô cùng tốt. Chuyện tốt như vậy cũng nên chúc mừng một chút."

Vì thế, giờ ra chơi tiếp theo, Hoắc Chu lại dẫn theo một đám người, hùng hổ... cầm hạt dưa, đậu phộng, kẹo, bánh kem, đồ ăn vặt tới lớp Lạc Thanh Hoài chúc mừng nó nhảy lớp thành công.

Các bạn nhỏ lớp 4-2 cũng được thơm lây, phòng học biến thành hiện trường tiệc tùng. Chẳng qua các bạn nhỏ trong lòng còn ít nhiều sợ hãi, một bên hâm mộ Lạc Thanh Hoài, một bên sợ rằng bên trong đồ ăn vặt có ám khí.

Lạc Thanh Hoài trong mắt các bạn học lại cao lớn hơn rất nhiều.

Cứ như vậy, Lạc Thanh Hoài mạc danh kỳ diệu mà dưới hiệu quả tuyên truyền của hai anh em Hoắc gia, bỗng nhiên trở thành nhân vật làm mưa làm gió trong trường.

Những kẻ có thể tính là làm mưa làm gió trong các trường học đại khái cũng có thể chia thành vài loại: thành tích vô cùng tốt, vô cùng không biết sợ, bộ dạng vô cùng đẹp.

Trong tình huống bình thường, vài loại người này không thể nào là cùng một người. Các bạn học thành tích tốt đa số đều rất ngoan, nghe lời giáo viên, lại càng không gây chuyện.

Lạc Thanh Hoài đại khái là người đầu tiên có đủ mọi loại đặc thù, làm sao có thể không làm người khác chú ý?

Mỗi ngày, sau khi tan học đều có người chạy tới cửa phòng học lớp 4-2, nhìn lén phong thái "Lạc lão đại".

Cô Lý nghe nói tới việc này cũng vô cùng lo lắng, lo rằng Lạc Thanh Hoài từ học bá thành giáo bá, ỷ thế hiếp người, lại lo rằng có bạn học khác ghen ghét đỏ mắt, âm thầm bắt nạt Lạc Thanh Hoài.

Bà âm thầm quan sát một thời gian, phát hiện chính mình dường như lo lắng vô cớ.

Người ghen ghét đỏ mắt Lạc Thanh Hoài có, nhưng người bảo vệ nó còn nhiều hơn, đa số bạn học cùng lớp có ấn tượng khá tốt với thằng nhóc. Mặt khác còn hai anh em Hoắc gia kia cũng thực sự để tâm tới Lạc Thanh Hoài, có chuyện gió thổi cỏ lay liền xử lý thay Lạc Thanh Hoài, những người khác căn bản không có cơ hội lộ diện trước mặt nó.

Mà bản thân Lạc Thanh Hoài trên cơ bản cũng không chú ý tới sự tình chung quanh. Mặc kệ người khác thổi phồng nó như thế nào, nó cũng đều là bộ dạng gợn sóng bất kinh. Mấy chuyện đánh nhau lặt vặt nó cũng không để ý tới, lại càng không đi bắt nạt người khác.

Thậm chí khi có cô bé đưa đồ ăn vặt cho nó, nó cũng chỉ trưng bộ mặt vô cảm mà từ chối.

Cô Lý còn phát hiện, Lạc Thanh Hoài đi học vô cùng nghiêm túc, nhưng không dừng lại ở việc nghe giảng, đôi lúc giải đề nó còn sử dụng đến những kiến thức vượt mức quy định, phỏng chừng còn muốn tiếp tục nhảy lớp.

Mặc kệ nói thế nào, Lạc Thanh Hoài không trở thành giáo bá, ở chung với các bạn cũng coi như hòa đồng, cô Lý tạm thời buông xuống nửa tâm tư.

Cô Lý đoán không sai, Lạc Thanh Hoài đúng là lại muốn nhảy thêm một lớp, nó muốn cùng Hoắc Chu học lớp sáu.

Cho nên Lạc Thanh Hoài vô cùng cố gắng.

Nhưng mà, Lạc Thanh Hoài tuy rằng bản chất tốt, người cũng thông minh, nhưng rốt cuộc tuổi cũng còn nhỏ, không phải tất cả sự việc đều có thể dựa vào những gì bản thân học được.

Có đôi khi hỏi giáo viên, họ sẽ khuyên nó đừng quá vội vã, cứ chậm rãi từng bước đặt nền móng vững chắc là được.

Thật vậy, giáo viên cũng có công việc của giáo viên, không thể vì một mình Lạc Thanh Hoài mà dạy thêm được.

Lạc Thanh Hoài nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới một biên pháp – để Hoắc Chu đi học ghi chép bài, nó sẽ mượn vở Hoắc Chu đọc.

Đã nhảy lớp một lần, nhảy thêm lần nữa cũng không phải việc gì quá to tát, cho nên Lạc Thanh Hoài nói với Hoắc Chu, sang năm nó muốn trực tiếp học lên lớp sáu.

Cho nên trong một năm này nó sẽ học chương trình lớp năm, Hoắc Chu cũng vừa vặn đang học lớp năm.

Hoắc Chu đương nhiên cũng vui vẻ việc có thể học cùng khối Lạc Thanh Hoài, còn son sắt thề hẹn mà nói cho Lạc Thanh Hoài biết lúc đó sẽ đi tìm cha nhờ cậy, để Lạc Thanh Hoài học cùng lớp cậu, để cậu có thể hoàn toàn bảo vệ Lạc Thanh Hoài.

Hoắc Chu hiểu rõ ý của Lạc Thanh Hoài, nhưng cậu có chỗ nào giống người sẽ ghi chép bài?

Cậu vừa nghe thấy yêu cầu này liền lập tức nóng nảy, nhưng lại không muốn từ chối Lạc Thanh Hoài.

Hoắc Chu chọc chọc lúm đồng tiền trên má Lạc Thanh Hoài, nhanh trí, "Chỗ nào em không hiểu có thể tới hỏi Tiểu Thái Dương, cậu ấy cái gì cũng biết."

Lạc Thanh Hoài nghiêm khuôn mặt nhỏ, má lúm đồng tiền biến mất.

Nó yên lặng xoay đầu, không nói gì.

Lạc Thanh Hoài không thể nói ra được nguyên nhân, dù sao nó cũng không thích Hứa Diệu. Toàn thế giới này đều nói Hứa Diệu là bạn tốt nhất của Hoắc Chu, đến cả bản thân Hoắc Chu cũng nói như vậy.

Bác sĩ đỡ đẻ cho Hứa Diệu cùng Hoắc Chu là một người, hai người cùng nhau lớn lên, có rất nhiều bí mật, lại có ăn ý mà người khác không có.

Bản thân Lạc Thanh Hoài cũng rất rõ ràng đây là sự thật, Hứa Diệu không làm sai việc gì, việc nó không thích Hứa Diệu kỳ thật rất vô cớ.

Cho nên Lạc Thanh Hoài không nói ra, nhưng nó tuyệt đối sẽ không đi hỏi bài Hứa Diệu.

Hoắc Chu: "..."

Cậu đương nhiên sẽ không hiểu tâm lý ghen tuông của Lạc Thanh Hoài, nhưng cậu có thể mơ hồ cảm giác được quan hệ giữa Lạc Thanh Hoài cùng Hứa Diệu có chỗ nào đó quái quái. Nghĩ tới nghĩ lui, Hoắc Chu cảm thấy, có khả năng đây là vì tôn nghiêm học bá?

Một học bá tuyệt đối không thể cúi đầu trước một học bá khác?

Tâm tư học bá cậu không hiểu, nhưng nếu tương tự, đại khái là để cậu đến thỉnh giáo Bàn Đôn đánh người như thế nào, cậu khẳng định cũng không muốn.

Tưởng tượng như vậy, Hoắc Chu liền hiểu Lạc Thanh Hoài.

"Được được, đừng mất hứng." Hoắc Chu nói với Lạc Thanh Hoài, "Anh giúp em là được chứ gì."

"Thật sao?" Lạc Thanh Hoài kinh hỉ quay đầu.

Hoắc Chu tiện tay nhét viên kẹo vào miệng nó, "Đương nhiên là thật."

Lạc Thanh Hoài ngậm kẹo, lúm đồng tiền như hoa nở, "Cảm ơn ca ca."

Trong lòng Hoắc Chu mềm mại, chọc chọc má phồng của nó, "Ngọt không?"

Lạc Thanh Hoài cong cong đôi mắt, gật đầu, "Ngọt."

Cứ như vậy, nhiệm vụ hàng đầu mỗi ngày của Hoắc Chu – thay Lạc Thanh Hoài chép bài.

Ban đầu cậu còn lười biếng, tính dùng đồ ăn vặt hoặc đồ chơi hối lộ bạn học khác để người ta chép bài giùm mình.

Kết quả Lạc Thanh Hoài liếc mắt một cái liền thấy chữ viết không đúng, hốc mắt đỏ ửng, đáng thương vô cùng, "Nếu anh không muốn thì thôi bỏ đi, không cần tìm người khác giúp, em tự mình... có thể."

Nó ném vở người khác chép sang một bên, như thế nào cũng không chịu nhìn một cái.

Hoắc Chu đúng là không có biện pháp với nó, cũng không nhìn được bộ dạng tủi thân của Lạc Thanh Hoài, không rảnh lo việc khác, thề thốt về sau tuyệt đối tự mình chép mới khiến Lạc Thanh Hoài nguôi ngoai.

Kỳ thật Hoắc Chu chép bài thảm tới nỗi không nỡ nhìn, chữ viết như chó bò không tính, còn thường xuyên chép thiếu vài đoạn quan trọng, nhiều khi chép bài ông nói gà bà nói vịt.

Nhưng mà Lạc Thanh Hoài vẫn rất vui vẻ, mỗi ngày sau khi đọc xong đều phải sửa lại chữ viết chó bò của Hoắc Chu, yên lặng đặt vào cặp sách của mình.

Bởi vì muốn xem vở của Hoắc Chu, hiện tại mỗi ngày Lạc Thanh Hoài đều danh chính ngôn thuận mà sang nhà Hoắc Chu học bài.

Có một Lạc Thanh Hoài dụng công đầy mình như vậy ở đây, Hoắc Chu cũng không thể không biết xấu hổ mà chạy ra ngoài chơi, cho dù ngồi ngốc cũng là ngồi làm bài tập cùng Lạc Thanh Hoài, cho nên cha mẹ Hoắc đều vô cùng chào đón Lạc Thanh Hoài tới nhà.

Trong nháy mắt đã tới cuối kỳ, Lạc Thanh Hoài dễ dàng đạt được vị trí nhất khóa.

Mà Hoắc Chu, thế nhưng cũng phá lệ đạt được tiêu chuẩn của khối.

Cha Hoắc vô cùng vui vẻ, dưới yêu cầu của Hoắc Chu không biết xấu hổ mà đặt mua một bàn đồ ăn lớn.

Hoắc Chu có chuyện tốt đều nghĩ đến đệ đệ đầu tiên, mời Lạc Thanh Hoài tới cùng nhau chia ngọt sẻ bùi.

Cha Hoắc không biết chuyện Hoắc Chu giúp Lạc Thanh Hoài ghi chép bài, nhưng ông biết mỗi ngày Lạc Thanh Hoài đều đốc thúc Hoắc Chu học bài. Cho nên Lạc Thanh Hoài là đệ nhất công thần, hiển nhiên phải được mời tới.

Lạc Thanh Hoài không rõ chuyện gì, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn liền bất an, "Có đại sự gì sao?"

Sinh nhật ai hay đại loại vậy? Nhưng nó chưa chuẩn bị quà...

Cha Hoắc cười hào sảng, "Chúc mừng Hoắc Chu cuối cùng cũng đạt tiêu chuẩn."

Đạt tiêu chuẩn...

Lạc Thanh Hoài: "..."

Nó biết bản thân sẽ ở vị trí đầu tiên nên cũng không cảm thấy gì. Mẹ Lạc đại khái là sợ nó kiêu ngạo, hoặc cũng vì tâm lực không đủ nên chỉ không mặn không nhạt nói một câu: "Không tồi, tiếp tục duy trì."

Cho nên, thi đạt tiêu chuẩn liền phải chúc mừng vân vân... Trước kia nó ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.

Mẹ Hoắc hậu tri hậu giác phản ứng lại, đá cha Hoắc một cái, người ta là Lạc Thanh Hoài chính là vị trí thứ nhất!

Cha Hoăc: "..."

Bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.