Tiểu Ngư Nhi Của Ta

Chương 34




-“Hôm nay xem ra rất vui vẻ a?!” Nhâm Thiên Tường ôm lấy Văn Dục đang ở phòng bếp bận rộn, mặt cọ cọ mặt Văn Dục “Có thể chia sẻ một chút cho phu quân ngươi không a?”

-“Bởi vì có ngươi tại bên người a!” Văn Dục nở nụ cười.

Gần đây Trân tẩu bởi vì mẫu thân sinh bệnh ở quê dưỡng bệnh nên đã xin về chiếu cố mẫu thân.

-“Miệng thực ngọt!” Nhâm Thiên Tường nở nụ cười, hôn lên phiến môi hồng cánh hoa duyên dáng kia của Văn Dục “Dục nhi, có ngươi ở bên thật sự thực hạnh phúc a!”

-“Chúng ta cứ như vậy luôn luôn tại cùng nhau, được không?” Văn Dục thản nhiên cười, hắn không có quay đầu lại nhìn Thiên Tường, lo lắng sẽ nhìn thấy biểu tình khó xử của hắn…Văn Dục sẽ rất đau…

-“Hay nói giỡn a, mau đi rửa chén cho ta, rồi chuẩn bị ăn cơm. Lần này ta nấu riêng cho ngươi món canh ngươi yêu nhất nga!” Văn Dục quay đầu lại, nhanh chóng khẽ hôn Nhâm Thiên Tường, nở nụ cười.

Nhâm Thiên Tường sợ run một chút, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ngươi nấu món gì ta đều thích ăn!”

-“Hảo, hôm nay cũng phải ăn hết nga!”

-“Ta có lần nào không ăn hết a?”

Lại đã ban đêm, hai người vẫn là ôm nhau mà ngủ. Cảm tình rất là đơn thuần, rất là trong sáng…

Bên kia, tại Mạn Đà La quán bar, bốn người ngồi dọc theo quầy, rầu rĩ uống rượu.

-“Ngươi nói xem, Thiên Tường tiểu tử kia có phải hay không đều đã quên chúng ta?” Âu Dương Trụ rầu rĩ lắc lắc trong tay cái ly chân dài “Đúng là cái tên trọng sắc khinh bạn!”.

-“Đúng thế! Chúng ta vì giúp hắn đều đã nói dối người nhà. Nếu như bị lão cha ta biết chúng ta ngay cả sản nghiệp nhà mình cũng không đoái hoài, thế nhưng lại chạy tới giúp đỡ người khác, nhất định sẽ bị tức chết!” Âu Dương Vũ ai oán thở dài.

-“Hừ, năm đó lúc mở quán bar không phải đã muốn làm hắn tức giận đến phải vào bệnh viện sao?” Lang Trạch Thiên khinh bỉ nhìn hai tên này “Lão nhân kia nhà ta đã muốn lấy đao chuẩn bị giết ta rồi a. Cho nên…Viên Ngang, ta phải đến chỗ ngươi ở nhờ một chút!”

-“Hảo, cha ta liền ủng hộ ta. Hắn luôn luôn xem trọng Thiên Tường!” Viên Ngang như trước là thản nhiên cười, tao nhã cầm lên ly rượu, môi đỏ mọng nhấp nhẹ một chút, hầu kết lập tức đưa lên hạ xuống một chút. Lang Trạch Thiên ngơ ngác nhìn hắn. Không biết có phải cồn nổi lên tác dụng hay không, dưới ngọn đèn mờ nhạt, hắn nhưng lại cảm thấy thực ái muội. Yết hầu có chút khô khan, Lang Trạch Thiên có chút phiền táo bắt lấy ly rượu, mạnh uống một ngụm.

-“Uy, a Thiên, rượu này cũng không phải là nước lã a, đều là rượu mạnh nha!” Âu Dương Vũ híp mắt nhìn Lang Trạch Thiên.

-“Tiểu hài tử vẫn là không cần uống nhiều quá, đối thân thể không tốt. Nhỡ may thú tính của ngươi nổi lên, đêm hôm khuya khoắt ta làm sao tìm người cho ngươi giải quyết a!” Âu Dương Trụ trêu đùa tiểu bạo long uống say đến mức mặt đỏ bừng. Lang Trạch Thiên so với bọn hắn đều nhỏ hơn hai tuổi, tuy rằng thân cao nhìn không ra cái gì, nhưng là thực rõ ràng Trạch Thiên vẫn là có vẻ non một chút.

-“Ai cần ngươi lo a!” Lang Trạch Thiên hung hăng trừng mắt cặp song sinh, cầm lên ly rượu lại uống, tiếp tục uống.

-“Chẳng lẽ ngươi thích Thiên Tường…Sau đó nhìn thấy hắn cùng Văn Dục bên nhau, trong lòng bất bình, cho nên mới mượn rượu tiêu sầu?” Âu Dương Trụ đùa dai véo cái mặt tròn tròn của người nào đó.

-“Nói bậy! Lão tử mới sẽ không yêu cái tên hỗn tiểu tử vô lương tâm kia!” Lang Trạch Thiên đã muốn bị rượu mạnh làm cho có chút men say, lắc lắc đầu “Viên Ngang đều so với hắn tốt hơn ngàn vạn lần!”.

-“Viên ngang a a a a…” Hai tên kia đồng thời vẻ mặt khiếp sợ, nhìn vẻ mặt Viên Ngang vẫn thản nhiên, giờ phút này cũng đều không có cái gì biến hóa.

-“Các ngươi có ý tứ gì!” Đầu Trạch Thiên có chút quay cuồng. Hắn từ trên ghế đi xuống, túm lấy áo Âu Dương Vũ, cồn đã làm mặt hắn đỏ bừng bừng “Ta…Lão tử không có ý tứ khác…Chính là…chính là không muốn…”

-“Gì? Thân ái…ngươi không muốn cái gì?” Âu Dương Vũ đùa dai nâng lên mặt Trạch Thiên. Vẻ mặt đáng yêu như vậy…khó gặp a. Khuôn mặt tròn mềm, hai má có chút phúng phính, cặp mắt lại đặc biệt to…Quả thực đúng là đáng yêu tới cực điểm “Chẳng lẽ ngươi muốn đối với Vũ ca ca của ngươi làm cái gì sao? Yên tâm, ca ca sẽ thực ôn nhu a!”

-“Hỗn…Hỗn đản…lão tử…lão tử không cần…a Vũ cái tên gay…này…” Lang Trạch Thiên nấc một cái, đầu váng mắt hoa.

-“Lang Trạch Thiên!” Âu Dương Vũ đen mặt, kháp mặt Lang Trạch Thiên “Có giỏi nói lại lần nữa xem, ta cũng sẽ không ôn nhu!”

-“…Ngạch…Lão tử…lão tử cái gì đều…không cần…” Nói năng lộn xộn, Lang Trạch Thiên đầu váng mắt hoa ôm lấy Âu Dương Vũ, như là nỉ non, tựa vào trên vai Âu Dương Vũ, phun ra một câu không nặng không nhẹ “Tiểu Ngang…cũng không được…chích…thích…”

Nói còn chưa nói xong, Lang Trạch Thiên liền mê man đi. Kết quả mọi người mong đợi nửa ngày, chợt nghe đến một cái tên mấu chốt, sau đó câu sau…“Thích…” Tiểu Thiên a, ngươi kêu tiểu Ngang thích cái gì a?

Cặp song sinh vẻ mặt không có hảo ý nhìn chằm chằm Viên Ngang. Viên Ngang như trước thản nhiên, rất là tao nhã uống ly hồng rượu trong tay, không nói lời nào, im lặng nhìn người ca hát trên sân khấu.

-“Uy, đêm nay hắn sẽ ở chỗ ngươi nha!” Âu Dương Vũ đẩy thôi Lang Trạch Thiên, đẩy hắn lên người Viên Ngang. Viên Ngang thuận tay ôm hắn vào trong ngực. Lang Trạch thiên cơ hồ cả người ngồi ở trên đùi Viên Ngang, toàn thân đều tựa vào trên người hắn. Hơi thở nhiệt nhiệt mùi rượu phun trên cái cổ non mịn của Viên Ngang. Viên Ngang vội nghiêng đầu đi. Cảm giác này thật đúng là kỳ quái!

-“Tiểu a Thiên từ nhỏ liền thích dính lấy ngươi. Ngươi nói xem, hắn có phải hay không yêu ngươi rồi a!” Âu Dương Trụ ái muội cười cười với Viên Ngang.

“Chung quy cũng chỉ là cảm giác mà thôi!” Viên Ngang thản nhiên cười, một tay đỡ lấy Lang Trạch Thiên, một tay giơ lên chiếc ly chân dài “Mong rằng Văn Dục cùng Thiên Tường…có thể vĩnh viễn bên nhau…”

Âu Dương Vũ cùng Âu Dương Trụ còn không kịp phản ứng lại đây, Viên Ngang liền uống một hơi cạn sạch, theo sau nửa đỡ nửa ôm Lang Trạch Thiên đi tới cạnh cửa chiếc xe hơi.

-“Thật đúng là…càng ngày càng không hiểu được Tiểu Ngang!” Âu Dương Vũ nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ “Trụ a, chúng ta có phải hay không đều còn chưa lớn lên a. Vì sao ta đều không hiểu được bọn họ a!” Không hiểu được sự kiên trì của Văn Dục, biết rõ con đường phía trước gian khổ như thế, cơ hồ ngay cả kết quả đều có thể đoán được, nhưng vẫn là cố chấp như vậy. Mặc dù sẽ có một ngày bị thương đến mình đầy thương tích vẫn là không chịu buông tha cho a!

-“Nghĩ như vậy sẽ không đúng rồi. Nếu năm chúng ta có cái gì dũng khí, nhất định sẽ làm thối lão cha tức chết mà chạy đến. Ha ha!” Âu Dương Trụ nở nụ cười, cười đến vô tâm vô phế “Nữ nhân kia còn nói nhất định phải gả cho ta a, ngay cả ta đều không hiểu rõ lắm lòng tham của nữ nhân a!”

-“Ân, may mà chúng ta thoát được mau!” Âu Dương Vũ giơ lên cái ly trong tay “Nào, hai huynh đệ chúng ta…không say không về!”.

-“Hảo! Cạn ly!” Theo chén rượu va chạm vào nhau, hai huynh đệ nhìn nhau cười… Bạn đang �