Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng

Chương 29: 29: Sính Lễ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Na
Lý Đại Trụ giúp Lâm Tiềm mua được ba mẫu đất hết sáu lượng bạc ở dưới chân núi Tiểu Dao rất thuận lợi, đất đó cũng thuộc về Lý gia mương.

Chờ Lý Đại Trụ nói muốn xây nhà thì tin thuê người làm công đã truyền đến toàn bộ Lý gia mương.

Trong lúc rảnh rỗi mọi người lại bàn luận sôi nổi, mọi người đều khen nhà Lý Đại Trụ có mệnh tốt.

Đặc biệt là Ngọc Tú, tuy ở trong thôn tuổi cũng đã lớn và mọi người đều biết chuyện nàng được Hạ Tri Hà mua về làm nàng dâu nuôi từ bé sau đó Lý Nhân muốn hủy hôn rồi thành quả phụ và rồi chuyện của nàng bị bàn tán sôi nổi, ba năm sau nhà nàng lại bắt đầu chọn rể.

Người bình thường đều biết nam nhân ai mà không muốn tự do đâu ai muốn đi ở rể, cho nên lúc ấy rất nhiều người đã nói trong lòng cô nương này sợ là sẽ khổ cả đời.

Nào biết giờ nàng đã sắp gả đi rồi.

Tuy nói gả cho người miền núi, nhưng người miền núi này lại có bản lĩnh biết săn thú và hào phóng với nhà nàng, hiện tại hắn còn vì nàng mà ở dưới chân núi xây nhà.

Nhìn hắn suy tính nhiều như vậy thì ít nhất sẽ làm năm gian sáu gian nhà? Nếu thế thì phải mất đi ba mươi hoặc bốn mươi lượng.

Hơn nữa trước đây người miền núi này vì cưới cô nương nhà Lý gia mà đem tới không ít thịt quý cũng hết bốn năm mươi lượng đi? Như vậy cũng xem như là sính lễ rồi.

Không tính thì không biết, tính xong liền dọa người.

Một hộ nhà giành dụm một năm cũng không đủ số bạc ấy, mọi người nhìn đến không chớp mắt.

Hiện tại còn ai dám nói mệnh cô nương nhà Lý Đại Trụ không tốt?
Tin tức lan ra chỉ mới nửa ngày, đã có người tìm tới cửa tìm.

Mọi người đều có suy nghĩ giống nhau, trước mắt là thời điểm nông dân nhàn rỗi nên cần phải tìm một công việc để làm, mỗi ngày kiếm mấy chục văn tiền khi tết đến mua được mấy cân thịt.

Những người tới nhà Hạ Tri Hà đều tươi cười tiếp đãi, chờ đến buổi tối bà cùng Lý Đại Trụ chọn ra tám người siêng năng thành thật, ngày hôm sau Lý Đại Trụ sẽ đi tới cửa thông báo thời gian khởi công.

Giống như làm công ngắn hạn, một ngày tiền công là 30 văn và cho một bữa cơm.

Do Lâm gia cách đây khá xa không có khả năng làm cơm đưa tới đây, còn Hạ Tri Hà tuy cũng muốn giúp nhưng sợ chuyện của Ngọc Tú và Lâm Tiềm còn chưa thành mà nhà bọn họ đã vội vàng như vậy sẽ làm người ta chê cười.

Cho nên bọn họ quyết định không bao cơm, một ngày tính 40 văn tiền công.

Cái giá cả này người trong thôn rất hài lòng, một ngày hơn mười văn tiền nếu hai mươi ngày làm công có hơn 200 văn có thể mua bảy tám cân thịt.

Chuyện ăn cơm dù sao thì trong nhà cũng phải làm, bọn họ về nhà ăn cũng ăn không hết mười văn tiền cho nên không quan tâm chuyện cơm nước lắm.

Người làm công đã quyết định xong, Sân Nương kêu người đưa liên vật liệu đến vì thế chọn một ngày lành mọi người bắt tay vào mà khởi công.

Lâm Tiềm từ trong núi dọn xuống làm một cái nhà tạm thời để ở rồi hắn cùng làm với người trong thôn.

Lý Đại Trụ vì có việc trong nhà chưa làm xong không thể đi giúp, nhưng ông cũng thi thoảng đi qua nhìn xem rồi thuận tiện gọi Lâm Tiềm tới nhà ăn cơm.

Hôm nay, Lâm Tiềm ở Lý gia ăn cơm nước xong thấy trời chưa tối tính trở về dọn một chút gạch thì Ngọc Tú đã gọi hắn lại.

Gần đây thường xuyên gặp mặt nên cũng đã không còn xấu hổ giống lúc trước nữa, hiện tại chỉ là còn có chút câu nệ.

Ngọc Tú đem một cái bình gốm nhỏ cùng một cái tay nải cho hắn, nói: "Trong đây là một ít màn thầu cùng bánh nướng áp chảo nên ăn lúc còn nóng, còn bình này là ta xào thịt với nấm hương nếu không muốn ăn không thì ngươi kẹp ăn với màn thầu còn không nấu một nồi cơm ăn chung cũng được.

Ta nghe cha nói, ngươi luôn ăn thịt nướng, như vậy......!Đối với thân thể không tốt."
Lâm Tiềm nhận lấy, gật đầu nói: "Được, ta nghe nàng."

Ngọc Tú nghe xong, mặt cũng bắt đầu đỏ ửng lên, hôm nay nàng có dùng phấn Lâm Tiềm đưa nên cảm thấy càng thêm xấu hổ, "Ngươi mau trở về đi, ban ngày làm việc đã đủ vất vả rồi nên đi nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói xong, nàng chạy đi vào trong phòng.

Lâm Tiềm nhìn nàng đóng cửa phòng lại, mới quay đầu rời đi.

Ngọc Tú ở trong phòng nghe được tiếng bước chân hắn đi xa, đứng ngây ngốc một chút rồi mới lấy kim chỉ ra tiếp tục thêu.

Quần Lâm Tiềm đã may xong hơn một nửa, nàng tính sẽ ở phòng suốt để may quần ái đến lúc mở tiệc rượu hắn có thể có đồ mặc rồi.

Sắc trời dần tối Ngọc Tú thắp đèn dầu, trong thôn mọi người đều đã nghỉ ngơi, toàn bộ thôn đều chiềm trong sự yên lặng.

Đúng lúc này, Ngọc Tú nghe được trên đỉnh mái ngói phát ra ba tiếng vang, nàng ngẩn người nhanh phủ thêm áo khoác đi đến trong viện nhẹ nhàng mở ra một cái lổ nhỏ.

Ngoài cửa đứng một cái tiểu mao đầu*, là Hổ Tử.

[*Tiểu mao đầu: nhóc con tóc để chỏm, như chẻ 3 chóp của Trạng Tí]
Thấy Ngọc Tú ra tới, vội nói: "Ngọc Tú tỷ tỷ, con thấy Lý Nghĩa thúc rồi."
Ngọc Tú vội nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sờ sờ khuôn mặt đang đỏ thấp giọng nói: "Được ta biết rồi, đệ vất vả đệ rồi nhanh chóng về nhà đi.

Đệ nhớ rõ, đêm nay mặc kệ nghe thấy động tĩnh gì đều không cho được ra cửa xem náo nhiệt, có biết không?"
Hổ Tử gật đầu, chạy nhanh đi.

Ngọc Tú đóng cửa viện, đứng ở trong sân hít sâu một hơi mới hạ quyết tâm đến phòng bếp cầm mồi lửa đi ra ngoài.

Khoảng mười lăm phút sau, nàng mang theo một cơ thể lạnh buốt trở về.

Sau khi về phòng nàng tắt đèn, cởi quần áo ra nằm trên giường ôm chặt cái chăn không nhúc nhích.

Một lát sau, bên ngoài ầm ĩ có người hô to cháy.

Ở nhà chính, Lý Đại Trụ nghe được tiếng động bò dậy vội mặc áo ngoài nói với Hạ Tri Hà không cần ra cửa, liền đi vào phòng bếp lấy ra một xô nước lao ra giúp đỡ.

Hạ Tri Hà cũng nhanh chóng đứng dậy, phủ thêm áo ngoài đi tới cửa viện khoá kĩ, lúc sau ngồi ở nhà chính chờ.

Một lúc sau, Ngọc Tú cũng mặc áo khoác rũ tóc đi đến, nói: "Nương, bên ngoài làm sao vậy?"
Hạ Tri Hà nói: "Bên ngoài có cháy cha con đi ra ngoài giúp họ rồi.

Đám cháy ở xa nhà ta nên con yên tâm trở về ngủ đi, ta ở chỗ này chờ cha con."
Ngọc Tú lắc đầu, đi tới ngồi bên cạnh bà nói: "Con cũng ngủ không được, con cùng người chờ cha trở về."
Hạ Tri Hà cũng không miễn cưỡng, vừa lúc trò chuyện với nàng luôn, "Không biết là nhà ai không cẩn thận như vậy, hy vọng người không bị gì."
Ngọc Tú cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói câu dạ.

Trên thực tế nàng biết điều này, bởi vì ngọn lửa này là do nàng làm.

Nàng đợi rất nhiều ngày rồi nhờ Hổ Tử để ý nhà Dư quả phụ cho nàng, đêm nay nàng chờ lúc Lý Nghĩa đi đến nhà Dư quả phụ nàng đi qua phóng hoả.

Một lát sau, bên ngoài không ai kêu cháy nữa ngược lại vang lên tiếng nữ nhân khóc tiếng nam nhân quát lớn mắng to.

Hạ Tri Hà có chút đứng ngồi không yên, tiến tới cửa nhìn xung quanh, "Đây là làm sao vậy? Sao giống như đánh nhau rồi?"
Ngọc Tú nhẹ giọng an ủi nói: "Không nghe thấy giọng của cha, không sao đâu nương."
Hạ Tri Hà vẫn thấy bất an, cũng may Lý Đại Trụ cuối cùng cũng đã về.

Hạ Tri Hà vội đứng dậy mở cửa viện đem ông đón vào, vừa đi vừa hỏi: "Cháy ở đâu vậy? Quần áo đều ướt hết rồi chàng nhanh đi thay đi.


Là nhà ai xảy ra chuyện vậy? Vừa rồi sao lại ầm ĩ như vậy?"
Lý Đại Trụ đang muốn nói liếc thấy Ngọc Tú ở nhà chính, liền sửa lời nói: "Không có việc gì, đã trễ thế này Ngọc Tú mau trở về phòng ngủ đi."
Ngọc Tú gật đầu, cũng không hỏi nhiều ngoan ngoãn trở về phòng.

Chờ khi trở về phòng mình, Lý Đại Trụ cởi quần áo ướt nhẹp nói chuyện với: "Là nhà Dư quả phụ."
Hạ Tri Hà nhận lấy quần áo ông treo lên, Lý Đại Trụ nói tiếp: "Cũng không có chuyện gì lớn chỉ là củi nhà nàng ta bị cháy, đám cháy ở bên tường nhà chính không lớn nên không làm người bị thương."
"Sao lại bị cháy?"
"À chắc là do ai làm bậy." Lý Đại Trụ mặc áo vào, nói: "Vốn dĩ ngọn lửa này mấy thùng nước đã dập xong, nhưng khi đó Lý Nghĩa cùng Dư quả phụ quần áo không chỉnh tề mà từ trong phòng lao tới, nhiều người nhìn thấy trong đó có nương tử Lý Nghĩa nên đã nháo lên."
Hạ Tri Hà che miệng thở nhẹ một tiếng, loại chuyện này nữ nhân nào gặp phải đều chỉ biết khóc làm ồn ào chịu đựng thôi.

Nhưng nương tử Lý Nghĩa - Trương Xuân Hoa kia là một người hiếu thắng, nam nhân của bà làm ra loại chuyện này ở trước mắt bao người việc này khẳng định bà sẽ không để yên.

Quả nhiên, ngày thứ hai Cầm thím đã tới cửa nói chuyện này với Hạ Tri Hà.

Ngày hôm qua Lý Đại Trụ dập lửa xong liền trở lại, chuyện khôi hài phía sau ông không biết.

Cầm thím nói: "Kỳ thật trong thôn có vài nam nhân cùng Dư thị cấu kết làm bậy nhưng nương tử bọn họ cũng không ai nháo ra.

Chuyện Lý Nghĩa cùng Dư thị lúc trước chúng ta cũng có nói qua, nhưng người Trương Xuân Hoa ai cũng biết, tính tình bà ta lúc nào cũng chỉ biết nháo nháo cho nên không ai nói chuyện với bà ta.

Cũng do hai người kia xui xẻo, làm ra chuyện xấu hổ này nên ông trời không nhìn được nữa nên làm một trận hoả hoạn để đốt đi những thứ dơ bẩn này.

Lúc ấy ngươi không nhìn thấy thôi, Trương Xuân Hoa hét lên một tiếng xong vọt tới đánh hai người kia, khuôn mặt Dư thị bị đánh như muốn nở hoa, nếu không có người ngăn lại bà ta còn muốn đem ả lột da ra luôn."
Nói tới đây, mặt Cầm thím có chút chán ghét lại có chút đồng tình, "Ngươi nói xem Dư thị này rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy? Tuy nói nàng ta là quả phụ nhưng có nhà có đất không nghèo hèn gì mà một hai lại làm loại chuyện dơ bẩn này? Nàng ta tìm một nam nhân gả đi cũng sẽ không có ai nói cái gì.

Ngươi xem nàng ta cùng nhiều nam nhân cấu kết làm bậy như vậy khi xảy ra chuyện như tối qua ngươi xem ai thèm quan tâm nàng ta chết sống hay không.

Mọi người sẽ nói nàng ta không biết xấu hổ là đồ đê tiện, nhưng không ai mắng mấy nam nhân kia có đúng không?"
Hạ Tri Hà cũng không thích Dư quả phụ, nghe xong lời này thì cũng không nói gì.

Cầm thím lại nói: "Tối hôm qua nháo đến khuya cuối cùng Trương Xuân Hoa cũng được tỷ muội bà ta kéo về, sáng hôm nay bà ta đã trở về nhà mẹ đẻ muốn nhà mẹ đẻ tới làm chủ.

Dư thị kia hôm nay chỉ ở trong phòng đóng cửa lại không ra ngoài.

Lý Nghĩa tối hôm qua cũng đã trốn đi ra ngoài.

Ta xem chuyện này a, sợ là sẽ nháo cho lớn."
Cầm thím đoán không sai, trưa hôm đó người nhà của Trương Xuân Hoa kéo đông tới, một đám người vọt vào trong nhà giữ Dư quả phụ đánh.

Mấy người tẩu tử bà ta giữa Dư quả phụ lại véo, đem người đánh đến không ra gì.

Nếu không phải trưởng thôn nghe tin mang theo người tới thì hậu quả không biết sẽ ra sao nữa.

Người nhà Trương gia muốn trưởng thôn cho bọn họ một công đạo, bằng không sẽ bẩm báo đến nha môn báo Dư quả phụ cùng người khác thông dâm.

Người trong thôn nghe bọn họ nói như vậy, xôn xao cả lên.

"Không thể để bọn họ đi báo nha môn được bằng không mặt mũi Lý gia mương đều bị mất hết."
"Đúng vậy, việc này truyền ra ngoài về sau còn có ai dám cưới các cô nương thôn chúng ta nữa?"
"Khó mà làm được, con gái ta sang năm đã mười lăm tuổi đang chờ để được gả đi không thể để yêu tinh này liên luỵ người vô tội được!"
"Đuổi ả ta đi!"

"Đuổi ả ta đi!"
"Đuổi ra khỏi Lý gia mương!"
......!
Dư quả phụ ôm đầu ngồi ở trong đám người, quần áo hỗn độn, trên mặt tràn đầy vết máu, đôi mắt nàng cuồng loạn mà nhìn đám người này, một lần lại một lần không tìm được người nàng muốn gặp, vì thế trong mắt thần thái dần dần ảm đạm cuối cùng như một con cá mắc cạn vẫn không nhúc nhích.

Thời điểm này không ai nói giúp cho nàng, mà những nam nhân cùng nàng qua lại giờ phút này đều đứng ở trong trong đám người vừa thấy ánh mắt nàng nhìn tới lập tức cúi thấp đầu sợ bị nàng nhận ra rồi bị người khác phỉ nhổ.

Trưởng thôn cùng các vị lão nhân tạm thời khuyên người nhà Trương gia về trước hai ngày sau nhất định sẽ cho bọn họ một câu trả lời.

Người nhà Trương gia miễn cưỡng đi về.

Hai ngày sau, trưởng thôn cùng nhóm tộc lão thảo luận hồi lâu cuối cùng quyết định đưa cho Dư quả phụ một phong hưu thư để nàng về nhà mẹ đẻ, quần áo trang sức đều cho nàng mang đi, nhà cùng đồng ruộng đưa về trong tộc sở hữu.

Không lâu sau đó, Ngọc Tú từ chỗ Cầm thím nghe được Dư quả phụ về nhà mẹ đẻ không lâu đã bị huynh tẩu bán cho một lão quang côn* trong núi, từ đó về sau thì không nghe tin gì về nàng nữa.

[*Quang côn: lưu manh trộm cướp.]
Ngọc Tú biết được tin tức này trong lòng bình tĩnh lại.

Nếu âm mưu của Dư quả phụ cùng Lý Bệnh Chốc Đầu thành công thì kết cục của nàng sẽ không khác gì so với Dư quả phụ cho nên nàng cũng không thương xót, cũng không hối hận khi làm như vậy.

Ngày này, Triệu thị xuống dưới chân núi tìm được Lâm Tiềm nói: "Ta và cha con tính tìm ngày lành đem sính lễ đến.

Đã nói trước là tám lượng bạc sính lễ, cho con tám lượng xây nhà, trước mắt nếu con cầm bạc của mình xây nhà thì tám lượng này cũng sẽ để làm sính lễ luôn.

Đây là ta nhờ người ta liệt kê các thứ quà, con nhìn xem còn yêu cầu thêm hay giảm chỗ nào không?"
Lâm Tiềm tiếp nhận nghiêm túc nhìn, đầu hàng chính là tám lượng sính lễ kia, mày hắn nhăn lại, nói: "Con nơi này còn có ——"
Triệu thị vội nói: "Đứa nhỏ ngốc con đừng tùy tiện làm loạn thêm nữa, không phải nương không nỡ cho, con phải biết nhà người bình thường đưa năm lượng sính lễ đã là nhiều rồi mà chúng ta lại đưa ra tám lượng cũng đủ làm cho bọn họ bàn luận sôi nổi rồi, nếu lại đưa ra thêm thì ngược lại sẽ bị rêu rao sẽ không tốt.

Con nếu thiệt tình đau lòng cho nương tử tương lai sợ ủy khuất cho nàng thì chờ sau khi thành thân xong đem bạc của con giao cho nàng quản lý là được."
Lâm Tiềm nghe xong tuy mày vẫn nhăn nhưng vẫn gật đầu.

Hắn lại nhìn xuống, nhìn đến một hàng tam sinh* kia đôi mắt hơi hơi sáng lên, nói với Triệu thị: "Cái này con chuẩn bị."
[*Tam sinh: Ba con vật giết đi để tế thần, gồm trâu dê và lợn.]
Triệu thị biết hắn đã hạ quyết tâm muốn làm cái gì đó, lần trước từ chối hắn một lần nên lần này chỉ phải gật đầu đồng ý.

Cũng may những cái sau đó Lâm Tiềm cũng không ý kiến gì, Triệu thị nhanh đi mang những thứ đã liệt kê đi tìm bà mối, thỉnh bà mối tới nhà Lý Đại Trụ quyết định ngày lành.

Hạ Tri Hà thấy những sính lễ trong lòng rất vừa lòng, vốn dĩ bà đã rất xem trọng Lâm Tiềm nên nếu Lâm gia đem ít sính lễ tới bà cũng sẽ không nói cái gì, huống chi trước mắt những sính lễ này so với nhà người bình thường đã nhiều hơn gấp đôi.

Hai ngày sau chính là ngày lành, đến ngày này âm thanh chiêng trống vang lớn, thùng gỗ đỏ được người khiêng tiến đến sân nhà Lý Đại Trụ, người ở xa gần trong thôn đều vây lại xem náo nhiệt, bọn họ đều ở trong lòng tò mò người miền núi kia cho nhà Lý Đại Trụ bao nhiêu sính lễ.

Toàn bộ sính lễ cuối cùng đều đặt ở nhà chính, nhóm hàng xóm lân cận tiến vào xem.

Bên trong là: Tám lượng sính kim*, một đôi vòng long phượng, một đôi trâm bạc thạch lựu, hai tấm tơ lụa, hai tấm vải bông, một gánh bánh sính lễ, sáu thức hải vị*, hai đôi gà rừng cẩm mao[1], một đầu lợn rừng to, một đôi cá lớn, còn có các quả khô, sinh quả(?), kẹo mừng, lá trà.

[*Sính kim: Số tiền mà nhà trai nộp cho nhà gái trong lễ hỏi.]
[*Hải vị: Món ăn gồm đồ biển.]
Mọi người xem đến líu lưỡi, trước đó Trương gia đưa sính lễ tới đã đủ nhiều và chu đáo rồi vậy mà những thứ trước mắt này so với nhà kia còn nhiều hơn một bậc.

Gần mười mấy năm, Lý gia mương cũng chưa có cô nương nào được nhiều sính lễ như vậy, mười mấy năm sau chỉ sợ cũng sẽ không có.

Chuyện tám lượng sính kim kia không cần phải nói, vòng long phượng cùng trâm bạc chỉ sợ cũng 342 bạc, tơ lụa kia trong thôn còn chưa từng thấy người nào lấy nó làm quần áo có vải bông làm quần áo là đã quý lắm rồi.

Còn có lợn rừng kia còn to hơn so với lần trước trông có vẻ nặng ba bốn trăm cân nên bốn người khiêng lễ nhìn rất mệt.

Mọi người chỉ vào sính lễ, bàn tán sôi nổi.

Cầm thím thật cẩn thận mà sờ sờ tơ lụa, cười với Hạ Tri Hà nói: "Muội tử, ta sống đến tuổi này rồi đây lần đầu tiên sờ đến loại vải bố* này, đều là nhờ Ngọc Tú phúc nhà ngươi!"
[*Bố: Vải, những đồ dệt bằng gai, bằng sợi bông.]
Hạ Tri Hà còn chưa kịp nói, một tức phụ bên cạnh liền nói: "Này không phải là vải bố gọi là tơ lụa, ta lúc trước ở trấn trên làm việc cho nhà giàu, lão gia* thái thái* bọn họ mặc chính là loại quần áo làm từ tơ tằm mềm và mỏng, màu sắc lại sáng nhưng quý giá lắm chạm vào liền kéo tơ, nghe nói một khúc tơ lụa cũng một lượng bạc."
[*Lão gia: Tiếng xưng hô vị quan, hoặc người giàu sang lớn tuổi — Tiếng người ở gọi ông chủ nhà.]
[*Thái Thái: Tiếng tôn xưng vợ quan "tuần phủ" 巡撫 trở lên (thời nhà "Minh" - cũng như vợ của người giàu gọi như bà chủ]
"Ai ya," Cầm thím vừa nghe lời này, vội thu tay lùi về tới, "Ta đây cũng không thể lại đụng vào, tay ta thô sơ làm hỏng."

Hạ Tri Hà liền cười nói: "Tẩu tử cứ xem nhiệt tình, nó sao dễ hỏng như vậy chứ."
Cầm thím xua xua tay, không dám sờ soạng, "Ta nói muội tử a, Ngọc Tú nhà ngươi thật là có phúc, ngươi nha cứ chờ về sau hưởng phúc đi."
Tức phụ kia cũng nói: "Đúng đúng, Ngọc Tú mặc loại quần áo này về sau cũng có thể làm thái thái."
Hạ Tri Hà cười cười, nói: "Ta không trông cậy hưởng phúc từ nàng, nàng sống hòa hòa thuận thuận là tốt."
Trương Xuân Hoa cũng ở trong đám người kia, sau chuyện Lý Nghĩa cùng Dư quả phụ bà rất là an phận không ầm ĩ mấy ngày, hôm nay thấy Lâm gia đưa sính mới theo mọi người tới xem náo nhiệt.

Chỉ là số sính lễ trước mắt này thật làm bà sáng mắt, chọc đến tâm bà.

Bà thấy bộ dáng Hạ Tri Hà cười ha hả trong lòng hừ một tiếng nói: "Vẫn là sinh nữ nhi tốt tiếc là ra lại sinh ra nhi tử, sớm biết như vậy đã không sinh hài tử mà đi nhặt một đứa tới nuôi, nuôi lớn gả đi ra ngoài cũng được không ít của hồi môn."
Lời này thực sự rất chói tai, biểu cảm trên mặt Hà Tri Hạ lập tức thu lại, Cầm thím cũng không vui vẻ mấy, bà cùng Trương Xuân Hoa vốn là không thuận mắt, lập tức liền nói: "Lời từ miệng nói ra bẩn như vậy khó trách nam nhân của mình nghe thấy cũng chịu không nổi muốn đi tìm nữ nhân khác!"
Trương Xuân Hoa lập tức đỏ mắt, trừng mắt lên nhìn, "Ngươi nói ai?!"
Cầm thím nói: "Ai miệng bẩn ta liền nói kẻ đó.

Hừ, sinh nhi tử có gì hơn người khác, sinh nhi tử mà cũng không buộc chặt được lòng của nam nhân của mình.

Còn về nhặt một nữ nhi để nuôi cũng không nhìn xem mình có đức hạnh đó không? Ngươi có thể so được với Hà muội tử sao? Chỉ sợ hài tử được ngươi nuôi ra khonga ai dám lấy đâu!"
"Đàn bà thúi ngươi nói lại lần nữa xem! Ngươi có tin ta xé miệng ngươi không!"
"Tới đây, muốn cãi nhau chúng ta đi ra ngoài đấu, lão nương mời ngươi!"
Bên cạnh thấy hai người muốn đánh nhau vội tiến lên tới khuyên, tỷ muội của Trương Xuân Hoa cũng ở đó thấy bà ầm ĩ như vậy cũng không còn mặt mũi ở lại, nửa đẩy nửa lôi bà đi.

Hạ Tri Hà giúp Cầm thím bớt giận, nói: "Đa tạ tẩu tử ra mặt cho ta."
Cầm thím không để ý đến nữa, "Này có là cái gì, ta vốn dĩ đã không vừa mắt bà ta lâu rồi.

Lúc nào cũng cho là mình sinh được nhi tử mà đắc ý không nhìn lại Lý Xuyên nhà bà ta đi.

Thôi hôm nay là ngày lành, chúng ta không nói đến mấy người đó thật mất hứng."
Hạ Tri Hà gật đầu, nhìn một vòng nói với mọi người: "Hôm nay mọi người đều đến, ta có chút lời muốn nói.

Ta cùng đương gia đem Ngọc Tú gả đi ra ngoài, cũng không phải là ham cái gì của Lâm gia.

Lâm gia nhìn trúng Ngọc Tú trong lòng ta rất vui mừng, sính lễ này ngày sau đều sẽ coi như là của hồi môn của Ngọc Tú để cho nàng mang đi, ta nói lời này ở chỗ này thỉnh các vị làm chứng."
Cầm thím nghe xong, vội nói: "Ngươi để ý tiện nhân Trương Xuân Hoa làm gì, mấy năm nay ngươi đối với Ngọc Tú như thế nào mọi người đều thấy, ai dám nói ngươi bán nữ nhi?"
Nhà thông gia đưa sính lễ tới, gia đình bên đây sẽ giữ lại một nửa còn lại thì để nữ nhi mang đi, có chút người thậm chí để lại hết cứ vậy bán nữ nhi đi.

Nhưng Hạ Tri Hà không cần để lại gì, Cầm thím sợ Hạ Tri Hà sẽ bị thiệt nên nói như vậy.

Mọi người cũng sôi nổi phụ họa.

Hạ Tri Hà nói: "Đây là ta đã sớm nói với đương gia rồi nên những lời nói cho mọi người hay không cũng không quan trọng."
Nói xong, bà nhờ Cầm thím đem một ít điểm tâm chia cho mọi người ăn.

Mỗi người được một túi to, náo nhiệt cũng xem qua nên dần dần cũng rời đi.

Vương thị nương của Lý Nguyệt Bình cũng nghe nói Lâm gia đem của hồi môn tới, nhưng bà vẫn ghi hận lúc trước Hạ Tri Hà không đồng ý gả Ngọc Tú cho hài tử của bà vì thế cương quyết không đi xem náo nhiệt.

Chờ Tiền thị xem xong náo nhiệt, mang theo thức ăn được chia trở về, tỉ mỉ kể cho bà về hồi môn của Lâm gia, Vương thị có chút ngồi không yên.

Bà đoạt lấy điểm tâm trên tay Tiền thị, nói: "Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn, ta kêu ngươi hỏi thăm tẩu tử ngươi giờ có tin tức gì chưa?"
Tiền thị tiếc nuối nhìn điểm tâm bị cướp đi, nuốt nuốt nước miếng, nói: "Có một hộ gia đình, nhưng con sợ nương không đồng ý nên vẫn luôn không dám nói."
Vương thị vội nói: "Là người nào? Gia cảnh thế nào? Muốn bỏ ra mấy lượng bạc?"
Tiền thị ấp a ấp úng lại bị bà thúc giục mới nói: "Là nhà giàu trên trấn trên, phu thê đã 30 tuổi vẫn không sinh được con vì thế muốn nạp thiếp cho trượng phu bà ta.

Họ nói chỉ cần sinh được con lập tức nâng lên làm nhị phòng.

Con nghĩ nhà họ tuy sẽ nguyện ý bỏ ra mười lượng bạc, nhưng làm thiếp sợ Nguyệt Bình sẽ bị uỷ khuất."
Vương thị vốn đang do dự vì đưa nữ nhi đi làm thiếp thanh danh sẽ bị đồn khó nghe về sau không ai dám làm mai cho nhi tử bà, nhưng vừa nghe nói có mười ượng bạc hai con mắt lập tức hai sáng lên, nói: "Ủy khuất cái gì? Chúng ta là đưa nó đi ăn sung mặc sướng nó có cái gì mà ủy khuất? Ngươi lập tức đi tìm tẩu tử ngươi nói việc này ta đồng ý, chỉ cần bên kia đem bạc tới ta lập tức đem người đưa qua."
"Dạ." Tiền thị ăn chút điểm tâm, mới vui vẻ đi ra cửa.

_________________________
[1] Hai đôi gà rừng cẩm mao
.