Tiểu Ôn Nhu

Chương 18: Canh ba




“Anh Phó Thời Hàn còn ở bên cạnh em một ngày, sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt em.”

Phó Thời Hàn sửng sốt gần mười giây.

Gương mặt tinh tế, biểu cảm thoáng chút âm trầm.

Lúc đầu Hoắc Yên chỉ thăm dò, không nghĩ anh sẽ đồng ý, khi cô đang định nói “quên đi”, Phó Thời Hàn mặt không đổi sắc nói: “Đừng làm rối tóc.”

Anh nói xong mở sách ra bắt đầu đọc, đầu cũng cúi xuống thấp hơn để cô dễ dàng sờ tóc.

Hoắc Yên như được đại xá, hưng phấn xoa một vòng trên đầu anh.

Lông mày Phó Thời Hàn nhăn lại, lẩm bẩm nói: “Nhẹ thôi.”

“Xin lỗi.” Hoắc Yên ngượng ngùng lè lưỡi, ngón trỏ và ngón cái chụm lại vuốt ve sợi tóc của anh.

Tóc anh không quá mềm, mỗi một sợi tóc đều có độ co dãn đàn hồi. Bởi vì tóc ngắn nên chất tóc đặc biệt tốt, sờ tới sờ lui rất dễ chịu.

Hoắc Yên hoàn toàn không có khả năng chống cự đối với loại cảm giác này.

Tóc Phó Thời Hàn sờ thoải mái nhất trong những loại tóc Hoắc Yên từng sờ, không  có loại thứ hai!

“Đồng ý với em, vĩnh viên không được cắt húi cua đi!” Hoắc Yên dùng tay túm thành một búi tóc lớn trên đầu Phó Thời Hàn, nghiêm nghị nói: “Để chiều dài như này, vừa vặn!”

Phó Thời Hàn nhướng mày: “Chơi vui sao?”

“Ừm!” Hoắc Yên thành thật gật đầu, đôi mắt như làn nước tham lam nhìn mái tóc của anh: “Đặc biệt có cảm xúc, thật sự rất thoải mái.”

Phó Thời Hàn cũng không biết đây rốt cuộc là cái đam mê gì, nhưng đã thích thì chiều theo ý cô, muốn sờ cứ sờ.

Hoắc Yên cảm thấy tư thế không được thoải mái lắm, dứt khoát trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Phó Thời Hàn, cùi chỏ đặt lên bờ vai anh, dồn hết trọng lượng cơ thể ép lên người anh, vừa đọc sách vừa sờ tóc anh.

Phó Thời Hàn thậm chí còn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ cánh tay cô, hỏi: “Nghiện rồi?”

Hoắc Yên quấn quấn lọn tóc ngắn của anh, nhưng chỉ đủ quấn một vòng quanh ngón tay, cô vẫn chưa thỏa mãn nói: “Sắp rồi.”

“Nghiện rồi làm sao bây giờ.” Phó Thời Hàn lại hỏi cô, đồng thời bổ sung: “Chỉ được một lần thôi, không có lần sau nữa.”

Hoắc Yên bĩu môi: “Hẹp hòi, sờ có vài cọng tóc của anh, lại không mất miếng thịt nào.”

Khóe môi Phó Thời Hàn nở nụ cười nhàn nhạt, đuôi mắt cũng vui vẻ cong lên, không nói thêm gì nữa, mặc cho bàn tay nhỏ của cô làm loạn trên đầu.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng học, khiến toàn bộ căn phòng trở lên ấm áp, gió tháng mười nhẹ nhàng thổi qua cực kỳ dễ chịu.

Một vài người tâm tình cũng trở nên nhộn nhạo.

Năm phút sau, Hoắc Yên thỏa mãn lẩm bẩm: “Thật thoải mái.”

Phó Thời Hàn nghiêng đầu nhìn cô, đuôi mắt cô cong cong, khóe miệng cũng nở nụ cười khó mà kiềm chế, thần sắc thỏa mãn hiện trên khuôn mặt, không sót thứ gì.

Quả nhiên là thích rồi.

Phó Thời Hàn cười nhẹ một tiếng, hờ hững lật một trang sách: “Hoắc Yên, em biết biểu cảm của em bây giờ, giống gì không?”

“Cái gì?” Hoắc Yên hỏi.

“Giống…”

Phó Thời Hàn nhếch miệng cười xấu xa, vô lại nói: “Giống phụ nữ.”

Hoắc Yên nhíu mày: “Em vốn là…”

Phụ nữ, hai chữ này, cô không nói ra được.

Giống như mang theo một chút thần bí kiều diễm gì đó, kết hợp với nụ cười vô lại của Phó Thời Hàn, Hoắc Yên đột nhiên ý thức được cái gì, trong khoảng khắc mặt trứng ngỗng đỏ bửng không thôi.

“Đồ lưu manh này!”

Cô lập tức buông tóc anh ra, cầm giáo trình của mình cách xa anh một chút: “Sớm muộn cũng có một ngày, em cho anh mất hết thể diện.”

Phó Thời Hàn rất tùy ý nhún vai: “Tự nhiên.”

“Đồ đểu, thật không biết chị em thích anh cái gì.”

Phó Thời Hàn rất thích nhìn dáng vẻ muốn đánh mà không được này của Hoắc Yên, tức giận thở phì phò vô cùng đáng yêu.

“Anh vốn không phải người tốt.”

Anh thẳng thắn thừa nhận, Hoắc Yên khinh bỉ nói: “Nói với em có ích gì, anh có dám ở trước mặt toàn trường, thừa nhận mình không phải là người tốt không?”

“Có gì mà không dám, nhưng không có lợi không dậy sớm, anh làm thế có gì tốt?”

Hoắc Yên thật sự rất muốn vạch trần cái tên mặt người dạ thú này ra trước mặt mọi người, thế là nói: “Anh muốn cái gì?”

Phó Thời Hàn nghĩ nghĩ, nói: “Đồng ý với anh ba việc.”

Hoắc Yên đang mong thắng, đừng nói ba điều kiện, mười cái cô cũng đồng ý.

“Thứ sáu đi xem phim.”

“Không vấn đề.”

“Ít nhất cách hai ngày phải gọi điện thoại cho anh, báo cáo việc học và sinh hoạt.”

Trong lòng Hoắc Yên nghĩ thầm, không phải ngày nào anh cũng lắc lư trước mặt em sao, còn phí công gọi điện làm gì, nhưng mà, gọi thì gọi.

Cô gật đầu: “Không thành vấn đề.”

“Cuối cùng, lễ Giáng sinh tháng mười hai, theo anh ra ngoài, hai người.”

“Không thành vấn đề.”

Sau khi nói xong, Hoắc Yên mới phản ứng được: “Cái… cái gì, chờ chút, anh nói Giáng Sinh làm gì?”

Anh nói quá nhanh, cô thậm chí không kịp suy nghĩ đã đồng ý, vốn tưởng rằng giống hai điều kiện trước đó, đều là chuyện nhỏ, không ngờ anh lại bảo cái gì mà ra ngoài hôm Giáng sinh.

Phó Thời Hàn cười nói: “Lạc tử vô hối, em đã đồng ý rồi.”

“Không phải, anh nói cái gì mà ra ngoài, đi đâu, qua đêm sao?”

Đầu óc Hoắc Yên mờ mịt, nhớ tới tiết mục mỗi dịp nghỉ lễ là nhà nghỉ, khách sạn kín phòng  trên Weibo.

Phó Thời Hàn đứng lên, dùng sách gõ nhẹ vào đầu cô: “Trong cái đầu nhỏ này của em chứa những thứ vớ vẩn gì thế, yên tâm đi, ra ngoài chơi đơn thuần, không cần mạng của em.”

Anh nói xong ra khỏi phòng học, sau lưng, Hoắc Yên gọi lớn: “Phó Thời Hàn, nhớ kỹ lời vừa nói! Em rửa mắt chờ mong!”

Phó Thời Hàn không quay đầu, nâng tay lên làm kí hiệu OK.

Không thể không nói, ngay cả cái bóng lưng của tên này cũng đẹp.

**

Xế chiều hai ngày sau.

Trong nền nhạc trên loa phát thanh của trường, một giọng nam trầm thấp đầy quyến rũ truyền đến.

“Tôi là Phó Thời Hàn.”

Vừa dứt lời, bất kể là nam sinh đang đá bóng trên sân cỏ, hay là nữ sinh đang ngồi nói chuyện trong vườn hoa nhỏ trước tòa nhà giảng đường, không hẹn mà cùng dừng lại, bị giọng nói này hấp dẫn.

Lâm Sơ Ngữ và Hoắc Yên đang từ phòng giặt đi ra, trong tay vẫn còn bê chậu quần áo.

Nghe thấy giọng nói của anh, suýt chút Hoắc Yên bước hụt ngã xuống đất, may mắn được Lâm Sơ Ngữ kịp thời đỡ lấy: “Kích động cái gì.”

Hai ngày nay Phó Thời Hàn không có động tĩnh, Hoắc Yên cẩn thận nghĩ lại, thật ra lúc đầu cũng chỉ là một câu nói đùa, ngay bản thân cô cũng không coi là thật thì đừng nói đến việc Phó Thời Hàn đi thực hiện lời hứa của mình.

Lúc này, anh xuất hiện trên đài phát thanh, muốn ồn ào thế nào!

Bên trong ký túc xá, toàn bộ các nữ sinh đều thò đầu ra, nghiêng tai lắng nghe, sợ lọt mất mất tin tức nào của Phó Thời Hàn.

Anh đằng hắng giọng, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Đồng ý với người nào đó, phải thừa nhận trước mặt toàn bộ sinh viên trong trường, thừa nhận tôi không phải là người tốt.”

Vừa dứt lời, toàn trường nổ tung.

“Cái đệt! Chủ tịch hội sinh viên có phải bị bắt cóc hay không!”

“Có người đang cầm dao dí vào cổ anh sao?”

“Có cần em gọi 110 không?”

“Không sao, một chữ em cũng không tin!”

Trong phòng phát thanh, Phó Thời Hàn cười khẽ một tiếng, cực kỳ quyến rũ.

Cho dù mọi người không nhìn thấy, nhưng trong đầu đều có thể tưởng tượng được nụ cười của anh điên đảo chúng sinh thế nào.

“Đương nhiên, anh thừa nhận mình không phải là người tốt, nhưng chỉ trước mặt em thôi.”

Ngôi xưng trong lời nói của anh đột nhiên thay đổi, Hoắc Yên không kịp chuẩn bị.

Người nào đó, trực tiếp biến thành “em”.

Trong lòng cô ẩn ẩn cảm giác không ổn.

Phó Thời Hàn tiếp tục nói: “Những năm qua, em bị anh trêu chọc nhiều lần, nhưng cái tính này của Phó Thời Hàn anh, ở trước mặt em không thay đổi được, đại khái sau này cũng không thay đổi.”

Hoắc Yên bĩu môi, đang muốn nói tên này ngay cả một chút thành ý cũng không có, nhưng anh lại tiếp tục nói —

“Nhưng anh có thể cam đoan, anh Phó Thời Hàn còn ở bên cạnh em một ngày, sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt em.”

Câu chuyện đột nhiên chuyển hướng khiến quần chúng hóng chuyện không kịp phản ứng, Hoắc Yên trực tiếp sững sờ tại trận, chậu quần áo “rầm” một tiếng, rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, nữ sinh cả trường đều sôi trào, kích động giống như lời này của Phó Thời Hàn là nói với mấy người đó vậy.

“Cái đệt! Cái đệt cái đệt đây là tỏ tình sao?”

“Mẹ ơi, sinh thời, vậy mà được nghe Phó Thời Hàn tỏ tình!”

“Trời ơi, nổ chết tui đi.”

“Không nhất định là tỏ tình được không, lại không nói gì, chớ suy nghĩ nhiều.”

“Không phải cần anh yêu em, em yêu anh mới được tỏ tình nhé. Quá tục khí!”

“Thật, đời tui chưa từng nghe thấy lời tỏ tình nào nghiêm túc như vậy, ngọt ngào như vậy.”

“Là nói cho vị hôn thê của anh ấy nghe sao? Ngao ngao ngao!”

“Giảng đạo lý, tui cảm thấy có thể là nói cho huynh đệ của anh ấy nghe.”



Nam sinh trong phòng ký túc xá 661, Thẩm Ngộ Nhiên ngồi trên ghế, nghe xong đài phát thanh, mi tâm đã nhíu lại thành hình chữ xuyên (川).

Anh ta vò vò quả đầu húi cua của mình, thở dài một cái: “Hàn tổng quá kích động rồi.”

Hứa Minh Ý vắt chéo chân trên giường, cầm một quyển tiểu thuyết tình cảm đã cũ bán ở vỉa hè.

“Nhìn không ra, núi băng vậy mà cũng là người có tình cảm, thiện tai thiện tai.”

Thẩm Ngộ Nhiên thở dài: “Cậu ta không nghĩ đến lúc gặp mặt sẽ xấu hổ sao, ôi, đêm nay làm sao tôi dám đối mặt với cậu ta chứ!”

Hứa Minh Ý đặt quyển tiểu thuyết xuống: “Liên quan gì đến cậu?”

“Cậu không nghe ra sao, là nói với tôi đó.”

Hứa Minh Ý giật giật khóe miệng: “Bần tăng thật đúng là nghe không ra.”

“Khẳng định cậu ta tìm thấy lương tâm, cảm thấy bình thường bắt nạt tớ, đối với tớ quá nghiêm khắc, cho nên muốn xin lỗi tớ trước mặt bạn học toàn trường.” Thẩm Ngộ Nhiên ngoan cố hừ lạnh: “Không phải còn có thể là ai, những năm qua cậu ta đối nhân xử thế thập toàn thập mỹ, nửa điểm không có gì chê trách, chỉ có đối xử với tớ, cậu ta… cậu ta giờ mới thẹn với lương tâm, đêm qua tớ bảo cậu ta giúp tớ xem trận bóng, cũng không tình nguyện.”

“Ngài vui vẻ là tốt.”

**

Trong phòng tập múa, Hoắc Yên quay một vòng, suýt chút bị trật khớp.

Cô ta ngồi một mình ở bên tường nghỉ ngơi, trong đầu hiện lên những lời Phó Thời Hàn vừa nói.

“Anh Phó Thời Hàn còn ở bên cạnh em một ngày, sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt em.”

Bàn tay nắm chặt bắp chân trắng nõn, móng tay ấn xuống làn da để lại dấu vết thật sâu mà cô ta không hề có cảm giác.

Thôi Giai Kỳ đi tới bên cạnh cô ta, cười tủm tỉm nói: “Tư Noãn, thật hâm mộ cậu, vừa rồi Phó Thời Hàn nói những lời đó, cảm động chết tớ rồi.”

Hoắc Tư Noãn lập tức buông lỏng tay, đứng dậy, nở nụ cười tươi với Thôi Giai Kỳ: “Tớ cũng giật mình, anh ấy thật sự quá đột ngột, không cùng tớ thương lượng trước gì cả.”

“Có thật không?” Thôi Giai Kỳ nhìn chằm chằm mặt Hoắc Tư Noãn, ý đồ muốn tìm ra gì đó. Nhưng khiến cô ta phải thất vọng, trong mắt Hoắc Tư Noãn đều tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

Thôi Giai Kỳ lắc đầu, lấy cớ có việc rời đi, nhìn bóng lưng cô ta đi xa, Hoắc Tư Noãn gắt gao cắn chặt môi dưới, lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Yên.

Lúc chuông điện thoại vang lên, Hoắc Yên đang ở ban công phơi quần áo, cúi đầu liền nhìn thấy Phó Thời Hàn đang nghiêng người dựa vào cột đèn, ngẩng đầu vẫy tay với cô.

Nụ cười trên mặt người con trai càng ngày càng tùy ý, cả người được bao phủ bởi ánh đèn dịu nhẹ, tản mạn.

“Xuống đây.”

Tổ tông ơi!

Hoắc Yên ngắt điện thoại của Hoắc Tư Noãn, vội vàng chạy xuống lầu.