Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi

Chương 38: Dỗ dành anh




Hoắc Chu nhất thời không ổn nổi, có ý gì?

Tặng cho Lạc Thanh Hoài?

Tiểu tử này được lắm, quản lý một quán bar, còn có người tặng mỹ nữ tới cửa. Hơn nữa tặng một lần nửa tá, cũng không sợ ăn không tiêu.

Lạc Thanh Hoài đang muốn đi tìm Tiểu Thải Hồng, bị Hoắc Chu trừng mắt một cái.

Lạc Thanh Hoài sửng sốt, lập tức phản ứng lại.

Hoắc Chu sẽ không ghen chứ?

Tuy rằng lý do này cũng không chắc, nhưng trong lòng Lạc Thanh Hoài không nhịn được mà ngọt ngào.

Chẳng sợ xa cách chín năm, Hoắc Chu vẫn nắm rõ như lòng bàn tay biểu cảm của Lạc Thanh Hoài.

Thế mà em ấy lại còn vui vẻ?

Nhưng không đợi Hoắc Chu bùng nổ, Lạc Thanh Hoài đã mở miệng trước, nói với người đàn ông mặc tây trang kia, "Quý khách, người hầu rượu của ngài đã đến, ngài còn cần không?"

Hắn chỉ vào vài mỹ nữ đang đi tới chỗ bọn họ.

Lời vừa đến bên miệng liền bị Hoắc Chu nuốt vào, như vậy thì những mỹ nữ này không phải tặng cho Lạc Thanh Hoài?

Tây trang kia cũng không chú ý tới, rõ ràng người gã để ý là Lạc Thanh Hoài, nghe vậy mà lại nghiêm túc đánh giá mỹ nữ anh Ngư đưa tới.

Hoắc Chu vốn rất khó chịu vì gã dám ôm tâm tư với Lạc Thanh Hoài, hiện tại thấy người này nhanh chóng dời mục tiêu lại càng thấy tức giận hơn.

Hoài Bảo đẹp như vậy, những cô gái kia có thể so sánh sao! Không có mắt thưởng thức!

Tất cả những cô gái kia đều đứng bên người Lạc Thanh Hoài, cũng không có ý tới phục vụ khách kia.

"Anh Lạc." Đàn em của anh Ngư lại chắp tay với Lạc Thanh Hoài, "Vài tiểu mỹ nhân đều là anh Ngư của chúng tôi dùng giá cao tìm ra, Ám Dạ cũng không tốt như vậy, ngài đừng từ chối."

Hoắc Chu đột nhiên hỏi, "Các người đây là tặng cho vị quản lý đẹp trai này hay tặng cho quán bar?"

Lạc Thanh Hoài: "..."

Đàn em của anh Ngư nhìn Hoắc Chu cùng tây trang mắt hí liếc nhau, cười nói, "Đây là tặng cho anh Lạc, đương nhiên anh Lạc muốn dùng như thế nào thì chúng tôi cũng không nhúng tay vào được."

Đại khái hắn cho Hoắc Chu cùng tây trang kia cùng một dạng người, nghĩ rằng bọn họ nhìn trúng những cô gái này, đang có ý muốn hỏi.

"Cũng là có ý tốt." Lạc Thanh Hoài cướp lời Hoắc Chu, gật đầu với đàn em của anh Ngư, "Tôi nhận, thay tôi cảm ơn anh Ngư."

Hắn nói xong, ngoắc phía trước, "Thải Hồng, lại đây!"

Không để cho những người khác có cơ hội nói chuyện, hắn nhìn về phía đàn em anh Ngư, "Nếu là anh Ngư dùng nhiều tiền tìm ra, vậy ca hát nhảy mua không có vấn đề gì chứ?"

Đàn em anh Ngư gật đầu, "Đương nhiên."

"Anh Lạc." Thải Hồng đã tới trước mặt.

"Dẫn vài người này đi chuẩn bị một chút, trợ hứng mọi người nhảy múa." Lạc Thanh Hoài dặn dò Tiểu Thải Hồng, toàn bộ quá trình đều không nhìn những cô gái kia, "Anh Ngư nể tình như vậy, chúng tôi cũng không thể hẹp hỏi, đêm nay tất cả mọi người ở đây đều được ưu đãi 88 phần trăm."

Còn không quên nhắc nhở Tiểu Thải Hồng chuẩn bị tuyên truyền, "Việc vui như vậy, mọi người có thể nói với bạn bè, đồng thời đặt biển quảng cáo ở cửa."

Tiểu Thải Hồng nghe lời, dẫn vài cô gái mặc bikini đi chuẩn bị.

Lạc Thanh Hoài liếc Hoắc Chu nhiều lần muốn mở miệng đều bị mình ngăn chặn, trong lòng cười thầm không thôi.

Thích nhìn Hoắc Chu ghen vì hắn là một chuyện, nhưng hắn không muốn làm Hoắc Chu khổ sở, một chút cũng không.

Xử lý xong chuyện mỹ nữ, Lạc Thanh Hoài mới quay đầu nói với vị khách mặc tây trang kia, "Quý khách chờ lát nữa nếu có hứng thú, không ngại thì có thể lên sàn nhảy trợ hứng. Phí của ngài đêm nay tôi sẽ giảm thêm 20 phần trăm, hy vọng quý khách có thể chơi đến tận hứng."

Người này cũng không ngốc, nhìn cách làm việc của Lạc Thanh Hoài đoán chừng mình cũng không chiếm được cái gì trên người hắn. Tuy rằng có chút tiếc nuối nhưng bên dưới vẫn còn bậc thang, hắn cũng không nói thêm gì nữa, gật gật đầu.

Lạc Thanh Hoài cuối cùng cũng nói với vài đàn em của anh Ngư, "Anh Ngư có lòng tốt như vậy, tiểu đệ vô cùng cảm kích. Các anh em đừng vội đi, ở lại uống hai ly, thế nào?"

Vài tên đàn em này của anh Ngư cũng chỉ đại khái theo nhiệm vụ tới, không từ chối, sảng khoái ngồi xuống.

Sắp xếp mọi người ổn thỏa, Lạc Thanh Hoài mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Hoắc Chu, "Ca ca vừa rồi ghen sao?"

Hoắc Chu lúc này đã hoàn toàn không còn tâm trạng gì mà ghen tuông.

Từ ngày đó nhìn thấy Lạc Thanh Hoài ở quán bar, anh đã nghĩ tới Lạc Thanh Hoài nhất định sống không dễ dàng gì.

Nhưng cụ thể không dễ dàng đến mức nào, Hoắc Chu không tưởng tượng được.

Anh đến quán bar bởi vì hai người tuy rằng đã lăn giường, nhưng lại chưa nói tới yêu đương.

Phải, quá trình yêu đương của bọn họ không giống với người bình thường.

Tình này nảy nở từ khi còn trẻ, khi đó Hoắc Chu còn ngu ngốc, chậm chạp không hiểu rõ tâm tư của mình, sau lại nghe không hiểu lời thổ lộ của Lạc Thanh Hoài, khiến cho hai người lỡ mất chín năm.

Sau khi gặp lại, bởi vì anh bất an cùng nóng lòng muốn đền bù, sau khi hai người thổ lộ liền trực tiếp lăn giường, nhìn sao cũng mới chỉ qua mấy ngày.

Giai đoạn của yêu đương bình thường đều phải trải qua thả thính, mờ ám, thăm dò, từ từ hẹn hò, bọn họ là chưa hề trải qua.

Cho nên trong lòng Hoắc Chu cảm thấy rất có lỗi với Lạc Thanh Hoài, là anh tự phá đi quy trình bình thường này, khiến Lạc Thanh Hoài trở tay không kịp.

Hơn nữa hai người xa nhau đã chín năm, đều trải qua rất nhiều chuyện. Dù là bề ngoài, tâm lý hay thói quen sinh hoạt cùng những phương diện khác đều có sai khác rất lớn.

Hiện tại bởi vì mới gặp lại, khác biệt này bị vui sướng hòa tan, cái gì cũng có thể xem nhẹ, nhưng một thời gian nữa những điểm không hợp sẽ lộ ra, rất dễ dàng sinh ra mâu thuẫn.

Hoắc Chu muốn cố gắng hết sức tránh phát sinh những tình huống này, đồng thời cũng muốn chậm rãi bổ sung quá trình yêu đương bình thường kia.

Cho nên hôm nay anh tới đây là muốn xem có cơ hội đón Lạc Thanh Hoài tan tầm không, cũng coi như là lần đầu hẹn hò hẳn hoi của hai người.

Mặt khác, anh cũng muốn nhìn hoàn cảnh công tác của Lạc Thanh Hoài, hiểu em ấy hơn một chút.

Hoắc Chu không phải lần đầu đến quán bar, nhưng trước kia anh chưa bao giờ chú ý một quản lý quán bar cần phải làm gì.

Hiện tại anh thấy được có lẽ chỉ là một phần rất rất rất nhỏ, chỉ là một góc tảng băng, sợ còn chưa tới một phần trăm.

Nếu Lạc Thanh Hoài thật sự là nằm vùng, phần khó khăn nhất tuyệt đối không nằm ở quản lý quán bar.

Nhưng quản lý một quán bar đã phiền toái như thế. Phải đối xử với đủ mọi loại khách, xử lý đủ mọi loại cạnh tranh cùng chèn ép âm thầm, còn phải nâng cốc để làm ăn yên ổn, bằng không thì làm sao có thể giành được tin tưởng của kẻ đứng sau màn?

Hoắc Chu quen Lạc Thanh Hoài từ nhỏ, đến nay đã được hơn mười năm, biết con người thật của hắn kỳ thật là thẹn thùng sợ người lạ, không muốn giao tiếp với nhiều người, việc có thể sử dụng nắm tay giải quyết thì hắn cũng không muốn nói nhiều thêm một câu.

Em ấy thành thạo như bây giờ, nhất định đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện.

Hoắc Chu rất tiếc vì không được nhìn thấy Lạc Thanh Hoài dần trưởng thành, lại càng hối hận khi em ấy gặp tình cảnh nguy khốn, bản thân không có cơ hội ở bên cạnh.

Nhưng anh khóa tất cả cảm xúc dưới đáy lòng, cười cười nhìn Lạc Thanh Hoài, "Nếu đúng là anh ghen tuông, em định dỗ dành như thế nào?"

Khóe miệng Lạc Thanh Hoài nhếch lên, đang muốn nói chuyện, bên kia những mỹ nữ đang nhảy đã xảy ra một trận ầm ĩ.

Hai người cùng nhau nhìn qua, những cô gái kia giống như rất kích động, trong đó có người giống như... khỏa thân?

Tất cả mọi người trong quán bar đều ngó qua bên đó, dường như có ý vây xem.

Hoắc Chu biến sắc, đây là bị chơi sao?

Mấy tên đàn em của anh Ngư cũng ngó qua, đều mơ hồ có chút hưng phấn, vẻ mặt như xem kịch vui.

"Anh ở đây đừng nhúc nhích." Lạc Thanh Hoài đưa đồ trong tay cho Hoắc Chu, "Để em qua xem."

Hoắc Chu hơi do dự, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Dù sao Lạc Thanh Hoài cũng quen tiếp xúc với những người này, tình huống cần ứng đối này cũng là sở trường của em ấy, nếu em ấy nói không thì anh cũng không qua.

Lạc Thanh Hoài rất nhanh đã đến giữa đám người kia, cô gái loã thể kia liền bổ nhào xông tới chỗ Lạc Thanh Hoài.

Lạc Thanh Hoài tránh sang bên cạnh, tiện tay đẩy một cái, cô gái khỏa thân kia liền ngã nhào vào một cô gái khác.

Sau đó Hoắc Chu thấy Lạc Thanh Hoài sầm mặt, không biết nói câu gì, đám người rối loạn liền yên lặng dần.

Lạc Thanh Hoài lại lạnh lùng nói thêm mấy câu, đám người nhanh chóng giải tán, nhìn qua giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Lạc Thanh Hoài quay đầu nhìn Hoắc Chu, Hoắc Chu cười cười với hắn.

Hắn ra dấu tay với Hoắc Chu, sau đó nói với Tiểu Thải Hồng bên cạnh mấy câu.

Hoắc Chu lúc này mới nhìn vật trong tay mình.

Đó là một viên chocolate đóng gói tinh xảo.

Hai mắt Hoắc Chu cong cong, lột lớp vỏ xinh đẹp mà cắn một miếng nhỏ.

Rất ngọt.

"Ngài Hoắc, anh Lạc mời anh tới bên kia ngồi." Tiểu Thải Hồng đến trước mặt Hoắc Chu, trong tay còn ôm mấy hộp sữa.

Hoắc Chu: "..."

Tiểu Thải Hồng đưa Hoắc Chu tới bên ghế dài, hơn nữa còn quẹt thẻ, không để những người khác lại đây.

Hoắc Chu có chút ngại ngùng, anh đến để xem Lạc Thanh Hoài chứ không phải đem thêm phiền toái cho em ấy.

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Hoắc Chu thấy Tiểu Thải Hồng bên cạnh không đi, nhịn không được mà hỏi.

Tiểu Thải Hồng liếc anh một cái, dường như không quá vui vẻ nhưng vẫn trả lời, "Hai cô gái kia xảy ra mâu thuẫn, một người xé quần áo người kia."

Hoắc Chu: "... Anh Lạc của các cậu xử lý như thế nào?"

Anh có chút tò mò.

Loại tình huống này hẳn là vừa xấu hổ vừa hỗn loạn, thế mà Lạc Thanh Hoài nói mấy câu đã xong? Không phải em ấy không am hiểu cách giao tiếp với nữ giới sao?

"Ảnh nói, cãi nhau nữa thì cút mẹ đi." Tiểu Thải Hồng bắt chước biểu cảm lạnh lẽo của Lạc Thanh Hoài nói.

Hoắc Chu: "..."

Lạc Thanh Hoài đúng là không ra bài theo lẽ thường.

Nhưng mà, nếu là người khác đưa tới, những người kia chỉ sợ cũng là nằm vùng, nhất định không muốn bị đuổi đi.

Lạc Thanh Hoài nói một câu liền khiến họ an tĩnh lại, cũng chứng minh các cô đến đây có mục đích.

Trong lòng Hoắc Chu lại càng thêm trầm trọng.

Hoài Bảo của anh, Hoài Bảo mà anh trân trọng trong tay, vì sao lại phải chịu khổ như vậy?

Tiểu Thải Hồng thấy anh vẫn không nói lời nào liền xoay người nhìn vài cô gái đã nhanh chóng trở lại sàn nhảy, vẫn không có ý định rời đi.

"Cậu không vội sao? Không cần ở đây với tôi." Hoắc Chu nhìn mấy hộp sữa kia bỗng nhiên nhớ tới một ít sự việc hồi nhỏ.

Lạc Thanh Hoài nhỏ hơn Hoắc Chu hai tuổi, cho nên ở phương diện trưởng thành cũng muộn hơn bọn Hoắc Chu một bước.

Nhưng tư tưởng nó lại rất trưởng thành, nên rất nhiều lúc sẽ khiến Hoắc Chu cảm giác như hai người là bạn đồng lứa, vì thế cũng rất để ý tới phương diện trưởng thành của Lạc Thanh Hoài.

Đặc biệt là vấn đề chiều cao, hồi còn nhỏ đúng là Lạc Thanh Hoài nhất định không chịu cao, đám Hoắc Chu mỗi năm cao vài centimet, một đám liên tục cao lên. Chỉ có Lạc Thanh Hoài đầu năm cuối năm như nhau, cao thêm nửa centimet cũng vui mừng nửa ngày, nhìn vô cùng đáng thương.

Hoắc Chu biết điều kiện trong nhà của Lạc Thanh Hoài không tốt, mẹ nó còn rất bận rộn, không rảnh quan tâm tới những chi tiết nhỏ nhặt này, vì thế Hoắc Chu cảm thấy Lạc Thanh Hoài thiếu dinh dưỡng, lo rằng sau này nó cũng không cao nổi.

Hoắc Chu nghe nói sữa bò có thể kích thích chiều cao liền nghĩ ra cách đưa sữa cho Lạc Thanh Hoài uống. Có đôi khi sữa là trong nhà anh chuẩn bị, anh liền nói không uống được mà một hai đưa cho Lạc Thanh Hoài. Ngày thường đi mua đồ uống thì cũng mua sữa, uống hai ngụm bèn nói uống không nổi mà đưa cho Lạc Thanh Hoài...

Không nghĩ tới, sau khi lớn lên lại biến thành Lạc Thanh Hoài đưa sữa cho anh.

Kỳ thật anh vẫn có thể uống rượu, đâu có yếu nhớt như vậy?

Tiểu Thải Hồng không biết Hoắc Chu nói cái gì, kiên quyết nói, "Tôi không vội, nhiệm vụ của tôi đêm nay là hầu hạ anh tốt."

Người của anh Ngư còn ở đây, không ai biết bọn họ muốn làm gì, anh Lạc nói phải bảo vệ tốt người này.

Tiểu Thải Hồng không biết, cậu vừa dùng từ "hầu hạ", cả người Hoắc Chu đều thấy không khỏe.

"Cậu quen anh Lạc của cậu bao lâu rồi?" Hoắc Chu nhìn ra được cậu ta rất nghe lời Lạc Thanh Hoài, biết không đuổi đi được bèn muốn dùng lời nói mà hiểu Lạc Thanh Hoài thêm một chút, "Cậu nhìn còn nhỏ quá, sợ rằng còn chưa thành niên nhỉ? Anh Lạc của các cậu dùng lao động trẻ em à?"

Tiểu Thải Hồng liếc mắc một cái đã nhìn thấu tính toán của anh, "Anh đừng nghĩ dụ tôi nói."

Hoắc Chu: "..."

Thoạt nhìn cũng rất lanh lợi, nhưng mà cũng không làm khó được Hoắc Chu.

Hoắc Chu cũng không tức giận, cười tủm tìm, "Cái gì mà nói tôi dụ cậu? Cậu có gì đáng giá để tôi dụ?"

Tiểu Thải Hồng không hé răng, phỏng chừng đã được Lạc Thanh Hoài dặn dò.

Hoắc Chu tiếp tục nói, "Tôi đây chính là kẻ lắm mồm, cậu đứng đây không có người khác lại gần, tôi chịu không nối muốn nói chuyện với cậu..."

Sắc mặt Tiểu Thải Hồng lại thêm khó coi, xen lời, "Tôi sẽ không mắc mưu, anh quá giảo hoạt, tôi nói chuyện với anh cần đặc biệt cẩn thận."

Giảo hoạt? Đây là Lạc Thanh Hoài đánh giá anh sao?

Hoắc Chu không nhịn nổi buồn cười.

"Cậu nói chuyện với tôi?" Hoắc Chu bình thản nói, "Bạn nhỏ à, cậu biết nghề nghiệp của tôi là gì không? Thường xuyên nói chuyện với dạng người nào không?"

Tiểu Thải Hồng đúng là không biết, cuối cùng cũng không nén nổi tò mò, "Anh đừng hòng hù tôi, người lợi hại tôi thấy nhiều rồi."

"Tôi còn chưa nói tôi lợi hại như thế nào." Vẻ mặt Hoắc Chu nghiêm túc, "Tôi là pháp y, thường xuyên giao tiếp với xác chết."

Tiểu Thải Hồng khinh thường mà "hừ" một tiếng, "Anh cho rằng lấy xác chết ra có thể hù tôi sao?"

"Tôi biết cậu không sợ, cậu đi theo anh Lạc của cậu nhất định lá gan cũng rất lớn." Hoắc Chu lắc lắc ly sữa, "Chỉ là tôi mắc bệnh nghề nghiệp nên muốn nói với cậu. Cậu biết không, bất kỳ ngành nghề nào cũng có bệnh nghề nghiệp. Người thấy nhiều xác chết khi nhìn cái gì cũng sẽ nghĩ đến tương quan với xác chết. Cậu xem sữa này rất giống óc, khiến cho bây giờ tôi cảm thấy, óc chính là có vị sữa bò... Đúng rồi, cậu muốn nếm thử không?"

Nói xong, anh đẩy một hộp sữa đến trước mặt Tiểu Thải Hồng.

Không sợ xác chết là một chuyện, liên hệ xác chết với đồ ăn lại là một chuyện khác.

Tiểu Thải Hồng cảm giác dạ dày cuồn cuộn, cắn chặt răng mới không ói ra, cố gắng trấn tĩnh lắc đầu, nhưng biểu cảm rõ ràng đã mất khống chế.

Hoắc Chu nhìn mà âm thầm cười trộm, còn không trị được thằng nhãi nhà mi?

Anh bình thản tiếp tục, "Tôi cùng anh Lạc của các cậu là người quen cũ, đừng nói cậu nhìn không ra chứ?"

Tiểu Thải Hồng nhìn anh uống sữa liền cảm thấy khó chịu, hơn nửa tâm tư đều dành để đối phó với dạ dày, nghe vậy theo bản năng gật đầu.

Đôi mắt Hoắc Chu sáng ngời.

Tiểu Thải Hồng chần chừ một chớp mắt, chủ động nói, "Tên của anh có phải có âm "zhou" không?"

Trong lòng Hoắc Chu nhảy dựng, vô thức kích động, gật đầu, "Tôi tên là Hoắc Chu."

"Quả là anh, khó trách..." Tiểu Thải Hồng nói thầm một tiếng, lại không để ý tới Hoắc Chu.

Trong lòng Hoắc Chu ngứa ngáy, "Có phải cậu từng nghe thấy tên của tôi không?"

Tiểu Thải Hồng hẳn đã đi theo Lạc Thanh Hoài một thời gian,, nhất định cậu ta từng nghe thấy tên mình qua miệng Lạc Thanh Hoài, Hoắc Chu muốn biết chuyện là như thế nào.

Lạc Thanh Hoài ở sau lưng sẽ nói anh như thế nào?

Nhắc tới với người khác sẽ là giới thiệu như thế nào?

"Từng nghe thấy, có một lần anh ấy bị ốm luôn gọi "ca ca" cùng "Chu Chu". Vừa rồi nghe ảnh gọi ca ca, tôi liền đoán xem có phải là anh hay không." Tiểu Thải Hồng trừng mắt nhìn Hoắc Chu đang liếc nó một cái, giống như bỗng nhiên phục hồi tinh thần, "Nhưng tôi sẽ không nói cho anh tình huống khi đó đâu, đừng có uổng phí tâm cơ."

Hoắc Chu: "..."

Đứa nhỏ này thật đúng là, có cần cảnh giác như vậy không?

Hoắc Chu ngẫm nghĩ, lại thay đổi vấn đề, "Hình như cậu rất bất mãn với tôi? Cậu không thấy thái độ anh Lạc nhà các cậu đối xử với tôi sao?"

"Anh Lạc đối với anh tốt nên tôi mới ở đây bảo vệ anh. Nhưng đúng là tôi bất mãn với anh." Tiểu Thải Hồng rất thành thật, nghĩ một lúc lại bổ sung, "Tôi không sợ anh mách lẻo với anh Lạc."

Vừa nghe thấy từ "mách lẻo", Hoắc Chu phảng phất quay trở về thời kỳ học sinh.

Nhưng mà cái cậu Tiểu Thải Hồng này thoạt nhìn cũng thấy rất trẻ, đã thành niên hay chưa cũng phải đặt một dấu hỏi, cũng không biết vì sao trẻ như vậy mà đã làm loại công việc này.

Nhưng Hoắc Chu không hỏi lại, thằng nhỏ này rất đề phòng anh. Vấn đề mẫn cảm như vậy hẳn không có khả năng hỏi ra.

Hoắc Chu hỏi, "Tại sao cậu lại bất mãn với tôi? Hình như tôi vẫn chưa làm gì?"

Tiểu Thải Hồng do dự vài giây, chính nghĩa nói, "Anh quá phóng đãng..."

Anh Lạc là một người vô cùng đứng đắn.

Người anh Lạc thích cũng nên là một người tốt đứng đắn.

Hoắc Chu phun một ngụm sữa ra.

Cậu ta thật đúng là... Anh có chỗ nào phóng đãng?

Tiểu Thải Hồng nhìn thấy anh ta dường như không có ý thừa nhận, càng không vui vẻ gì, "Vừa rồi anh còn có ý đuổi tôi đi, thông đồng với người khác."

Hoắc Chu: "..."

Tiểu Thải Hồng càng nói càng tức giận, "Hơn nữa tôi nghe nói, trước kia anh thường xuyên tới đây uống rượu."

Ánh mắt Hoắc Chu đảo quanh, "Ở đây còn có nhân viên làm việc từ trước?"

"Tôi sẽ không nói cho anh đó là ai." Tiểu Thải Hồng nói, "Anh đừng có nghĩ tới việc mua chuộc người khác, kỳ thật anh Lạc đã biết rõ. Anh ấy đã không ngại, nguyện ý đối tốt với anh, anh phải quý trọng."

Hoắc Chu: "... Cậu nói đúng."

Tiểu Thải Hồng hoàn toàn thả lỏng, không đợi Hoắc Chu nói chuyện, bản thân ầm ĩ nói không ngừng, "Tôi nhìn ra được anh Lạc rất thích anh. Nếu anh dám làm chuyện có lỗi với ảnh thì tôi sẽ không khách khí với anh."

Hoắc Chu vội vàng gật đầu: "Không dám không dám."

Anh đồng ý quá nhanh, Tiểu Thải Hồng lại cảm thấy thái độ chưa đủ thành khẩn, "Anh Lạc đã chịu khổ quá nhiều, có một lần chúng tôi thấy..."

Hoắc Chu còn đang nghiêm túc nghe, Tiểu Thải Hồng đột nhiên ngậm miệng.

Hoắc Chu ngẩng đầu liền thấy Lạc Thanh Hoài đang sải bước dài đi tới.

Tiểu Thải Hồng nhìn thấy Lạc Thanh Hoài, dường như mới ý thức được bản thân lại nhiều lời, ảo não hối hận.

"Yên tâm đi, tôi sẽ không nói gì với em ấy." Hoắc Chu an ủi.

Tiểu Thải Hồng chưa kịp nói gì, Lạc Thanh Hoài đã tới trước mặt hai người.

"Cậu vừa nói gì vậy?" Lạc Thanh Hoài vỗ Tiểu Thải Hồng một cái, "Từ xa đã thấy cậu nói không ngừng."

Cả người Tiểu Thải Hồng cứng đờ.

Hoắc Chu cười nói, "Anh giảng về kết cấu cơ thể người với cậu ta. Anh nói sữa này nhìn rất giống óc, dọa cậu ta một chút. Ầy, tôi chỉ nói thôi mà, thật ra không giống chút nào... Cậu muốn ói thì đi ói đi."

Tiểu Thải Hồng liếc nhìn Lạc Thanh Hoài một cái, thấy hắn gật đầu mới chạy như bay.

Lạc Thanh Hoài ngồi xuống bên cạnh Hoắc Chu, lấy ly sữa kia uống một ngụm.

Cùng một cái ly... Gương mặt Hoắc Chu lại hơi nóng lên.

Anh dời đi lực chú ý, "Em còn uống được à?"

"Em không phải Tiểu Thải Hồng." Lạc Thanh Hoài cười cười, "Anh cũng đừng hù nó, thằng nhóc nửa tháng nữa mới đủ mười tám tuổi."

Hoắc Chu đoán Tiểu Thải Hồng còn nhỏ, nhưng lúc được chứng thực cậu ta vẫn là vị thành niên lại có chút hụt hẫng, "Nhỏ như vậy sao? Mồ côi à?"

Hoàn cảnh xã hội hiện tại khá hơn trước đây nhiều, trẻ con trong nhà dù sao cũng phải tốt nghiệp cao trung chứ nhỉ?

"Không phải, cha mẹ vẫn còn." Đôi mắt Lạc Thanh Hoài hơi trầm xuống, "Còn không bằng mồ côi."

Hoắc Chu lại càng kinh ngạc.

Cha mẹ vẫn còn nhưng tại sao có thể bỏ được con trai ở nơi hỗn loạn như quán bar này vậy?

"Bỏ đi, không nói cậu ta nữa." Lạc Thanh Hoài kéo tay Hoắc Chu, "Chúng ta đi thôi."

"Đi?" Hoắc Chu sửng sốt, "Đi đâu?"

"Về nhà." Lạc Thanh Hoài cười lộ hai lúm đồng tiền, "Không phải anh nói là ghen, muốn em dỗ dành sao?"

Hoắc Chu vừa mới đứng lên, nghe thấy vậy liền lảo đảo, "Thôi bỏ đi, anh nói đùa thôi."

"Em không đùa." Lạc Thanh Hoài đỡ eo Hoắc Chu, "Em còn đang xem nên dỗ như thế nào."

Hoắc Chu: "..."

Eo mềm chân cũng mềm là như thế nào?

Lạc Thanh Hoài nửa kéo nửa ôm kéo Hoắc Chu từ trên sô pha, "Ca ca cũng không muốn em trực tiếp ôm anh ra ngoài chứ?"

Hoắc Chu: "..."

Anh đành phải theo Lạc Thanh Hoài đi ra ngoài.

Đi qua bàn đàn em anh Ngư, Hoắc Chu cái khó ló cái khôn, "Em còn có khách kìa."

"Các anh em chơi vui vẻ, tôi có chút việc đi trước một chút, tiếp đón không chu toàn rồi, lần sau nhất định sẽ bồi thường." Lạc Thanh Hoài không e dè gì mà lôi kéo tay Hoắc Chu, nói với mấy người kia, "Đêm nay là tôi mời."

Mấy người kia hai mặt nhìn nhau.

Hoắc Chu: "..."

Ra khỏi quán bar, đi được một khoảng cách xa Lạc Thanh Hoài mới đột ngột ôm Hoắc Chu, nói, "Em xin lỗi."

Hoắc Chu xoa xoa đầu hắn, "Làm sao vậy? Tại sao đột nhiên nói xin lỗi?"

"Cái kẻ tên anh Ngư kia cũng mở quán bar, bọn em cùng ông chủ. Gã khó chịu vì quán bar bọn em làm ăn tốt hơn nên muốn đến gây rối." Lạc Thanh Hoài nói, "Đêm nay anh ở quán bar đã bị bọn họ theo dõi, nói không chừng về sau sẽ tới tìm anh gây chuyện."

Hắn không nghĩ rằng đêm nay Hoắc Chu tới quán bar, cũng không nghĩ tới người của anh Ngư cũng chọn đêm nay tới.

Nói đúng ra, từ ngày gặp lại Hoắc Chu, kế hoạch của hắn đã thay đổi.

Kế hoạch giấu Hoắc Chu đi đã không thể thực hiện được, anh đã bị lộ, hắn chỉ có thể đổi biện pháp khác.

Nếu Hoắc Chu đã bị người của anh Ngư theo dõi, hắn có thể quang minh chính đại mà thừa nhận quan hệ giữa hai người, còn cố tình biểu hiện thân mật, ngược lại có thể khiến anh Ngư không chú ý tới Hoắc Chu như vậy.

Hắn càng bảo vệ sẽ càng thể hiện tầm quan trọng của Hoắc Chu, người khác càng dễ dàng theo dõi anh.

Như bây giờ cũng không có cách giải quyết triệt để, chỉ cố gắng hết sức làm giảm nguy hiểm.

Nhưng cứ như vậy có khả năng sẽ ảnh hưởng tới Hoắc Chu một chút, đặc biệt trên phương diện công việc.

"Không sao." Hoắc Chu cười nói, "Quấy rối cảnh sát, không phải bọn họ đi tìm chết sao?"

Lạc Thanh Hoài biểu tình ẩn nhẫn, "Yên tâm, rất nhanh em sẽ... Chờ em tích cóp đủ tiền, em sẽ đổi việc, đến lúc đó chúng ta không cần lo lắng gì nữa."

Hoắc Chu cũng không hỏi nhiều, "Được, anh chờ em."

Trong lòng anh đã mơ hồ xác định thân phận Lạc Thanh Hoài.

Cho nên cái gì cũng không nói, nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu.

Anh ngửa đầu hôn lên môi Lạc Thanh Hoài: "Đi, về nhà."

Lạc Thanh Hoài đột nhiên ngồi xổm trước mặt anh.

Hoắc Chu: "... Em làm gì vậy?"

Lạc Thanh Hoài giữ chặt mông anh, xốc người lên, "Dỗ dành anh."