Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 42




Đông Tảo quấn chăn ngủ say.

Ý thức của nó mơ màng rơi vào trong mơ, cảnh tượng trong mơ lại dường như vừa quen vừa lạ.

Xung quanh được được bao bởi cánh hoa, màu sắc ấm áp nhạt nhòa, cảm giác mát mẻ không lạnh. Đông Tảo không hiểu sao mình lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Nó nhìn qua khẽ hở giữa các cánh hoa, có hai người đang ở cách đó không xa. Ở giữa bọn họ đặt một cái bàn, trên bàn bày một bàn cờ đã đến hồi kết, thắng bại gần như có thể đoán được.

“Đừng có ăn quân của đệ nữa!” Người mặc trường bào màu ánh trăng giậm chân, thò tay che đi quân cờ chuẩn bị bị nhặt đi của mình.

Người mặc trường bào màu đen ngồi quay lưng về phía Đông Tảo, mái tóc dài được buộc lên một cách đơn giản. Động tác của hắn chẳng qua chỉ hơi ngừng một chút, hoàn toàn không bị tâm trạng của đối phương ảnh hưởng. Hắn như cũ hạ cờ, đại khai sát giới với đám quân cờ của người kia.

Đông Tảo cố gắng nhìn. Mặc dù người mặc trường bào ánh trăng quay mặt về phía nó, nhưng Đông Tảo không nhìn rõ được mặt y. Nó chỉ nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.

“Biết rõ là đệ xuống đấy không tốt, huynh cũng không chịu nhường đệ một chút.” Người nam tử mặc trường bào màu ánh trăng ỉu xìu. Đứng trước ván cờ còn chưa hoàn toàn phân rõ kết quả, y hạ bừa một quân liền quay người đứng dậy “Đệ không xuống đâu!”

Giọng nói của y có chút giảo hoạt, tự mình định thành hai người cùng hòa.

Nam tử mặc trường bào màu đen lúc này mới mở miệng nói “Gần đây đệ chịu khó đến chỗ này của ta nhỉ? Nhìn trúng cái gì rồi sao?” Nói nói cũng không thèm để ý chuyện ván cờ bị người tự ý phá hỏng.

Hắn nói xong thì xoay người đi về phía Đông Tảo, cầm chiếc bình tưới nhỏ trong góc phòng lên, thản nhiên chăm sóc cho cây cối. Cùng với động tác đứng dậy của hắn, bàn đá ghế đá, thậm chí là cả bàn cờ, ngay lập tức biến thành hơi nước. Chỗ bọn họ vừa ngồi, lúc này xanh ngắt một màu.

Người nam tử mặc trường bào ánh trăng ha ha cười, nhanh nhẹn bác bỏ “Nói như huynh, thì không có việc đệ không được đến miếu cầu sao?”

Nam tử mặc trường bào đen cầm bình tưới lên đóa hoa của Đông Tảo, Đông Tảo liền cảm thấy thân hình mình lớn hơn một chút, đường nhìn cũng rõ ràng hơn.

Nó nhìn sang, rốt cuộc cũng thấy rõ khuôn mặt của nam tử mặc trường bào ánh trăng kia.

Tuy vẫn còn cách nhau một tầng hơi nước, nhưng Đông Tảo nhớ rõ, nó từng gặp qua người này.

Về việc gặp ở đâu, tạm thời nó chưa nhớ ra.

Nam tử mặc trường bào đen đặt bình tưới về chỗ cũ, sau đó chỉ vào hai bình rượu ngàn năm trên bàn, không khách khí vạch trần lí do thoái thác của đối phương “Không có chuyện mà lại ân cần, chẳng phải kẻ gian thì cũng là phường ăn cắp.”

Nam tử mặc trường bào ánh trăng bại trận, nói không lại được nên hừ một tiếng, nói “Cũng vì huynh là huynh trưởng của đệ thôi, chứ người khác đệ thèm vào mà quan tâm… Thử đi hỏi Diêm Vương dưới đó xem, xem ông ta đáng sợ hay huynh đáng sợ.”

Nghe đến đó, một trận gió thổi tới làm nghiêng ngả nụ hoa chỗ Đông Tảo. Nó ở trong bị lay tới lay lui, không ngừng choáng váng.

Nó ôm đầu để cân bằng lại bản thần, cảnh trong mơ cũng theo đó mà dần dần trôi xa, biến mất khỏi thần chí của Đông Tảo.

Đông Tảo đảo mắt, đầu ngón tay giật giật. Nó mở mắt, đưa tay lên dụi, mê man ngồi dậy trên giường.

Những tiểu tỳ nữ đợi ở ngoài nghe thấy động tĩnh lập tức tiến vào hầu hạ.

Tiêu Tuy không ở trong phòng, đây là điều đầu tiên Đông Tảo để ý.

Đông Tảo vừa để các nàng mặc đồ chải tóc, vừa nhìn xung quanh tìm kiếm Tiêu Tuy, thành ra chải mãi cũng không chải được một kiểu đầu tử tế.

Mãi đến khi tỳ nữ đánh bạo, dè dặt nói “Công tử, ngài cứ nhích tới nhích lui như vậy, nô tỳ không thể chải đầu được.”, Đông Tảo mới vội vã dừng lại, ngoan ngoãn nói “Vậy ta không động nữa.” Con mắt long lanh nhìn gương mặt tỳ nữ ở trong gương, nhìn đến mức nàng ta cảm thấy được sủng mà kinh, đỏ bừng mặt chải xong đầu cho Đông Tảo.

Tỳ nữ gầy và tỳ nữ béo được quản sự đánh tiếng, hôm nay không cần làm gì, chỉ cần ở cùng Đông Tảo là được. Hai người trước thì theo chim, sau thì theo người, nhìn thì khác nhau, nhưng cẩn thận nghiên cứu thì giống nhau như đúc. Chỉ có điều, các nàng không biết mà thôi.

Đông Tảo sau khi ăn xong bữa sáng, no căng bụng đi lại khắp nơi trong viện tìm Tiêu Tuy. Nó đi vài bước, đến một góc tường, thì thấy một người hầu đang lấy cơm thừa cho mèo ăn.

Con mèo kia không phải con nào khác mà chính là cái con có màu lông đen xì, từng muốn bắt Đông Tảo khi nó vừa vào Vương Phủ.

Đối với Đông Tảo, con mèo này là kẻ địch một sống một còn, ngươi không chết thì ta chết.

Đông Tảo bị kinh sợ, lui về sau một bước lớn, giật mình nhìn con mèo đen kia.

Tim cũng thình thịch thình thịch đập nhanh.

Mèo đen lười biếng liếc nhìn nó, mặc dù cái nhìn rất bình thường, nhưng Đông Tảo nhìn thì lại thấy như có một tia sáng màu xanh kì lạ lóe lên. Sống lưng Đông Tảo tê dại, tay vịn chặt tường, chân có chút mềm.

E là con mèo kia nhận ra mình? Đông Tảo càng nghĩ càng sợ.

Người hầu đang cho mèo ăn nghe tiếng quay đầu lại, y thấy là Đông Tảo thì vội vàng hành lễ. Sau đó, y lại thấy Đông Tảo nhìn chằm chằm con mèo, liền giải thích “Con mèo này lúc đầu ở trong phủ, rất hay chuột, chỉ là sau này bị mang đi, giờ không hiểu sao lại vác bụng bầu quay về. Có lẽ là ở ngoài không còn kiếm cơm được ở đâu nữa rồi.”

Đông Tảo cố gắng bình tĩnh nhìn con mèo kia, thấy nó cũng ngẩng đầu nhìn mình. Đông Tảo nhìn trên dưới người nó một lượt, phát hiện đúng là không chỉ bụng to, mà bước đi còn bị thọt.

Nhất định là ở ngoài sống rất khổ.

Tỳ nữ béo từ xa đã thấy Đông Tảo ở bên này. Nàng chạy tới, thấy thế cũng giật mình hỏi “Sao lại về rồi? Trong viện còn nuôi Mập Mập mà? Mang đến đây rồi Mập Mập lại có chuyện thì phải làm sao?”

Thấy tỳ nữ béo nghĩ cho mình đầu tiên, Đông Tảo cảm động đến không biết làm sao “A Xuân, ngươi thật tốt!”

Tỳ nữ béo vừa khó hiểu vừa luống cuống. Nàng nói gì thì cũng đâu liên quan đến tên yêu tinh này?

Người hầu kia cũng biết đây là chuyện không ổn, sợ Vương Gia trách tội. Dù sao khi đó, chính Tiêu Tuy đã sai đưa con mèo này đi. “Đợi lát nó ăn xong, hạ nhân sẽ mang nó ra ngoại viện, ngày nào cũng trông chừng nó cẩn thận, không cho nó chạy loạn, ít nhất, cũng đợi nó sinh con xong đã, có được không?”

Không biết ai xui xẻo như vậy, thế mà lại nhặt trúng con mèo này mang về.

Tỳ nữ béo nghiêm mặt, vẫn lo lắng cho Đông Tảo như cũ “Chỉ sợ nếu như thôi.”

Nếu như Mập Mập nhà nàng mà bị biến thành mồi cho mèo, còn không hối hận đến chết sao?

Tuy là trong lòng nàng cũng thương cảm, nhưng kể ra thì đều kém Mập Mập của nàng hết!

“Cứ để nó sinh con trước đã.” Đông Tảo nói “Mập, Mập Mập bên kia cứ nhốt trong phòng không cho ra ngoài, đợi con mèo này sinh xong rồi lại tính.”

Đông Tảo đã mở miệng, thì chuyện này thôi cũng đành quyết định như vậy. Tuy là con chim béo kia rất được Vương Gia yêu thích, lúc trước cái gì cũng vì nó. Nhưng giờ thì sao mà so bì được đây? Người duy nhất được Vương Gia sủng ái sau ngần ấy năm, sẽ có địa vị thế nào? Lỡ ngày nào đó, y mà muốn giết Mập Mập, cũng chẳng ai dám đến trái ý y ấy chứ.

Huống chi, Tiêu Tuy còn vì tính tình Đông Tảo đơn thuần mà phân phó xuống các nơi, yêu cầu bọn họ phải hầu hạ Đông Tảo giống như hầu hạ hắn, tuyệt đối không được coi nhẹ.

Lời như thế, ai còn dám bất kính?

Hai người hầu không nói gì, nhưng một người thì thiên ân vạn tạ, một người khác lại có chút không vui.

Tiểu yêu tinh quả nhiên là muốn mưu hại Mập Mập nhà ta! Tỳ nữ béo âm thầm tức giận, nhưng quay đầu thấy Đông Tảo đang nhìn mình cười, lại nghĩ không biết có phải mình nghĩ sai rồi không? Vì thế, nàng chẳng dám nghĩ nhiều nữa.

Haiz, bản thân đúng là vô dụng mà! Tỳ nữ béo có chút giận dữ trách.

Hoàng Cung, Ngự Thư phòng.

Mấy vị đại thần đang đứng bàn luận chuyện chiến sự Tây Bắc cùng Hoàng Đế. Chuyện này mặc dù đơn giản, cách giải quyết cũng đơn giản, nhưng sau khi tranh cãi lại vẫn có thể dẫn đến tình huống không ngừng không nghỉ.

Chờ đến khi quan văn quan võ cái nhau xong một trận, đang thở dốc lấy hơi vào trận mới, Tiêu Tuy mới đứng ra xin lệnh Hoàng Đế, vẻ mặt nghiêm trang nói “Thần nguyện ý mang binh chinh chiến, vì nước bình loạn.”

Thế cục trong triều hôm nay có chút xấu hổ. Mấy vị trí bỏ trống của hàng võ tướng lại bị giao cho mấy vị quan văn. Giờ đánh nhau, võ tướng tự nhiên có chút lên mặt, đứng im một bên để coi coi mấy tên quan văn kia có đưa ra được cái ý gì hay hay không. Nhưng chưa đợi bọn họ nói hết hai câu, các võ tướng đã bị khả năng đổi trắng thay đen của họ làm cho tức đến ngã nhào. Cuối cùng thành ra cãi nhau không ngừng không nghỉ. Lúc Tiêu Tuy đứng ra xin lệnh dẫn quân, nhóm Trần Khởi Minh cũng hơi chút bất ngờ.

Tiêu Tuy vừa dứt lời, sắc mặt mọi người liền thay đổi. Nhưng mỗi người lại vì một nguyên nhân riêng.

Hoàng Đế có phần tự trách. Y thầm nghĩ, lần trước Tiêu Tuy gặp thích khách là do bản thân y không thu xếp thỏa đáng một số chuyện. Giờ xảy ra chiến sự, lẽ nào y còn có thể bắt hắn đi?

Các quan văn đa phần đều cho rằng đây là cơ hội để Tiêu Tuy giành lại quyền lực, vội vã dùng ánh mắt ra hiệu cho Hoàng Đế không được đồng ý.

Về phần những người Trần Khởi Minh, bọn họ chỉ đau lòng thay cho Tiêu Tuy. Tĩnh Vương chinh chiến sa trường gần mười năm, vì Tấn Quốc mà mang về một giang sơn trọn vẹn. Vậy mà hôm nay, hắn còn muốn ôm một thân có bệnh ra chiến trường nữa hay sao?

Chỉ mình Tiêu Tuy là cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt.

Ai cũng biết rằng kỳ thật Tĩnh Vương Điện Hạ lúc này đang nghĩ xem Đông Tảo đã dậy chưa? Nếu dậy rồi thì đang làm gì? Nghỉ ngơi một ngày một đêm, chỗ đó đã bớt sưng chưa?

Ba chữ “ra chiến trường” đối với Tiêu Tuy chẳng qua chỉ là làm vẻ. Hắn biết rõ, những mưu sĩ bên cạnh Hoàng Đế tuyệt đối sẽ không đồng ý cho mình ra chiến trường.

Đúng là chẳng bao lâu, đến cả Tiêu Diễm cũng cảm thấy, thả cho Tiêu Tuy ra khỏi thành chính là thả hổ về rừng.

Binh sĩ đóng quân ở biên giới Tây Bắc chiếm gần một nửa binh lực của Tấn Quốc. Tất cả lại đều là binh lính tinh nhuệ mà Tiêu Tuy dẫn dắt, binh quyền hoàn toàn nằm trong tay Tiêu Tuy. Nếu như lúc này thả hắn đi, hắn đánh trận xong, quay đầu mang binh về Kinh Thành, vậy thì chẳng cần nói hai lời, triều đại đã thay đổi rồi. Thậm chí, còn chưa đợi đánh trận xong, hắn cũng có thể mưu phản trước. Lòng dân đối với Tĩnh Vương trước giờ không đổi. Hắn hoàn toàn có thể đứng vững trên ngai vàng xong rồi dẫn binh đi đánh Tây Bắc cũng chưa muộn.

Loại chuyện này, Tiêu Tuy làm được, nhưng một Hoàng Thất trước giờ chưa từng trải qua sóng gió thì lại không làm được.

Quả nhiên, sau một vòng thương thảo, phương án đưa ra đúng như Tiêu Tuy nghĩ. Chính là mượn cớ thân thế hắn không tốt, nên để một vài võ tướng thân thiết của hắn đi thay.

Trong phòng kế bên, nhờ phúc Đông Tảo, trong phòng được đốt than sưởi vô cùng ấm áp.

Đông Tảo ghé vào cạnh bàn, híp mắt nghe tỳ nữ gầy đọc truyện. Tỳ nữ béo ngồi cạnh nó bóc hạt dưa, cứ bóc được một ít lại thả vào cái đĩa trước mặt nó, để nó ăn từng hạt từng hạt một.

Đông Tảo cứ ăn xong một đĩa hạt dưa lại uống một hớp nước. Điều này khiến cho tỳ nữ béo nhớ đến Mập Mập. Mập Mập cũng hay ăn mấy hạt dưa xong lại uống một hớp nước.

Nàng quan sát thêm một lúc lúc, thấy Đông Tảo có vẻ buồn ngủ. Tỳ nữ gầy đọc truyện hơi khô họng, nhân cơ hội dừng lại uống chút nước.

Trong phòng vừa dứt tiếng, Đông Tảo đã tỉnh.

Nó hỏi “Không đọc nữa sao?”

Tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy càng trợn mắt, thầm nghĩ cái này càng giống hơn. Trước đây Mập Mập cũng như vậy. Nó vốn dĩ nằm ngủ trong lồng, nhưng các nàng chỉ cần ngừng đọc, nó sẽ lập tức nhảy vụt dậy, nhìn các nàng chíp chíp kêu gào, đến khi các nàng đọc tiếp cho nó ngủ mới thôi.

Hai người do dự nhìn Đông Tảo, một người một chim giống nhau đến như vậy là tại sao?

Tính tình Đông Tảo thật sự rất thoải mái, sau mấy bận ở chung, cả tỳ nữ gầy và tỳ nữ béo đều hiểu rõ. Cho nên, lúc nói chuyện, cả hai không còn câu nệ như ban đầu.

Tỳ nữ béo vừa bóc hạt dưa vừa hỏi Đông Tảo “Công tử, sao gần đây Mập Mập cứ ở riết trong phòng không chịu ra ngoài vậy?”

Đông Tảo không thể nói chuyện mình biến hóa cho tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy nghe, từ trước đến nay luôn vì lừa dối các nàng mà trong lòng không vui. Đột ngột bị hỏi, liền ậm ờ đáp “Ờm, ờ, nó à, thích ngủ lắm, không chịu động đậy.”

Lời này ngược lại không phải giả.

Tỳ nữ béo bây giờ không còn quá lo đến an nguy của Mập Mập nữa. Dù sao thì cũng không phải Vương Gia đã quên mất nó.

Đông Tảo vừa nói, nàng lại nhớ cái dáng tròn vo ngây ngô của Mập Mập. Tỳ nữ béo híp mắt cười “Đúng là rất thích ngủ, không chỉ thích ngủ mà còn ham vui. Tính ra thì ngày nào cũng chỉ làm có mỗi hai việc này. Càng lớn càng tròn quay, so với lúc mới vào phủ, còn mập lên không ít.”

“Cái tên Mập Mập này đúng là không gọi sai mà.” Tỳ nữ gầy cũng cười.

Đông Tảo đỏ mặt, không thể không tranh thủ vì mình mà cãi lại “Loại chim này à.” Nó cố gắng nhớ lại bộ dáng của cha mẹ và huynh đệ nhà mình, sau đó khẳng định nói “Loại chim này con nào cũng mập, không phải tại nó đâu, đừng trách nó.”

Tỳ nữ gầy nói “Chỗ nhà nô tỳ cũng có loại chim này, lúc bé nô tỳ thấy rồi, không mập như vậy đâu, cũng không lười, nhảy nhót khắp nơi cần mẫn lắm.”

Đông Tảo giống như bị người vạch mặt quen rồi, cũng không thoái thác các nàng nữa. Nó ngẫm nghĩ, cảm thấy mình đúng là rất lười, cho nên xấu hổ cúi đầu, hùng hổ ăn liền mấy hạt dưa để hạ hỏa.

“Nhưng mà Mập Mập đáng yêu vô cùng, khiến ai cũng thương nó.” Tỳ nữ béo nhớ lại dáng vẻ ngoan ngoãn của Đông Tảo, trái tim mềm nhũn.

“Ừm, Mập Mập là con chim đáng yêu nhất.” Tỳ nữ gầy cũng phụ họa theo.

Hai người nói vậy làm cho Đông Tảo đỏ bừng cả mặt. Mỗi người một câu, khen nó đẹp đến choáng váng.

“Con chim cái đến chỗ chúng ta hồi năm ngoái, không biết đầu xuân năm nay có trở lại không nữa.” Nói đến Mập Mập, tỳ nữ béo liền nói không ngớt “Nếu con chim kia về, nô tỳ sẽ cầu tình với Vương Gia, giữ con chim kia lại. Nô tỳ thấy con chim kia rất xứng với Mập Mập, giữ lại làm bạn với nó cũng tốt.”

Đông Tảo còn chưa kịp vui hết niềm vui đã ngây ngẩn.

“Nô tỳ cũng thấy thế.” Tỳ nữ gầy hăng hái bừng bừng “Có điều con chim kia trông có vẻ giỏi phết, nói không chừng chính nó lại không coi Mập Mập nhà ta ra gì.”

“Ha ha ha ha…” Tỳ nữ béo bật cười “Mập Mập đến cả việc tìm bạn đời cũng không giỏi lắm. Ngươi nhớ không, lúc trước nó ở trước mặt Vương Gia tìm bạn đời, ngốc chết đi được.”

Ta không có tìm nhầm người đâu! Hơn nữa, ta còn tìm tới tay rồi đó!

Lời này Đông Tảo không nói ra được, chỉ đành nghe hai người kia nói ríu ra ríu rít nói chuyện.

YA! Trong lòng Đông Tảo gào to một tiếng, còn chưa khen được mấy câu sao đã bắt đầu khinh bỉ nó rồi!

Nó muốn lật bàn! Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì lời tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy nói cũng không sai. Luận về ngoại hình lúc là chim, Đông Tảo biết mình chính là một tên quái dị.

Bị hai người vừa đấm vừa xoa mấy lần, Đông Tảo có chút không chịu nổi.

Nó mím môi phùng má, tức giận rời đi. Tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhưng nó vừa ra đến sân viện liền hơi hơi hối hận. Truyện mới nghe được một nửa, cảm giác nửa vời đúng là khiến lòng ngứa ngáy. Nó vẫn còn muốn đọc nốt.

Đông Tảo phát hiện, mỗi khi mình đọc một quyển sách, tri thức về thế giới lại nhiều hơn, cho nên nó rất cố gắng để đọc được nhiều hơn. Cho dù đa số đều là đọc truyện, những thứ biết thêm cũng đều là mấy chuyện yêu đương, dùng để nói đùa với Tiêu Tuy.

Nó quay về phòng chính, lôi quyển sách bản thân giấu kĩ dưới gối ra, lật xem hai trang, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy không thú vị. Nó dịch mông sang ngồi cạnh cửa sổ, mở cánh cửa ra một chút, nhìn về phía xa xa. Trong viện vắng vẻ, cây cối khô cằn đến một cái lá rụng cũng không có.

Chẳng biết A Tuy bao giờ mới về nhỉ?

Đông Tảo ôm sách, nằm ngửa trên ghế mềm.

Thật ra, nó là một con chim rất sợ cô đơn. Có lẽ là có liên quan đến chuyện nó không có bạn bè suốt ba mươi năm, lại còn bị xa lánh.

Đông Tảo giữ vững tinh thần, đọc sách thêm một lát thì vừa lười vừa mệt. Nó che sách lên mặt, chặn lại ánh mặt trời, nhắm mắt ngủ. Đúng lúc này, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng mèo kêu.

Đông Tảo giật cả mình, suýt thì nhảy dựng lên.

Nó vội vàng lật sách ra, mở to mắt nhìn. Con mèo kia không biết chạy vào từ lúc nào, đứng dưới giường ngửa đầu nhìn Đông Tảo.

“Ngươi, ngươi tới làm gì vậy?” Đông Tảo lắp bắp, núp vào góc phòng, đồng thời gọi với ra ngoài cửa sổ “A Xuân, A Xuân, đến đây đi.”

Tỳ nữ béo nghe tiếng chạy tới. Nàng nghe Đông Tảo gọi, nàng còn tưởng trời sập. Nhưng vừa vào cửa, nàng mới phát hiện nó đang rưng rưng hai mắt nhìn chằm chằm con mèo.

“Nó vào đây làm gì?” Đông Tảo chỉ con mèo, dáng vẻ đáng thương căng cứng.

Con mèo đen nhẹ nhàng meo một tiếng, lăn lên đất, lộ ra cái bụng to to với Đông Tảo. Lúc này, Đông Tảo mới chú ý, hóa ra nó không phải đen tuyền, mà có cái bụng trắng muốt.

Có người sợ mèo, có người sợ chó, đây cũng là chuyện bình thường. Tỳ nữ béo không nghĩ nhiều, bước tới ôm con mèo lên “Nó đang làm nũng đòi ăn với ngài đó, ngài không cần sợ đâu. Con mèo quấn người lắm.”

Đông Tảo lầu bầu, quấn người, nhưng hung hăng với chim.

Đông Tảo từng gặp rất nhiều mãnh thú trong núi. Đa số đều khinh thường không thèm để ý đến cái loại chim bé nhỏ như nó. Trong số bọn chúng, hầu như không còn nào dám để lộ bụng ra cho loài khác nhìn. Bởi vì cái bụng là bộ phần mềm mại nhất, song song, cũng là bộ phận yếu ớt nhất của chúng. Dám lộ ra để lòng con người, đúng là can đảm!

Đông Tảo nhìn con mèo bị tỳ nữ béo ôm ra đến cửa còn ngoảnh đầu nhìn mình. Ánh mắt kia hoàn toàn sạch sẽ, không hề có một chút mùi vị săn mồi mà Đông Tảo quen thuộc nào.

Nén xuống bản năng sợ hãi, Đông Tảo sinh ra chút đồng cảm với con mèo kia.

Chỉ chốc lát, tỳ nữ béo đã quay lại.

“Vừa rồi, ngài không vui sao?” Tỳ nữ béo hỏi Đông Tảo “Có phải tại tụi nô tỳ nói về Mập Mập nhiều quá không?”

Đông Tảo rụt rè gật đầu, khóe miệng lại vì sự quan tâm của cả hai mà không nhịn được nhếch lên.

Nó là một người không biết giận, nên dễ dỗ vô cùng.

Tỳ nữ béo thấy thế, liền nghĩ “Vậy là đúng rồi!”

Nàng lại càng thấy Đông Tảo và Mập Mập giống nhau. Trước đây, lúc Mập Mập ở trong lồng chim cũng thường thể hiện ra việc nó không thích các nàng khen mấy con chim khác trước mặt nó. Nghe thấy sẽ không ngừng chíp chíp kháng nghị.

Ai ya, thạt đáng yêu! Tỳ nữ béo ở một bên trộm nhìn khuôn mặt tròn tròn của Đông Tảo, có chút ngây ngất.

Mập Mập không thấy, nàng lại có chút muốn cưng chiều Đông Tảo thay nó.

“Trong phủ chúng ta nhiều chuột lắm à?” Đông Tảo nghe truyện một lúc, nhưng không ngừng nhớ tới con mèo kia, thẳng thắn mở miệng hỏi.

Tỳ nữ gầy ngừng đọc sách, suy nghĩ nói “Ừm, đúng là hơi nhiều, giờ lại là đầu năm, khó mà không có chỗ nào không có chuột.”

“Con mèo kia hình như gầy đi rất nhiều.” Đông Tảo nhớ lại hình dáng lần đầu gặp, lúc này đúng là gầy đi không ít.

“Hửm?” Tỳ nữ béo nghi ngờ “Trước đây ngài có nhìn thấy nó rồi sao?”

Đông Tảo vội vàng lấp liếm “Không, không, ý ta là trong bụng có nhiều mèo con như vậy thì hẳn là phải gầy đi rất nhiều.”

“Đúng là khá đáng thương.” Tỳ nữ béo gật gật “Nói ra ở ngoài cũng chịu khổ đây.”

Đông Tảo càng rối rắm. Bây giờ nó đã có thể hóa thành hình người, mà vẫn sợ con mèo kia, không muốn cho con mèo kia ở lại Vương Phủ thì có vẻ như con mèo kia cũng thật đáng thương.

Đông Tảo cứ do dự mãi đến khi Tiêu Tuy về.

Nó cầm thịt băm trộn cơm mà tiểu tỳ nữ làm, bước tới chỗ con mèo đen đang nằm ngủ ở góc đường.

Cũng không biết vì cái gì, con mèo đen vừa thấy Đông Tảo liền đứng lên, vội vàng chạy tới, cọ cọ chân Đông Tảo. Lúc đầu, Đông Tảo cứng cả người, sau mới chậm rãi thả lỏng.

Nó ngồi xổm xuống, đặt đĩa cơm thịt xuống. Con mèo ăn từng miếng từng miếng một.

Đông Tảo ở cạnh nhìn nó ăn, đang định đứng dậy rời đi, con mèo lại lăn vòng trên đất, khiến người khác rất thích thú.

Ánh mắt mèo đen trong veo như nước, nhìn Đông Tảo mãi, giống như rất mong Đông Tảo có thể vuốt ve nó.

Đông Tảo do dự ngồi xuống, cẩn thận vươn ngón tay chọc chọc bụng mèo.

Bụng con mèo kia tròn căng, giống như sắp sinh.

Đúng lúc này, con mèo lại meo một tiếng. Đông Tảo thế mà nghe hiểu.

“Mai ta sẽ sinh, lần này có thể sinh đến bốn đứa.” Con mèo nói, giọng nói vừa lười biếng vừa tự đắc.

Đông Tảo trợn mắt, cũng không hiểu sao lại sinh ra chút ganh đua.

“Ta, ta cũng có thể sinh tư.” Nó nói.

Tiêu Tuy đứng sau Đông Tảo, đang định gọi nó, nghe vậy thì giật mình.

Hắn nhìn trên nhìn dưới quan sát Đông Tảo, không biết nên tin Đông Tảo hay nên tin chuyện nam tử không thể sinh con.