Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 2




Chính ngọ, mặt trời nhô cao. Đông Tảo tìm được một hốc cây nhỏ, bên trong chứa đầy tuyết, sau khi bị ánh mặt trời chiếu rọi liền tan ra. Nó cẩn thận bước vào trong nước, sau đó bành bạch đập cánh xuống bắt đầu rửa sạch thân thể. Chịu đựng lạnh giá cả nửa ngày mới tắm xong, rũ rũ xõa tung đám lông, Đông Tảo nhảy khỏi hốc cây ra ngoài.

[Chính ngọ: Mười hai giờ trưa.]

A Hồ nhàn hạ ngồi xếp bằng dưới gốc cây, hai tay để trên đầu gối. Đông Tảo hạ xuống đỉnh đầu hắn, lấy tóc hắn làm hang ổ sưởi ấm.

Đông Tảo tỉ mỉ chải chuốt đám lông của mình một phen, xác nhận cả người gọn gàng sạch sẽ xong mới hơi xấu hổ mở miệng hỏi hồ li “A Hồ, bộ dạng của ta bây giờ có thể gặp tướng công chưa?”

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, hồ li thính tai khẽ run lên. Hắn túm Đông Tảo xuống đặt trong lòng bàn tay, vốn là bị nó chọc cho có chút buồn cười, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cực kỳ chờ mong của Đông Tảo xong, hắn lại thu lại nụ cười, để Đông Tảo nỗ lực ưỡn ngực, trịnh trọng tạo dáng cho hắn xem xét kĩ.

Ngoại trừ một quả cầu thịt với đám lông mượt mà, Đông Tảo lúc này nào có nhìn được ra dung mạo là gì? Thế nhưng, dáng vẻ của nó quả thực rất khao khát, vì thể hồ li gật đầu nói “Cực kì tuấn tú, nhất định sẽ khiến cho người thích.”

Đông Tảo thấy vậy mới hơi yên tâm, nhìn theo ánh mắt của A Hồ hướng về con đường lên núi mà nhìn, tha thiết đợi người xuất hiện.

“Đến lúc đó, bên trong đám người sẽ có một người dáng dấp non trẻ tuấn lãng, nhìn qua ước chừng hơn hai mươi tuổi, bên cạnh xúm lại rất nhiều người, đệ chỉ cần chọn ra người có khuôn mặt lương thiện nhất là được, nhớ kĩ chưa?” A Hồ dặn Đông Tảo.

Bên người Hoàng Đế có một thái giám thân cận, A Hồ hiểu rõ bản tính của y, định bụng sẽ giao Đông Tảo cho y chăm sóc. Là tướng công hay không là tướng công, e là đối với Đông Tảo cũng chỉ là được ăn mặc ngủ nghỉ. A Hồ biết nó không hiểu, nên cũng muốn để nó đến nhân gian vài năm bồi dưỡng tính tình cho thêm trầm ổn.

Đông Tảo gật đầu, chíp chíp nói “Ta biết rồi.”

Đôi mắt đen to tròn nhịn không được lại bay về phía con đường dài hẹp. Tâm trạng nóng lòng như lửa đốt, tim đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi miệng.

Sắp… Sắp có tướng công của mình rồi! Đông Tảo nghĩ đây giống như là một giấc mơ vậy!

Đường núi chật hẹp, bình thường chỉ dùng cho thôn dân qua lại trên núi, xe ngựa thì lại hoàng gia rộng lớn, nào dễ gì lọt qua. Tiêu Diễm ngồi trên xe, một đường xóc nảy khiến cái mông tê dại, trong lòng lại càng lo lắng, uất ức. Xe đến giữa sườn núi liền nhịn không được thò tay ra ngoài đập vào thùng xe ầm ầm.

“Sao vẫn còn chưa tới?”

Tiêu Diễm mặt mũi sáng sủa, thần sắc hồng hào, áo bào hoa lệ, ngọc quan trên đầu càng làm tôn lên màu da như ngọc, toàn thân khí độ bất phàm. Chỉ là chung quy người vẫn còn trẻ, lúc này lại không kiên nhẫn, nên lộ ra vẻ thiếu tính ổn trọng.

Thị vệ và người hầu không ngừng âm thầm kêu khổ. Đoạn đường này đến cả Hoàng Đế còn chẳng biết rõ hướng đi, địa điểm nói ra cũng mơ mơ hồ hồ, đám người dưới sự miêu tả của y có thể thuận lợi tìm ra được đỉnh núi này đã là may mắn lắm rồi, giờ thật sự không còn chút sức nào nữa.

“Bệ Hạ.” Mọi người không dám mở miệng trả lời, bên cạnh lại đột nhiên truyền đến một giọng nam lạnh lùng thản nhiên, nháy mắt chặn đứng khí thế khiến người phiền lòng của Tiêu Diễm “Đường núi xóc nảy, đi chậm vẫn tốt hơn.”

Người mở miệng là Tĩnh Vương, luận bối phận thì chính là thúc thúc ruột của Tiêu Diễm, Tiêu Tuy. Hai người tuổi tác chỉ thua kém nhau mười tuổi, nhưng Tiêu Tuy ở sau Tiêu Diễm lấy thân phận Nhiếp Chính Vương, nắm giữ toàn bộ triều đình hơn mười năm nay. Đến nay, tuy rằng Tiêu Diễm đã bắt đầu từng bước thu hồi lại quyền lực, nhưng căn cơ mười mấy năm của Tiêu Tuy, đâu phải để một tên Hoàng Đế trẻ tuổi đến lay chuyển dễ dàng? Nói thế lực của Tiêu Tuy ở trong triều là một tay che trời cũng không quá đáng chút nào.

Lại nói, ví dụ như lúc này đây, Đế Vương tuổi trẻ khí thịnh cũng không thể không vì một câu nói nhàn nhạt của Tiêu Tuy mà kiềm nén cơn tức, không nói một lời ngồi lại trong xe ngựa.

Tiêu Tuy cưỡi trên ngựa, mặt mày tuy không lạnh, nhưng cảm giác xa cách vẫn tràn ra. Hắn cách người hầu xa nhất không quá hai thước, lại càng không nói đến lúc này tiến vào giữa đám người, nhưng hắn lại vẫn như một người cao ngạo không thuộc về chỗ này, cả người tuấn dật xuất trần, dung mạo không giống người phàm, nếu như nói một khắc sau hắn sẽ mọc cánh bay đi, hẳn là sẽ có không ít người tin tưởng.

Mà một người trong trẻo nhưng lạnh lùng thoát tục như vậy, lại nắm trong tay toàn bộ Tấn Quốc cũng như Tiểu Hoàng Đế của Tấn Quốc, đứng trên đỉnh quyền lực mà nhìn xuống chúng sinh.

Hoàng Đế còn trẻ tuổi đột nhiên nổi hứng muốn ra ngoài thành săn bắn, khiến cho không ít các vị đại thần nghe xong đều kinh sợ đến răng rụng đầy đất. Chỉ nghe người ta nói xuân săn thu săn, chứ đâu ra mà có đông săn? Lại còn là đi săn ở một cái ngọn núi mà chưa ai từng nghe qua!

Tiêu Diễm từ nhỏ đến lớn chưa từng nghiêm túc với điều gì, duy chỉ có một con hồ li mà y nuôi lớn, nghe đâu là một bảo bối vô cùng đáng quý, nhưng chẳng được mấy người nhìn qua. Mới năm ngoái, sau khi Hoàng Đế tuyển phi, con hồ li không biết nghe ai, ngay trong đêm đầu tiên đi cắn phi tần được sủng ái một cái, dọa người ta sợ đến mức lăn xuống khỏi long sàng. Thế nhưng Hoàng Đế không chỉ không trách phạt nó, mà dăm ba ngày sau còn hoang đường tuyên bố giải tán đám phi tử vừa tuyển.

Việc này đã mở ra tiền lệ Hoàng Đế buông thả trong mấy triều đại gần đây. Thế nhưng Tĩnh Vương không mở miệng, những quan viên khác cũng không ai dám mở miệng. Mãi cho đến tháng trước, cái con hồ li sống hơn hai mươi năm, trong thâm tâm một số người đã thành yêu kia rốt cuộc cũng chết đi. Quần thần trên dưới trong triều thở phào một hơi, nghĩ Hoàng Đế đã có thể tĩnh tâm chỉnh đốn lại triều chính, thu về quyền lực trên tay Nhiếp Chính Vương. Ai ngờ, mới chưa yên được bao lâu, hôm nay đã đòi vào núi săn hồ li!

Không biết đến bao giờ mới chịu khôn lớn!

Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, thuận theo lời Tĩnh Vương mà chậm rãi di chuyển. Tiêu Tuy không nhanh không chậm cưỡi ngựa theo sau. Mặc dù là theo sau, nhưng mọi ánh mắt nhìn sang đều giống như muốn để Tĩnh Vương lên làm Hoàng Đế thì mới đúng.

Đám người hầu đi phía trước Tiêu Diễm, đôi khi còn len lén dùng dư quang liếc nhìn Hoàng Đế, nhưng đến lượt Tiêu Tuy thì chả ai dám thở mạnh, cả người khẽ run.

Mấy vị quan viên trẻ tuổi do đích thân Hoàng Đế đề bạt thật ra có chút bất mãn với Tĩnh Vương, cho là hắn đã làm hết chức trách của một Nhiếp Chính Vương thì nên giao lại quyền lực ra. Chỉ là không một ai tự nguyện mở miệng nói, thành ra chuyện cứ trì hoãn hết ngày này qua tháng khác.

Ôm tâm tư như vậy, không ít người trong đội ngũ đi săn cảm thấy tác phong của Tiêu Tuy lúc này đúng là kiêu ngạo, không có chút dáng vẻ quân thần tí nào. Mà ngược lại, đám người phụ tá đắc lực bên phía Tĩnh Vương cũng tự nhiên hiểu rằng, bên phía Hoàng Đế chẳng buồn biết ơn. Còn nhớ Tĩnh Vương năm đó một mình dẹp hết chiến loạn nam bắc, một lần nữa củng cố giang sơn Tấn Quốc vững mạnh. Nếu không phải là Tiêu Tuy, bây giờ còn có giang sơn vinh hoa phú quý cho tên tiểu Hoàng Đế kia làm xằng làm bậy?

Bọn họ thì hay rồi, cánh cứng cáp rồi nên muốn đá văng người ta đi, thật là không thèm tự lượng sức mình!

Nói chung, kẻ hầu hai bên đều nhìn nhau cực kì không vừa mắt!

“Đến rồi, đến, đến rồi!” Đông Tảo bay lên cao cao, nhìn thấy đoàn xe ngựa đi về phía này, quay đầu bắt chuyện với A Hồ thì nhận ra A Hồ đã biến trở lại hình dáng hồ li từ sớm.

Chỉ là màu lông khác với màu lông nguyên bản, hiển nhiên là đã dùng phép thuật biến ra.

“Là bọn họ sao?” Đông Tảo cẩn thận chứng thực, khóe mắt nhìn vài binh sĩ hung hăng cầm binh khí, hai cánh căng thẳng vẫn không đập quá mạnh.

“Đúng rồi, nhớ kĩ lời ta vừa nói nhé.” A Hồ dùng mật ngữ nói một câu cuối cùng với Đông Tảo, bốn chân di động, không hề sợ hãi quay về phía đám vệ binh mà Đông Tảo cảm thấy vô cùng ác sát kia, nhảy hai cái đã nhảy đến trên tấm ván bên ngoài xe ngựa.

Vệ binh kinh hãi, có người định giơ cung tên lên bắn chết. Nhưng Hoàng Đế lại ngồi ở nơi chỉ cách con hồ li kia một tấm che, lỡ có chuyện gì xảy ra, là ai cũng không thể gánh nổi! Do dự một chốc, hồ li bỗng nhiên kêu lên hai tiếng, xe ngựa vẫn luôn im ắng lại truyền ra chút động tĩnh. Hoàng Đế vẻ mặt kinh ngạc sung sướng đẩy cửa xe ra, vừa nhìn thấy hồ li đã ôm ngay vào ngực.

“Ngươi về rồi!”

Đông Tảo đứng trên cành cây nhìn xuống, thấy A Hồ bị một nam tử trẻ tuổi ôm chặt. Nó ngẫm nghĩ một chút, tự nhiên hiểu ra đây chính là người mà A Hồ đã nói.

“A Hồ A Hồ, còn ta nữa!” Nó thấy A Hồ thân mật cùng một chỗ với nam tử trẻ tuổi kia, cửa xe sắp sửa đóng lại, vội vã kêu chíp chíp chíp nhắc nhở. Rất sợ cái con hồ li không để ý đến chuyện giúp nó tìm tướng công.

Thanh âm của Đông Tảo không tính là quá thu hút, nhưng A Hồ cũng chẳng phải người duy nhất nghe thấy.

Tiêu Tuy theo tiếng chim kêu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên cành cây có một con chim màu trắng beo béo đang đứng, vô cùng hoạt bát. Hắn vừa nhìn, Đông Tảo cũng song song nhìn lại.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy Tiêu Tuy, chân Đông Tảo đã trượt khỏi cành cây rơi xuống.

Lúc nó gặp được người đẹp trai nhất, chắc là cũng chỉ đến được mức này mà thôi!

Đông Tảo không hiểu trái tim đang đập thình thịch của mình là sao, nó miễn cưỡng ổn định thân mình trong không trung, lòng thầm nhớ lại lời A Hồ đã nói.

A Hồ nói, chọn một người có khuôn mặt hòa ái nhất…

Đông Tảo hơi xấu hổ, nó nhìn bốn phía lựa chọn, nhưng ngoại trừ Tiêu Tuy ra, lúc này, chẳng ai có khuôn mặt hòa ái hết. Vì vậy, nó vừa do dự, vừa kiên định bay về phía Tĩnh Vương Điện Hạ.

Cứ thế, một con chim không có gì khiến người kinh ngạc, lại khiến tất cả phải há hốc mồm nghĩ nó thật to gan!

Mà ở một phía khác, A Hồ ghé vào bên tai Hoàng Đế kể cho y nghe mọi chuyện “Bên cạnh ngươi có nhiều người như vậy, nó muốn ai nuôi nó thì ngươi chỉ thị người đó đi.”

Tiêu Diễm hừ hừ đồng ý “Vậy cũng được.”

Nhìn ra ngoài cửa xe, Đông Tảo đã sung sướng đứng trên vai Tĩnh Vương tự lúc nào.