Tiểu Ngốc Tử

Chương 5: Tiểu ngốc tử về nhà bị mãnh thao nộn huyệt




Tiêu Cảnh Sơn ở trên núi ngây người sáu ngày, thừa dịp giờ ngọ trời quang rạng rỡ tranh thủ về nhà.

Trong viện Diệp gia.

Lão a di Vương gia ngồi trên ghế con tách đậu, nhìn thanh sơn (núi xanh~) mênh mông, bắt đầu lo lắng Tiêu Cảnh Sơn. Hắn đã vào núi năm ngày, sẽ không xảy chuyện gì đi, vạn nhất bị dã thú cào bị thương, hoặc trúng bẫy thú...... Nghĩ nghĩ, liên tiếp phi phi vài tiếng, cái tốt không linh cái xấu linh, Cảnh Sơn nhất định sẽ bình an trở về.

Thật vất vả tới giữa trưa, Vương a di lấy ra gan lợn rừng. Gan lợn bằng nửa bàn tay, tẩy sạch cắt thành lát. Dưới lò bếp cháy tia lửa, nước trong nồi sôi lên, đem gạo tẻ rửa sạch sẽ bỏ vào nồi, đậy nắp. Vương a di thêm củi, người nóng đến có chút khó chịu, sau lưng tất cả đều là mồ hôi. Gan lợn vừa mới bỏ vào nồi, liền nghe thấy ngoài sân truyền tới tiếng hô.

Dưới trời, thân ảnh Tiêu Cảnh Sơn như một ngọn núi, dày rộng đáng tin cậy.

"Hán tử Tiêu gia, ngươi đã trở lại!"

Vương a di không rảnh lo cháo gan lợn, chạy vội ra ngoài.

Tiêu Cảnh Sơn nhìn khắp nơi xung quanh, đem cung tiễn cùng con mồi đặt trên đất, sắc mặt hiện lên một tia mệt mỏi: "Trường Canh đâu?"

Liên tiếp năm ngày ở trong núi săn thú, khuôn mặt Tiêu Cảnh Sơn mệt mỏi, giọng khàn khàn, không rảnh lo uống nước nghỉ ngơi, tâm tâm niệm niệm đều là tiểu Trường Canh của hắn.

Nhắc tới Trường Canh, Vương a di lộ vẻ khó xử, nói hắn không ở đã nhiều ngày, Trường Canh đi lạc.

Tiêu Cảnh Sơn không ở đã nhiều ngày, tiểu ngốc tử cũng không sống tốt.

Ngày ấy, Trường Canh tỉnh lại liền la hét muốn tìm Cảnh Sơn, trong phòng trong sân đều tìm một vòng nhưng không thấy Cảnh Sơn. Diệp Đại Lang giữ chặt y, nói Cảnh Sơn lên núi săn thú, qua mấy ngày mới có thể trở về.

Tiểu ngốc tử trong lòng nhớ Cảnh Sơn lại sợ đại ca trách y, chỉ có thể trộm lau nước mắt, cơm đều ăn không ngon, táo cũng không chịu hái.

Mỗi ngày đều nước mắt lưng tròng nói muốn Cảnh Sơn, Đại Lang lấy thức ăn ra hống y, tiểu ngốc tử cũng không cao hứng. Tối ngủ luôn tránh trong chăn nhìn nơi bên cạnh, sờ lại sờ, trong mắt tràn đầy cô đơn. Y đem đệm giường Cảnh Sơn quen dùng lấy ra lót ở dưới, trằn trọc một đêm cũng ngủ không được, ghé vào trên giường nhìn đệm chăn phát ngốc, cuối cùng ngửi hương vị trên đệm, mới có thể ngủ.

Cơm nước xong liền đến chân núi đi lại. Mỗi khi trên núi có người xuống, tiểu ngốc tử mắt trông mong nhìn xung quanh, nhìn người tới không phải Cảnh Sơn, liền run run thân mình, không ngừng cào tóc, thất vọng cực kỳ.

Tiểu ngốc tử hiện tại chỉ hy vọng Cảnh Sơn có thể từ trên núi xuống tới. Y nhớ Cảnh Sơn. Nhớ Cảnh Sơn thích niết mũi y, thích nói chuyện xưa hù dọa y, y cũng không sinh khí (tức giận~) Cảnh Sơn. Tiểu ngốc tử lau nước mắt, chỉ hy vọng Cảnh Sơn có thể trở về. (Tôi đau lòng muốn khóc rồiT_T)

Diệp Đại Lang vội việc nhà nông không thể thời thời khắc khắc nhìn y, vì để tiểu ngốc tử vui vẻ, chạy đến trấn trên mua thịt, xào cho y ăn. Tiểu ngốc tử nhớ thương Cảnh Sơn không muốn ăn, Diệp Đại Lang bất đắc dĩ, chỉ có thể nói thịt này là Cảnh Sơn săn từ trên núi. Tiểu ngốc tử lúc này mới khụt khịt ăn thịt, trong mắt còn chứa một tia vui vẻ.

Tiểu ngốc tử ở nhà lăn lộn ba ngày, ngày thứ tư đi lạc.

Hoàng hôn, Diệp Đại Lang từ trong vườn trở về, Trường Canh không ở trong viện, chỉ có đậu rồng ngắt được một nửa. Hắn nghĩ Trường Canh là đến chân núi chờ Cảnh Sơn, lúc ấy không để trong lòng.

Chờ cơm chiều đều làm tốt tiểu ngốc tử còn chưa về nhà, hắn bắt đầu hoảng hốt, đến chân núi, trong thôn một vòng đều không nhìn thấy tiểu ngốc tử. Vừa lúc hán tử Lý gia mới từ trấn trên trở về, nói hắn hôm nay ở trên chợ phiên như nhìn thấy Trường Canh, nhưng lúc ấy người quá nhiều hắn còn tưởng nhìn lầm, sau đó người liền không thấy thân ảnh.

Hán tử Lý gia cũng không xác định người nọ có phải Trường Canh hay không, nhưng có còn hơn không, Diệp Đại Lang mang theo mấy hán tử lên chợ tìm tiểu ngốc tử. Sắc trời đã tối, dưới chân cầu đều tìm một lần, cũng không tìm được Trường Canh.

Diệp Đại Lang hốc mắt đều đỏ, ngốc đệ đệ không thấy, hắn làm sao cũng phụ mẫu ăn nói, làm sao cùng Cảnh Sơn ăn nói! Đều là hắn sai, đều là hắn không có quan tâm Trường Canh.

Hoảng hốt vô dụng, nhóm hán tử quyết định trước về nhà nghỉ ngơi một đêm, ngày mai để Vương a di ở nhà chờ Cảnh Sơn, lại mang nhiều hán tử đi trấn trên tìm. Trấn trên không tính lớn, chỉ cần Trường Canh không ra trấn là tốt rồi. Nếu là ra trấn, này đã có thể...

Trong dự đoán, tìm hồi lâu đều không thấy bóng người. Diệp Đại Lang hai mặt trời lặn nghỉ ngơi, mệt mỏi uể oải, sáng nay lại cùng nhóm hán tử đi trấn trên tìm người. Tiêu Cảnh Sơn nghe xong, đầu choáng ngực lạnh, sắc mặt tình thế cấp bách lại nhịn không được mắng: "Ngốc tử!"

Hắn không rảnh lo nghỉ ngơi xoay người muốn đi, lòng bàn tay đều hoảng loạn ra mồ hôi, tưởng tượng đến tiểu ngốc tử ở bên ngoài sẽ gặp bất trắc, nóng nảy bất an, ngực như thiêu đốt. Khi lại như sóng biển cuộn trào, khi lại giống cự thạch(đá lớn) đè ép. Lúc lạnh lúc nóng, chợt cao chợt thấp, không có một khắc thoải mái.

Hắn nghĩ thầm, nếu không thấy Trường Canh, hắn sợ là cũng không sống nổi.

Tiêu Cảnh Sơn cấp bách nhắm thẳng trấn trên đuổi đến. Trấn trên người đến người đi, Cảnh Sơn vừa tìm vừa gọi, hắn hướng khách điếm tửu lâu một đường tìm kiếm, tiểu ngốc tử sợ đói, đã đói bụng chắc chắn đến nơi bán thức ăn.

Tìm đến khi hoàng hôn hoá đen, Tiêu Cảnh Sơn mới gặp Diệp Đại Lang. Mấy ngày không thấy, Diệp Đại Lang cũng tiều tụy không ít, nhìn thấy Cảnh Cơn vừa mừng vừa sợ, liên tiếp nói Trường Canh tìm được rồi, ở tửu quán.

—— Tìm được Trường Canh.

Tiêu Cảnh Sơn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, khói mù trong lòng tan đi, không nghỉ ngơi vội vàng muốn đi tửu quán đón tiểu ngốc tử về nhà. Nhóm hán tử cũng không biết Trường Canh ra thôn thế nào, chỉ nghe gã sai vặt tửu quán nói, ngốc tử ở sau hẻm ngây người hai ngày, hắn nhìn đáng thương cho hai cái bánh bao, hỏi nhà ở nơi nào y cũng không biết, chỉ là ầm ĩ muốn đi lên núi, gã sai vặt cảm thấy phiền liền không để ý tới, xem y như ăn mày đuổi đi. Cảnh Sơn nghe tim như bị đao cắt, chua xót, lời cũng không thể nói.

Nhóm hán tử đem tiểu Trường Canh đưa tới tửu quán, gọi mì Dương Xuân cùng thịt xào để y lấp đầy bụng. Trường Canh cầm đũa gấp gáp ăn mì, thật sự đói lả.

Nhóm hán tử cũng mệt mỏi, gọi rượu đầy bàn uống lên. Khi Cảnh Sơn đến, nhìn không thấy người xung quanh, trong mắt tất cả đều là tiểu ngốc tử chật vật không chịu nổi, quần áo dơ bẩn thỉu, trên tóc còn có bột màn thầu(bánh bao~). Diệp Đại Lang đau lòng cực kỳ, vừa thấy y liền răn dạy vài câu, tiểu ngốc tử bẹp miệng không nói lời nào.

"Diệp Trường Canh!"

Giọng Tiêu Cảnh Sơn mang theo tức giận, tâm treo cao rốt cuộc có thể rơi xuống.

Hắn lần đầu tiên gọi cả tên lẫn họ Trường Canh. Lúc trước đều là tiểu Trường Canh, Trường Canh ngốc, tiểu ngốc tử.

Diệp Đại Lang sợ hắn muốn thu thập tiểu ngốc tử, vừa muốn trấn an vài câu, nhưng tiểu ngốc tử vùi đầu ăn mì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cảnh Sơn, mặt cũng không bận tâm, trực tiếp chạy qua. Mặt nhỏ nhăn nhúm bẩn hề hề, nhào vào ngực Cảnh Sơn cọ a cọ.

"Cảnh Sơn, ngươi thế nào, thế nào mới trở về a." Diệp Trường Canh khóc.

Tiểu ngốc tử lưu lạc đầu đường bị người đá bị người đuổi không khóc, đêm đói đến phẳng bụng cũng không khóc, bị Đại Lang răn dạy không khóc, lúc này chỉ nhín thấy Tiêu Cảnh Sơn y liền ủy khuất.

Y ôm Tiêu Cảnh Sơn, khóc thực khổ sở, thực thương tâm, như muốn đem ủy khuất mấy ngày nay đều trút xuống.

Tiêu Cảnh Sơn tâm bị làm cho bất ổn, đánh cũng đánh không được, mắng cũng mắng không được, ngũ vị tạp phần. Hắn hiện tại không nghĩ an ủi tiểu ngốc tử, hắn chỉ nghĩ hung hăng đánh mông y! Nhưng, cuối cùng, tay hắn nhẹ nhàng dừng ở hắn phát gian, khóe mắt ửng đỏ lời nói nghẹn ngào:

"Đi, ta mang ngươi về nhà."

Thời điểm mọi người về nhà, Tiêu Cảnh Sơn hướng nhóm hán tử cảm tạ, nói mấy ngày nữa mời bọn họ ăn cơm. Vương a di nhìn thấy tiểu ngốc tử đã trở lại, lo lắng mấy ngày hóa thành vừa đánh vừa mắng, tiểu ngốc tử sợ trốn ra sau Cảnh Sơn, khóc khóc chít chít. Y biết mình làm sai, vì sắc mặt đại ca cùng Cảnh Sơn phi thường khó coi, hơn nữa dọc đường đi Cảnh Sơn cũng nói chuyện với y.

Tiêu Cảnh Sơn nấu nước nóng, tính toán nấu ngốc dưa. =)))

Tiểu Trường Canh ngồi trên thùng gỗ tắm rửa, vừa hít mũi vừa lấy khăn tẩy thân thể. Tiêu Cảnh Sơn lạnh mặt mặc kệ y, nhìn y không bị thương da thịt mới đi xuống bếp nấu mì, sợ tiểu ngốc dưa đã đói bụng.

Mặt hòa hảo lúc sau, hắn đến dưới mái hiên cắt non nửa thịt khô, còn cầm mấy cọng rau xanh bỏ vào nước sôi. Trong nồi nước sôi ùng ục bốc lên nhiệt khí, Tiêu Cảnh Sơn đem mì sợi bỏ vào nồi, nấu chín vớt lên, bỏ thêm mấy khối thịt khô cùng rau xanh, muỗng làm ớt, đừng nói ăn, chỉ là nhìn làm ớt đều làm người ngón trỏ đại động(ý nói động tay muốn ăn~). Hắn ăn một chén, lại lần nữa đưa qua cho ngốc tử, tiểu ngốc tử không ăn cay.

Tiểu ngốc tử vừa lúc tắm xong, ngửi được mùi hương mì sợi thèm đến lợi hại, lại sợ Cảnh Sơn không để ý tới y, lầm bầm lầu bầu lại dùng âm thanh rất lớn nói:

"Trường Canh tắm hảo!" (Moá moe~)

"Tẩy đến sạch sẽ, sạch sẽ."

Y đợi một lát thấy Cảnh Sơn không phản ứng y, chỉ dám trộm nhìn Cảnh Sơn... Cùng bát mì trên bàn.

Chờ Tiêu Cảnh Sơn nhìn qua, y lại nhanh chóng quay đầu đi. Nửa ngày, tiểu ngốc tử mới đổi hảo quần áo, cúi đầu đến bên cạnh Cảnh Sơn, tính chạm vào Cảnh Sơn... Bát mì bên cạnh.

"Ngươi còn dám ăn!" Tiêu Cảnh Sơn ngăn chặn lửa giận trong lòng.

Tuy rằng hắn giờ phút này rất muốn đem tiểu ngốc tử ôm vào trong ngực xoa lại xoa, hôn lại hôn, nhưng lại sợ ngốc tử bởi vậy không nhớ lỗi, hổ mặt:

"Ngươi có biết hay không chúng ta có bao nhiêu lo lắng ngươi, vì cái gì một người chạy tới trấn trên, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta không hảo sao."

"Ta, ta không có chạy loạn."

Tiểu ngốc tử nói nước mắt lại rớt xuống. Cảnh Sơn sinh khí, y có thể biết Cảnh Sơn không vui:

"Ta là, ta là đi tìm ngươi." Y nghẹn ngào lấy tay áo lau nước mắt, hai mắt đẫm lệ:

"Cảnh Sơn, ta sai rồi, sai rồi, ngươi đánh ta đi, đừng không để ý tới ta."

Y tình nguyện bị Cảnh Sơn đánh, nhưng không yên Cảnh Sơn không để ý tới y.

"Cảnh Sơn, ngươi đánh ta làm ta đau đi..." Tiểu ngốc tử ủy ủy khuất khuất:

"Ngươi đừng không để ý tới ta, ta không sao, ta rất nhớ ngươi..."

Tiểu ngốc tử thật là làm người vừa yêu vừa hận, Tiêu Cảnh Sơn chỉ cảm thấy ngực bị người hung hăng đâm một cái, vô cùng đau đớn.

Hắn banh mặt nói: "Không nghe lời ngốc tử phải bị đét mông, chính mình đem quần cởi."

Tiểu ngốc tử sợ tuy sợ, nhưng vẫn ngoan ngoãn bò lên giường, quần thoát tới đầu gối, hai cánh mông thịt cao cao chu lên. (Để nguyên từ "chu" mông mới moe~)

Còn chưa chuẩn bị tốt, Tiêu Cảnh Sơn giơ tay "Ba" một tiếng, đại chưởng không chút khách khí dừng trên mông, thịt run run, đau đến tiểu ngốc tử nắm chặt đệm chăn dưới thân, ngón chân đầu đều cuộn tròn.

Tiêu Cảnh Sơn sợ y không nhớ, lại đánh vài cái, tiểu nhà tranh tràn ngập tiếng vang thanh thúy mông thịt bị đánh "Ba ba".

"Cho ngươi không nghe lời, cho ngươi chạy loạn, ngươi biết ta có bao nhiêu lo lắng ngươi hay không!"

Mông cũng đánh, ngốc tử cũng khóc, Tiêu Cảnh Sơn càng đau lòng. Hắn lấy khăn giúp ngốc tử lau nước mắt, nói:

"Về sau còn chạy loạn hay không?"

"Không, không chạy loạn......"

Trường Canh ủy ủy khuất khuất, mông ẩn ẩn hiện lên chỉ ngân, mông thịt lay động phát run. Vừa bắt đầu vài cái ngốc tử xác thật bị đánh đau, sau Cảnh Sơn giúp lại y xoa xoa, tiểu ngốc tử liền phát giác hậu huyệt không thích hợp, có chút ướt át còn có chút ngứa. Y khóc sướt mướt, loạng choạng mông, làn điệu nông mềm:

"Cảnh Sơn, ta biết sai rồi, không cần đánh ta, đau......"

"Thật sự biết sai rồi?"

Tiêu Cảnh Sơn đem ngốc tử ôm vào trong lòng, tay to xoa mông y, trong mắt tràn ngập thương tiếc.