Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi

Chương 39: Phong vũ dục lai




(*) Phong vũ dục lai: Sắp nổi mưa bão

Quán bar Mị Sắc, phòng thay đồ nhân viên.

"Ôi chao, mỗi ngày đều phải nhảy, mệt muốn chết rồi." Một cô gái tóc xoăn dài đẩy cửa đi vào, vừa đi vừa ca thán, "Đúng là không cho người ta sống."

"Đừng oán giận." Một cô gái tóc ngắn đi ngay sau, sau khi vào cửa cẩn thận quét bên ngoài một vòng, xác định không có ai mới đóng cửa lại, "Ai bảo chúng ta làm việc này chứ! Không bị đuổi đi đã phải cảm ơn trời đất, tốt xấu gì ở đây cũng không phải hầu ngủ... Mau thay quần áo đi, mười lăm phút sau còn phải lên sân khấu."

Cô vừa nói chuyện vừa cởi quần áo, sau đó liền tiện tay ném sang một bên, vừa vặn ném lên một giá treo quần áo bỏ đi ở trong góc.

Giữa quần áo vướng trên giá nhô lên một khối tròn tròn.

"Đồ ngựa đực biến thái!" Cô gái tóc xoăn dài liếc khối nhô lên kia một cái, nhỏ giọng nói, "Trong phòng thay đồ có trang bị camera."

"Cũng sớm đoán được rồi." Cô gái tóc ngắn ngồi xổm giữa một đống quần áo lung tung rối loạn mà tìm kiếm, "Chị nghe anh Ngư nói hắn lắp cả camera trong nhà vệ sinh, thật là... Đám anh Ngư giờ đến đây cũng không dám đi WC."

Cô gái tóc xoăn dài ngồi xổm xuống bên người cô, "Chị nói xem, anh Lạc này vẻ ngoài xuất sắc như vậy, tại sao lại biến thái như thế? Trước kia em cảm thấy anh Ngư đã rất biến thái rồi, không nghĩ tới vị này còn biến thái hơn, khó trách anh Ngư không chơi được hắn."

"Cho nên mới nói không thể trông mặt mà bắt hình dong." Cô gái tóc ngắn cuối cùng cũng lục được một gói giấy nhỏ, "Em không nghe đám anh Hổ nói sao? Người này thích nam."

"Hả?" Cô gái tóc xoăn ghét bỏ mà run run vai.

"Hình như gần đây thông đồng với một cảnh sát thành phố A." Cô gái tóc ngắn thở dài, "Cho nên chị cảm thấy lần này anh Ngư cũng chưa chắc có thể thắng được hắn. Dù tính chúng ta thành công, người ta còn có người ở cục cảnh sát, còn không phải lấy lớn hóa nhỏ lấy nhỏ hóa không? Hắn không có vấn đề gì thì có thể không trả thù sao? Đến lúc đó khẳng định sẽ khai đao anh Ngư đầu tiên, việc lần trước anh Ngư không làm tốt, nghe nói ông chủ đã rất tức giận. Hiện tại đang thưởng thức vị này, chỉ sợ anh Ngư..."

Cô gái tóc xoăn nói, "Đó không phải là chuyện tốt sao? Tốt nhất hắn nên giết chết anh Ngư đi, chị nhìn ngày trước hắn... làm những việc đó..."

Cô nói còn cầm lòng không nổi mà rùng mình một cái, "Hiện tại xương cốt em còn lạnh run."

"Em cho rằng kẻ này không chơi gái thì sẽ không biến thái? Không chơi gái chỉ bởi vì hắn thích nam mà thôi. Chị nghe nói..." Cô gái tóc ngắn liếc cô gái tóc xoăn một cái, giọng càng nhỏ dần giống như thì thầm, "Trước kia hắn từng ở thành phố B, vì tranh đoạt mà bắt ông chủ KTV mà mình đang làm việc lại, lăn lộn ước chừng nửa tháng. Biết hắn làm như thế nào không? Mỗi ngày đều xẻo một mảnh thịt từ trên người ông chủ, sau đó rắc muối lên miệng vết thương, còn lấy chỗ thịt đó bắt ông ta ăn..."

"Chị, đừng nói nữa... Em ói mất." Cô gái tóc xoăn che miệng, cố nén mới không phun ra.

"Không phải chị hù dọa em, chỉ muốn nói cho em biết tình cảnh của chúng ta rất nguy hiểm." Ánh mắt cô gái tóc ngắn lạnh băng, "Kể cả anh Ngư đã chết, chúng ta cũng không được giải thoát, dừng trong tay ai thì cũng đều là một kết cục mà thôi."

Cả người cô gái tóc xoăn đều run rẩy, "Chúng ta phải làm gì bây giờ? Hay là dứt khoát thẳng thắn với anh Lạc..."

"Không được." Cô gái tóc ngắn ngắt lời, "Chúng ta cũng không thể đảm bảo họ Lạc nhất định sẽ thắng, chẳng may hắn thua, chúng ta lại ở trong tay anh Ngư. Em ngẫm lại kết cục của Trân Trân đi."

Cô gái tóc xoăn ngồi bệt xuống đất, "Này cũng không được, kia cũng không được, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?"

Cô gái tóc ngắn ghé sát tai cô, nhỏ giọng nói mấy câu.

Cô nàng tóc xoăn trừng lớn mắt, "Này cũng được sao?"

"Cũng chỉ là đánh cuợc một phen, dù sao cũng tốt hơn rơi vào tay một trong hai kẻ này." Cô gái tóc ngắn lấy từ trong bao giấy nhỏ ra một viên thuốc màu tím đưa cho cô gái tóc xoăn.

Cô gái tóc xoăn rõ ràng bị cô thuyết phục, cẩn thận cầm lấy viên thuốc, "Được, chúng ta liền đánh cược một phen."

Cô gái tóc ngắn kéo cô đứng lên, "Nhanh thay quần áo đi, chúng ta còn phải lên sân khấu."

Cô gái tóc xoăn đứng lên, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, đột nhiên có chút sụp đổ, "Chị, em sợ!"

"Đừng sợ, có chị ở đây..." Cô gái tóc ngắn ôm cô nhẹ giọng an ủi, trên gương mặt tựa trên vai cô lại hiện lên một nụ cười kỳ quái, "Em làm theo lời chị là được rồi."

Vài phút sau, hai cô gái cùng nhau rời khỏi phòng thay đồ.

Một bóng đen lén lút đi vào đó, rất nhanh đã đi ra.

Cậu chạy nhanh qua hành lang, đi tới cửa phòng quản lý, gõ gõ cửa.

"Vào đi." Giọng Lạc Thanh Hoài từ bên trong truyền ra.

Cửa phòng bị đẩy ra, người tới kéo khẩu trang xuống, lộ ra mặt Tiểu Thải Hồng.

Lạc Thanh Hoài không nhịn được mà đỡ trán, "Cậu này... Rốt cuộc là giấu đầu lòi đuôi hay cố tình làm màu?"

Tiểu Thải Hồng cười he he, cũng không biết có nghe ra ý tứ của Lạc Thanh Hoài hay không, móc từ trong túi ra một gói giấy nhỏ cùng một bút ghi âm đưa cho hắn.

Lạc Thanh Hoài mở bút ra trước, vừa nghe vừa nói, "Bọn họ phát hiện camera sao?"

"Phát hiện, còn dùng quần áo chặn." Tiểu Thải Hồng không nhịn được mà buồn cười, "Rõ ràng chỉ là giả..."

"Đợi đêm nay mọi người tan làm, cậu lại đi đổi vị trí camera, giấu kín một chút, nhưng vẫn phải để lộ một xíu để các cô ấy có thể tìm ra được." Lạc Thanh Hoài ngắt lời cậu, dặn dò.

Tiểu Thải Hồng có chút khó hiểu, "Camera rõ ràng là giả, chẳng ghi được cái gì, việc gì phải phiền toái như vậy... Cái đcm! Ai truyền lời đồn vậy? Ai là ngựa đực biến thái..."

Bút ghi âm vừa vặn chạy tới đoạn hai cô gái thảo luận tới việc Lạc Thanh Hoài "biến thái", Tiểu Thải Hồng lập tức tức điên.

"Im miệng!" Lạc Thanh Hoài ngắt lời cậu, "Yên lặng nghe tiếp."

Tiểu Thải Hồng lại không dám hé răng, biểu cảm vô cùng không phục.

Quả nhiên là ăn không nói có ăn ốc nói mò, năm đó rõ ràng Lạc Thanh Hoài lỗ nặng, tại sao lại biến thành như thế này?

Lạc Thanh Hoài nghe xong ghi âm, nhìn qua Tiểu Thải Hồng vẫn còn vẻ mặt khó chịu, lắc đầu hỏi, "Anh kêu cậu điều tra quan hệ của mấy cô kia, đã xong chưa?"

"Ra rồi ạ." Tiểu Thải Hồng gật đầu, lấy ra một tờ giấy.

Lạc Thanh Hoài vừa mở ra đã thấy trên giấy viết bảy tám cái tên, quan hệ giữa các bên dùng các loại bút màu sắc đánh dấu, đơn giản nhưng vẫn ghi chú rõ ràng quan hệ, vừa xem đã hiểu ngay.

"Không tồi." Lạc Thanh Hoài gật đầu, khích lệ, "Có tiến bộ."

Tiểu Thải Hồng lập tức vui vẻ, "Là học từ anh đấy, vô cùng hữu dụng."

Lạc Thanh Hoài ngừng tay, "Học từ anh?"

Tiểu Thải Hồng gật đầu, "Vâng ạ, lần trước anh phân tích cho em về thế lực của anh Ngư, vừa nói vừa vẽ. Em cảm thấy như vậy rất rõ ràng, dễ dàng hiểu hơn so với ngày còn đi học nghe giáo viên giảng, thế là liền học theo."

Sắc mặt Lạc Thanh Hoài hơi đổi, có chút ảo não mà nhắm mắt, sau đó nói với Tiểu Thải Hồng, "Về sau đừng dùng loại phương pháp này nữa."

"Vì sao ạ?" Tiểu Thải Hồng không hiểu, "Rất rõ ràng ạ, hơn nữa..."

"Anh nói không dùng thì không được dùng!" Giọng Lạc Thanh Hoài đột ngột cao vút.

Tiểu Thải Hồng sợ tới mức run rẩy, không dám nói thêm nữa, ấp úng, "Vâng ạ."

Lạc Thanh Hoài nhìn gương mặt còn non nớt của nó, dịu đi một chút, "Muốn sống thì đừng dùng, nhớ kỹ."

Tiểu Thải Hồng vội vàng gật đầu, "Em đều nghe anh Lạc."

Lạc Thanh Hoài lúc này mới nghiêm túc nhìn sơ đồ quan hệ.

"Cái tên viết bút đỏ này có ý gì?" Lạc Thanh Hoài đột nhiên hỏi.

"Hoàng Trân Trân, đã chết." Tiểu Thải Hồng nhìn thoáng qua, "Cô nàng cũng giống mấy cô này, đều từng là người của anh Ngư, cũng đồng thời đến làm việc với đàn em của gã. Vốn em không tính viết tên cổ vào nhưng vì anh nói tìm hiểu càng nhiều quan hệ của mấy cô này thì càng tốt nên em mới viết vào."

"Đã chết? Trân Trân..." Tay trái Lạc Thanh Hoài vuốt cằm một chốc, ánh mắt hơi động, "Có phải cô gái bị anh Ngư ngược đãi đến chết?"

Tiểu Thải Hồng gật đầu, "Phải, đúng là cổ. Em nghe nói chết cũng thảm lắm..."

"Cái người tên Khúc Mai này có quan hệ rất tốt với cổ?" Lạc Thanh Hoài ngắt lời Tiểu Thải Hồng, chỉ vào cái tên duy nhất có đường nối tới Hoàng Trân Trân.

"Vâng, là bạn tốt nhất của Hoàng Trân Trân khi còn sống. Nhưng mà cũng chỉ là bạn thân ai nấy lo thôi." Tiểu Thải Hồng có chút phẫn nộ, "Bạn tốt nhất bị anh Ngư hại chết, cô ả không báo thù còn chưa tính, còn bám vào gã ta không buông tay, cũng tính như đồng lõa. Hiện tại lại càng ngày càng được gã trọng dụng, không biết còn bao nhiêu cô gái bị đám cặn bã này làm hại."

"Khúc Mai có phải là một trong hai cô gái này không?" Lạc Thanh Hoài gõ gõ bút ghi âm.

Tiểu Thải Hồng lấy từ trong túi ra mấy bức ảnh chụp, đưa cho Lạc Thanh Hoài xem, "Khúc Mai là cô gái tóc ngắn này, vừa rồi cô ả nói anh Lạc là... Cái cô tóc xoăn dài này tên Tô Thanh Lệ, là người khi nãy vào phòng thay đồ cùng với Khúc Mai."

Lạc Thanh Hoài nhìn ảnh chụp cùng tờ giấy kia mấy lần, lại mở lại đoạn ghi âm đối thoại giữa hai người kia.

Hắn đột nhiên hỏi, "Tô Thanh Lệ có đặc điểm nào không giống những người khác không?"

"Đặc điểm không giống những người khác?" Tiểu Thải Hồng ngây ra, "Cổ là người trẻ nhất trong bọn họ."

"Trẻ nhất?" Trong mắt Lạc Thanh Hoài hiện lên vẻ đã hiểu, "Anh nghe nói có người thay Hoàng Trân Trân đi hầu rượu, người thay thế cô ta có phải là Tô Thanh Lệ này không?"

Tiểu Thải Hồng mờ mịt, "Cái này em cũng không biết, nhưng em có thể đi hỏi thăm."

"Hơn phân nửa là đúng rồi." Lạc Thanh Hoài thu lại tư liệu, lấy bật lửa đốt, "Cậu mấy ngày nay nhớ để ý hai người Tô Thanh Lệ và Khúc Mai. Anh đoán Tô Thanh Lệ sẽ tiếp xúc với phục vụ trong quán, cậu phái hai người tin được chủ động nói chuyện với cô ta, nhưng cũng đừng chủ động quá, tự nhiên một chút. Mặc dù cô ả muốn làm gì thì cũng đều đồng ý, sau đó báo cho anh. Mặt khác, nếu Khúc Mai tìm cậu quy hàng thì dẫn cô nàng đến gặp anh."

"Vâng." Tiểu Thải Hồng đồng ý nhưng vẫn không nhịn nổi mà hỏi, "Quy hàng? Anh nghe những lời của cô ả trong ghi âm thì thấy, sao có khả năng quy hàng được? Em cảm thấy Tô Thanh Lệ mới có ý hàng, nhưng bị Khúc Mai ngăn lại. Anh Lạc, những tin đồn thất thiệt này em phải đính chính với mọi người mới được, hiểu lầm quá lớn."

"Lời đồn không cần để ý, như bây giờ cũng được rồi." Lạc Thanh Hoài nhanh chóng nói, "Nếu anh không đoán sai, Tô Thanh Lệ chính là người thay thế Hoàng Trân Trân. Nhưng Hoàng Trân Trân đã chết, Khúc Mai muốn báo thù cho bạn nhưng lại đơn thân đơn thế, cô ta ngăn Tô Thanh Lệ cũng chỉ là muốn một mũi tên bắn ba con nhạn."

Hắn vân vê túi nhỏ trong tay, "Anh Ngư này có thù tất báo, nhìn qua thì khiêm tốn nhưng thực tế vô cùng tự phụ từ trong xương cốt. Lần trước bị Quận tỷ xử lý nhưng không dám ý kiến với cô ả, hoặc gã căn bản không nghĩ tới là Quận tỷ mượn Ba Xà để thử anh, nói không chừng gã còn tưởng anh mua được Ba Xà vì cố ý hãm hại gã. Cho nên lần này gã sẽ muốn trả thù, lại còn xuống tay từ ma túy. Khúc Mai cố ý để Tô Thanh Lệ để hàng ở đây đương nhiên là muốn hại Tô Thanh Lệ. Cô ta đồng thời cũng sẽ tới chỗ anh nói quy hàng, nói không chừng còn cho anh một vài nhược điểm của anh Ngư. Đến khi anh tin tưởng, cô ả sẽ nói để cô ả quay về nằm vùng, diệt trừ anh Ngư. Sau đó lại tới chỗ anh Ngư, nói ra nhược điểm của anh."

Tiểu Thải Hồng nghe được, trợn mắt há mồm: "Này, này..."

"Nếu thành công thì chính là một cục đá hạ ba con chim." Biểu cảm Lạc Thanh Hoài có chút kỳ quái, "Mấy cái trò tạp kỹ nằm vùng này, anh..."

Hắn không nói tiếp, quay đầu dặn dò Tiểu Thải Hồng, "Cậu nhớ để ý mấy cô ấy, có vài cô..."

Hắn nuốt "Đáng thương vô tội" xuống, chuyển lời, "Nói không chừng còn có ích, nếu các cô ấy xảy ra chuyện thì việc làm ăn của quán bar cũng sẽ chịu ảnh hưởng, cho nên tốt nhất đừng xảy ra bất cứ việc gì. Có bất kỳ tình huống nào đều phải báo cho anh để anh xem xét bước tiếp theo làm như thế nào. Đúng rồi, nhớ tìm hiểu rõ ràng chuyện của Hoàng Trân Trân, mấy cô kia nhất định có người biết chân tướng, đừng quá rõ ràng, lúc hỏi thăm nhớ chú ý diễn một chút."

"Em rõ rồi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, anh Lạc cứ yên tâm." Tiểu Thải Hồng vỗ vỗ ngực bảo đảm.

"Được, bây giờ cậu đứng ở đây canh chừng, không được để bất kỳ ai đi vào."

Lạc Thanh Hoài cầm gói giấy kia, đứng lên đi đến phía sau kệ sách.

Hắn kéo kệ sách ra, mặt sau thế mà lại có một cửa bí mật!

Lạc Thanh Hoài mở cửa, đi vào, cửa rất nhanh đã khép lại.

Đằng sau cửa bí mật là một phòng rất nhỏ, bên trong chỉ đặt một bàn nhỏ.

Trên bàn phủ một tấm vải bố trắng, Lạc Thanh Hoài nhấc vải lên, phía dưới là ống nghiệm cùng một ít đồ chứa đã được sắp xếp chỉnh tề.

Lạc Thanh Hoài lúc này mới mở gói giấy ra, bên trong có một viên thuốc màu tím.

Hắn bẻ thành hai nửa, để một nửa vào trong một ống nghiệm.

Trong ống nghiệm vốn có chất lỏng màu lam nhạt, sau khi bỏ thuốc vào, chất lỏng chậm rãi trở nên trong hơn.

Lạc Thanh Hoài cau mày nhìn một lúc, cầm nửa viên còn lại do dự thật lâu, vẫn là bỏ lại vào túi áo.

Hắn ngồi xổm xuống, lấy từ ngăn kéo cuối cùng của bàn ra một cái hộp, bên trong có mấy hạt châu nhỏ.

Lạc Thanh Hoài nhặt một hạt ra vẽ một con cá lên trên, lại ném hạt châu vào một ống nghiệm khác.

Chất lỏng không màu trong ống nghiệm bỗng nhiên sôi trào lên, hòa tan hạt châu.

Lạc Thanh Hoài nhìn ống nghiệm rất nhanh đã bình lặng trở lại, thản nhiên nói, "Chết chưa hết tội."

Một lục lạc treo tường bỗng nhiên vang lên.

Lạc Thanh Hoài vội vàng thu lại tất cả đồ đạc, sau đó nhanh chóng rời khỏi đó, đóng cửa bí mật, dịch kệ sách trở lại chỗ cũ.

Tiểu Thải Hồng nôn nóng đi quanh, nhìn thấy Lạc Thanh Hoài mới thở phào nhẹ nhõm, "Anh Lạc, em vừa mới nhận được thông báo, Quận tỷ tới, đã tới cửa rồi."

Lạc Thanh Hoài gật gật đầu, không chút hoang mang mà cầm lấy điện thoại: "Đi thôi."

Hắn vừa mở cửa ra, Quận tỷ đã được mấy phục vụ dẫn tới cửa phòng nghỉ.

"Quận tỷ." Lạc Thanh Hoài tiến lên hai bước, "Tại sao chị đến đây lại không đề cập trước? Để tôi còn đi tiếp đón cẩn thận."

Quận tỷ cười nói, "Đều là người một nhà, tiếp đón gì chứ? Chị chỉ là đi ngang qua nên mới tiện tay đến xem."

"Hân hạnh cho kẻ hèn này, Quận tỷ tới phòng khách hay vào đây?" Lạc Thanh Hoài chỉ phòng nghỉ phía sau.

"Chị chỉ đến xem chỗ của cậu, phòng khách làm gì." Quận tỷ trực tiếp đi vào phòng nghỉ, "Không cần hồi hộp, chị đúng là chỉ đến xem thôi."

"Vâng." Lạc Thanh Hoài gật gật đầu, "Tiểu Thải Hồng, pha cà phê cho Quận tỷ, không thêm sữa, ít đường."

Tiểu Thải Hồng nghe lời.

Giọng điệu Quận tỷ vui vẻ, "Cũng là cậu cẩn thận."

Lạc Thanh Hoài đóng cửa lại, "Có lẽ vậy."

"Nơi này vẫn như vậy sao?" Quận tỷ cũng không ngồi xuống, nhìn xung quanh, "Phòng nghỉ này có phải hơi nhỏ không?"

"Không nhỏ." Lạc Thanh Hoài nói, "Tôi không có yêu cầu gì, hơn nữa cũng không thường xuyên ở đây."

"Lại nói đến, chị nghe nói..." Quận tỷ đứng bên giá sách, tay vịn vào đó mà nhìn Lạc Thanh Hoài, "Cậu tìm bạn trai?"

Lạc Thanh Hoài cọ cọ mũi, như thể có chút ngượng ngùng, "Tin tức truyền nhanh như vậy sao? Làm cho Quận tỷ chê cười rồi."

"Ôi chao, lần đầu tiên chị thấy cậu thẹn thùng như vậy." Quận tỷ như thể phát hiện được thế giới mới, cười vui vẻ, "Cũng không phải chị tọc mạch chuyện của cậu, là mọi người đều không nghĩ cậu thế mà thích đàn ông cho nên cũng bàn tán vài câu, tin tức truyền rất nhanh, khó trách trước kia cậu phải từ chối... Nhưng mà, chị nghe nói đối phương là cảnh sát?"

Lạc Thanh Hoài cười nhạt, giọng điệu thoải mái, "Thật ra anh ta là một người bạn chơi cùng tôi hồi nhỏ, năm đó rất thích tôi, tôi cũng thích lại, lúc gặp lại uống nhiều quá... liền ở bên nhau. Nhưng anh ta cũng chẳng có chức vị lợi hại gì, chỉ là một pháp y nho nhỏ thôi. Nhưng mà, dù sao thì đôi khi pháp y cũng có tác dụng rất lớn, đúng không?"

"Đúng là như vậy." Quận tỷ gật đầu đồng ý, "Đúng là cậu thông minh, biết làm đại sự."

Lạc Thanh Hoài còn muốn nói cái gì, tiếng đập cửa vang lên, hắn liền kêu một tiếng "Vào đi".

Tiểu Thải Hồng bưng cà phê đẩy cửa ra, nhìn vị trí Quận tỷ đang dựa vào, vẻ mặt tức khắc hoảng hốt.

"Cho ít đường không?" Lạc Thanh Hoài tự nhiên, "Quận tỷ không thích quá ngọt."

"Em chỉ cho có một chút." Tiểu Thải Hồng phản ứng kịp, cười cười đặt cà phê lên bàn, "Quận tỷ xem có hợp miệng không, nếu không hợp thì để em đi pha lại một lần nữa."

"Không cần phiền toán như vậy." Quận tỷ cười cười, lại sờ sờ kệ sách rồi mới đi tới, "Tiểu Lạc cũng đừng dọa cậu ấy, chị nhớ rõ Tiểu Thải Hồng còn chưa thành niên nhỉ? Kỳ thật cũng rất lanh trí, đừng trách móc nặng nề."

"Vâng." Lạc Thanh Hoài ném cho Tiểu Thải Hồng một ánh mắt sai khiến, "Còn không mau cảm ơn Quận tỷ."

"Cảm ơn Quận tỷ." Tiểu Thải Hồng lập tức nói, "Em không quấy rầy hai người nói chuyện nữa."

Cậu nói xong liền muốn lui ra ngoài.

"Không cần phải tránh." Quận tỷ lên tiếng ngăn lại, "Nghe một chút đi, Tiểu Thải Hồng là tiểu đệ mà anh Lạc nhà cậu tin tưởng nhất, hiện tại việc làm ăn lớn dần, không thể một mình lo được hết mọi việc, cậu cũng phải giúp cậu ấy gánh vác một chút, đừng ỷ lại vào một mình cậu ấy."

Lạc Thanh Hoài khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

Tiểu Thải Hồng đành phải ở lại, vô cùng đáng thương mà đứng ở góc tường.

Lạc Thanh Hoài nhìn Quận tỷ uống cà phê, không có ý định tiếp tục lên tiếng, đành phải chủ động hỏi, "Quận tỷ là có nhiệm vụ giao cho tôi sao?"

"Đúng vậy." Quận tỷ gật gật đầu, "Cậu biết chúng ta vẫn luôn giao dịch với nước M đúng không? Địa điểm giao dịch lần này định ở thành phố A. Chúng ta thương lượng, quyết định giao cho cậu phụ trách. Chỉ cần hoàn thành giao dịch, chúng ta có thể nói chuyện về cậu với tiên sinh, hướng đi lên của cậu dễ dàng hơn nhiều. Cậu biết đấy, chị kỳ vọng vào cậu rất nhiều, hy vọng cậu có thể đi vào tổ chức mà giúp đỡ chị."

Lạc Thanh Hoài rũ nửa mắt, biểu cảm như đang cố gắng không kích động, "Tôi có thể hỏi vì sao là tôi mà không phải là anh Ngư không? Tôi có nghe anh Ngư nói qua, tư cách hiện tại chưa đủ để có thể hoàn thành giao dịch, hơn nữa thời gian ở thành phố A của anh Ngư cũng rất dài, hẳn còn quen thuộc hơn tôi."

"Bởi vì cậu không quen nên cảnh sát mới không chú ý tới." Quận tỷ thở dài, "Lão Ngư cùng lão Hổ trước kia ra mặt quá nhiều, lần trước không cẩn thận để lộ dấu vết, đã bị cảnh sát theo dõi. Một đám vô dụng! Hơn nữa, lần này là Tuân gia đề cử cậu đi, xem như phá cách, cậu đừng phụ tin tưởng của ông ấy."

Lão Hổ là quản lý tiền nhiệm của Mị Sắc, trong một lần giao dịch bị lộ dấu vết liền bị cảnh sát theo dõi. Tổ chức Đá Ngầm phản ứng nhanh chóng, lập tức đưa gã đến nước M, đường này liền bị chặt đứt. Đây cũng là nguyên nhân Lạc Thanh Hoài được điều tới quán bar Mị Sắc.

"Cảm ơn Quận tỷ cùng Tuân gia thưởng thức." Lạc Thanh Hoài nhẹ nhàng nắm tay, "Tôi nhất định sẽ làm hết sức. Không, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Tôi có thể hỏi thời gian cùng địa điểm không?"

"Bảy ngày sau, giao dịch ở ga tàu hỏa." Quận tỷ nói, "Người phụ trách của đối phương gọi là "Sứa", cậu có thể tìm lão Ngư tìm hiểu người này một chút."

Lạc Thanh Hoài đồng ý.

Quận tỷ nói thêm một lát rồi mới rời đi.

Tiểu Thải Hồng tiễn người đi, gương mặt cứng cỏi trong nháy mắt suy sụp, cả người cũng không ổn lắm, "Anh Lạc, tại sao em lại cảm thấy có gì đó không đúng? Quận tỷ nói giao dịch, rốt cuộc là gì?"

Lạc Thanh Hoài chậm rãi nói: "Ma túy."

"Ma..." Tiểu Thải Hồng thiếu chút nữa đã nói ra tiếng, vội vàng che miệng mình, một lúc sau mới buông ra, "Anh Lạc, tổ chức của chúng ta không phải là không làm việc trái pháp luật sao?"

Lạc Thanh Hoài mệt mỏi nhìn cậu: "Cái này cậu cũng tin?"

"Nhưng..." Tiểu Thải Hồng choáng váng, "Bây giờ phải làm sao? Nếu như bị cảnh sát bắt... Sớm biết như vậy, không bằng chúng ta vẫn tiếp tục làm ở KTV, ít ra cũng tránh được nguy hiểm lớn như vậy."

"Cậu tin anh không?" Lạc Thanh Hoài hỏi.

Tiểu Thải Hồng gật mạnh đầu.

"Sau này bất kể xảy ra việc gì đều phải nghe lời anh." Lạc Thanh Hoài nghiêm túc, nhìn chằm chằm cậu, "Đường chúng ta đi hiện tại vô cùng nguy hiểm, cậu nhớ kỹ, nếu muốn mạng sống thì đừng nói cũng như đừng hỏi cái gì. Anh dặn dò cái gì cũng phải giữ thật chặt trong bụng, không được phun một chữ ra bên ngoài, hiểu không? Nếu cậu làm không được thì bây giờ đi đi."

"Em sẽ làm được!" Tiểu Thải Hồng cũng không muốn đi, "Em đi theo anh Lạc, anh nói cái gì em nghe cái ấy. Em biết hiện tại nếu đi thì bọn họ cũng sẽ không buông tha em, cũng chỉ có một đường chết."

Lạc Thanh Hoài thở ra một hơi, "Vậy nhớ kỹ, chuyện giao dịch lần này không được để lộ một chữ với bất kỳ ai, đánh chết cũng không được nói. Bất kỳ kẻ nào, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi ạ!" Tiểu Thải Hồng nghiêm mặt, lập lời thề.

Lạc Thanh Hoài gật gật đầu, "Xong việc của cậu rồi, đi đi, điều ra rõ những việc anh đã giao trước đó."

Tiểu Thải Hồng gật đầu, lại nhớ tới một việc, "Vừa rồi Quận tỷ vẫn luôn đứng bên cạnh kệ sách, có phải cổ phát hiện..."

"Cô ta vốn không phát hiện, chỉ là thử thôi." Lạc Thanh Hoài nói đến đây lại nhịn không được thở dài, "Anh nói này, cậu có thể đừng khẩn trương như vậy được không? Cô ta không tìm được cửa bí mật, cậu đang sợ cái gì? Khi cậu sợ hãi liền chứng minh có vấn đề, hiểu không?"

"Dạ..." Tiểu Thải Hồng ảo não, "Em không khống chế được, rất xin lỗi anh Lạc, vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?"

"Yên tâm đi." Lạc Thanh Hoài lắc đầu, "Quận tỷ cũng chỉ là hoài nghi, hiện tại sẽ không đến lục soát phòng nghỉ của anh nữa. Còn chuyện về sau dù có phát hiện cũng không sao, anh đều có sắp xếp."

Hắn nói như vậy, Tiểu Thải Hồng mới yên tâm hơn một chút.

"Anh đã sớm nói với cậu rồi, tình cảnh của chúng ta đang rất khó khăn. Chỉ cần không chú ý một chút đã có thể nguy hiểm đến tính mạng, cho nên lúc nào cậu cũng phải cảnh giác, hiểu chưa?" Lạc Thanh Hoài nhân cơ hội gõ Tiểu Thải Hồng, "Không cần nói nhiều, lúc làm việc vừa ý là được."

Tiểu Thải Hồng không ngừng gật đầu, lại không quá yên lòng, "Giao dịch ma túy là, là... Ở ga tàu hỏa người nhiều, cảnh sát cũng nhiều, phòng bị nghiêm ngặt, nhất định rất nguy hiểm, chúng ta có cần đến nghiên cứu địa hình trước không?"

Lạc Thanh Hoài lắc đầu: "Không cần."

"Vì sao?" Tiểu Thải Hồng khó hiểu.

"Bởi vì nơi đó không phải địa điểm giao dịch cuối cùng, thời gian cũng nhất định sẽ thay đổi." Lạc Thanh Hoài nói, "Quận tỷ chỉ thử anh mà thôi, cuối cùng có để anh đi giao dịch hay không cũng không nắm chắc... Nhưng mà cũng nhờ cậu nhắc nhở."

Lạc Thanh Hoài lấy áo khoác, "Anh phải đi ra ngoài một chuyến, cậu để ý nơi này, có vấn đề gì thì gọi cho anh ngay."

"Vâng." Tiểu Thải Hồng mở cửa hộ hắn, "Anh Lạc đi đâu ạ?"

Lạc Thanh Hoài: "Ga tàu hỏa."

Tiểu Thải Hồng: "Hả?"

Không phải nói là không cần đi sao?

Lạc Thanh Hoài không giải thích cho cậu ta.

Nếu Quận tỷ là tới thử hắn, sao hắn có thể không diễn một chút cho ả ta nhìn chứ?

Người quá mức thông minh luôn không có khả năng khiến người khác yên tâm.

Phải tin tưởng tuyệt đối lão đại của mình, không phải sao?

Lạc Thanh Hoài vẫy tay bắt một chiếc xe.

Từ Mị Sắc tới nhà ga phải đi ngang qua cảnh cục, giờ đã là chín giờ tối, lầu ba vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Lạc Thanh Hoài nhìn thấy ánh đèn kia, ánh mắt không tự chủ được mà trở nên dịu dàng.

"Tài xế, làm phiền dừng ở tiệm bánh kem kia một chút." Lạc Thanh Hoài đột ngột lên tiếng.

Tài xế liền dừng xe lại.

"Phiền cô chờ cháu hai phút." Lạc Thanh Hoài nói, "Cháu mua bánh kem xong sẽ ra, chỉ một xíu thôi."

Tài xế đồng ý.

Lạc Thanh Hoài đi vào tiệm bánh kem, thu ngân vẫn là cậu nhóc đẹp trai ngày trước, nhìn thấy Lạc Thanh Hoài thế mà vẫn còn nhớ rõ, "Anh đẹp trai lại đến đây? Vẫn là muốn đưa bánh tới khoa Pháp Y sao?"

Lạc Thanh Hoài cười: "Cậu còn nhớ tôi?"

"Khách hàng nào đẹp trai như anh thì tôi nhớ được cả ngàn năm cơ." Đối phương cũng cười cười, "Quý khách muốn loại nào? Để tôi thay anh lấy?"

Lạc Thanh Hoài đã mở quầy thủy tinh, tự tay lấy ra mấy miếng bánh, "Mấy miếng này đưa đến khoa Pháp y, còn một miếng để tôi ăn trên đường."

Cậu thu ngân nhìn hắn lấy miếng kia, nói, "Đây là cặp bánh tình nhân do cửa hàng trưởng của chúng tôi tự chế ra, quý khách có muốn ghi chú thêm là miếng còn lại tặng cho ai không?"

Mỗi lần đưa bánh đến khoa Pháp y cũng không nói cụ thể người nhận.

"Tiệm các người làm ăn rất tốt nhỉ?" Lạc Thanh Hoài cười, cầm một miếng chocolate hình trái tim đặt trên một miếng bánh khác, "Như vậy là được rồi."

"Nếu khách hàng của chúng tôi đều như quý khách thì làm ăn nhất định sẽ càng tốt." Khả năng vuốt mông ngựa của cậu thu ngân cũng rất giỏi.

Lạc Thanh Hoài cảm thấy mĩ mãn bèn cầm bánh ngọt quay lại xe.

Tài xế là một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, thấy thanh niên đẹp trai này liền dạt dào tình thương của mẹ, vốn đã sớm muốn nói chuyện với Lạc Thanh Hoài, nhưng trước đó mặt hắn vô cùng nghiêm trọng nên bà cũng không dám mở miệng.

Hiện tại nhìn Lạc Thanh Hoài cắn một miếng bánh cũng cười lộ hai lúm đồng tiền, bà cuối cùng cũng không nhịn nổi mà nói, "Hiện tại mấy cậu thanh niên thích ăn bánh ngọt giống cậu cũng không nhiều lắm."

Lạc Thanh Hoài cười cười, "Người yêu cháu thích ăn đồ ngọt."

Tài xế nhìn nụ cười ngọt ngào của hắn, "Cậu nhất định rất yêu người yêu của mình."

Lạc Thanh Hoài gật gật đầu, "Đúng vậy."

Tài xế lại hỏi: "Đến nhà ga là đi công tác sao?"

Nụ cười trên mặt Lạc Thanh Hoài biến mất, lạnh nhạt "À" một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Tài xế hiểu nhầm ý của hắn, "Tách khỏi người yêu, đến nghĩ cũng không muốn phải không?"

Lạc Thanh Hoài nhìn bánh kem trong tay, gật gật đầu, "Vâng."

Tài xế an ủi, "Cậu trai, nghĩ theo góc độ khác đi. Chỉ cần đi công tác về là có thể nhìn thấy người yêu, có phải rất tốt đẹp không? Chỉ cần trong lòng có người, có khó khăn gì cũng đều có thể vượt qua."

Ánh mắt Lạc Thanh Hoài dần sáng lên, "Cô nói không sai, có người yêu chờ, mưa gió không sợ. Chúng cháu sẽ cùng nhau về nhà."