Tiểu Phú Bà

Chương 57




Hai giờ chiều, Tô Mạn Lệ cầm notebook cùng ly nước đi đến.

Đứng ngoài hành lang gọi: “Bộ Hành, em đi họp cùng chị.”

Bộ Hành ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên, mỗi tuần đều có cuộc họp cố định của các quản lý, cấp bậc của cô chưa đủ tư cách để tham gia.

Tô Mạn Lệ cười giục cô, “Đi thôi!”

Thật ra, đây không phải là chủ ý của Tô Mạn Lệ, mười phút trước, đích thân Ngô Vi gọi điện thoại cho cô, rất lịch sự mà thông báo với cô có cuộc họp, thuận tiện đề nghị một việc, đó là mang Bộ Hành đi cùng. Tô Mạn Lệ lập tức hiểu ngay đây rõ ràng là ý của Tiểu Chu tổng, nên đương nhiên sẽ làm theo. 

Bộ Hành cũng không làm ra vẻ, tuy rằng Tô Mạn Lệ như thể dìu dắt cô nhưng cô vẫn có chút nghi hoặc, cô vẫn cầm notebook đứng lên. Mặc kệ nguyên nhân là gì, có cơ hội tốt học tập như vậy, đương nhiên cô sẽ bắt lấy.

Trong khi đó những người nghe xung quanh lại có một suy nghĩ khác, Tô Mạn Lệ cất nhắc Bộ Hành như vậy, giám đốc Lưu mặt mũi cũng thật lớn. Trong lòng không khỏi ghen tị, ai muốn thăng chức nhanh, quả nhiên vẫn phải luồn cúi.

Phòng họp trên tầng mười mọi người chưa đến đủ, thừa dịp cuộc họp chưa bắt đầu, lãnh đạo các phòng tập trung lại, mọi người không tránh khỏi tâm sự và đùa giỡn để tạo mối quan hệ.

Có vị giám đốc nhắc tới chuyện xảy ra vào buổi trưa, “Tin đồn hôm nay mọi người đã đọc chưa?”

Có người cúi đầu không nói, có người nghi hoặc không biết chuyện gì.

“Tin đồn gì thế? Tiểu Chu tổng nói nhà ăn nấu tổ yến hả?”

“Tin của anh lạc hậu quá! Tin mới ra lò hôm nay cơ mà, chuyện đó có quan hệ tới giám đốc Lưu.”

“Giám đốc Lưu nào? Lưu Tân Minh phòng nhân sự ấy hả?”

Có người chen vào trêu chọc, “Không thể nào! Anh ta luôn luôn nghiêm túc, làm việc tích thủy bất lậu*, sao có thể có tin đồn được!”

(*Tích thủy bất lậu: một giọt nước cũng không lọt, ý nói chặt chẽ.)

“Cũng không chừng cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kia là người chủ động! Thật sự khí tiết tuổi già khó giữ được lâu!”

Mọi người hứng thú, “Ai là người có năng lực vậy chứ?”

“Là người nhảy qua vài cấp lên chủ nhiệm!”

“Người đó tên….. Bộ Hành à? Không thể nào!”

“Không phải tôi nói, trên diễn đàn có người nói tận mắt thấy mà.”

“Tôi không tin. Giám đốc Lưu làm việc luôn cẩn thận, nếu có chuyện đó, anh ta cũng sẽ không để ai thấy.”

“Cũng khó mà nói được. Người ta hay nói thế nào nhỉ? Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Hiện tại tin này đang hot như vậy, muốn che dấu cũng không kịp.”

“Được rồi, mọi người đừng ở chỗ này nói lung tung nữa, ông chủ đến bây giờ đấy.”

Đang nói, thì Ngô Vi đến trước, Lưu Tân Minh đi theo sau đó.

Trong phòng họp mọi người lập tức im lặng.

Lưu Tân Minh mặt không cảm xúc tìm vị trí ngồi xuống, nhưng anh cảm giác lưng mình toát mồ hôi.

Mười phút trước, anh mới nghe quản lý thân thiết với mình đề cập đến việc này, đâu nghĩ được rằng mọi người bên này đã bắt đầu khai hỏa. Kiểu tin này một truyền mười mười truyền trăm, chỉ sợ một nửa công ty biết chuyện, sớm biết có chuyện như vậy lần trước ở trong thang máy không tự cho mình thông minh đáp một câu nhanh như thế.

Ngô Vi vừa rồi cũng nghe thấy khí thế đàm luận cao ngất trời, để notebook của mình đặt trên bàn, mặt không biểu cảm gì chào hỏi từng người.

Tiếp theo Tô Mạn Lệ tới, đi theo phía sau là nữ chính đầy tai tiếng Bộ Hành.

Mọi người trong lòng ngạc nhiên, có người trêu chọc: “Giám đốc Tô, cô muốn bồi dưỡng người nối nghiệp à?”

“Thật là…. Bộ Hành, cô có người lãnh đạo thật tốt, tận tâm hết sức mà bồi dưỡng cô!”

Tô Mạn Lệ ngoài cười nhưng trong không cười, “Tôi có một cấp dưới có tài như vậy, nên mọi người ghen tị với tôi à!”

Trong lòng vẫn luôn có suy nghĩ bây giờ lại càng thêm rõ ràng, cô ta sớm muộn gì cũng sẽ thay thế cô. Hoặc, đây là ý đồ của Tiểu Chu tổng?

Bộ Hành cũng chỉ cười cười, trong trường hợp này cô chỉ còn cách ngồi nghe, không nên nói gì vẫn là tốt nhất. Nhưng vẫn luôn có ánh mắt tò mò đánh giá về phía cô, cô biết phần lớn là vì tin đồn trên diễn đàn. Cô cũng không né tránh, quang minh chính đại nhìn về phía người nhìn trộm, ngược lại người đó thấy thế lại có chút xấu hổ.

Ngô Vi nhìn mọi người, ho nhẹ một tiếng, “Mọi người chuẩn bị một chút nội dung báo cáo cùng vấn đề muốn đưa ra của mình, Chu tổng sẽ đến ngay bây giờ.”

Khi nói chuyện, anh đã mở ra giao diện diễn đàn, nhanh chóng xem tin đồn hôm nay.

Sau đó vài phút, Chu Mộ Tu đến.

Anh nhìn một lượt trong phòng, thấy Bộ Hành cũng không thèm nhìn tới cô, nhàn nhạt nói: “Bắt đầu đi.”

Ngô Vi nhìn thứ tự chỗ ngồi, ánh mắt rơi xuống người Lưu Tân Minh, “Vậy từ phòng nhân sự bắt đầu trước.”

Lưu Tân Minh dứt bỏ phiền muộn, bắt đầu phát biểu.

Đương nhiên khi anh ta hỏi các bộ phận khác có vấn đề gì muốn đưa ra với phòng nhân sự không, thì giám đốc mua hàng người trước đây đã từng khó chịu với Lưu Tân Minh nói: “Giám đốc Lưu xử lý một vài việc vẫn tránh né chưa được tốt, làm như vậy ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh công ty.”

Mọi người lập tức im lặng như ve sầu mùa đông, trong lòng biết vị giám đốc này đã bắt được cơ hội, Lưu Tân Minh lần này làm việc không hay ho muốn nhất thất túc thành thiên cổ hận*.

(*Nhất thất túc thành thiên cổ hận: một bước sa chân nghìn đời mang hận.)

Trong khi bọn họ nói chuyện, Ngô Vi đã đưa notebook đến trước mặt Chu Mộ Tu. Chu Mộ Tu mặt không cảm xúc bắt đầu xem tin.

Lưu Tân Minh thấy ông chủ không nói gì, căng da đầu hỏi giám đốc mua sắm, “Vậy phiền anh nói rõ ràng, tôi làm gì để ảnh hưởng không tốt đến công ty?”

Giám đốc mua sắm cười cười, “Đem nữ nhân viên gọi vào phòng mình, cái này có vẻ không được cho lắm thì phải?”

Mọi người ngồi xem náo nhiệt, đây có phải là một cuộc đối đầu?

Lưu Tân Minh hiện tại rất khó xử, anh ta cũng không dám nói ra quan hệ của ông chủ với Bộ Hành, nhìn về phía Tô Mạn Lệ, có ý tưởng trả lời, “Lúc ấy giám đốc Tô cũng ở đó, chúng tôi nói về chuyện chủ nhiệm thiết kế Bella Từ Giai.”

Tô Mạn Lệ không nghĩ tới mình bị tên cáo già xảo quyệt này kéo xuống nước, cười cười, “Giám đốc Lưu nói không sai, xác thật lúc ấy tôi cũng đang ở đó.”

Người có quan hệ tốt với Lưu Tân Minh khe khẽ giọng hòa giải, “Chẳng qua cũng là hiểu lầm thôi, có người bắt bóng bắt gió mà tung tin đồn thôi.”

Người của phòng tin tức vội nói: “Tôi lập tức sẽ nói quản trị viên xóa tin này đi.”

Trong lúc này, Chu Mộ Tu vẫn không nói gì, một bên nghe mọi người nói chuyện, một bên thong thả đọc các bình luận.

Giám đốc mua sắm không chịu buông tha, nghĩ đây là cơ hội tốt đả kích Lưu Tân Minh, châm biếm nói: “Chỉ sợ không đơn giản như vậy thôi! Bộ Hành kia mới trong thời gian thử việc đã được thăng lên chủ nhiệm thiết kế, chẳng lẽ mọi người thấy bình thường sao?”

Vậy đã chỉ tên nói họ.

Chu Mộ Tu nhìn đến tầng bình luận cuối cùng, nghe giám đốc mua sắm nói, khóe miệng nhếch nhẹ, “Vị trí chủ nhiệm thiết kế của cô ấy là do tôi duyệt, anh cho rằng chỗ nào không bình thường?”

Giám đốc mua sắm sửng sốt, thấy ông chủ mặt lạnh lùng, không dám nói thêm. Mọi người đều thấy kỳ lạ, ông chủ không biết đang bảo vệ người tên Bộ Hành kia hay là bảo vệ Lưu Tân Minh?

Bộ Hành tay nâng má, viết nội dung cuộc họp vào notebook, tính toán học hỏi, như thế nào lại biến thành đại hội sát phạt thế này! Xem ra, cho dù ở cấp quản lý, đều không thiếu những cuộc tranh đấu.

Chu Mộ Tu liếc mắt đến nhân vật trung tâm sự kiện nhưng cô ấy lại tỏ ra việc đó không liên quan đến mình, lạnh lùng nhìn về phía mọi người, “Người có năng lực sẽ được đề bạt. Trác Chu không phải là nơi hỗn tạp, những người có tư thù cá nhân không hề có chí tiến thủ, cả ngày chỉ biết đi soi mói người khác sớm biến đi cho tôi!”

Không khí phòng họp trở nên căng thẳng, Tiểu Chu tổng rất ít khi nói những lời không lịch sự như vậy, đặc biệt hôm nay còn nói những lời thô thiển.

Chu Mộ Tu nhìn đồng hồ, còn một giờ nữa là đến ba rưỡi, giọng lạnh lùng: “Tiếp tục họp, các bộ phận chú ý hiệu quả công việc, đừng nói những việc vô nghĩa.”

Ngô Vi biết ông chủ đang vội vì cái gì, nhanh nhẹn gọi người ở bộ phận khác đứng lên báo cáo. Các vị phụ trách quả nhiên làm theo yêu cầu của ông chủ, ít lời nhiều ý báo cáo công việc cùng các vấn đề vướng mắc khác.

Ba giờ hai lăm phút, cuộc họp kết thúc.

Ông chủ không đi, mọi người cũng không nhúc nhích.

Chu Mộ Tu ở trước ánh mắt của nhiều người nói: “Lưu Tân Minh, tới văn phòng tôi.”

Anh nhìn quét qua mọi người liếc mắt một cái, ánh mắt dừng lại trên người Bộ Hành, nhàn nhạt nói: “Bộ Hành, cô cũng tới văn phòng một chút. Tan họp.”

Mỗi người đều đã tu luyện thành tinh, tuy mặt không có biểu hiện gì nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu mà không nói ra, xem ra Tiểu Chu tổng đối với cái tin đồn kia cũng không phải không để ý, chỉ có ý muốn đích thân xử lý.

Lưu Tân Minh lại nghĩ đợi lát nữa nhất định phải đem chuyện này nói rõ ràng, tránh cho mình về sau bị Tiểu Chu tổng nhớ thương.

Tô Mạn Lệ nhìn Bộ Hành, vỗ vỗ vai cô, theo mọi người rời đi.

Rất nhanh, phòng họp chỉ còn lại Chu Mộ Tu, Lưu Tân Minh và Bộ Hành.

Chu Mộ Tu liếc nhìn Lưu Tân Minh, nhìn nhìn lại Bộ Hành, ý bảo cô, “Đi thôi”.

Nói xong dẫn đầu hướng văn phòng mình đi tới.

Lưu Tân Minh không nhúc nhích, chờ Bộ Hành ở phía trước mình đi trước.

Bộ Hành đứng lên, giọng không lớn không nhỏ mà nói, “Nói luôn ở đây đi, đến văn phòng để làm gì?”

Chu Mộ Tu oán hận mà quay đầu lại liếc nhìn cô, “Còn nói như vậy à, vừa rồi bị nói như thế không biết đường mà cãi lại sao?”

Mặc cho người khác nói bịa đặt lung tung, cô cũng không nghĩ sẽ để người khác biết cô có quan hệ với anh sao?

Bộ Hành khó mà quay về, nuốt nước miếng đi theo anh ấy.

Lưu Tân Minh sờ sờ gáy, trong lòng kêu khổ, sao mình lại cuốn vào giữa hai người này! Liên quan đến mình sao?

Văn phòng tổng giám đốc.

Ba người đều ngồi vào ba ghế sô pha đơn.

Ngô Vi gõ cửa tiến vào, mang theo bình giữ nhiệt từ nhà ăn trở về.

Chu Mộ Tu đứng lên lấy bình giữ nhiệt, mang để lên bàn làm việc của mình, mở nắp, nhìn Bộ Hành đang còn ngồi ở trên ghế, “Còn thất thần ra đấy làm gì? Lại đây.”

Bộ Hành ngó anh liếc mắt một cái, bĩu môi từ chối, “Em còn có công việc phải làm, để đến tối về rồi em uống.”

“Không được,” Chu Mộ Tu ngữ khí chân thật, “Phải đúng chính xác ba rưỡi, như vậy hiệu quả mới tốt.”

Bộ Hành biết anh hôm nay vì lời đồn đại vớ vẩn kia nên không vui, cũng không nghĩ sẽ đối nghịch với anh.

Không phàn nàn tiếng nào, đi đến bàn làm việc của anh.

“Anh nói bọn họ nấu bốn gram, uống hết đi nhé!”

Chu Mộ Tu ngữ khí tuy không tốt, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng kéo cô ngồi lên ghế mình.

Bộ Hành trước nay đối với anh ăn mềm không ăn cứng, quả nhiên ngoan ngoãn ngồi xuống bắt đầu uống tổ yến.

Lưu Tân Minh cảm giác như mình đang ngồi trên một đống kim, Chu Mộ Tu bước tới. Liếc anh ta một cái, ngồi vào đối diện, ngón tay gõ nhẹ vào tay vịn, “Nói đi, sao lại thế này?”

Lưu Tân Minh vội vàng một năm một mười kể lại rõ ràng chuyện ngày hôm đó, ngay từ đầu bản thân có ý tốt muốn che giấu giúp hai người, thuận miệng nói câu như vậy, ai ngờ đâu lại có người thêm mắm thêm muối.

Chu Mộ Tu cười lạnh, “Đầu óc anh có phải bị hỏng rồi không?”

Trong lòng phát cáu, cái tên Lưu Tân Minh này thật nhiều chuyện, nếu không phải anh ta làm việc thừa, chuyện anh và Hành Hành không chừng đã sớm được công khai.

Lưu Tân Minh nào biết được ý muốn của ông chủ, vội nói: “Tôi sẽ đi đến trung tâm tin tức. nói quản trị viên xóa bài viết đi.”

“Xóa có ích lợi gì chứ? Còn không bằng anh chứng thực tin đồn đi!”

Chu Mộ Tu vừa nảy sinh ý tưởng, giương mắt nhìn anh ta, “Anh có mang di động ở đây không?”

“À!” Lưu Tân Minh ngạc nhiên, “Mang…….”

Chu Mộ Tu quay đầu nhìn cô gái đang cúi đầu uống canh, đôi mắt híp lại, hơi trầm giọng, “Lập công chuộc tội đi, chờ một lát rồi chụp ảnh lại.”

Nói xong đứng lên đi về phía Bộ Hành.

Bộ Hành muốn uống nhanh cho xong để chạy lấy người, đã uống được hơn một nửa.

Chú Mộ Tu đi đến bên cạnh cô, nhíu mày, “Vội cái gì? Uống chậm thôi, ăn cả tổ yến nữa!”

Bộ Hành liếc nhìn anh, quả nhiên ăn chậm lại, mỗi muỗng thong thả ung dung ăn cho anh nhìn.

Chu Mộ Tu cười khẽ, bất động thanh sắc nhìn về hướng Lưu Tân Minh, vê vê vành tai cô.

“Ừ.” Chu Mộ Tu vừa lòng gật đầu, lấy khăn giấy cho cô lau miệng, “Đi thôi.”

Bộ Hành không nghĩ tâm trạng anh lại tốt nhanh như vậy, nghĩ thầm chắc do có Lưu Tân Minh ở đây, anh cũng sẽ không nói cái gì không tốt càng không làm gì tồi tệ.

Cô với chuyện hôm nay có ý muốn bồi thường tâm lý cho anh, mắt nhìn qua sô pha, thừa dịp Lưu Tân Minh đang cúi đầu xem di động, nhanh như chớp hôn Mộ Tu một cái.

Không chờ Chu Mộ Tu đưa tay kéo cô, cô rất nhanh mà đi về phía cửa.

Chu Mộ Tu đứng ở bàn làm việc, hơi cong cong khóe miệng.

Bộ Hành trở lại văn phòng, dọc đường đi không thể thiếu ánh mắt nghi ngờ của mọi người, mọi người lại nhìn thần sắc tự nhiên trên mặt cô cũng không nhìn thấy bất luận manh mối gì.

Đến khi Bộ Hành ngồi vào vị trí của mình, liền nghe Tôn Hiểu Hiểu ở phía trước “Wow” một tiếng.

Ngay sau đó, các tổ xung quanh cũng truyền đến những âm thanh ngạc nhiên, có người như nhìn thấy kỳ quan thế kỷ hưng phấn mà nói to: “Mau xem diễn đàn! Mẹ tôi ơi, đây mới là tin chấn động ngày hôm nay!”

Bộ Hành mở máy tính, bài đăng buổi trưa chưa được xóa, lại có một tầng bình luận mới, đã hơn bốn mươi bình luận.

Những cái đó đều không quan trọng, quan trọng là bức ảnh trên trang cuối cùng, vừa được đăng lên hai phút trước.

Chủ nhân của tầng bình luận đó dùng tên thật, là: Giám đốc nhân sự Lưu Tân Minh.

Ảnh chụp đúng lúc cô vừa rồi ngồi ở bàn làm việc Chu Mộ Tu uống canh tổ yến, Chu Mộ Tu hơi cong eo đứng bên cạnh, một tay chống cạnh bàn, một tay sờ lên vành tai cô, miệng nở nụ cười sủng nịnh.

Bộ Hành bình tĩnh nhìn, trong lòng lạnh lùng cười.

Rất tốt, cái này giải quyết hết tất cả các vấn đề, kể cả bài đăng lúc trước “Tiểu Chu tổng rửa tay làm canh vì ai?”