Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh

Chương 49




Tuy rằng Hoàng Thái Cực đối với Đại Ngọc Nhi tồn tại áy náy, nhưng sau khi nghe được tin Đại Ngọc Nhi mang thai hai tháng liền biến mất không thấy tăm hơi, thậm chí sắc mặc còn âm thầm đến đáng sợ.

Triết Triết vừa thấy biểu tình của Hoàng Thái Cực liền biết mưu kế của mình đã thành công, sau khi Hoàng Thái Cực ly khai, Triết Triết có chút áy náy nhìn Đại Ngọc Nhi, nhưng cũng theo hắn ly khai.

Không lâu sau, Đại Ngọc Nhi liền sảy thai, Đại Ngọc Nhi thống khổ vạn phần, cuối cùng điều tra được người đứng sau hạ độc thủ là Thuần phúc tuấn sắp lâm bồn, tuy Đại Ngọc Nhi không in là Thuần phúc tấn làm, nhưng Hoàng Thái Cực đã phạt Thuần phúc tấn vào lãnh cung, mà Thuần phúc tấn cũng điên rồi, từ nay về sau không còn đường quay về.

Bên kia, Đa Đạc và Đa Nhĩ Cổn đánh xong một trận đẹp mắt lại một lần nữa chiến thắng trở về.

Tuy rằng lại được mọi người ra đường hoan nghênh, nhưng trên mặt Đa Đạc không nhìn ra được chút nào vui mừng. Đa Nhĩ Cổn không hiểu nhìn hắn một cái: “Làm sao vậy?”

Đa Đạc thấy Hoàng Thái Cực đang đứng trên thành phía xa, nhất thời càng thêm tức giận hừ một tiếng.

Đa Nhĩ Cổn cũng hiểu được, nhưng vẫn là khuyên nhủ: "Hiện tại hắn là Đại Hãn, cho dù trong lòng đệ có bất mãn nhưng cũng đừng lộ ra ngoài.”

"Ca, chẳng lẽ ca không tức giận sao? Hắn đoạt đi Ngọc tỷ tỷ còn chưa đủ, nay lại cưới Hải Lan Châu, giờ còn bắt ca đi cưới một nữ nhân mà mình không yêu. Hơn nữa còn muốn điều ta đi, không cho ta và Bảo Âm thân cận, cũng may là Bảo Âm phải trở về Khoa Nhĩ Thấm, nếu không ta thật sợ, sợ rằng ta chưa kịp đánh giặc trở về nàng đã trở thành trắc phúc tấn của hắn!" Đa Đạc trừng mắt nói.

Đa Nhĩ Cổn nhất thời đen mặt, hỏi Đa Đạc: "Đệ là nói, hắn cũng có ý với Tiểu Ngọc Nhi?"

"Chắc chắn là như vậy rồi!” Đa Đạc mở to hai mắt nhìn, có chút tức giận nói: "Bằng không tại sao sau khi ta vừa cầu hôn, hắn liền vội vội vàng vàng đuổi ta ra chiến trường? Trước khi đi còn phái tiểu tử Hào Cách kia đi theo phá đám!"

Tiện đà, Đa Đạc lại cười đắc ý: "Nhưng là người định không bằng trời định, Bảo Âm đã trở về thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, ha ha!"

Đa Nhĩ Cổn buồn cười liếc nhìn đệ đệ nhà mình một cái: "Nghe nói lần này Ngạch Kỳ Cát của Tiểu Ngọc Nhi bị bệnh qua đời, ngươi còn cao hứng như vậy, không sợ nếu người ta biết được sẽ tức giận sao?"

Đa Đạc thu liễm ý cười, nhưng trong lòng vẫn ẩn ẩn có chút may mắn. Tuy rằng vô cùng xin lỗi Ngạch Kỳ Cát của Tiểu Ngọc Nhi, nhưng cũng thầm thấy may mắn vì hắn đột nhiên bị bệnh, nếu không, để Bảo Âm một mình ở lại kinh đô thật sự là rất nguy hiểm.

Đa Đạc con ngươi xoay động, vội nịnh nọt nhìn Đa Nhĩ Cổn nói: "Ca, lần này ca đến Khoa Nhĩ Thấm đón dâu, cũng mang theo ta đi đi."

"Ngươi muốn đi thì tự mà đi, ta không đi." Đa Nhĩ Cổn thản nhiên nói.

Đa Đạc có chút buồn rầ gãi gãi đầu, mặt lộ vẻ khó khăn: "Ca, là ca cưới tân nương, nếu ca không đi, có thể sao?”

"Vậy ngươi có đi hay không?" Đa Nhĩ Cổn liếc mắt nhìn hắn.

Đa Đạc vội gật đầu: "Đi!"

Đa Nhĩ Cổn cười.

Nhưng mà cuối cùng Đa Nhĩ Cổn vẫn tự mình đi Khoa Nhĩ Thấm, không vì gì khác, đơn giản là Đại Ngọc Nhi cầu xin Hoàng Thái Cực, muốn trở về Khoa Nhĩ Thấm tự mình đưa tiễn đường muội. Hoàng Thái Cực nhận lời, nghe được tin này Đa Nhĩ Cổn vì không yên lòng Đại Ngọc Nhi, nên cũng tự mình trở về Khoa Nhĩ Thấm.

Bác Nhĩ Tề Cát Đặc Đỗ Lặc Mã, nữ nhi của tả thành chủ Kỳ Hồng Quả Nhĩ Bối Lặc thảo nguyên Mông Cổ Khoa Nhĩ Thấm, cháu gái của Minh An bối lặc, cũng là đường chất nữ của Triết Triết, đường muội của Đại Ngọc Nhi. Tiểu Ngọc Nhi và nàng không có liên quan gì, chỉ ngẫu nhiên gặp mặt vài lần. Tiểu Ngọc Nhi có ấn tượng với nàng chỉ vì nàng là đích phúc tấn đời trước của Hào Cách, mà thân muội muội của Tiểu Ngọc Nhi là trắc phúc tấn của hắn. Bởi vì đời trước Tiểu Ngọc Nhi và Đại Ngọc Nhi có khúc mắc, cho nên đối với việc đường muộiĐại Ngọc Nhi trở thành phúc tấn mà muội muội của nàng lại chỉ là trắc phúc tấn đã vô cùng oán giận, vì vậy thái độ của nàng với Đỗ Lặc Mã cũng không được tốt lắm. Nhưng mà hiện tại Tiểu Ngọc Nhi không giống như kiếp trước, cho nên khi gặp mặt Đỗ Lặc Mã nàng vẫn cười đến thập phần thân thiết. Nhưng trong lòng lại thầm than, nguyên lai Tái Kỳ Nhã thu thập nhiều bức họa như vậy, chính là vì muốn tạo đám hỏi với Đa Nhĩ Cổn a.

Đỗ Lặc Mã xuất thân cao quý, tính cách tuy có chút ngang ngược kiêu ngạo, nhưng là tuyệt đối không phải người hành động vô lý. Chỉ là tuổi còn nhỏ, năm nay mới vừa đầy mười ba mà thôi. Nhưng vì sắp phải gả làm vợ người ta, nên gương mặt non nớt lộ ra chút khẩn trương.

"Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ, tỷ nói cho ta một chút đi, Đa Nhĩ Cổn hắn là người như thế nào a? Thật sự là lợi hại như cô mẫu nói hay không?" Đỗ Lặc Mã chớp đôi mắt to tròn, trong mắt là tràn ngập tò mò cùng sùng bái với Đa Nhĩ Cổn.

Nhìn ánh mắt của nàng, Tiểu Ngọc Nhi giống như từ trong mắt của nàng thấy được bản thân mình trước kia, ban đầu đối với Đa Nhĩ Cổn cũng chính là loại rung động này. Tiểu Ngọc Nhi nhẹ nhàng cười, bây giờ còn nhớ những thứ này làm cái gì? Sau đó hồi đáp: "Ân, hắn rất lợi hại, cơ hồ là không ai có thể đánh bại hắn, hiện tại là danh tướng nổi danh của Đại Kim."

"Thật sao?" Trong mắt Đỗ Lặc Mã trừng lớn mắt, lại vội truy vấn: "Vậy bộ dáng của hắn như thế nào? Có cao lớn hay không? Tính cách của hắn như thế nào?”

"Bộ dạng rất anh tuấn, cũng rất cao lớn." Chỉ là không cao như Đa Đạc, tính cách sao? Tiểu Ngọc Nhi cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó rất không có chính kiến đáp: "Thoạt nhìn là một người dài dòng, tính cách như thế nào tỷ cũng không rõ lắm, tỷ cũng chỉ gặp hắn vài lần thôi."

"A? Như vậy sao..." Đỗ Lặc Mã có chút thất vọng mà rũ mi mắt xuống.

Ba Đặc Quả Nhĩ ở một bên thấy nàng như vậy, có chút khinh bỉ nói: "Nếu tỷ muốn biết rõ thì chờ hắn đến, trực tiếp đi hỏi hắn, phẫn bộ dáng này làm gì chứ."

Đỗ Lặc Mã lập tức ngẩng đầu, hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái: "Bọn họ đến, ta tất nhiên sẽ tự mình lo liệu, không cần một tiểu hài tử như đệ đến giáo huấn ta!"

Ba Đặc Quả Nhĩ không phục bĩu môi: "Năm nay đệ đã sắp bảy tuổi! Đã không còn nhỏ!"

"Mới bảy tuổi nha?" Đỗ Lặc Mã hai tay khoanh trước ngực, cũng dùng ánh mắt khinh bỉ cao thấp đánh giá Ba Đặc Quả Nhĩ một phen: "Vóc dáng cũng chưa cao như ta, chờ khi nào đệ cao được giống Ngô Khắc Thiện ca ca rồi nói sau!"

"Tỷ!" Ba Đặc Quả Nhĩ nhất thời trợn tròn mắt, Đỗ Lặc Mã cũng trừng mắt nhìn hắn, vẫn là Ba Đặc Quả Nhĩ chịu thua hạ mắt trước, Đỗ Lặc Mã vội cao hứng vỗ tay, còn hô lớn hơn: "Lại thua rồi! Tiểu quỷ!"

Ba Đặc Quả Nhĩ mím miệng nhỏ nhắn, một bộ như là muốn khóc lên, bổ nhào vào trong ngực Tiểu Ngọc Nhi tìm kiếm an ủi.

Tiểu Ngọc Nhi cũng phối hợp mà vỗ vỗ đầu nhỏ của Ba Đặc Quả Nhĩ, đối với loại tỷ thí nhàn trán của hai người này trên mặt đều là bất đắc dĩ.

Ba Đặc Quả Nhĩ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, mà tính tình Đỗ Lặc Mã lại vô cùng tranh cường háo thắng, ngày đầu tiên Đỗ Lặc Mã tới hai người liền khắc khẩu, từ đấu võ mồm, đến hiện tại là trừng mắt phân thắng bại.

Đỗ Lặc Mã cũng dần dần thu tiếng cười, sau đó có chút chờ mong mà lầm bầm: "Thật hy vọng hắn có thể đến nhanh."

Tiểu Ngọc Nhi rũ xuống mi mắt, nhưng trong mắt cũng chứa một chút chờ mong, không biết Đa Đạc có theo hắn đến hay không.

Trên đường trở về, Tô Mã đã sớm không chịu nổi xóc nảy trên đường mà thiếp đi. Chỉ còn Đại Ngọc Nhi vẫn tỉnh táo, thần sắc mang theo một chút cô đơn.

Đột nhiên chân trời truyền đến từng đợt tiếng kêu lớn của chim ưng cùng lớn tiếng huýt gió, Đại Ngọc Nhi nghi hoặc nhấc màn xe lên, liền nhìn thấy có hai con chim lớn đang xoay quanh trên không trung.

"Là Kim Ngọc Nhi và Kim Nhĩ Cổn.” Đại Ngọc Nhi lập tức liền nhận ra được hai đại điêu mình đã từng nuôi, có chút kinh ngạc thì thào nói: "Chẳng lẽ là Đa Nhĩ Cổn ở gần đây?"

Tô Mã ở một bên cũng thanh tỉnh, xốc mành lên xem, đã thấy Ngô Khắc Thiện cách đó không xa mang theo một số đông người ngựa đi về phía các nàng. Tô Mã vội cười nói: "Cách Cách, người xem, bối lặc gia tới đón chúng ta." Sau đó lại tập trung nhìn: "bên người Bối lặc gia còn dẫn theo Đỗ Lặc Mã Cách Cách!"

Đại Ngọc Nhi tất nhiên cũng nhìn thấy, nội tâm vui mừng, đem nghi hoặc dưới đáy lòng vứt ra sau đầu, vội vàng xuống xe cười đi đến chỗ Ngô Khắc Thiện.

Ngô Khắc Thiện có lẽ do đã lâu không có nhìn thấy Đại Ngọc Nhi, trong lòng tự nhiên cũng vô cùng cao hứng, hai huynh muội vui mừng gặp lại. Đỗ Lặc Mã cũng nhân cơ hội tiến lên thân thiết kéo tay Đại Ngọc Nhi: "Ngọc tỷ tỷ, chúng ta cũng đã lâu rồi không gặp!"

Nhìn đến Đỗ Lặc Mã, Đại Ngọc Nhi nghĩ đến chuyện nàng lập tức sẽ gả cho Đa Nhĩ Cổn, trong lòng không biết như thế nào lại có chút chua xót cùng không được tự nhiên. Nhưng trên mặt Đại Ngọc Nhi vẫn là nụ cười thân thiết: "Đúng vậy, đã lâu không gặp, muội càng lớn càng xinh đẹp."

Đỗ Lặc Mã thẹn thùng cười.

Ngô Khắc Thiện cũng cười cười, đề nghị về trước rồi tán gẫu sau cũng không muộn, hai người đều gật gật đầu.

Nhưng ở bọn họ đi không lâu, trong rừng lại xuất hiện một người bịt mặt, bắn tên về phía đám người Đại Ngọc Nhi.

Hai người không mang theo thị vệ khó lòng phòng bị, Ngô Khắc Thiện cũng có chút kích động, nhưng hắn phản ứng mau, vội vàng cản lại mũi tên đang lao về phía Đại Ngọc Nhi, sau đó đem Đỗ Lặc Mã cùng Đại Ngọc Nhi bảo hộ ở sau người.

Tuy rằng những binh lính có chút trở tay không kịp, nhưng rất nhanh đã lao vào chém giết đối phương, nhưng tên đầu lĩnh lại không để dàng đối phó, rất nhanh đã thoát khỏi đám người vọt tới trước mặt Ngô Khắc Thiện.

Ngô Khắc Thiện cũng lập tức tiếp chiêu, nhưng tay phải Ngô Khắc Thiện thương thế chưa lành, đấu với người này một hồi, vết thương trên tay càng đau nhói, cuối cùng không địch lại ngã xuống xuống đất.

Người kia nhân cơ hội vung dao hướng về phía Đại Ngọc Nhi, Đỗ Lặc Mã và Đại Ngọc Nhi kinh hãi, may mắn lúc này có người viện trợ, một mũi tên bắn về phía vai trái người kia.

Đại Ngọc Nhi vội vàng quay đầu nhìn lại, đã thấy Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc xuất hiện ở cách đó không xa, mà Đa Nhĩ Cổn vừa mới buông trường cung xuống, thực hiển nhiên mũi tên kia, chính là do Đa Nhĩ Cổn bắn. Tầm mắt của hai người liền tiếp xúc lẫn nhau, có chút tình cảm không hiểu chảy xuôi trong mắt.

Đa Đạc ở cách đó không xa thấy Đỗ Lặc Mã bị vây ở bên người Đại Ngọc Nhi, bởi vì ở xa nên không thấy rõ ràng, liền nghĩ lầm cái thân ảnh kia chính là Tiểu Ngọc Nhi, nhất thời nóng vội vạn phần. Vội vàng vọt tới, chém giết những người cản đường.

Mà đầu lĩnh kia thấy Đa Nhĩ Cổn đột nhiên xuất hiện, tuy trong lòng vạn phần không cam. Nhưng vẫn bất đắc dĩ, Đa Đạc dẫn tới đều là tinh binh, những người dưới tay hắn không thể cản được, chỉ đành âm thầm bỏ chạy.

Sau khi Đa Đạc đánh đuổi đám người kiađi, liền mang theo đắc ý tươi cười đi về phía Đỗ Lặc Mã, khi đến gần mới phát hiện Đỗ Lặc Mã căn bản không phải là Tiểu Ngọc Nhi, nhất thời thất vọng mà thu lại tươi cười, cúi đầu quay về bên người Đa Nhĩ Cổn.

Lòng tràn đầy thất vọng, hắn không có chú ý tới tầm ánh mắt của Đỗ Lặc Mã đang nhìn theo hắn.