Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh

Chương 46




Ban đêm, Tiểu Ngọc Nhi thay đi trang phục của phụ nữ Mãn Thanh, lần nữa mặc vào phục sức Mông Cổ, tóc cũng đổi thành kiểu bện như lúc trước, không cần phải tiếp tục đội mão trên đầu, Tiểu Ngọc Nhi cũng thả lỏng rất nhiều. Nghĩ đến sự tình ngày hôm nay, Tiểu Ngọc Nhi không khỏi nhănmày.

Lúc này, Cao Oa bưng tới một ít bánh sữa dê và trà sữa, "Cách Cách, nô tỳ làm chút trà sữa và bánh sữa dê cho ngài, ngài nếm thử chút đi."

Hồi lâu chưa có ăn điểm tâm quê nhà, mày Tiểu Ngọc Nhi vui vẻ dãn ra, ăn vô cùng thoải mái. Lúc này, phía sau bình phong truyền đến từng trận tiếng vang, đánh gãy hưng trí của Tiểu Ngọc Nhi.

Tiểu Ngọc Nhi không hiểu nhìn qua, chỉ thấy phía sau bình phong xuất hiện tiểu nam hài buổi chiều nàng nhìn thấy, tiểu nam hài sợ hãi, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc Nhi, trong mắt hiện lên ánh nước, vô cùng chọc người yêu thương.

Bởi vì ở kiếp trước cho đến lúc chết nàng cũng chưa có làm mẫu thân, nên cho dù tính tình của nàng không tốt lắm nhưng lại cực kỳ thích trẻ con. Hơn nữa bộ dạng tiểu nam hài trước mắt phấn điêu ngọc mài, giống như tiểu kim đồng bên cạnh quan âm bồ tát, tình thương của mẹ từ đáy lòng Tiểu Ngọc Nhi lập tức tràn ra, kéo tiểu nam hài ngồi xuống.

"Ba Đặc Quả Nhĩ, đệ làm sao vậy?" Mộc Nhân từng nói, con trai nhỏ của nàng tên là Ba Đặc Quả Nhĩ, vì vậy Tiểu Ngọc Nhi cũng rất tự nhiên gọi tên hắn.

Nghe Tiểu Ngọc Nhi ôn nhu gọi tên của mình, Ba Đặc Quả Nhĩ một chút nhịn không được bổ nhào vào trong ngực Tiểu Ngọc Nhi khóc lên: "Tỷ tỷ, tỷ không giận ta sao?"

Vỗ nhẹ đầu nhỏ của Ba Đặc Quả Nhĩ, Tiểu Ngọc Nhi cười nói: "Tỷ tỷ sao có thể tức giận Ba Đặc Quả Nhĩ?"

Đầu Ba Đặc Quả Nhĩ chôn ở trong ngực Tiểu Ngọc Nhi làm nũng trả lời: "Bởi vì... Ba Đặc Quả Nhĩ làm hại tỷ tỷ bị Ngạch Kỳ Cát đánh." Sau đó lại nâng mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Tỷ tỷ, tỷ đừng giận Ba Đặc Quả Nhĩ được không? Ba Đặc Quả Nhĩ thật không phải cố ý. Ba Đặc Quả Nhĩ bị bệnh, bệnh vô cùng khó chịu, cho nên không kịp ngăn cản Ngạch Kỳ Cát, tỷ tỷ, tỷ tha thứ cho Ba Đặc Quả Nhĩ đi."

Tiểu Ngọc Nhi nhớ tới chuyện hôm nay Mộc Nhân nói với nàng, có chút kinh ngạc, chuyện đó sợ là đã bốn năm, năm nay Ba Đặc Quả Nhĩ nhiều nhất cũng chỉ sáu tuổi, sao có thể nhớ rõ như vậy? Xem ra Tiểu Ngọc Nhi quả thật rất yêu thương tiểu nam hài trước mắt. Nếu như Ba Đặc Quả Nhĩ biết tỷ tỷ chân chính đã vì hắn bướng bỉnh mà không còn trên đời, chỉ sợ đây sẽ là bóng đen tâm lý trong cả sinh mệnh của hắn, Tiểu Ngọc Nhi rũ mắt xuống.

Thấy Tiểu Ngọc Nhi không trả lời, Ba Đặc Quả Nhĩ mím môi muốn khóc lên: "Ô ~ tỷ tỷ không chịu tha thứ cho đệ! Oa ~ "

Tiểu Ngọc Nhi bị tiếng khóc bất ngờ của hắn mà trở tay không kịp, vội an ủi: "Không có, tỷ tỷ không có trách Ba Đặc Quả Nhĩ, Ba Đặc Quả Nhĩ đừng khóc."

Dứt lời, Tiểu Ngọc Nhi lại lấy cái bánh sửa dê đưa cho Ba Đặc Quả Nhĩ: "Ba Đặc Quả Nhĩ ăn một cái bánh sữa dê, đừng khóc a."

Nghe vậy, Ba Đặc Quả Nhĩ vội dừng tiếng khóc, ánh mắt ướt sũng nhìn Tiểu Ngọc Nhi, sau đó cái miệng nhỏ hơi cắn xuống, nếm được vị của bánh sữa dê, nhất thời vui vẻ nheo mắt lại.

Tiểu Ngọc Nhi cũng bị bộ dáng dáng yêu của hắn chọc cười, sau đó đưa toàn bộ bánh qua cho hắn: " Thích ăn thì ăn nhiều một chút."

Ba Đặc Quả Nhĩ giống con gà con không ngừng gật đầu.

Thấy thế, Cao Oa cũng không nhịn được cười nói: "Từ lúc tiểu vương tử còn nhỏ đã vô cùng thích dính lấy Cách Cách, không ngh4i tới đã qua vài năm vẫn thích ở cùng với Cách Cách như vậy."

Tiểu Ngọc Nhi cười hỏi: "Phải không?" Sau đó nhìn về phía Ba Đặc Quả Nhĩ đang ăn đến vui vẻ, hỏi: "Ba Đặc Quả Nhĩ thích tỷ tỷ sao?"

Ba Đặc Quả Nhĩ mạnh mẽ gật gật đầu: "Ba Đặc Quả Nhĩ thích nhất tỷ tỷ!"

Đều nói tâm tư tiểu hài tử là hồn nhiên nhất, Tiểu Ngọc Nhi không nhịn được cười đến mị mắt,, tiếp tục hỏi: "Sao Ba Đặc Quả Nhĩ lại thích tỷ tỷ?"

Ba Đặc Quả Nhĩ nghiêng đầu nhỏ nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc đếm đầu ngón tay nói: "Bởi vì tỷ tỷ sẽ thường xuyên dẫn Ba Đặc Quả Nhĩ đi chơi, tỷ tỷ sẽ để dành đồ ăn ngon nhất cho Ba Đặc Quả Nhĩ ăn, giống như hôm nay vậy đó. Hơn nữa lúc Ba Đặc Quả Nhĩ bị bệnh, tỷ tỷ sẽ cầu phúc cho Ba Đặc Quả Nhĩc, ôn nhu chăm sóc cho Ba Đặc Quả Nhĩ..." Nói đến đây, Ba Đặc Quả Nhĩ thật sự không biết nói thêm gì nữa, nhìn nhìn Tiểu Ngọc Nhi liền bổ nhào vào lòng nàng làm nũng nói: "Hơn nữa tỷ tỷ của đệ, là tỷ tỷ xinh đẹp nhất trên toàn bộ thảo nguyên! Vì vậy, Ba Đặc Quả Nhĩ thích tỷ tỷ nhất."

Tiểu Ngọc Nhi sờ sờ đầu nhỏ của hắn: "Ân, tỷ tỷ cũng thích Ba Đặc Quả Nhĩ nhất."

Nghe vậy, Ba Đặc Quả Nhĩ lại chui vào trong ngực Tiểu Ngọc Nhi.

Thời gian kế tiếp, Ba Đặc Quả Nhĩ lại là quấn lấy Tiểu Ngọc Nhi cùng chơi với hắn, kể chuyện cho hắn nghe, cuối cùng khi Tiểu Ngọc Nhi đã mệt mỏi Ba Đặc Quả Nhĩ mới nặng nề lâm vào giấc ngủ.

Nhìn khuôn mặt dù ngủ say vẫn hiện lên tươi cười của Ba Đặc Quả Nhĩ, Tiểu Ngọc Nhi cũng mệt mỏi ngáp một cái, có chút cảm thán: "Sức lực của tiểu hài tử thật tốt!"

Cao Oa rót một chén nhiệt trà sữa cho Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu vương tử luôn luôn thích chơi đừa với Cách Cách, lâu như vậy mới có thể nhìn thấy Cách Cách một lần, tất nhiên là vô cùng vui vẻ."

Tiểu Ngọc Nhi cười nhưng không nói, uống xong chén trà sữa nóng, Tiểu Ngọc Nhi liền phủ thêm chăn cho Ba Đặc Quả Nhĩ, sau đó muốn ôm Ba Đặc Quả Nhĩ lên giường ngủ. Ai ngờ, một thiếu niên đột nhiên tiến vào.

Tiểu Ngọc Nhi lăng lăng nhìn thiếu niên ở trước mắt, hình như là con trai lớn của Mộc Nhân, cũng là người thừa kế sau này của Cát Tang A Nhĩ. Dựa theo tuổi tính toán, hắn nhỏ hơn Tiểu Ngọc Nhi mấy tháng, là em trai nàng. Nhưng tên thì Tiểu Ngọc Nhi không rõ lắm.

Trong khi Tiểu Ngọc Nhi còn đang ngây ngườ, Cao Oa đã vội vàng tiến lên hành lễ: "Tham kiến Đại Khâm bối lặc gia."

Tiểu Ngọc Nhi nhất thời hiểu rõ, thiếu niên ở trước mắt tên là Đại Khâm, hơn nữa đã là bối lặc gia.

Đại Khâm thấy Tiểu Ngọc Nhi lăng lăng nhìn hắn, cũng chỉ hơn nhấp nhếch môi tỏ ý chào hỏi, sau đó đem Ba Đặc Quả Nhĩ bế ra từ trong ngực Tiểu Ngọc Nhi, nói: "Đệ ôm Ba Đặc Quả Nhĩ trở về ngủ, hôm nay vất và tỷ."

Dứt lời, Đại Khâm xoay người bước đi, nhưng khi chuẩn bị ra ngoài bình phong hắn lại quay đầu lại hành lễ với Tiểu Ngọc Nhi: "Cám ơn tỷ, tỷ tỷ." Sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.

Tiểu Ngọc Nhi nghe được lời của hắn, có chút không hiểu. Cao Oa lại sợ nàng hiểu lần, vội hỏi: "Cách Cách, ngài đừng để ý, bối lặc gia hắn vẫn luôn lạnh lùng, ít nói chuyện như vậy."

Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, sau khi rửa mặt liền vứt bỏ phiền toái trong lòng, lên giường nghỉ ngơi.

Thời gian tiếp theo, Tiểu Ngọc Nhi giúp chiếu cố Cát Tang A Nhĩ trại, cùng Ba Đặc Quả Nhĩ chơi đùa, ngày cứ như vậy trôi qua, không thể không nói, đoạn này thời gian này chính là đoạn thời gian yên lặng nhất nàng từng trải qua.

Mà bên kia, hoàng cung.

Sau một đoạn thời gian điều dưỡng, mắt Hải Kan Châu dần tốt lên, nhưng mỗi ngày nàng vẫn quấn băng gạc. Đại Ngọc Nhi có chút lo lắng cho nàng, ở lại tâm sự mấy ngày, thấy Hải Lan Châu không có phản ứng gì quá khích, Đại Ngọc Nhi cũng dần yên lòng.

Mà đêm nay thượng, Hải Lan Châu lại mơ thấy Trác Lâm, trong mộng Trác Lâm chết vô cùng khủng bố, giống như hình ảnh mấy ngày trước nàng nhìn thấy, sợ hãi khiến Hải Lan Châu giật mình tỉnh lại.

Đêm đã khuya, mọi người đã ngủ say, ngẫu nhiên sẽ có vài thị vệ gác đêm đi ngang qua. Trên trán Hải Lan Châu chảy đầy mồ hôi lạnh, chạm đến băng gạt trên mắt, Hải Lan Châu rốt cục không thể kiên nhẫn, tháo ra toàn bộ băng gạc.

Trong phòng đốt nến, cho dù Hải Lan Châu không nhìn rõ mọi vật nhưng vẫn có thể thấy được hình dáng mờ mờ, cũng không đến mức bị đụng phải, Hải Lan Châu cứ như vậy sờ từng đồ vật chậm rãi ly khai phòng ở.

Sau khi Hoàng Thái Cực xử lý xong công vụ, đã là đêm khuya. Hắn nhắm mắt lại mệt mỏi xoa xoa mi tâm, trong đầu hiện lên một gương mặt tú lệ. Khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng Thái Cực mới từ từ nhu hòa lại, không biết sau khi nàng trở về có thoải mái không.

"Bây giờ là giờ nào?" Hoàng Thái Cực hỏi tiểu toàn tử vẫn luôn hầu hạ bên cạnh.

"Khởi bẩm Đại Hãn, đã là giờ sửu." Tiểu toàn tử cung kính đáp: "Đại Hãn có muốn khởi giá đi Thanh Ninh cung?"

Hoàng Thái Cực khoát tay áo, "Ta muốn ở một mình."

Dứt lời, Hoàng Thái Cực một mình ly, đến sân viện của Tiểu Ngọc Nhi.

Bởi vì Tiểu Ngọc Nhi đã rời đi, vì vậy bên trong đều trống rỗng, nhưng Hoàng Thái Cực vẫn phân phó cung nhân mỗi ngày đều phải quét tước qua một lần, vì vậy toàn bộ phòng ở đều không đến nỗ quá hỗn độn

Ngồi vào vị trí cao nhất trong phòng, Hoàng Thái Cực nhìn bộ trà trên bàn, nhớ tới những cảnh tượng Tiểu Ngọc Nhi và mình cùng đánh cờ. Khi đó Tiểu ngọc Nhi mặt mày ủ ê, suy tư nên phải đi như thế nào, bộ dáng của nàng như sinh động hiện ra trước mắt, Hoàng Thái Cực nhịn không được nở nụ cười.

Tiện đây cũng nhớ tới, từ khi nào bản thân lại để bụng chuyện của nha đầu kia như vậy? Giống như từ lần gặp đầu tiên, hình ảnh của nha đầu kia đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng hắn. Rõ ràng là gần đầu gặp mặt, hơn nữa còn trong tình huống nguy hiểm như vậy, nhưng nha đầu kia lại rất kiên cường, chỉ lần đầu gặp mặt cũng dám bỏ cả tính mạng, đỡ một đao cho hắn. Lần thứ hai gặp mặt ở yên hội, khi đó hắn rời đi cùng nàng, thấy được dáng vẻ ngây thơ khi say rượu, cùng với bộ dạng quy củ thường ngày hoàn toàn khác nhau, nhất cử nhất động đều ngang ngược nhưng lại vô cùng đáng yêu, từng chút, từng chút tác động đến tim hắn.

Nghĩ đến chút chuyện cũ, Hoàng Thái Cực cãm thấy tim mình không tự giác đập nhanh hơn, không nhịn được cười khẽ, vừa nghĩ tới nàng, hắn liền giống như một tiểu tử mới biết yêu, mất đi dáng vẻ thường ngày.

Lại lẳng lặng ngồi một lát, Hoàng Thái Cực mới chậm rãi thong thả bước đi, ly khai nơi này.

Nhưng hắn vừa mới đi không bao lâu, phía sau liền truyền đến từng trận tiếng vang, còn có thanh âm kêu đau của nữ tử. Hoàng Thái Cực vội vàng chạy về hướng truyền đến thanh âm, vừa đến liền thấy Hải Lan Châu đang ngã trên mặt đất, xoa xoa chân của mình, xem ra là đã bị trật đến chân.

Bởi vì nàng là tỷ tỷ phúc tấn của hắn, hơn nữa hắn cũng bội phục thành tâm của Hải Lan Châu đối với người nàng yêu, cho nên thấy nàng bị thương, Hoàng Thái Cực không thể làm như không nhìn thấy. Nhìn xung quanh không có người, Hoàng Thái Cực chỉ đành tiến lên, đỡ Hải Lan Châu, hỏi: "Ngươi có khỏe không?"

Mà Hải Lan Châu đột nhiên kinh hỉ mà kéo tay hắn lại, tay kia xoa mặt của hắn: "Là Trác Lâm sao?"

Hoàng Thái Cực trầm mặc, Trác Lâm? Tên có chút quen thuộc, hình như là tên người nàng yêu.

Hoàng Thái Cực trầm mặc, khiến Hải Lan Châu hiểu lầm rằng hắn đồng ý, Hải Lan Châu kinh hỉ nhào vào trong ngực của hắn, nước mắt lại không ngừng rơi xuống: "Trác Lâm! Trác Lâm, chàng có biết ta rất nhớ chàng hay không, ta nói rồi mà, cỗ thi thể kia sao có thể là của chàng được? Trác Lâm của ta vẫn còn sống, còn sống rất tốt, Trác Lâm!"

Hoàng Thái Cực sửng sốt, vừa định đẩy nàng ra, lại nghe thấy những lời nàng nói, trong lòng nhất thời xúc động. Người nàng yêu qua đời, cho nên nàng mới khác thường như vậy sao?

Hải Lan Châu hạnh phúc rúc vào trong ngực Hoàng Thái Cực, sau đó nhẹ nhàng hôn lên cằm hắn, tiếng nói nhẹ nhàng quyến luyến: "Trác Lâm."

Hoàng Thái Cực có chút giật mình, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.

Hải Lan Châu lập tức giữ lấy hắn, có chút ủy khuất ngẩng đầu nhìn hắn: "Trác Lâm, chàng làm sao vậy?"

Hoàng Thái Cực cũng không hiểu bản thân sao đột nhiên lại như vậy, chỉ cảm thấy nơi Hải Lan Châu vừa hôn qua đang dần nóng lên, nhìn ánh mắt bi thương của Hải Lan Châu, Hoàng Thái Cực lại nhớ tới một người khác, nàng say rượu đến hồ đồ.

Hải Lan Châu nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo của hắn, ủy khuất hỏi: "Trác Lâm, chàng ghét bỏ ta sao?" Dứt lời, sương mù trong mắt lại hiện lên.

Hoàng Thái Cực thấy không đành lòng, sau đó lại ngồi xổm xuống, thấy ánh mắt của Hải Lan Châu không có chút tiêu cự nào, hắn nghi hoặc nhíu mày: "Ánh mắt của ngươi?"

Hải Lan Châu lắc đầu, ngọt ngào mà nở nụ cười: "Thái y nói vì ta thương tâm quá độ, nhưng hiện tại chàng đã trở về bên cạnh ta rồi, ta sẽ không khóc nữa, Trác Lâm, về sau chàng đừng rời khỏi ta, có được không?"

Nàng vì người mình yêu mà khóc thành như vậy? Nghe được đáp án, Hoàng Thái Cực không biết tâm tình của mình hiện tại là gì, chỉ là đột nhiên nghĩ, nếu như hắn cũng có thể nhận được tình cảm chân thành như vậy từ một nữ tử thì sẽ như thế nào?

Cho nên, Hoàng Thái Cực ôm Hải Lan Châu lên, âm thanh nhỏ nhẹ: "Được, ta không rời đi, ta đưa nàng trở về được không?"

Hải Lan Châu nhu thuận gật gật đầu.

Hoàng Thái Cực nhẹ nhàng cười, sau đó liền ôm Hải Lan Châu quay về.