Tiểu Noãn Đông

Quyển 1 - Chương 9




Edit: Yunchan

Kể từ lúc thiếu gia Dịch gia dạy cô viết chữ, thấm thoắt đã mười ba năm trôi qua. Ngày đó trên đảo, cô còn tưởng hắn chỉ nói bâng quơ, chờ thời gian qua thì sẽ quên thôi, ai biết vài ngày sau hắn lại mang một quyển sách tới nhà tìm cô thật.

Lúc ấy, cô chỉ cho rằng vì hắn nhàm chán nhất thời nên mới lấy cớ tìm cô để đùa bỡn cho vui, dạy cô dăm bữa nửa tháng là chán ngay thôi.

Ai ngờ nổi, chẳng những hắn không chỉ tới dăm bữa nửa tháng, mà chỉ cần lúc nào rảnh rỗi thì hắn sẽ tới tìm cô, còn tặng cô giấy bút, rồi dạy cô viết chữ từng ly từng tý. Hắn bắt đầu dạy cô từ những vật gần gũi nhất, ví như dạy cô chữ đậu hủ viết thế nào, chữ sữa đậu nành viết ra sao, dạy cô viết chữ vại nước với nồi sắt, hắn còn nói cho cô biết cái hồ thật to thật bự kia gọi là hồ Động Đình.

Tiếp đó hắn dạy cô đọc một loại sách, nó không phải thứ khó nhằn như tứ thư ngũ kinh mà là một quyển tiểu thuyết, là loại sách kể lại những câu chuyện lạ lùng.

Lúc hắn còn chưa bắt tay vào dạy cô đã tò mò lật xem nhiều lần, vô cùng muốn biết trên mặt giấy viết gì. Cơn tò mò làm cô sợ hắn chỉ tới dăm ba lần rồi chán, nhưng may sao sau đó chỉ cần rảnh thì hắn lại tới, còn dạy cho cô biết từng chữ một, giải thích cho cô nó có nghĩa gì.

Tuy quyển sách kia không nhiều chữ hơn những bộ sách khác, tổng cộng chỉ chừng mười trang, nhưng để biết hết những chữ trên mặt sách cô cũng phải mất non ba tháng.

Khi cô đọc hết quyển sách đó rồi, hắn lại mang cho cô một quyển khác, bản này tới bản kia, bản kia lại tới bản nọ.

Cô xem chúng như báu vật, ghi nhớ tất cả chữ trên mặt giấy vào lòng, để chữ nghĩa trong sách quay cuồng trong đầu mình.

Cô rất thích đọc sách, thật sự thích vô cùng. Ở trong sách mở ra một thế giới khác, từng trang sách trải rộng khắp trời nam đất bắc, có tất cả mọi thứ diệu kỳ.

Có đọc sách cô mới hiểu, tại sao mọi người phải đón năm mới, vì sao vào năm mới phải gói bánh sủi cảo, tại sao phải đốt pháo đì đùng. Có đọc sách cô mới hiểu, hóa ra kinh thành nằm ở phương Bắc, còn quê cô nằm ở vùng sông nước Động Đình. Ở tận cùng của đầu Đông có một vùng nước còn rộng hơn hồ Động Đình rất nhiều lần, nơi đó không gọi là hồ mà là biển. Và tít ở hướng tây có một vùng đất toàn là cát nóng trải dài mấy trăm dặm, nơi ấy chẳng mọc nổi một ngọn cỏ.

Hắn hươ chân múa tay giải thích cho cô hiểu cái gì trong sách là thật, cái nào là giả. Nếu cô chưa từng thấy qua thứ gì mà hắn có thể tìm được, thì hắn sẽ mang tới ngay cho cô xem, hoặc dẫn cô tới nhìn một cái.

Đó là những tháng ngày mà cô vui vẻ nhất.

Mặc dù sau đó cô nhận ra, khi ở trước mặt người khác hắn luôn vờ như không thấy cô, lúc nào ở một mình mới lén tới tìm cô.

Khi mới phát hiện ra chuyện này cô cũng khá buồn, nhưng cô không trách hắn, hắn là thiếu gia của phường giấy, hắn có chỗ khó của mình, hắn phải giữ thể diện của mình.

Hắn đối xử với cô như vậy đã tốt lắm rồi.

Hắn dạy cô biết chữ, giảng cho cô hiểu những chữ ấy phát âm thế nào mới chuẩn, giải thích cho cô rất rất nhiều chuyện mà trước đây cô không hiểu. Cha vốn không phải là người nói nhiều, cũng không có thì giờ để nói chuyện với cô, còn người của Ứng Thiên Đường tuy rất tốt nhưng không phải ai cũng rảnh rang để tán chuyện dài dòng với cô, là Dịch Viễn đã cho cô hiểu rõ thế giới này.

Hắn coi cô như bằng hữu, chuyện gì cũng kể cho cô nghe, bất kể là chuyện vui hay buồn, cũng như bây giờ vậy.

Đối với cô thế này là đủ rồi.

Cô rất quý trọng người bằng hữu không dễ có được này.

Thế rồi năm hắn mười sáu, cô mười ba, mẹ hắn đổ bệnh, hắn phải tiếp quản gia nghiệp.

Kể từ đó hắn không tới đây nữa, nhưng mỗi khi phường giấy Dịch gia phát hành sách mới, cô luôn phát hiện một quyển sách mới tinh được gói kỹ bằng giấy dầu đặt ngay trước cửa nhà.

Sau đó, có một ngày, túi giấy dầu ấy không xuất hiện nữa.

Cô biết duyên bằng hữu đã tới cuối đường.

Thỉnh thoảng cô sẽ trông thấy bóng hắn xa xa trên đường, cô cũng chỉ đứng nhìn hắn từ xa, nhớ lại trước đây hai người đã từng thân nhau cỡ nào, đã từng là bằng hữu ra sao.

Một hai năm trôi qua, rồi ba bốn năm trôi qua, thân thuộc đã dần biến thành xa lạ, cô từ một tiểu nha đầu đã trở thành cô nương, hắn từ một tiểu bá vương đã hóa ra một thương nhân phường giấy hết sức quan trọng trong thành.

Cô cứ ngỡ rằng, cô và hắn không thể nào giao nhau tại một điểm nữa.

Bởi vậy vào mùa đông năm cô mười bảy tuổi, lúc cô và hắn va vào nhau trên đường, cô thật lòng không muốn hắn nhận ra mình, nên nói xin lỗi rồi quay người bỏ đi, không bắt chuyện.

Ai dè hắn lại đuổi theo, giữ cô lại.

“Đông Đông.” Hắn đợi cô ngẩng đầu, rồi nhíu mày nhìn cô nói: “Sao lại giả vờ không biết ta?”

Cô chớp mắt, thộn ra nhìn hắn.

“Ta là Dịch Viễn đây, muội quên rồi sao?”

Cô chưa quên, cô vẫn nhớ hắn từng tốt với cô thế nào.

“Là người dạy muội viết chữ.” Hắn nói.

“Ta biết.” Cô nhìn hắn mà đỏ bừng mặt, đáp: “Ta chỉ tưởng là… Ta không biết huynh còn nhớ ta…”

“Muội nói đùa sao?” Hắn nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi, mặt lộ vẻ không vui: “Sao ta lại không nhớ?”

Cô sửng sốt, cho là mình nhìn lầm nên muốn hỏi lại lần nữa, nhưng chợt phát hiện hắn cầm lấy tay cô như vậy thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò của người ngoài, bèn vội vàng nhắc nhở hắn: “Không phải huynh đang bàn chuyện làm ăn sao? Bằng hữu huynh đang tìm huynh kìa.”

Đúng lúc này, bằng hữu của hắn cũng đi tới.

Hệt như cô đoán, hắn nhìn qua rồi nới lỏng tay ra, lòng cô hơi thắt lại, bỗng dưng đau buốt. Nào ngờ hắn lại ngoái đầu nhìn cô nói:

“Tối nay ta tới tìm muội.”

Không đợi cô phản ứng hắn đã quay lưng đi tới chỗ bằng hữu mình, rồi cả hai cùng vào khách điếm Duyệt Lai có tiếng trong thành.

Cô ngây ngô nhìn theo hắn, thật lâu sau cũng chẳng hoàn hồn nổi.

Hôm đó, cô về đến nhà mà đứng ngồi không yên, dọn dẹp đồ đạc, lựa đi lựa lại đậu nành tận mấy lần, mãi tới đêm khuya mới sực nhận ra là mình đang đợi hắn.

Tối nay ta tới tìm muội.

Hắn nói thế.

Cô lặng lẽ cười tự giễu, chẳng qua người ta chỉ nói mấy câu bâng quơ mà thôi. Đêm hôm khuya khoắc, tới mèo con cũng ngủ say rồi, chỉ mình cô là ngô nghê tưởng thật.

Đông Đông nén nỗi thất vọng và mất mát đè nặng trong lòng, đóng cửa lại, kéo then cái, rửa sạch tay chân rồi thổi tắt nến, để nguyên áo quần lên giường.

Ánh trăng ngoài cửa sổ đã leo lên đầu ngọn, bao quanh nó là một quầng sáng nhàn nhạt đìu hiu, cô nhắm mắt lại dỗ mình ngủ, nhưng vẫn không nén nổi khó chịu trong lồng ngực.

Đêm hôm đó, cô thiếp đi trong trằn trọc bất an. Giờ sửu vừa qua cô đã trở dậy, chuẩn bị xay chỗ đậu nành đã ngâm kỹ. Ai ngờ vừa mở rộng cửa ra đã thấy hắn ngồi dựa vào cửa tiệm của cô ngủ ngon lành, cô vừa mở cửa hắn lập tức ngã ngửa ra sau.

Cô hết hồn, sợ hắn sẽ ngã dập đầu, lật đật quỳ xuống vươn tay ra đỡ lấy đầu hắn, đón lấy hắn bằng đùi và hai tay.

“Sao huynh lại ở đây?” Cô kinh hoàng hỏi cái tên vừa mở choàng mắt ra kia.

“Đêm qua ta đi xã giao với người ta, lúc tới đây thì muội ngủ rồi.” Hắn gối lên đùi cô, hướng mắt nhìn lên, cười ngây ngô: “Ta nghĩ muội quen dậy sớm nên chờ một lát muội sẽ tỉnh.”

Vì nhìn ngược nên lời hắn nói cô chỉ hiểu được phân nửa. Nhưng phân nửa cũng đủ rồi, cả người hắn nồng mùi rượu, miệng thở ra toàn mùi rượu với tỏi, thịt với cá, bấy nhiêu cũng đủ bổ sung nốt cho nửa kia rồi.

Hắn nhắm đôi mắt sưng húp vì say, lẩm bẩm: “Ta mệt quá, để cho ta nằm một chút, lát nữa hãy gọi ta dậy.”

Cái tên này có biết bây giờ hắn đang gối lên đùi cô không hả?

Cô trợn tròn mắt nhìn hắn, nhưng hắn đã bắt đầu ngáy rồi.

Ông trời ơi, tuy bây giờ mới qua giờ sửu, trên đường không có ai qua lại, nhưng tới hừng đông thì nguy mất. Lỡ có ai nhìn thấy hắn ngủ trên đùi cô, thì chẳng phải nói dăm ba câu là xong đâu. Huống hồ, hắn nằm thẳng đơ ở bậc cửa kiểu này mà cũng ngủ thoải mái được sao?

Cô muốn đỡ hắn ngồi dậy, vỗ mặt hắn nói: “Dịch thiếu, huynh tỉnh lại đi, đừng ngủ ở đây, muốn ngủ thì về nhà lên giường ngủ ấy.”

Hắn hé đôi mắt nhập nhèm, nhìn cô lẩm bẩm.

“Huynh nói gì thế? Nói lại lần nữa đi, ta nhìn không hiểu.” Cô bối rối nói.

“Ta không muốn về… Huống hồ… Quá xa… Ta không về nổi…”

Hắn nói đúng, dáng vẻ hắn thế này, đừng nói về nhà, có thể tới được tiệm này đã là tài lắm rồi. Vả lại trời bên ngoài đã trở rét, tuy chưa đổ tuyết nhưng theo cô thấy thì cũng sắp rồi. Dù hắn dám đi thì cô cũng không có gan để hắn về nhà một mình.

“Vậy huynh đứng lên trước được không?” Cô dỗ hắn.

“Đi đâu?” Hắn hỏi.

Đúng rồi, đi đâu đây?

Hỏi trúng vấn đề phức tạp rồi, cô ngần ngừ một lát rồi buộc lòng nói: “Đi tới sát tường, ở đó có giường.”

Nghe có giường hắn bèn gật đầu đồng ý, đứng lên dưới sự dìu đỡ của cô, lắc la lắc lư đi qua rèm cửa bước vào buồng trong, ngồi xụi lơ ra giường rồi ngã vật xuống.

Ngồi đợi cả đêm ngoài trời làm từ đầu tới chân hắn lạnh cóng như băng, tới cả giầy cũng ướt nhẹp hơn phân nửa. Cô biết để nguyên như vậy thể nào hắn cũng lạnh, nên đành phải cởi giày và vớ giúp hắn, tiếp đó cởi áo khoác.

Lâu rồi không gặp, dáng dấp hắn đã cao và cường tráng hơn trước nhiều, nên cởi quần áo giúp hắn cũng chẳng phải việc dễ dàng gì, may mà chỉ có áo khoác ngoài là bị ẩm nước mà thôi. Nhưng lúc cởi vớ và giày ra thì chân hắn đã đông cứng hệt như tảng băng rồi.

Cô bưng nước ấm tới, dùng khăn vải thấm nước bao lấy cái chân lạnh của hắn, làm hắn than nhẹ một tiếng. Cô lần lượt chườm nóng hai chân hắn vài lần, rồi mới lau khô chúng đặt lên giường nhét vào trong chăn.

Nào ngờ cô vừa nhét kín chân hắn vào chăn xong, ngoảnh đầu qua thì phát hiện hắn đã ngồi dậy, nheo mắt nhìn cô.

Cô giật bắn, toan mở miệng bảo hắn nằm xuống thì hắn đã giơ tay lên, quơ quơ giữa không trung, rồi đặt tay lên mặt cô, chậm rãi thả ra ba chữ.

“Lôi Đông Đông?”

“Ừm, ta là Lôi Đông Đông.” Cô kéo tay hắn khỏi mặt mình, mở miệng xác nhận.

“Muội lắc lư dữ quá.” Hắn nói.

Cô nhịn không được bật cười, tên này uống say thật rồi.

“Muội đang phát run sao?” Hắn mở miệng hỏi.

Cô lắc đầu, không ngăn nổi cái miệng đang cười khẽ. Nào ngờ hắn lại giơ tay che mặt cô lại, nghiêm túc nói: “Đừng sợ, muội không cần sợ, muội hiểu không?”

Cô ngẩn ra, nhìn hắn ngơ ngác.

“Không ai nói cho ta biết là cha muội mất…” Hắn nhìn cô, đáy mắt đen sâu hút: “Đáng lẽ muội phải nói cho ta biết, cha muội mất…”

Cổ họng cô thắt lại, nhìn hắn đáp: “Ta không nghĩ là huynh quan tâm.”

“Ta quan tâm…” Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại: “Chúng ta là bằng hữu, đương nhiên ta quan tâm…”

Bằng hữu, cô ngẩn người, thì ra hắn còn coi cô là bằng hữu.

Lúc cô còn đang đờ đẫn thì hắn bất ngờ ngã phịch lên gối.

Cô giật mình, sợ hắn ngã mạnh như vậy sẽ hỏng đầu, may mà hắn có vẻ chẳng đau chút nào, chỉ mở miệng nói:

“Xin lỗi… Ta rất xin lỗi… Ta sẽ chăm sóc muội…”

Lời này làm cô ngốc ra lần nữa, nghĩ là mình vừa nghe lầm, nhưng cứ như sợ cô không thấy được, hắn cứ lặp đi lặp lại, lần này tới lần khác.

“Ta sẽ chăm sóc muội… Ta sẽ chăm sóc muội… Ta sẽ…”

Khi môi hắn rốt cuộc không khép mở nữa, lát sau hắn lại bắt đầu ngáy.

Cô ngây ngô nhìn nam nhân đang nằm trên giường, vẫn hoài nghi mình vừa nghe nhầm lời hắn nói.

Thế nhưng hắn lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy… nhiều lần như vậy…

“Nói gì chứ, đồ ngốc này…” Cô vừa bực vừa tức cười mắng thầm, tuy cô không thấy mình cần được chăm sóc, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm động.

Hắn uống say rồi, đây chỉ là lời rượu nói thôi.

Cô tự nhủ với lòng rồi đắp kín chăn cho hắn, lúc này mới mang theo giày và vớ ẩm của hắn trở lại nhà trước sửa soạng mở cửa tiệm.

Dịch Viễn ngủ vài canh giờ, đợi tới lúc hắn tỉnh thì trời đã quá trưa.

Bận bịu chuyện trong tiệm xong cô bèn vào phòng ngó chừng hắn, tới nơi thì thấy hắn đã tỉnh, hiện đang ngồi bên giường. Lúc hắn thấy cô, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ xấu hổ.

Nói thật thì cô cũng thấy ngượng, tuy đã từng rất thân, nhưng hai người đã lâu không liên lạc, vừa gặp lại thì hắn đã uống tới say bí tỉ, nói thế sao hắn không xấu hổ cho được.

Song nhìn hai vành mắt sưng húp, tóc tai rối bời xơ mướp mà còn để chân trần, chẳng hiểu sao, cô đột nhiên bật cười. Hiện tại ở bên ngoài hắn là người có máu mặt, thỉnh thoảng cô nhìn hắn từ xa, thấy hắn lúc nào cũng áo mũ gọn gàng, mặt mày nghiêm nghị, trông điềm tĩnh già giặn hơn tuổi thật rất nhiều, e là chẳng mấy ai được thấy cái đức hạnh này của hắn.

Hắn giơ tay lên gãi tóc, ngó cô, hỏi với vẻ mặt vô tội: “Muội có thấy, vớ với giầy của ta chạy đi đâu rồi không?”

Câu này hỏi ra làm cô hết nhịn nổi cười phá lên, toét miệng trả lời: “Chúng ướt, tự chạy tới cạnh lò sưởi ấm rồi.”

Cô cười làm hắn cũng cười theo, chớp mắt nhìn cô nói: “Đúng là thông minh cả đôi.”

“Ngồi xuống đi, ta mang tới cho.” Cô cười khẽ đáp, quay lưng ra ngoài cầm đôi vớ đã hong khô trả lại cho hắn.

Hắn mang giày và vớ vào, ra khỏi phòng thì đã thấy cô đứng bên bàn, rót một chén trà xanh, còn cho hắn một đĩa đậu hũ trộn hành mát lành.

Hắn không từ chối mà chỉ ngồi xuống cạnh bàn, ăn trong im lặng.

Đông Đông nhìn hắn, có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, ví như tại sao nhiều năm trước lại kéo giãn khoảng cách giữa hai người, tại sao xa cách lâu như vậy lại muốn bắt chuyện với cô trên đường, hỏi hắn tại sao đêm qua tới tìm cô, hỏi hắn tại sao không muốn về nhà…

Nhưng cuối cùng chẳng câu nào được thốt ra lời.

Tên trước mắt này đã không còn là cậu bé năm đó dạy cô biết chữ. Hắn vào tuổi hai mươi đã trở nên cao lớn cường tráng, tướng mạo cũng không còn non nớt mà đã là một ông chủ lớn, ông chủ lớn của phường giấy Dịch gia.