Tiểu Oan Gia

Chương 29




Tang lễ kết thúc không bao lâu thì Tống Trạch về Mĩ, khi trở lại vào mùa hè năm 2007, thì Tống Trạch đã là một nhà nghiên cứu khoa học nổi tiếng.

Tống Trạch vẫn sẽ mang chút lễ vật vào nhà Lâm đại tẩu ngồi chơi, nhưng đều chọn những lúc Lâm Kính Tổ đi làm. Lâm đại tẩu làm những cái bánh chưng thơm ngào ngạt, cũng thường để Lâm Kính Tổ đem đến nhà giáo sư Tống, Lâm Kính Tổ chọn lúc Tống Trạch ra ngoài mà tới.

Hai người ngẫu nhiên gặp mặt giữa đường. Sau khi đối mặt ba giây, thì bình tĩnh đi tiếp, ai cũng không chào hỏi, tựa như đối phương là không khí trong suốt. Mọi người nhìn hai người lớn lên đều khó hiểu lắc đầu:

“Vốn là oan gia, tại sao đang tốt lại biến thành cừu gia chứ?”

Thật ra cơ hội gặp mặt nhau không nhiều. Đường đi làm của Lâm Kính Tổ là hướng Đông, ra khỏi cửa Đông thì đón xe bus, Tống Trạch từ nhỏ đã đi bằng cửa Tây, ngồi vào xe chạy ra phía cửa Tây. Sao hỏa và Trái đất, vốn đã không cùng một quỹ đạo, không gặp nhau là chuyện thường.

Gió lạnh tháng mười hai, Lâm đại tẩu đắp chăn kín người, nói với Lâm Kính Tổ:

“Kính Tổ à, tiền mẹ thiếu nhà Tống gia, cũng không thể cứ như vậy mà quên đi.”

Lâm Kính Tổ nói:

“Mẹ, mẹ yên tâm, mỗi tháng con đều có để dành.” Số tiền nợ Tống gia hắn cũng không muốn thiếu. Mỗi tháng hắn đều gửi tiền vào tài khoản của Tống Trạch, “Số tiền nợ mười vạn đã trả xong cho Tống Trạch. Tiếp theo chỉ còn giáo sư Tống thôi.”

Lâm đại tẩu ngẩn người, “Sao Tống Trạch chỉ cho mượn có mười vạn chứ? Lúc ba con bệnh nặng, cậu ấy còn gửi một khoản tiền lớn từ Mĩ về, chỉ là cậu ấy muốn mẹ giấu con, nói các con đang giận nhau, nếu biết được số tiền này là của cậu ấy thì con sẽ không chịu dùng. Kính Tổ à, chuyện gì mà phải giận đến tận bây giờ vậy?”

Lâm Kính Tổ ngây ngẩn.

Bạn học Tiểu Cát ở cùng ký túc xá chia tay với bạn trai, tìm Lâm Kính Tổ ra uống rượu, Tiểu Cát vừa xoay xoay ly rượu vừa nói:

“Chuyện giữa tớ và cậu ấy không có nhiều người biết, nên muốn nói với cậu một chút.”

Tiểu Cát lắc lắc cái ly, kích động nói:

“Cậu ấy nói tớ không yêu cậu ấy, thật đúng là không có lương tâm! Một đại lão gia như tớ, tớ không yêu cậu ấy thì vì cớ gì để cậu ấy thượng chứ, tớ không có lòng tự trọng hay sao? Tớ không phải con gái, nơi ấy… vốn không phải dùng để làm loại chuyện này, ngay từ đầu làm sẽ rất đau. Mỗi lần tớ đều để cậu ấy đến từ phía sau, không phải vì thẹn thùng, mà là sợ cậu ấy sẽ trông thấy vẻ mặt nhịn đau của tớ! Sợ cậu ấy sẽ cảm thấy ghê tởm! Tớ không yêu cậu ấy thì làm như vậy để làm gì?”

! Xoảng, tay Lâm Kính Tổ run lên, ly rượu rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.