Tiểu Oan Gia

Chương 6




Trình độ của học sinh trung học chính là bản làm lại từ đầu của học sinh tiểu học.

Lâm Kính Tổ học các môn học trong lớp học đến nát bét, ngủ gục trong tiết Ngữ Văn, bị cô lấy cây gõ lên đầu. Giáo viên trung học hiểu học sinh hơn giáo viên tiểu học, mấy thằng bé không nghe lời, cứ phạt đứng hoài cũng tội, bắt nó chép phạt lại bài là được rồi. Không nhiều lắm đâu, ba lần bài <Tiểu kết đăng> của tác giả Băng Tâm thôi. (Bài này tiếng Việt mình gọi là “Cây đèn trái quất nho nhỏ”, cơ mà trên mạng không có, ta chỉ kiếm được tiếng Trung của nó thôi, cũng dài lắm o.o, tác giả Băng Tâm thì ta sẽ dẫn link ở cuối bài).

Tống Trạch luôn đứng đầu lớp về các môn, trong tiết Toán, giáo viên nói: “Tống Trạch, mời em lên bảng giải bài này.” Trong tiết Ngữ Văn, giáo viên lấy bài văn của Tống Trạch đọc trước lớp làm mẫu cho các bạn. Bài văn tùy bút <Thú vui thời thơ ấu> được Tống Trạch miêu tả sinh động như thật, khi giáo viên đọc đến đoạn “Lúc ở trên bãi cỏ gần nhà gặp phải một cậu nhóc nước mũi tùm lum, đen đen tráng tráng, còn mặc quần yếm, ngồi xổm xuống bắt giun làm lộ ra nguyên cái mông, nơi trắng nhất trên người của nó”, thì cả lớp đập bàn cười to, Lâm Kính Tổ nghiến răng nghiến lợi.

Trong tiết thể dục Lâm Kính Tổ động tác lưu loát, thân thể thẳng tắp, cánh tay đưa lên chín mươi độ. Tống Trạch thì làm thế nào cũng không thể thẳng người được, giống như con ếch bị đặt trong cung tên chuẩn bị bắn ra.

Khi Tống Trạch trở thành một trong những người gia nhập đoàn Thanh niên Công Sản, thì Lâm Kính Tổ vì đánh nhau với một bạn lớp kế bên mà làm bản kiểm điểm. Đại Lâm đỏ mắt cầm chổi lông gà dí đánh con mình chạy một vòng quanh nhà.

“Người ta chỉ sinh sớm hơn mày có ba ngày, sao mày lại không nên thân như vậy! Hả?”

Giáo sư Tống vừa đi vào khu Tây, liền thấy lông gà bay đầy trời, lập tức chạy tới ngăn cản:

“Ai nha nha, cậu bé còn nhỏ, cứ từ từ mà dạy, đừng đánh!”

Nhưng lại có một chuyện chậm rãi thay đổi. Nam sinh khoảng mười ba mười bốn tuổi thì tiến vào thời kỳ trưởng thành, Lâm Kính Tổ cao lên nhanh chóng, cằm bắt đầu mọc râu, giọng nói biến trầm, không còn giống như đứa bé ngày nào nữa. Vóc người của Tống Trạch cũng bắt đầu cao hơn, nhưng thân thể lại không đuổi kịp Lâm Kính Tổ, thon thon cao cao, gương mặt vẫn thanh tú như trước, nhưng cũng đã để lộ chút anh khí của con trai, không còn giống con gái nữa. Sự biến hóa của thân thể khiến người ta khô nóng bất an, tựa như mùa hè làm người ta thấy phiền.

Mấy bạn nữ bắt đầu biết để ý đến người ta. Các nữ sinh thầm bàn luận với nhau về bạch mã hoàng tử của lòng mình. Lúc học lớp tám thì Lâm Kính Tổ và Tống Trạch dần xuất hiện trong lòng các bạn gái.

Lâm Kính Tổ mày rậm mắt to, thân hình cao lớn, lúc ấy đang thịnh thành phim hoạt hình, Lâm Kính Tổ liền dẫn đầu cả đội chơi đánh bóng rổ, thân thể cao lớn linh hoạt nhảy lên, tạo ra một đường cong đẹp mắt trên không trung, tay nâng bóng đập vào rổ, nhóm nữ sinh hâm mộ tay cầm khăn mặt, mắt biến thành hai trái tim hồng. Tống Trạch ngồi trong lớp, nhìn nhìn hai cánh tay không có chút cơ bắp nào của mình, không thể không thừa nhận cậu rất không cam lòng.

Nói đến chuyện đánh nhau của Lâm Kính Tổ? Đó đều là nói lung tung, hắn mỗi lần đánh nhau đều để bênh vực kẻ yếu, theo lời nói của Lâm Kính Tổ thì là “Lão tử nhìn không vừa mắt”, theo lời nói của các nam sinh khác thì đó là “Nghĩa khí”, còn theo các nữ sinh thì đó là “Tâm huyết” của một nam tử có chí khí.

Nói đến thành tích học tập không tốt của Lâm Kính Tổ? Các nữ sinh khinh thường vấn đề này, đó có gì đâu chứ?

Tống Trạch là bộ trưởng về học tập của trường, ngũ quan thanh tú, dáng người cao thon, làn da trắng đến ngay cả con gái cũng đố kỵ, ôm sách đứng trên hành lang mà đón gió, khí chất u buồn kia, thật sự là, chậc chậc. Tống Trạch viết chữ rất đẹp, thẳng tắp tiêu sái, thành tích luôn đứng đầu bảng tổng kết của trường, một con người giỏi nhiều mặt lại đẹp như vậy – còn đứng đầu bảng xếp hạng khiến các nữ sinh đều phải vây quanh, hai mắt cũng biến thành hai trái tim màu hồng. Lâm Kính Tổ mỗi lần đi qua bảng xếp hạng, nhìn nhìn con không tròn trịa đỏ rực trên bài thi của mình, tâm linh giả vờ như không có gì thực chất đã bị thương tổn lớn.

Nói đến khuôn mặt Tống Trạch thanh tú đến ẻo lả? Đó đều là phỉ báng, từng động tác giơ tay nhấc chân của cậu đều quang minh chính đại, lại không có chút thô lỗ nào, toát ra khí chất nho nhã của văn nhân. Tên nào dám độc mồm độc miệng đi ghen tỵ với khuôn mặt của người ta đó?

Nói đến Tống Trạch học dở thể dục? Nhóm nữ sinh lười để ý đến mặt này, cái vấn đề thiếu dinh dưỡng như vậy, không thèm nhìn.

Hai nam sinh đâu biết mình đã trở thành đề tài trung tâm, mỗi lần gặp mặt là cậu một câu tớ một câu đấu võ mồm, chưa được hai ba câu đã xông lên đánh thành một đoàn, hại nhóm nữ sinh đứng phía sau nhăn mặt nhăn mày, đau lòng a đau lòng.

Ân oán giữa Lâm Kính Tổ và Tống Trạch gần như cả trường đều biết, ngay cả giáo viên cũng lười quản, dù sao cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chả qua là trong thời kỳ trưởng thành mà thôi, thừa tinh lực quá đem nó đi phát tiết cũng tốt, thế là hai người đánh nhau đến nỗi ngay cả các học sinh của ngôi trường đối diện, cũng phải đồng thanh thét lên:

“Oan gia!”