Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh

Chương 41




"Đại Hãn! Đại Hãn!" Đại Ngọc Nhi thấy Hoàng Thái Cực bước ra, vội vàng chạy lên gọi hắn lại. Tô Mã cũng không đuổi kịp cước bộ của nàng chỉ có thể hô lớn nói cách cách cẩn thận một chút.

Hoàng Thái Cực nghi hoặc quay đầu lại: "Ngọc Nhi? Chuyện gì?"

Đi đến trước mặt Hoàng Thái Cực, Đại Ngọc Nhi hành lễ xong thành khẩn nói: "Đại Hãn, lời vừa rồi của Đa Đạc người đừng để trong lòng. Hiện tại thần thiếp thay đệ ấy bồi tội với ngài, mong ngài tha thứ, đệ ấy cũng vì quá lo lắng có Tiểu Ngọc Nhi mới trở nên thất thường như vậy."

Nghe vậy, trong lòng Hoàng Thái Cực tuy có chút không vui, nhưng vẫn cười cười: "Tâm tình Đa Đạc ta có thể hiểu được, ta sẽ không trách tội hắn."

Đại Ngọc Nhi cảm kích cười: "Đa tạ Đại Hãn."

Lúc này Hoàng Thái Cực nhịn không được ngáp một cái, Đại Ngọc Nhi thấy thế, vội lo lắng nói: "Đại Hãn ngài tìm người cả đêm, vẫn là nên nhanh trở về nghỉ ngơi đi."

Hoàng Thái Cực gật gật đầu, lập tức lại giống như là nhớ ra cái gì đó, hỏi Đại Ngọc Nhi: "Đúng rồi, chuyện Tiểu Ngọc Nhi mất tích chỉ có chúng ta biết, Đa Đạc sao có thể biết được?"

Đại Ngọc Nhi do dự một chút, nhưng vẫn nói thật: "Là thần thiếp phái Tô Mã nói cho Đa Đạc, dù sao hắn và Tiểu Ngọc Nhi hai người lưỡng tình tương duyệt, Tiểu Ngọc Nhi xảy ra chuyện cũng nên nói cho hắn biết."

Thấy Hoàng Thái Cực thản nhiên nhìn nàng, Đại Ngọc Nhi không khỏi có chút chột dạ, mím môi nói: "Có phải hay là Ngọc Nhi nhiều chuyện quá không ạ?"

Hoàng Thái Cực cười, nhưng trong mắt nhìn Đại Ngọc Nhi lại không có độ ấm: "Không phải, nàng làm rất tốt, nếu không phải nàng thông báo cho Đa Đạc, lúc này Tiểu Ngọc Nhi chỉ sợ đã phơi thây bên ngoài."

Đại Ngọc Nhi lúc này mới cảm thấy như được an ủi, cười cười với Hoàng Thái Cực.

"Nàng ờ lại chiếu cố tốt cho Tiểu Ngọc Nhi đi, ta đi trước."

"Cung tiễn Đại Hãn."

Sau khi Hoàng Thái Cực đi rồi, Tô Mã ở phía sau Đại Ngọc Nhi có chút nghi hoặc mở miệng: "Vì sao Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách tìm được, nhưng Đại Hãn lại có vẻ không vui a?"

Đại Ngọc Nhi cũng là không hiểu lắc lắc đầu.

Sau khi Hoàng Thái Cực trở về Sùng Chính điện, rốt cuộc che dấu không được áy náy trong lòng. lời nói của Đa Đạc hắn thật không thể nào phản bác, nếu hắn phái thêm nhiều người qua chỗ của Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi cũng sẽ không bị bắt đi, sẽ không trở nên thê thảm như vậy. Nếu không phải Đa Đạc đúng lúc tìm được nàng, hắn về sau có thể sẽ không gặp được nàng. Nhưng đồng thời áy náy lại mang theo ghen tị cùng không cam, hắn ghen tị Đa Đạc có thể không coi ai ra gì giữ chặt lấy tay của nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ. Hắn không cam lòng, rõ ràng là hắn gặp được nàng trước, vì cái gì người nàng thích lại là Đa Đạc...

Thật sự không cam lòng a... Hoàng Thái Cực gắt gao mà nắm chặt hai tay, các đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch.

Cho đến khi tiểu toàn tử vào báo có Ngao Bái cầu kiến, Hoàng Thái Cực mới thu liễm tâm tình của mình, khôi phục lại bộ dáng mặt lạnh như trước.

Ngao Bái vừa tiến đến liền chú ý tới tâm tình của Hoàng Thái Cực không tốt, tuy rằng trên mặt hắn không biểu hiện ra vẻ gì, nhưng nhiều năm làm quân thần, cho dù Hoàng Thái Cực bất động thanh sắc, hắn cũng có thể cảm giác được khí tức trên người Hoàng Thái Cực có chút áp người.

Nhưng hắn cũng không tiếp tục nán lại lâu, trực tiếp tiến vào hành lễ: "Tham kiến Đại Hãn, không biết Đại Hãn truyền vi thần đến là vì chuyện gì?"

Trong con ngươi thanh lãnh của Hoàng Thái Cực hiện lên một tia sát khí: "Ngươi mang một đội nhân mã đến sơn động cách ngoại ô mười dặm, nhìn thấy bất luận người nào khả nghi, giết không tha."

Ba chữ cuối cùng được Hoàng Thái Cực nhấn đặc biệt nặng, mà ngay cả Ngao Bái, người vẫn luôn có quan hệ tốt với hắn cũng không khỏi bởi vì hàn ý trong lời nói mà run lên: "Ngao Bái lĩnh mệnh!"

Bên kia, miệng vết thương của Tiểu Ngọc Nhi đã được băng bó tốt, nhưng suốt đêm lại sốt cao, Đa Đạc ở một bên cảm thấy vô cùng lo lắng. Quần áo cũng không đi đổi, suốt đêm canh giữ ở bên người Tiểu Ngọc Nhi, không ngừng thay khăn lạnh cho nàng, thuốc cũng tự tay đút, trắng đêm không ngủ. Thẳng cho đến ban đêm ngày hôm sau, Tiểu Ngọc Nhi sốt cao mới lui xuống, lúc này, tàng đá trong lòng Đa Đạc rốt cục mới rơi xuống.

Cao Oa dâng một chén trà nóng cho Đa Đạc, khuyên nhủ: "Thập ngũ gia, ngài vẫn nên đi nghỉ ngơi một chút trước, quần áo cũng nên thay ra, nếu tiếp tục như vậy ngài cũng sẽ bị bệnh, Cách Cách có nô tỳ chiếu cố là được rồi."

Đa Đạc lắc lắc đầu, mặc dù trong mắt đã giăng đầy tơ máu cùng với quầng mắt thâm đen chứng minh rằng hiện tại hắn cũng đang rất mệt, nhưng vẫn kiên trì nói: "Đừng lo, ta muốn thấy nàng tỉnh lại."

Lau lau thuốc đọng ở khóe miệng cho Tiểu Ngọc Nhi, thần sắc trên mặt Đa Đạc ôn nhu khiến gương mặt tuấn tú góc cạnh của hắn trông có vẻ nhu hòa rất nhiều. Cao Oa cũng thầm cảm thán trong lòng, thập ngũ gia thật là một người si tình hiếm có. Nghĩ nghĩ, nàng cũng chỉ có thể yên lặng lui ở một bên, trong lòng khẩn cầu chủ tử nhà mình có thể nhanh chóng tỉnh lại.

Trong đầu Tiểu Ngọc Nhi đang rất hỗn loạn, chỉ cảm thấy cả người mình như đang bốc cháy, vết thương trên người đau đớn, trong miệng khô khốc, nàng muốn kêu đau cũng kêu không được, khiến nàng vô cùng nôn nóng. May mắn trong lúc mơ mơ hồ hồ lại hiện lên một thân ảnh quen thuộc, người đó như là biết nàng đang đau khổ, không ngừng thay khăn lạnh cho nàng, khiến thân thể khô nóng của nàng giảm bớt đi nhiều, khi nàng khát cũng rất ôn nhu đút nước cho nàng. Nàng rất muốn nói tiếng cám ơn, nhưng mà ngay cả sức lực để mở mắt cũng không có, chỉ cảm thấy tiếng nói của người đó rất quen thuộc, trầm thấp trấn an bên tai nàng, khiến cho lòng nàng vô cùng bình tĩnh, cuối cùng nặng nề mà ngủ.

Rốt cục, Tiểu Ngọc Nhi mở ra mí mắt nặng trịch, sau khi choáng váng qua đi, đập vào mắt là đỉnh giường quen thuộc. Nàng được cứu về...

Tiểu Ngọc Nhi định ngồi lên, lại phát hiện Đa Đạc đang nằm bên giường nàng, bàn tay thô ráp chặt chẽ nắm chặt lấy tay nàng, có lẽ là hắn đã rất mệt mỏi, nên đã ngủ gục bên cạnh giường.

Tay nàng chỉ giật giật nhẹ nhàng trong lòng bàn tay hắn, cũng không nghĩ rằng Đa Đạc bởi vì động tác rất nhỏ này mà mãnh liệt tỉnh lại.

Vừa mở mắt liền phát hiện Tiểu Ngọc Nhi đã tỉnh lại, chỉ nhìn hắn, Đa Đạc mừng rỡ như điên. Nhưng hắn vẫn khắc chế vui sướng trong lòng, trước sờ nhẹ trán của Tiểu Ngọc Nhi, sau khi cảm thấy nàng đã khôi phục độ ấm bình thường, mới ôn nhu hỏi: "Bảo Âm, hiện tại nàng cảm thấy thế nào? Có đói bụng không? Có khát không?"

Bởi vì lời nói quan tâm của hắn, khiến hốc mắt Tiểu Ngọc Nhi có chút đỏ hoe, Đa Đạc nhìn thấy, có chút luống cuống chân tay, hắn lập tức trở nên khẩn trương: "Làm sao vậy? Có phải còn khó chịu chỗ nào hay không?" Quay đầu phân phó các cung nữ: "Còn thất thần ra đấy làm gì, không nhanh gọi thái y đến!"

Nhìn bộ dáng khẩn trương của hắn, Tiểu Ngọc Nhi nín khóc mỉm cười, nhẹ nhàng kéo bàn tay Đa Đạc lại, Tiểu Ngọc Nhi nhẹ giọng nói: "Ta tốt lắm, không có gì trở ngại."

Cao Oa ở một bên thấy Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại cũng thở nhẹ ra một hơi, đem chén trà nóng đưa cho Tiểu Ngọc Nhi, thuận tiện trêu ghẹo nói: "Cách Cách ngài là không biết, lúc ngài hôn mê, thập ngũ gia khẩn trương muốn chết, một ngày một đêm cũng chưa có ngủ, chỉ vì muốn chiếu cố bên người Cách Cách."

Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cười nhìn Đa Đạc, ý cười trong mắt cũng mang theo một tia xin lỗi: "Khiến cho chàng lo lắng, thực xin lỗi."

"Không có gì mà phải xin lỗi, ta chiếu cố thê tử tương lai của ta là lý thường phải làm." Đa Đạc thấy Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại, cũng rốt cục có hưng trí nói chuyện, giọng nói cũng sáng sủa hơn nhiều.

Tiểu Ngọc Nhi được Đa Đạc đỡ ngồi đựa vào giường, tiếp nhận chén thuốc còn nóng trong tay Cao Oa, một hơi uống hết, bỡn cợt nhìn Đa Đạc một cái: "Ta như thế nào lại trở thành thê tử tương lai của chàng rồi, thập ngũ gia, ta không có trèo cao được như vậy đâu."

Đa Đạc có chút nóng nảy: "Ta đã cứu nàng về, lại chiếu cố nàng lâu như vậy, còn tự mình dùng miệng đút thuốc cho nàng, cái gì mà không liên quan, người trong phòng đều thấy hết, có thể làm chứng, nàng không lấy ta thì gả cho ai?!"

Tiểu Ngọc Nhi vội che miệng Đa Đạc lại, xấu hổ đỏ mặt: "Chàng đừng nói lung tung!"

Một bên, Cao Oa cùng cung nữ trong phòng đã trộm cười.

Đa Đạc cũng ngây ngốc cười rộ lên, nhưng mà tươi cười thấy thế nào cũng đều tràn đầy đắc ý: "Thấy không, nàng đời này chỉ có thể gả cho ta!"

Tiểu Ngọc Nhi thấy mọi người đều nở nụ cười, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng lại không hề phản bác lời nói của Đa Đạc, cúi đầu uống trà nóng.

Lúc này Đại Ngọc Nhi vừa vặn tới thăm Tiểu Ngọc Nhi, Hải Lan Châu phía sau cũng đi theo.

"Tiểu Ngọc Nhi, muội tỉnh rồi?!" Vừa vào nhà liền thấy Tiểu Ngọc Nhi ngồi ở trên giường, sắc mặt cũng hồng nhuận một ít, Đại Ngọc Nhi kinh hỉ nói, sau đó vội vàng đi đến bên giường.

Tiểu Ngọc Nhi cười cười với nàng, nhưng ánh mắt khi tiếp xúc đến Hải Lan Châu ở phía sau Đại Ngọc Nhi, đột nhiên lạnh xuống. Mãnh liệt đem chén trà trong tay ném đến trước mặt Hải Lan Châu, Tiểu Ngọc Nhi cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người chung quanh, lạnh lùng hỏi Hải Lan Châu: "Ngươi tới đây làm gì?"

Hải Lan Châu cũng có chút không hiểu làm sao nhìn nàng, sau đó đem ánh mắt dời đến người Đại Ngọc Nhi.

Đại Ngọc Nhi vội khuyên nhủ: "Tiểu Ngọc Nhi, muội đừng như vậy, tỷ tỷ là đặc biệt tới thăm muội."

Tiểu Ngọc Nhi châm chọc cười: "Thăm ta? Xem ta đã chết chưa đúng không?"

"Tiểu Ngọc Nhi?!" Đại Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn Tiểu Ngọc Nhi, tựa hồ không thể tin được Tiểu Ngọc Nhi có thể nói ra những lời như thế.

Tầm mắt Đa Đạc cũng chú ý đến trên người Hải Lan Châu, tựa hồ cũng không hiểu tại sao Tiểu Ngọc Nhi lại đột nhiên phát giận với nàng ta như thế, nhưng hắn chỉ nghĩ nhất định là Hải Lan Châu đã làm chuyện gì khiến Tiểu Ngọc Nhi tức giận, mà không phải đi nghi ngờ thái độ của Tiểu Ngọc Nhi.

Hải Lan Châu cắn cắn môi dưới, trong mắt có một chút hoảng hốt, nhưng vẫn nhìn thẳng Tiểu Ngọc Nhi nói: "Tiểu Ngọc Nhi, ta muốn nói chuyện với người."

Đập xong chén trà ngay cả tầm mắt Tiểu Ngọc Nhi cũng lười ném cho nàng, "Ta không muốn nói chuyện với ngươi."

Hải Lan Châu cầu cứu nhìn Đại Ngọc Nhi một cái, Đại Ngọc Nhi vội nói với Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi, tỷ tỷ ngày mai sẽ rời đi, nàng muốn đến nói lời từ biệt với muội, giữa các người có chuyện gì thì nói rõ một lần, cũng xóa bỏ hết hiểu lầm giữa hai người có được không?"

Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn Đại Ngọc Nhi một cái, lại dời về trên người Hải Lan Châu, thấy trong mắt nàng mang theo thần sắc khẩn cầu, Tiểu Ngọc Nhi cuối cùng vẫn gật đầu.

Thấy thái độ Tiểu Ngọc Nhi mềm đi, Đại Ngọc Nhi vội vàng mang tất cả mọi người ra ngoài, cho hai người một không gian riêng.

Cửa được đóng lại, Tiểu Ngọc Nhi thản nhiên nói: "Ngươi muốn nói chuyện gì với ta?"

Hải Lan Châu không nói gì, mà quỳ xuống, trong mắt Tiểu Ngọc Nhi hiện lên kinh ngạc, Hải Lan Châu mở miệng nói: "Tiểu Ngọc Nhi, ta biết ngươi hận A Cổ Lạp hại ngươi thành ra như vậy, nhưng ta cầu ngươi có thể đừng nói ra chuyện A Cổ Lạp bắt ngươi có được không?"

Tiểu Ngọc Nhi giống như đang nghe được chuyện rất buồn cười, ánh mắt nhìn về phía Hải Lan Châu cũng toát ra châm chọc: "Ngươi dựa vào cái gì muốn ta đừng đi tố giác A Cổ Lạp, nếu không phải hắn chủ mưu, cung nữ trong hoàng cung sẽ không có nhiều người bị chết như vậy, mà ta cũng thiếu chút nữa ngay cả mệnh cũng không có."

"Ta biết A Cổ Lạp lần này quả thực đã làm sai, nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ dẫn hắn rời khỏi kinh đô cũng rời đi Khoa Nhĩ Thấm, từ nay về sau không quấy rầy các ngươi nữa, ta chỉ còn có A Cổ Lạp là người thân, ta van cầu ngươi buông tha A Cổ Lạp." Trong thanh âm của Hải Lan Châu đã mang theo khóc nức nở.

"Buông tha cho A Cổ Lạp? Nhưng hắn sẽ không bỏ qua cho ta?" Tiểu Ngọc Nhi nhưng không có quên được, khi A Cổ Lạp nhắc tới Tái Kỳ Nhã trong mắt hiện lên điên cuồng, hắn đã vì báo thù mà chuyện gì cũng có thể làm, huống hồ hắn còn vũ nhục nàng như vậy, cho dù chưa có thực hiện được, nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi cũng hận không thể đem A Cổ Lạp róc da rút gân, phát tiết oán khí dưới đáy lòng nàng.

Hải Lan Châu còn tưởng rằng Tiểu Ngọc Nhi có ý muốn nhả ra, vội vàng nói: "Ta cam đoan về sau A Cổ Lạp sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như thế này nữa, nếu ngươi không tin ta, ta có thể lấy danh nghĩa ra thề với trời cao."

"Không cần, trên thế giới này lời thề là thứ không đáng tin nhất." Tiểu Ngọc Nhi hừ lạnh: "Ta nghĩ ngươi đại khái còn không biết em trai bảo bối kia của ngươi đối với ta như thế nào, ta cũng lười nói cho ngươi biết, nhưng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho đệ đệ của ngươi, ngươi không cần ở đây phí công."

"Ta van cầu ngươi, đừng tố cáo A Cổ Lạp." Hải Lan Châu bắt đầu không ngừng dập đầu với Tiểu Ngọc Nhi, lệ trong mắt tràn đầy.

Nghe Hải Lan Châu dập đầu đến sàn nhà rung động, đáy lòng Tiểu Ngọc Nhi hiện lên một tia không đành lòng, nhưng vừa nghĩ tới chuyện A Cổ Lạp làm với nàng, nàng liền không ngừng phát run, răng cũng nghiến chặt. Vì vậy, Tiểu Ngọc Nhi nghiêng thân mình đi, quát: "Cho dù ngươi có đập đầu ở đây cũng vô dụng, ta sẽ không tha cho hắn!"

Hải Lan Châu thấy mình khẩn cầu như thế, Tiểu Ngọc Nhi cũng không chịu nhả ra, cũng ngừng khóc, chất vấn Tiểu Ngọc Nhi: "Đệ đệ của ta cho dù có lỗi với ngươi, nhưng chuyện ngươi hại ta và Trác Lâm thì sao?"

"Ngươi nói cái gì?" Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc quay đầu nhìn Hải Lan Châu.

Hải Lan Châu chậm rãi lau nước mắt, gằn từng chữ: "Lúc trước nếu không phải vì lời của ngươi, Tái Kỳ Nhã căn bản sẽ không phái Trác Lâm đi đánh giặc, khiến cho chúng ta bị chia rẽ, hiện giờ Trác Lâm thành ra như vậy, chẳng lẽ ngươi không thấy áy náy trong lòng sao?"

Tiểu Ngọc Nhi nghe Hải Lan Châu nói, trong lòng cảm thấy có chút buồn bực, "Lúc trước đều là hiểu lầm, hơn nữa sau này ta cũng đã giải thích, dì không nghe ta ta cũng không còn cách nào, hiện giờ mang mọi lỗi lầm đổ lên đầu ta sao?!"

Hải Lan Châu nghẹn họng, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Vậy với ta thì công bằng sao? Chỉ bởi vì hiểu lầm mà khiến cho ta và Trác Lâm tách ra lâu như vậy. Ta cũng biết A Cổ Lạp trả thù lên ngươi là không đúng nhưng chẳng phải bây giờ ngươi vẫn bình thường nằm đây hay sao? Hơn nữa ta cam đoan về sau hắn sẽ không như vậy nữa còn chưa đủ hay sao? Chẳng lẽ ngươi nhất định muốn thấy ta chỉ còn một thân một mình trên đời này sao?”

Tiểu Ngọc Nhi quả thực vì Hải Lan Châu không thể nói lý mà giận quá hóa cười: "Nếu không phải Đa Đạc đúng lúc tìm được ta, ngươi cảm thấy ta còn có thể sống trên đời này sao? Ta đã sớm trở thành vong hồn dưới tay đệ đệ ngươi!"

"Nhưng nếu như ta không có ngăn A Cổ Lạp lại, ngươi cũng căn bản không đợi được đến khi Đa Đạc tới cứu." Lần này Hải Lan Châu phản ứng rất nhanh.

Tiểu Ngọc Nhi bị nghẹn, đúng vậy, nếu không có Hải Lan Châu ngăn A Cổ Lạp lại, nàng cũng sẽ không còn ngồi ở chỗ này. Nhưng là nếu không phải Hải Lan Châu tùy ý để A Cổ Lạp đem nàng mang đi, nàng cũng sẽ không bị hắn vũ nhục. Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy rối rắm vạn phần.

Mà lúc này Đại Ngọc Nhi lại đột nhiên xông vào, trước ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Ngọc Nhi nâng Hải Lan Châu dậy.

Sau đó Đại Ngọc Nhi nhìn thẳng Tiểu Ngọc Nhi, mang theo một chút bất mãn, nói: "Tiểu Ngọc Nhi, ta cũng hy vọng muội có thể tha thứ cho A Cổ Lạp."

"Ngọc Nhi?" Hải Lan Châu kinh ngạc nhìn Đại Ngọc Nhi.

Tiểu Ngọc Nhi cũng càng cảm thấy hoang đường: "Ngọc tỷ tỷ, ngươi có biết A Cổ Lạp hắn..."

Đại Ngọc Nhi trực tiếp đánh gãy lời của nàng: "Ta biết A Cổ Lạp hiện giờ đang hận chúng ta, nhưng chúng ta cũng không thể đi hại hắn, hắn mất đi Tháp Na di nương và Ngạch Kỳ Cát đã rất thống khổ, chúng ta không thể vì chuyện này mà khiến cho hận thù chồng chất, có được không?"

Tiểu Ngọc Nhi không nói gì, một lúc lâu mới điều chỉnh tốt tâm tình của mình nói: "Vậy tỷ có biết hôm nay hắn dám đối với ta như vậy, ngày sau hắn cũng sẽ đối đãi với tỷ như thế, thậm chí so với chuyện hôm nay càng thêm nặng tay."

Hải Lan Châu vội nhìn về phía Đại Ngọc Nhi, lắc đầu nói: "Sẽ không, ta nhất định sẽ giữ chặt A Cổ Lạp, không cho hắn hại muội."

Đại Ngọc Nhi vội gật đầu: "Ta biết, tỷ tỷ." Bước đi thong thả đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, Đại Ngọc Nhi khuyên nhủ: "Tiểu Ngọc Nhi, nghe tỷ tỷ khuyên nhủ một câu, buông chấp niệm hôm nay đi, nếu muội không chịu buông tha cừu hận, A Cổ Lạp bọn họ sao có thể bỏ qua cừu hận, như vậy chúng ta sao có thể trở lại như trước kia?"

"Vậy nếu như A Cổ Lạp không chịu buông xuống cừu hận thì sao?" Tiểu Ngọc Nhi có chút vô lực.

Đại Ngọc Nhi nhìn Hải Lan Châu liếc mắt một cái, tín nhiệm nói: "Ta tin tưởng tỷ tỷ! Tiểu Ngọc Nhi, chúng ta nên tin tưởng tỷ tỷ, hơn nữa A Cổ Lạp cũng không phải là loại người không chuyện ác nào không từ, chỉ là hắn nhất thời bị cừu hận che mờ mắt. Tiểu Ngọc Nhi, muội tha thứ hắn đi."

Tiểu Ngọc Nhi chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình bắt đầu giật giật, hít sâu một hơn mới miễn cưởng áp chế xuống, "Ngọc tỷ tỷ, tỷ thiện lương rộng lượng, nhưng Tiểu Ngọc Nhi ta làm không được. Thực xin lỗi, ta rất mệt, ta muốn nghỉ ngơi."

Dứt lời, Tiểu Ngọc Nhi trực tiếp nghiêng người nằm xuống, nhìn cũng không muốn nhìn các nàng một cái.

Hải Lan Châu nhăn mày, Đại Ngọc Nhi còn muốn khuyên nữa, nhưng là bị Hải Lan Châu giữ chặt. Đại Ngọc Nhi không hiểu nhìn nàng, chỉ thấy Hải Lan Châu hướng nàng lắc lắc đầu, sau đó lôi kéo Đại Ngọc Nhi đi ra ngoài.

Đa Đạc sau khi đổi quần áo, phát hiện Đại Ngọc Nhi các nàng đã đi rồi, bản thân bước vào phòng. Đi vào, liền phát hiện Tiểu Ngọc Nhi đang dấu bản thân mình vào trong chăn, không nhúc nhích.

Đa Đạc có chút lo lắng, sau đó tiến lên vỗ vỗ cái chăn, "Bảo Âm, nàng làm sao vậy? Quấn chăn kín như vậy, không tốt cho cơ thể."

Tiểu Ngọc Nhi không nói chuyện.

Đa Đạc lại hỏi một lần, mới truyền đến tiếng rầu rĩ của Tiểu Ngọc Nhi: "Chàng đừng quản ta, chàng cứ về nghỉ ngơi trước đi."

Nghe thanh âm của Tiểu Ngọc Nhi có chút không đúng, Đa Đạc lo lắng nhăn mi lại: "Thật sự không có việc gì? Thanh âm của nàng sao lại như vậy?"

Tiểu Ngọc Nhi quấn chăn chặt hơn: "Ta thật sự không có việc gì, chàng đi nhanh đi!"

Lúc này, Cao Oa cũng đi tới khuyên nhủ Đa Đạc cứ rời đi trước. Đa Đạc nhấp môi, nghĩ rằng thân thể của Tiểu Ngọc Nhi đã không có gì đáng ngại, liền rời đi.

Đa Đạc đi rồi, Tiểu Ngọc Nhi mới trộm nhấc góc chăn lên, lộ ra cái đầu nhỏ. Nhìn bóng dáng Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi có chút áy náy, nhưng sự tình vừa rồi, khiến cho nàng không còn sức lực nào để nói chuyện với Đa Đạc.

Tiểu Ngọc Nhi đỏ hốc mắt, nhịn không được chôn đầu trong chăn khóc nấc lên...